Lui Lui Lui Lui Ra - Chương 58: Ôn Nhị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Lui Lui Lui Lui Ra


Chương 58: Ôn Nhị


Trong Nghị Sự Đường ở Đông Xưởng, Thẩm Huyền đang phê duyệt danh sách tra án của Đông Xưởng vào tháng trước thì có một thái giám bước nhanh đi tới, quỳ ngoài cửa bẩm báo: “Bẩm Đề đốc Bắc Trấn phủ tư Sử phủ cầu kiến!”

Việt Dao?

Người của Cẩm Y Vệ từ trước đến nay không có việc gì cũng sẽ không đến đây, Thẩm Huyền đã đoán được ý đồ của nàng, ngay cả mắt cũng không nâng chỉ nói: “Để nàng đi vào.”

Nếu không phải có công vụ khẩn cấp cần đến đây Việt dao cũng cực kỳ không muốn bước vào cửa lớn Đông Xưởng.

Ví dụ như lúc này, nàng mặc một thân y phục sa la màu đỏ thẫm, đầu đội mũ cánh chuồn, mới vừa bước vào cửa lớn Đông Xưởng đã cảm nhận được không khí quanh mình thay đổi: Người thì đóng hộp trang điểm trên tay lại, người thì buông món ngỗng om trong tay xuống, ngay cả người đang luyện bắn cũng thu hồi vũ tiễn trong tay…. Đám thái giám Đông Xưởng đang ngồi hoặc dựa tường đều đứng hết lên, ánh mắt đó phảng phất như hận không thể xẻo mất mấy miếng thịt trên người nàng, làm nàng nhớ tới mấy con chó săn hoang dã trong rừng.

Việt Dao cũng không để ý đến địch ý như có như không của bọn họ, chỉ nhàn nhã đi trên thềm đá, đứng dựa ngoài cửa Nghị Sự Đường cười nói: “Hai quân còn chưa giao chiến sao Thẩm Đề đốc lại bày trận ra như vậy để nghênh đón ta?”

Lúc này Thẩm Huyền mới khép danh sách lại nhìn nhóm thái giám tụ tập ngoài cửa, đưa mắt ra hiệu: “Lui ra.”

Hai chữ đơn giản nhưng cảm giác áp bách vô hình trên người Việt Dao nháy mắt liền biến mất.

Thẩm Huyền lại đặt ánh mắt trên người Việt Dao, khuôn mặt không chút biểu tình phun ra hai chữ: “Nói đi.”

Thật đúng là tích tự như vàng! Việt Dao nhịn không được nói thầm trong lòng: Sát thần lạnh băng như vậy cũng không biết Trường Ninh trưởng công chúa sao lại coi trọng hắn.

“Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Ôn Lăng Âm hôm qua đến nhậm chức, Hoàng thượng ở Phụng Thiên Điện ban cho hắn phi ngư phục cùng Tú Xuân đao, chư vị trọng thần đều có mặt chỉ duy nhất Thẩm Đề đốc là không ở.” Việt Dao nói: “Hoàng thượng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định là không vui.”

Thẩm Huyền nghe xong chỉ cười nhạo: “Cho nên Việt Sử phủ đây là bất bình thay cho cấp trên?”

Việt Dao: “Ta nếu thật bất bình thay cho Ôn Chỉ huy sứ thì cũng sẽ không đến tìm ngươi. Còn không phải do xem ở mặt mũi Trường Ninh trưởng công chúa điện hạ nên mới tới nói cho ngươi biết sao, Ôn đại nhân không giống Hoắc Chất, hắn là một người không dễ tiếp xúc.”

Thẩm Huyền nhạy bén: “Xem ra Việt Sử phủ đã gặp mặt qua Ôn nhị.”

Việt Dao nhớ tới cuộc gặp gỡ dưới cây lê ngày sinh nhật ấy, vốn dĩ nàng cho rằng bản thân chỉ đùa giỡn một vị thiếu niên tuấn lãng lại không vị thiếu niên bèo nước gặp nhau này lại lắc mình biến thành người lãnh đạo trực tiếp của mình…. Ánh mắt Việt Dao mơ h, không còn dũng khí nhớ lại tình cảnh xấu hổ của chính mình khi nhìn thấy Ôn Lăng Âm ở Phụng Thiên Điện.

Nhìn thấy Việt Dao không được tự nhiên, gương mặt Thẩm Huyền đầy ý vị sâu xa: “Hoàng thượng muốn mượn Ôn Lăng Âm diệt uy phong của bản đốc, bản đốc tất nhiên sẽ không ngốc đến mức ngoan ngoãn đưa tới cửa chịu nhục. Hoàng thượng không vui thì cứ không vui, bản đốc vui vẻ là được.”

“….” Nhiều năm như vậy Việt Dao vẫn có chút không quen sự cuồng vọng của Thẩm Huyền, nếu không phải đánh không lại hắn nàng đã sớm muốn đánh một đấm rồi.

“Vị quan mới này hơi nhiệt huyết, hắn đang muốn bắt người khai đao, ngươi cẩn thận chút.” Nói xong công vụ Việt Dao cũng lười hư tình giả ý khách sáo cùng hắn, nàng hỏi thẳng: “Điện hạ đâu? Lâu rồi chưa thấy nàng, ta có hơi nhớ.”

Vừa nghe thấy có người nhớ thương người trong lòng mình, Thẩm Đề đốc không nói gì, mặt không biến sắc: “Điện hạ không ở đây.”

Lời còn chưa dứt liền nghe thấy một tiếng kinh hô truyền đến từ bên ngoài: “Việt tỷ tỷ? Sao tỷ lại tới đây!”

Việt Dao xoay người nhìn thoáng qua Tiêu Trường Ninh bước vào từ cửa, lại nhìn mặt mày lạnh băng của Thẩm Đề đốc híp mắt cười nói: “Không ở đây?”

“Cái gì không ở đây?” Tiêu Trường Ninh nghe xong đại khái cũng không hiểu gì, sau đó lại vui vẻ giữ chặt tay Việt Dao: “Tỷ đặc biệt tới thăm bổn cung sao?”

Việt Dao thấy sắc mặt Thẩm Huyền khó coi càng thêm vui vẻ trong lòng: “Đúng vậy điện hạ.”

“Đi nào, chúng ta vào nhà vừa uống trà vừa nói chuyện.” Lâu rồi không gặp Việt Dao Tiêu Trường Ninh vui sướng trong lòng, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt như ăn phải phân của Thẩm Đề đốc, lôi kéo Việt Dao đi tới Nam Các.

Việt Dao đi đến trong đình lại quay đầu lộ ra một nụ cười đắc ý với Thẩm Huyền.

Thẩm Huyền nhìn bóng dáng hai người biến mất giữa khung cảnh xuân sắc, nếu Việt Dao không phải là một cô nương quá mức anh khí thì hắn thế nào cũng phải băm nát cái móng vuốt sờ loạn của nàng.

Tiêu Trường Ninh bước vào Nam Các liền lệnh Đông Tuệ đóng cửa lại rồi mở cửa sổ ra, sau đó lấy một bao lá trà đặt trên ấm nước sôi, nàng nhìn Việt Dao một thân nhung trang đỏ sậm: “Tỷ lén lút đi tới đây là nói cái gì với Thẩm Huyền vậy?”

Việt Dao chống cằm ngồi sau bàn, cười tủm tỉm giả bộ hồ đồ: “Không phải nói là đặc biệt tới gặp điện hạ sao?”

“Đừng lừa gạt bổn cung.” Tiêu Trường Ninh cũng híp mắt nhìn nàng, đôi mắt trong suốt linh động: “Bổn cung nghe nói tân Chỉ huy sứ mới nhậm chức hôm qua?”

Nhắc tới Ôn Lăng Âm tươi cười của Việt Dao có vài phần cứng đờ. Nàng ậm ừ, sau một lúc lâu mới nói: “Đúng vậy.”

“Cái gì gọi là “đúng vậy”? Tỷ khi nào lại nói chuyện do dự như vậy?” Tiêu Trường Ninh mở hộp ngọc ướp lạnh đặt kế bên, lấy ra một miếng kem nhỏ bỏ vào trong trà, rồi sau đó dùng muỗng múc một chút nước nóng đổ vào, nàng không chút để ý hỏi: “Vị Ôn đại nhân trẻ tuổi này là người như thế nào?”

Hương sữa cùng hương trà quyện vào nhau, sương khói lượn lờ, hai hàng lông mày Việt Dao nhăn lại bĩu môi nói: “Lạnh nhạt, cứng nhắc, không hiểu phong tình.”

Tiêu Trường Ninh tinh ý bắt được điểm mấu chốt, động tác dừng lại cười hỏi: “Ai da, cái này có chút kỳ quái, sao tỷ lại biết Ôn Lăng Âm không hiểu phong tình?”

Việt Dao há miệng thở dốc giống như có chút khó xử.

Từ trước đến nay nàng luôn rất hào sảng, tuy rằng tướng mạo tinh xảo nhưng tính tình lại tùy tiện không giống một cô nương, vén váy, vén tay áo uống rượu ăn thịt cùng một đám đại lão gia cũng là chuyện bình thường rất ít khi ngượng ngùng như hôm nay.

Tiêu Trường Ninh thấy thú vị, trực giác nói với nàng rằng Việt Dao có chút bí mật nhỏ trong lòng. Nàng cũng không suốt rượt dò hỏi bởi vì nàng biết Việt Dao là một người thẳng tính, không thể giấu được lời nói trong lòng.

Quả nhiên Việt Dao sờ mũi có chút không được tự nhiên nói: “Ngày sinh nhật đó ta trở về nhà, bởi vì uống say nên ngã từ trên cây xuống rơi vào trong ngực của một vị khách xa lạ qua đường.”

Tiêu Trường Ninh kinh ngạc trợn to mắt, ngay sau đó nàng trêu ghẹo: “Thì ra là chuyện xưa phong lưu. Vậy vị khách qua đường đó bao nhiêu tuổi, có đẹp không?”

“Rất trẻ tuổi, đẹp.” Việt Dao lời ít ý nhiều: “Chỉ là khi đó thần đã rất say, thấy người nọ đẹp như vậy nên nhịn không được liền mở miệng khinh bạc.”

Nhớ tới ngày ấy, hoa lê trắng như tuyết bay khắp nơi, nàng mơ màng lăn xuống từ trên cây rơi vào cái ôm thanh lãnh của người nọ. Lưng ngựa cũng không rộng lắm, yên ngựa cộm làm nàng hơi đau liền tỉnh dậy kêu lên một tiếng, lúc mở mắt ra lại đối diện với một đôi mắt lãnh đạm.

Cặp mắt kia rất đẹp nhưng lộ ra vài phần xa cách lạnh nhạt, hoa lê bị chấn động bay đầy trời như bông tuyết trong mắt hắn. Khuôn mặt hắn trẻ tuổi tuấn dật, môi mỏng mím chặt nhìn cô nương sắc mặt hồng hồng trong lòng ngực, đáy mắt có một chút kinh ngạc hiện lên.

Việt Dao như bị si ngốc giơ tay xoa đôi mắt quá mức xinh đẹp lãnh đạm kia, cảm nhận được mi mắt hắn khẽ run nhịn không được cười nói: “Ngươi thật là đẹp mắt.”

Cơ bắp của vị công tử hắc y kia cứng đờ, trong mắt ẩn ẩn tức giận.

Lúc hắn động thủ định ném Việt Dao say khướt xuống ngựa thì nàng đã linh hoạt uốn éo tránh khỏi cái ôm của hắn vững vàng rơi trên mặt đất, nàng nhìn thiếu niên tuấn lãng trên lưng ngựa cười rồi lảo đảo đi….

Việt Dao về nhà ngủ một giấc rất nhanh đã quên việc này chỉ cho rằng đó là một giấc mơ đẹp. Thẳng đến hôm qua ở Phụng Thiên Điện nàng gặp được tân Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ…. Khuôn mặt quen thuộc, dáng vẻ tuấn dật quen thuộc, công tử hắc y cao ngạo như cây tùng đứng trước điện, Hoàng thượng gọi hắn là Ôn Lăng Âm.

Thế tử Tấn Dương hầu, nhị công tử thành danh lúc trẻ, Ôn Lăng Âm.

Chỉ trong chớp mắt miệng Việt Dao mở lớn phảng phất như bị sét đánh, chỉ có thể chờ mong bộ dạng ăn mặc như nữ hài của mình khác xa rất lớn so với bộ dạng mặc quan bào, khẩn cầu Ôn Lăng Âm không cần nhận ra mình….

Sau khi nàng hồi thần lại phát hiện Ôn Lăng Âm đang nhìn mình, ánh mắt tra xét. Tuy da mặt dày như Việt Dao cũng có chút hoảng hốt xấu hổ. Nàng thật sự không chịu nổi ánh mắt đó đành phải căng da đầu đi đến phía trước hành lễ: “Ti chức Cẩm Y Vệ Bắc Trấn phủ tư Sử phủ Việt Dao, gặp qua Chỉ huy sứ đại nhân!”

Nàng nghe thấy giọng nói nàng có chút không ổn, trong tai nổ vang chỉ nhìn thấy môi Ôn Lăng Âm giật giật nhưng lại không nghe được hắn nói gì.

Trong Nam Các, Tiêu Trường Ninh hứng thú nói: “Nếu không ngại thì tỷ đi hỏi thăm xem là công tử nhà ai, có hôn phối chưa. Lại nói tiếc tỷ còn lớn hơn ta ba tuổi, cũng nên suy xét cho chính mình.”

Việt Dao nghẹn họng, sau một lúc lâu mới trả lời: “Không cần, thần đã biết thân phận hắn.”

Ánh mắt Tiêu Trường Ninh sáng lên: “A động tác nhanh như vậy? Là công tử nhà ai vậy, có cần bổn cung ra mặt giúp tỷ không?”

Việt Dao ho khan một tiếng: “Hắn chính là vị tân Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mới nhậm chức hôm qua, Ôn Lăng Âm.”

“….” Tiêu Trường Ninh há hốc mồm: “Cho nên tỷ đây là đùa giỡn cấp trên mới?”

Việt Dao xấu hổ gật đầu, vội biện giải: “Nhưng mà khi đó thần thật sự say!”

Tiêu Trường Ninh cho nàng một ánh mắt tự cầu phúc, rồi sau đó tròng mắt chuyển động cười nói: “Theo bổn cung thấy, tỷ đã đâm lao thì dứt khoát cứ theo lao đi?”

“Không không không!” Việt Dao liên tục xua tay, bưng chén trà trên bàn lên một hơi cạn sạch như đang che giấu, nhưng uống có hơi gấp nên nàng suýt sặc vội che miệng: “Lúc ở trong ngực hắn, hắn giống như khúc gỗ không nói một lời, một người không hiểu phong tình như thế thì sao có thể ở chung được? Thẫn vẫn là thích nam tử ôn nhu chút, huống chi hắn còn nhỏ hơn tỷ một tháng.”

Tiêu Trường Ninh buồn cười chế nhạo: “Nhỏ hơn một tháng thì như thế nào, nữ hơn ba ôm cục vàng.”

Việt Dao nói: “Lớn hơn ba mới ôm gạch vàng, lớn hơn một tháng thì tính cái gì? Ôm gạch?”

Tiêu Trường Ninh bị nàng làm cho cười đến đau bụng, dựa trên bàn cười đến không thẳng eo được.

Hai người câu được câu không trò chuyện, thường thường lại bật ra một trận tiếng cười thanh thúy, thẳng đến khi sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh…. Việt Dao xoay người lại thì thấy Thẩm Huyền lạnh lẽo đứng cạnh cửa.

“Chức vị Cẩm Y vệ thanh nhàn như thế sao?” Thẩm Huyền rũ mắt nhìn Việt Dao, ánh mắt tựa như dao băng.

Việt Dao tất nhiên hiểu được hắn đây là đang muốn đuổi người đành phải nói cho Tiêu Trường Ninh: “Canh giờ không còn sớm thần trước về Bắc Trấn phủ tư, lần sau lại hẹn điện hạ đi đạp thanh ngắm hoa.” 

Tiêu Trường Ninh có chút không nỡ nhưng lại sợ trì hoãn công vụ của Việt Dao, rốt cuộc vị Chỉ huy sứ mới nhậm chức hình như cũng không dễ giao tiếp.

Việt Dao đi rồi, Tiêu Trường Ninh lần nữa rót chén tràn cho Thẩm Huyền nhìn hắn vẫy tay: “Chàng không vui?”

Lông mày khẽ nhíu của Thẩm Huyền buông ra, lạnh lẽo trong mắt cũng nhạt đi chậm rãi ngồi bên người Tiêu Trường Ninh: “Không muốn nàng cười với người khác.”

Giọng nói trầm thấp pha đủ dục vọng chiếm hữu.

Tiêu Trường Ninh đưa chén trà cho hắn cố nén ý cười nhỏ giọng nói: “Việt Dao là nữ nhân, chàng ăn dấm bậy bạ cái gì?”

Thẩm Huyền chậm rãi uống trà: “Ta cảm thấy nàng ấy không có điểm nào giống nữ nhân cả.”

Tiêu Trường Ninh dựa vào ngực hắn: “Được rồi, Việt Dao đã đủ đáng thương rồi. Xem ở nàng mật báo cho chàng, chàng đối xử ôn hòa với nàng chút đi.”

Sau đầu xuân, sự vụ của Đông Xưởng lại phức tạp lên, trời còn chưa sáng Thẩm Huyền lại thường thường dẫn nhóm thái giám ra cửa tra khám hoặc là thẩm vấn trong ngục giam đến ban đêm mới trở về, hai người rất ít khi có khoảng thời gian ôn tồn như vậy.

Thẩm Huyền ôm eo nàng, hơi tăng thêm lực hỏi: “Cơm trưa muốn ăn cái gì để Hữu Phúc làm cho nàng.”

Hắn biết dạ dày Tiêu Trường Ninh không tốt lắm, uống một chén rượu lạnh cũng có thể đau đến nửa ngày, thời tiết sau đầu xuân lại thay đổi thất thường càng làm Tiêu Trường Ninh không có hứng ăn uống, hắn liền để Ngô Hữu Phúc thay đổi nhiều biện pháp nấu ăn dỗ nàng ăn nhiều chút.

“Hầm cho bổn cung một tô cháo được rồi.” Tiêu Trường Ninh lười nhác dựa vào ngực Thẩm Huyền, nhẹ giọng: “Ngày xuân mệt mỏi nên ăn vào có chút không tiêu, không nuốt trôi đồ ăn được.”

Thẩm Huyền nói được rồi lại hỏi: “Ăn xong nếu khó tiêu thì nên đi nhiều một chút, hoa đào ngoài đình nở rồi ta mang nàng đi xem.”

Tiêu Trường Ninh thích hoa cũng thích cùng Thẩm Huyền vui chơi chút thời gian, nàng vội vui vẻ nói: “Được.”

Hoa đào ngoài đình không nhiều lắm chỉ có mười cây nhưng đều được chăm sóc rất tốt, nhiều đó hoa hồng phấn rào rạt lay động trong gió xuân, tỏa ra hương thơm say lòng người.

Tiêu Trường Ninh bẽ một cành đào, rũ mắt cười: “Nếu có thêm một vò rượu ngon, ta cùng chàng uống rượu ngắm hoa thì không thể tốt hơn được nữa.”

“Không thể.” Thẩm Huyền kiên quyết cự tuyệt, thân hình cao lớn như núi bao phủ nàng, hắn chậm rãi nói: “Dạ dày nàng không tốt thì nên uống ít rượu lại.”

Tiêu Trường Ninh chỉ đành hậm hực từ bỏ.

Sau đó nàng lại nghe Thẩm Huyền nói tiếp: “Ta kiếm cho nàng thêm một cung tì mới, thêm hai ngày nữa liền tới hầu hạ nàng.”

Tiêu Trường Ninh ngẩng đầu: “Bổn cung đã có Đông Tuệ, nàng là một người rất thành thật đáng tin cậy.”

“Nàng là trưởng công chúa, một cung tì sao có thể đủ được. Thái giám trong xưởng nhiều người tay đều dính máu tươi sợ sẽ va chạm nàng.” Thẩm Huyền nắm lấy đầu ngón tay nàng: “Cung tì mới tới là cháu ngoại gái của Hữu Phúc, nghe nói trù nghệ cũng không tồi nàng sẽ thích.”

Tiêu Trường Ninh có thể cảm nhận được sự chiếu cố cùng tình yêu của Thẩm Huyền, nàng không khỏi nheo mắt ngón tay khều nhẹ lòng bàn tay Thẩm Huyền: “Từ chối thì bất kính, đa tạ chàng.”

Hai người tản bộ ở sân vắng, lúc đi đến gần thiên viện lại thấy Tưởng Xạ đang luyện tên sau núi giả.

Hắn luyện bắn tên không giống người thường mà là dùng một miếng vải đen che hai mắt lại, nghe âm thanh để phân biệt vị trí. Lâm Hoan đứng một bên bóp hạch đào ăn, ăn xong một cái liền ném vỏ hạch đào lên không trung, Tưởng Xạ lập tức bắn tên lên vỏ hạch đào, bách phát bách trúng, trên bức tường đối diện đã cắm đầy mũi tên mỗi một cái đều ghim một vỏ hạch đào sâu ba tấc vào tường.

Một mũi tên nữa lại trúng, Tiêu Trường Ninh nhịn không được nhẹ nhàng vỗ tay kêu một tiếng tốt. Nàng quay đầu nhìn Thẩm Huyền nói: “Kỹ năng bắn cung của Tưởng dịch trường là do….”

Còn chưa nói xong nàng liền ngơ ngẩn.

Sắc mặt Thẩm Huyền có chút âm trầm trong mắt tràn ngập hàn khí xen lẫn chút kinh ngạc. Rõ ràng là ngày xuân ấm áp nhưng Tiêu Trường Ninh dường như cảm thấy được nước đóng thành ăng, nhất thời nàng hoảng hốt phảng phất như chính mình lại trở về lúc mới gặp Thẩm Huyền.

“Thẩm Huyền….” Tiêu Trường NIinh nhéo lòng bàn tay hắn lo lắng: “Chàng làm sao vậy?”

Giọng nói mềm mại của nàng kéo thần trí của Thẩm Huyền về.

Hắn cau mày lệ khí trong mắt dần tiêu tán nhưng khuôn mặt vẫn có chút khó coi như cũ, thẳng tắp nhìn chằm chằm cây cung mới tinh trong tay Tưởng Xạ trầm ngâm nói: “Cung tiễn của hắn….”

Cung tiễn? Có vấn đề gì sao?

Tiêu Trường Ninh không nhìn ra có cái gì không ổn, nàng đang muốn dò hỏi thì lại thấy Tưởng Xạ bắn ra một mũi tên. Thẩm Huyền đột nhiên có động tác, hắn rút lưỡi đao mang theo gió to phá không mà đến, va chạm với mũi tên được bắn ra kia giữa không trung, chém ngang mũi tên này thành hai nửa.

Đinh —

Mũi tên vỡ vụn thành nhiều mảnh rơi trên đất, lưỡi dao thon dài lướt qua vai Tưởng Xạ ghim chặt vào bức tường đối diện.

Một đao đó không chỉ mang theo tức giận mà có lẽ còn xen lẫn một vài tình cảm khác. Tưởng Xạ ngẩn ra, trực giác thấy đại sự không ổn liền tháo miếng vải đen ra nhìn theo phương hướng Thẩm Huyền quỳ xuống.

Lâm Hoan cũng hoảng sợ, tuy rằng Thẩm Huyền nghiêm khắc những cũng rất ít khi nổi giận với cấp dưới.

Lâm Hoan nhất thời lo sợ không yên ngay cả nhân hạch đào cũng không ăn, hắn cúi đầu đi đến bên người Tưởng Xạ quỳ xuống, thường thường lại nhấc mí mắt lên đánh giá Thẩm Huyền vẻ mặt có chút thấp thỏm.

Thẩm Huyền buông lỏng tay để Tiêu Trường Ninh đứng tại chỗ chờ còn bản thân lại bước từng bước nặng nề đến trước mặt Tưởng Xạ, hắn nhìn xuống từ trên cao hỏi: “Bộ cung tiễn này là từ đâu ra?”

Tưởng Xạ ít nói, không giỏi diễn đạt lời nói sau một lúc lâu hắn mới trả lời: “Ngô.”

Chỉ có một chữ nhưng Tiêu Trường Ninh đứng cách đó không xa vẫn nghe thấy, nàng có chút kinh ngạc Tưởng Xạ thế nhưng lại có giọng nói trong trẻo mềm mại giống thiếu niên như vậy không phù hợp với vẻ ngoài trầm ổn của hắn chút nào, khó trách lại ít khi mở miệng.

Một chữ “Ngô” này không đầu không đuôi nhưng Thẩm Huyền lại rất nhanh hiểu được, hắn nhìn Lâm Hoan ở một bên nói: “Kêu Hữu Phúc lại đây.”

Lâm Hoan vội vàng đứng dậy đi nhanh như chớp.

Ngô Hữu Phúc rất nhanh đã đi tới đây, vì tới vội vàng nên tạp dề màu xanh trên người còn chưa cởi xuống, hắn lau mồ hôi trên mặt rồi quỳ xuống bên người Tưởng Xạ.

Hắn liếc mắt nhìn cung tiễn trong tay Tưởng Xạ rồi lại nhìn sắc mặt âm trầm của Thẩm Huyền vội nói: “Cung tiễn này xác thật là do thuộc hạ đưa cho Tưởng dịch trường.”

Thẩm Huyền nhìn chằm chằm hắn.

Đó là sự áp bách đến từ kẻ mạnh ở trên. Ngô Hữu Phúc theo bản năng cảm thấy được nguy hiểm vội cúi đầu nhận tội: “Chính là lễ vật Tô gia Lạc Dương đưa tới vài ngày trước, thuộc hạ thấy cung tiễn này hoàng mỹ ném đi thì đáng tiếc nên tự chủ trương đưa cho Tưởng dịch trường…. Thuộc hạ làm trái mệnh lệnh của Đề đốc nhận hối lộ, cam nguyện chịu phạt.”

Đông Xưởng cũng không phải là nơi sạch sẽ, hơn một ngàn thái giám cần phải nuôi sống nếu chỉ dựa vào chút ngân lượng phía trên phát cho thì hoàn toàn không đủ. Cho nên nếu có người tặng lễ vật muốn giảm hình phạt, chỉ cần không quá phận Thẩm Huyền đều mắt nhắm mắt mở cho qua, không nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một cây cung thôi mà lại làm hắn nổi trận lôi đình….

Mồ hôi xẹt qua trán rồi lại nhỏ giọt xuống cằm. Nhưng Ngô Hữu Phúc vẫn chưa cảm giác được nhiệt độ ngược lại chỉ cảm thấy cả người lạnh đến hoảng.

Thấy Thẩm Huyền không nói Tưởng Xạ vội trả lời: “Ta sai.” Lời nói như bị nhai nát, từng chữ bật ra vô cùng khó khăn.

Thẩm Huyền xoa giữa mày, giọng nói chậm lại: “Không phải bởi vì cái này, các ngươi đứng lên đi.”

Tưởng Xạ vẫn quỳ thẳng tắp như cũ, Ngô Hữu Phúc hổ thẹn nói: “Đề đốc thuộc hạ đã làm sai, ngài cứ việc phạt thuộc hạ nếu không lương tâm ta sẽ bất an.”

“Đứng lên.” Lần này là mệnh lệnh không thể nghi ngờ.

Ngô Hữu Phúc cùng Tưởng Xạ liếc nhau, đành phải chậm rãi đứng thẳng dậy chờ đợi xử trí.

Thẩm Huyền không xử phạt bọn họ chỉ hỏi: “Cung tiễn này xác thật là Tô gia đưa đến?”

“Xác thật là vậy, thuộc hạ không dám nói dối.”

“Tên húy là gì?”

Ngô Hữu Phúc nói: “Trưởng tử Tô gia, tên Tô Tề, giỏi cầm kỳ thư họa cùng cờ.”

Thẩm Huyền nhíu mày nghiền ngẫm cái tên “Tô Tề” này, cảm xúc vụt đáy mắt trầm giọng: “Tuổi tác tướng mạo ra sao? Hắn có nhắn lại gì không?”

“Ước chừng đã qua tuổi trưởng thành, phụ thân là hương thân ở Lạc Dương, lần này muốn cầu kiến Đề đốc nhưng lại bị thái giám trong xưởng đuổi ra ngoài, hắn chỉ để lại cung tiễn này nói nhất định phải giao cho ngài.”

Ngô Hữu Phúc là một trong Tứ đại dịch trường tất nhiên là sẽ thăm dò chi tiết rõ ràng người tới, hắn cẩn thận hỏi: “Đề đốc, có gì không đúng sao?”

Thẩm Huyền trầm ngâm một lát, sau một lúc lâu mới ra lệnh: “Lập tức mang hắn đến Đông Xưởng, nhớ kỹ không được để tổn hại một cọng lông tóc nào. Bản đốc có việc muốn hỏi hắn.”

Ngô Hữu Phúc không dám nhiều lời nói “Vâng” rồi vội vàng đi xuống an bài cùng Tưởng Xạ.

Thẩm Huyền đi nhanh về phía trước, đứng trước bức tường nhìn kĩ mũi tên quen thuộc mà lại xa lạ đó, ánh mắt âm trầm. Thật lâu sau hắn mới rút lưỡi dao ghim chặt ra rồi thu vào vỏ.

Thẩm Huyền trở về bên người bên người Tiêu Trường Ninh, nhẹ nhàng kéo nàng đứng dậy giọng nói nặng nề: “Đã nói sẽ đi ngắm hoa nhưng lại phá hỏng hứng thú của nàng.”

“So với hoa bổn cung càng để ý chàng hơn.” Tiêu Trường Ninh giữ chặt tay Thẩm Huyền, lòng bàn tay non mềm nhẹ nhàng vỗ về gân xanh nhô lên trên tay hắn hỏi: “Có thể nói cho bổn cung mũi tên kia đến tột cùng có vấn đề gì được không?”

Hoa đào rơi xuống, đôi mắt Thẩm Huyền vô cùng sâu thẳm phảng phất như có chuyện cũ mờ mịt dây dưa.

Hắn nói: “Trường Ninh ta đã thấy loại mũi tên này vào rất nhiều năm về trước.”

Tiêu Trường Ninh nghiêm túc nhìn hắn: “Cho nên?”

Thẩm Huyền trầm mặc hồi lâu mới nói: “Hoa văn mây được sơn vàng, mũi tên huyền thiết, độc nhất vô nhị trong thiên hạ, đó là mũi tên ta đưa cho A Thất.”

“Vậy đã tìm được mũi tên bị mất rồi sao?”

“A…. Mũi tên? Tìm không thấy.”

“Tìm không thấy thì thôi, ca ca sẽ đưa cho đệ cái tốt hơn.”

Chuyễn cũ nổi lên, một câu nói bâng quơ của Thẩm Huyền phảng phất như có sét đánh xuống.

Tiêu Trường Ninh bỗng chốc trừng mắt, tinh thần có chút chưa hồi lại được, giọng nói khô khốc: “Tại sao…. lại như vậy?”

Lạc Dương cùng Thanh Châu, Chu gia cùng Tô gia, căn bản chính là hai nơi không liên quan gì nhau! Vì cái gì người tên Tô Tề đó lại có mũi tên Thẩm Huyền tặng A Thất khi còn nhỏ?

Tiêu Trường Ninh không dám suy nghĩ sâu xa, thấp thỏm nói: “Là trùng hợp hay vẫn là âm mưu?”

“Có lẽ có người tra được manh mối về thân thế của ta nên muộn mượn cái này cảnh cáo hoặc có lẽ….” Nói được một nửa Thẩm Huyền dừng lại: “Chờ mang được Tô Tề về tất cả sẽ sáng tỏ.”

Gió lạnh thổi qua làm hoa đào bay rào rạt thổi tan suy nghĩ sâu xa dưới đáy mắt hắn.

…….

Việt Dao về tới Bắc Trấn phủ tư lại phát hiện trước cửa nhiều thêm mấy Cẩm Y Vệ xa lạ đứng gác, mà mấy thuộc hạ quen thuộc thường ngày hay lười nhác của nàng đều cầm đao đứng hai bên đình viện như từng cây cột thẳng tắp, không khí trang nghiêm.

Việt Dao vào cửa duỗi tay chọc cái này lại chọc cái kia, cười hỏi: “Mặt trời mọc hướng Tây hả, sao hôm nay các ngươi chăm chỉ vậy?”

Dưới ánh mặt trời nhóm Cẩm Y Vệ chảy một giọt mồ hôi lạnh, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Việt Dao đầy bụng nghi ngờ bước vào vừa vặn thấy  tâm phúc Lưu Thiên Hộ của nàng đứng ngay cửa, nàng vừa muốn chào hỏi nhưng Lưu Thiên Hộ lại như thấy quỷ mồ hôi đầy đầu đưa ánh mắt ra hiệu cho nàng, dùng khẩu hình không tiếng động nói: “Ôn, đại, người….”

Việt Dao xem hiểu, cả người giật mình nhanh chóng xoay người chạy.

Đáng tiếc đã chậm, người ngồi ngay ngắn trong sảnh sớm nghe thấy giọng nói thanh thúy to lớn của nàng, trầm giọng: “Việt Sử phủ.”

Cả người Việt Dao cứng đờ tựa như bị ghim tại chỗ, sau một lúc lâu nàng mới xoay người căng da đầu cười mỉa: “Không biết Chỉ huy sứ đại nhân đại giá quang lâm, ti chức không tiếp đón từ xa….”

Theo tiếng bước chân trầm ổn một đôi ủng không dính hạt bụi đứng yên trước mắt nàng, vạt áo phi ngư phục mới tinh hơi đong đưa, vô cùng uy nghiêm.

Mà giọng nói của hắn cũng vô cùng lạnh lẽo như dòng suối lạnh chảy qua: “Triệu tập Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn phủ tư tới điểm danh.” Dứt lời Ôn Lăng Âm vươn một bàn tay trắng nõn đưa quyển sách tới trước mặt Việt Dao.

Việt Dao khổ không nói nổi.

Nàng đối đãi với cấp dưới luôn luôn khoan dung, trong nhà ngẫu nhiên có việc gấp xin phép nàng liền có thể về nhà, chưa từng có lễ nghi phiền phức cho nên Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn phủ tư thỉnh thoảng sẽ uống chút rượu trộm lười biếng, có khối người….

Lại cứ gặp phải Ôn Lăng Âm tra xét! Quan mới nhậm chức đầy nhiệt huyết, chỉ là nàng không nghĩ tới người đứng mũi chịu sào lại là mình.

Đến trễ không có lý do phạt mười roi, lười biếng chậm trễ phạt mười roi, tụ tập say rượu phạt hai mươi roi cùng trừ bớt bổng lộc….

Sau nửa canh giờ Việt Dao nhìn đám cấp dưới trên giáo trường đều rên rỉ chỉ cảm thấy những đòn roi đó như đều dừng trên người mình, thật sự là khổ không nói nên lời.

Phạt xong rồi Ôn Lăng Âm lại nói: “Đưa tất cả hồ sơ án kiện trong mười năm Bắc Trấn phủ tư xử lý đến tổng phủ, ta muốn xem qua.”

Việt Dao nghẹn họng, sau một lúc lâu: “Đến tận mười xe lận, đại nhân có thể xem xong?”

Ôn Lăng Âm ấn Tú Xuân đao, tròng mắt nhạt màu khẽ chuyển động, ánh mắt không có độ ấm nào dừng lại trên người nàng.

Việt Dao kiên trì một lát mới cười gượng: “Được rồi.”

Nhiệt độ xung quanh bắt đầu ấm lại. Ôn Lăng Âm ngẩng đầu nhìn sắc trời trầm mặc suy tư một lát, bỗng nhiên nói: “Việt Sử phủ.”

Việt Dao không dám chậm trễ: “Có ti chức.”

“Thay thường phục cùng ta ra ngoài một chuyến.”

“Nhanh như vậy liền phải phá án sao?”

“Không phải.” Ôn Lăng Âm nhìn nàng, khuôn mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt có chút thay đổi: “Đi ăn cơm.”

“Ăn cơm?” Việt Dao kinh hãi chỉ chính mình: “Cùng ta?”

Ôn Lăng Âm gật đầu.

Hồng Môn Yến!

Chuông cảnh báo trong đầu Việt Dao reo vang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN