Lui Lui Lui Lui Ra - Chương 60: Ngoài Ý Muốn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Lui Lui Lui Lui Ra


Chương 60: Ngoài Ý Muốn


Tiêu Trường Ninh sau khi kết hôn liền dọn ra khỏi Tẩy Bích Cung nhưng người hầu trong cung vẫn đúng giờ quét dọn tu chỉnh như cũ. Lúc này, trong cung yên tĩnh không người, gió nhẹ thổi qua bên ngoài làm màn lụa bay múa, sau bình phong gỗ lê vẽ hình mây bay chim hạc, ánh mắt Tiêu Hoàn sáng tối khó phân biệt.

Hắn đứng trước giường nhìn Tiêu Trường Ninh hôn mê yên tĩnh, thật lâu sau mới dời tầm mắt qua Triệu thái y quỳ sau bình phong, giọng nói trầm thấp như thể ngâm nước quá lâu: “Lời ngươi nói là thật?”

Triệu thái y râu tóc bạc trắng quỳ sát đất nói: “Bẩm bệ hạ lão thần nguyện lấy cái đầu trên cổ đảm bảo, trưởng công chúa điện hạ xác thật là có thai.”

Tiêu Hoàn khoanh tay đứng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Theo lễ thân thể của nữ quyến hậu cung, bệnh nhẹ vốn nên do nữ quan chẩn trị, nhưng khi đó Tiêu Trường Ninh đột nhiên ngất làm Tiêu Hoàn sợ hãi nên trực tiếp mời nguyên lão Triệu thái y của Thái Y Viện tới. Triệu thái y hành nghề y hơn bốn mươi năm tất nhiên sẽ không ngay cả một cái hỉ mạch cũng không khám ra.

Tỷ tỷ hắn – Trường Ninh trưởng công chúa, sau khi gả cho thái giám lại mang thai.

Thẩm Huyền biết việc này sao? Đứa nhỏ này rốt cuộc có phải của hắn hay không?

Không, lấy sự si tình của tỷ tỷ với Thẩm Huyền hẳn là sẽ không phản bội hắn hoài đứa nhỏ của người khác, nhưng….

…. Hoang đường! Một tên thái giám như thế nào sẽ có con, sao lại có thể có con?

Tiêu Hoàn không kìm được nhớ tới lời nói trước khi chết của phế Thái hậu.

Chẳng lẽ đúng như lời bà ta nói Thẩm Huyền vẫn chưa thiến? Hay vẫn là giống như suy đoán của Ôn Lăng Âm, Lương thị bị ám sát trong săn thú năm đó có quan hệ với Thẩm Huyền, che giấu một bí mật lớn động trời không muốn người khác biết?

Nỗi lòng đế vương trẻ nhất thời tràn đầy phức tạp, chân tướng hắn lo lắng không muốn nhìn đến nhất lại hiện ra trước mặt hắn, mâu thuẫn giữa tình và lý xé rách nội tâm khiến hắn rơi vào giãy giụa không bình tĩnh được.

Thật lâu sau, năm ngón tay trong áo hắn nắm chặt, cố gắng dùng giọng nói vững vàng hỏi: “Tỷ tỷ của trẫm chính là gả cho Đề đốc của Đông Xưởng…. Triệu thái y ngươi cũng biết lời này ý nghĩa cái gì không?”

“Lão thần biết, sẽ nhấc lên một hồi phong ba…. Nhưng y giả phải lấy sự thật làm đầu không thể bởi vì lợi ích mà nói dối.” Triệu thái y gù lưng gian nan ngẩng đầu lên run rẩy tháo mũ quan ô sa xuống, dùng giọng nói già nua vẩn đục đầy chắc chắn: “Lão thần nguyện từ quan mặc cho bệ hạ xử trí.”

Một trưởng công chúa gả cho thái giám vậy mà lại mang thai, mặc kệ có nội tình gì đều liên quan đến tôn nghiêm của hoàng thất. Nếu là người ham sống thông minh chút chắc chắn sẽ lựa chọn giả bộ như cái gì cũng không biết, cầu lấy tự bảo vệ mình để không bị diệt khẩu.

Nhưng Triệu thái y hiển nhiên không phải hạng người tham sống sợ chết cho nên hắn lựa chọn nói thẳng.

Tiêu Hoàn gắt gao nhìn chằm chằm Triệu thái y, trong mắt có cảm xúc giãy giụa. Một cái chớp mắt đó rất ngắn nhưng cũng lại rất dài, thẳng đến khi có giọng nói vang lên ngoài điện thông truyền đến: “Bẩm bệ hạ Thẩm Đề đốc cầu kiến.”

Tiêu Hoàn đột nhiên hoàn hồn, u ám dưới đáy mắt tan một chút chỉ là sắc mặt vẫn có chút khó coi như cũ, hắn chậm rãi nói: “Triệu thái y vì triều đình cẩn trọng phục vụ nhiều năm, có công mà không có sức, trẫm đặc biệt cho phép Triệu khanh từ quan về già bảo dưỡng tuổi thọ.”

Triệu thái y cảm động đến rơi nước mắt quỳ sát đất bái lạy: “Thần khấu tạ long ân của bệ hạ.”

Triệu thái y lau mắt cầm theo mũ quan khom người lui ra. Trên giường, Tiêu Trường Ninh vẫn chưa tỉnh, Tiêu Hoàn lấy lại bình tĩnh lúc này mới đi ra đại điện đứng dưới hiên treo chuông gió trầm giọng: “Để hắn vào gặp trẫm.”

Thẩm Huyền khoác một thân mưa xuân bước đi dồn dập nhưng vững vàng, áo choàng đen hơi bay lên có tiếng gió kêu phần phật. Lông mày hắn vĩnh viễn luôn thâm thúy sắc bén như hai lưỡi dao ra khỏi vỏ, mặc dù đối mặt với vị đế vương trẻ tuổi nhưng trong mắt hắn vẫn không có chút sợ hãi nào.

Loại khí tràng mạnh mẽ che trời lấp đất này lại tới nữa….

Tiêu Hoàn bất giác lui lại một bước, thẳng đến khi Thẩm Huyền quỳ một gối xuống đất hành lễ hắn mới lấy lại tinh thần, bàn tay để sau lưng hơi nắm chặt lại buông ra: “Thế cục kinh thành khẩn trương, gian tế chưa trừ, trọng thần trong triều lần lượt lâm nạn, Thẩm khanh rời khỏi vị trí như thế không sợ trẫm trách tội?”

“Thần cho rằng trong lòng Hoàng thượng tỷ tỷ ruột nên quan trọng hơn công vụ.” Thẩm Huyền giương mắt, trong đó là một mảng âm trầm: “Thần muốn gặp nàng.”

“Thẩm Huyền!” Xung quanh lúc này vắng lặng Tiêu Hoàn rốt cuộc cũng áp không được cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm, cả giận nói: “Ngươi có phải hay không thiếu trẫm một lời giải thích!”

Gò má trắng nõn của Tiêu Hoàn đỏ lên nhìn Thẩm Đề đốc quỳ trên mặt đất, rõ ràng là một tên thái giám, một thần quan bị thiến, rõ ràng đang quỳ trên mặt đất nhưng khí quách quanh người hắn vẫn gắt gao đè ép mình. Đó là một loại khí thế sắc bén nơi sa trường, chỉ nhìn đến ánh mắt hắn thì toàn thân đều lạnh lẽo.

Tiêu Hoàn hít sâu mấy hơi, nắm chặt hai tay nói: “Ngươi nói cho trẫm, đứa nhỏ trong bụng tỷ tỷ có phải của ngươi hay không!”

Nghe vậy ánh mắt Thẩm Huyền lạnh lùng: “Hoàng thượng không nên nghi ngờ nhân phẩm của trưởng công chúa.”

Trong lúc nhất thời, bốn phía yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Sau một lúc lâu Tiêu Hoàn cắn chặt răng gằn từng chữ: “Cho nên đứa nhỏ này thật sự của ngươi.” Dứt lời hắn lại cười nhạo một tiếng, liên tục gật đầu: “Ha! Tốt, rất tốt…. Bản lĩnh của Thẩm Đề đốc thật lớn thế nhưng lại có thể xoay vòng mọi người!”

Đôi mắt Tiêu Hoàn đỏ lên: “Lúc trước kết minh ngươi đã hứa hẹn với trẫm chỉ cần trẫm không lùi bước ngươi tuyệt đối không thương tổn tỷ tỷ. Nhưng mà hiện tại, hiện tại ngươi lại đẩy nàng lên đầu miệng bão…. Thẩm Huyền, ngươi tự mình xử trí nhiều tội thần phạm tội cũng biết tội khi quân sẽ bị xử lý như thế nào mà!”

Trong không khí phảng phất như có mùi thuốc súng, Thẩm Huyền chậm rãi đứng lên vuốt ve chuôi đao: “Tuy thần có trăm công nhưng cũng khó địch một người. Chim bay còn chưa săn hết Hoàng thượng đã gấp không chờ nổi mà thu hồi cung, đây là đạo làm vua của ngài?”

Một lời này như đòn đánh vào tim, làm Tiêu Hoàn không thể nào phản bác được.

Thẩm Huyền nói đúng, Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng một tối một sáng phối hợp lẫn nhau lại kiềm chế lẫn nhau, từ trước đến này đều là tay sai của triều đình. Căn cơ Tiêu Hoàn không ổn ngoài có mật thám Bắc Địch xâm lấn ám sát trọng thần triều đình để làm suy yếu thực lực Đại Ngu; nội lại có quan viên kết bè kết cánh phân phối quyền lực…. Nếu lúc này xử tử Thẩm Huyền quả thật là một hành động không khôn ngoan.

Nhưng Tiêu Hoàn không cam lòng, hắn sao có thể cam tâm?

Tỷ tỷ hắn, còn có hắn đều bị thẩm Huyền đũa bỡn trong tay, tùy ý làm mưa làm gió.

Lồng ngực dồn dập thở gấp của Tiêu Hoàn gần bình tĩnh. Cánh chim của hắn chưa cứng xác thật không thể chỉ vì cái trước mắt, hơn nữa tỷ tỷ…. Nàng hẳn thật sự rất thích Thẩm Huyền đi?

“Ngươi nói đúng, là trẫm quá mức trẻ tuổi suy nghĩ không chu toàn.” Tiêu Hoàn thở phào, chỉ trong chớp mắt liền khôi phục một chút trấn định. Sau đó ngữ khí hắn biến đổi nói: “Đối đầu với kẻ địch mạnh xác thật nên lấy quốc sự làm trọng, nhưng trẫm có một điều kiện.”

Thẩm Huyền không nói chuyện chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn đế vương trẻ tuổi.

Tiêu Hoàn nuốt một ngụm nhìn khí tràng cường đại của Thẩm Huyền thấp giọng: “Trước khi mọi việc kết thúc, tỷ tỷ phải ở lại Tẩy Bích Cung.”

…….

“Mây đen che mặt trời, thời tiết như muốn thay đổi.”

Việt Dao cũng không biết trong cung đã là môt trận sóng gió. Lúc này nàng khó có được lại thay một bộ áo váy đỏ bừng thêu mai trắng, tóc đen búi thành một cái búi tóc gọn gàng cắm thêm hai cây trâm màu xanh, trang điểm giống như nữ nhi, trong tay là một món đồ chơi làm bằng đường, nàng đang đứng giữa đám đông trên đường cái ồ ạt của kinh thành, tay che đỉnh đầu nhìn về phía xa.

Mà bên cạnh nàng là một công tử võ bào đen tuấn tú, chính là Chỉ huy sứ mới nhậm chức của Cẩm Y Vệ, Ôn Lăng Âm.

Ôn Lăng Âm sóng vai đứng cùng Việt Dao ở góc đường giống như một đôi bích nhân trời đất tạo nên. Chỉ là lúc này ánh mắt Ôn Lăng Âm quá mức lạnh lẽo không chút để ý nhìn chằm chằm nhã phường oanh ca yến hót cách đó không xa, thẳng đến khi có mấy nam tử bề ngoại tục tằng khả nghi chạm mặt nhau trước nhạc phường rồi lại kết bạn đi vào bên trong, hắn mới có chút động tác.

Mấy tên kia tuy hóa trang thành râu quai nón giống người Trung Nguyên nhưng giơ tay nhấc chân luôn có chút không được tự nhiên.

Ôn Lăng Âm thu hồi tầm mắt nhìn Việt Dao nói: “Đi thôi, theo sau.”

Việt Dao “ừ” một tiếng cắn đồ chơi làm bằng đường theo sau, bảo trì khoảng cách hai bước với Ôn Lăng Âm.

Ôn Lăng Âm giống như bất mãn, mày kiếm nhăn lại, giọng nói lạnh lẽo không có chút phập phồng: “Nàng cùng ta mặc thường phục đi ra ngoài không cần tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi cấp trên cấp dưới. Hiện tại giả trang thành tình nhân, nếu cứ xa lạ như thế sẽ dễ dàng rút dây động rừng.”

Việt Dao kinh hãi giống như mới biết được chuyện này, hậu tri hậu giác nói: “Thì ra chúng ta đang giả trang thành tình nhân sao Ôn đại nhân?”

Ôn Lăng Âm hờ hững gật đầu: “Trừ bỏ tình nhân, ai lại kết bạn nam nữ đi ra ngoài?”

“Tại sao lại không có?” Việt Dao tận lực phá đám: “Huynh muội…. Không, tỷ đệ cũng có thể!”

“….” Ôn Lăng Âm không nói gì chỉ dời tầm mắt đông cứng đi: “Tình nhân tương đối tốt, huynh muội sẽ không kết bạn đi nhạc phường thanh lâu.”

“Cũng đúng.” Việt Dao thế nhưng cảm thấy vô cùng có lý, nàng chạy chậm đuổi kịp Ôn Lăng Âm nghiêng đầu nhìn dung nhan cao lãnh trẻ tuổi của hắn thấp giọng hỏi: “Nhưng mà, vì cái gì lại là Ôn đại….”

Ôn Lăng Âm nhìn thoáng qua, Việt Dao lấp tức sửa lời: “Ôn lang.”

Ôn Lăng Âm chợt dùng bước giống như bị xưng hô này của nàng dọa sợ, hắn ngẩn ra hồi lâu rồi mới bình tĩnh dời tầm mắt, chỉ là vành tai có chút đỏ khó phát hiện.

“Lần này mật thám Bắc Địch đối với bộ dạng cùng nơi ở của quan viên triều đình vô cùng rõ ràng chắc là có chuẩn bị mà đến, cho nên Cẩm Y Vệ đi điều tra tốt nhất là người xa lạ chưa từng lộ mặt, ta vừa mới nhậm chức nên người Bắc Địch đối với ta cũng không hiểu biết, thích hợp.”

“Nhưng ta không phải người xa lạ, ta đã ở trong Cẩm Y Vệ hơn bốn năm.”

“Nàng….” Ôn Lăng Ân nhìn nàng: “Nàng khôi phục bộ dạng nữ trang bọn họ không nhận ra.”

Việt Dao sặc một ngụm đường trong yết hầu một lát cũng không nói gì, sau đó mới vuốt gương mặt mình cười hỏi: “Khác biệt lớn như vậy?”

Ôn Lăng Âm không tỏ ý kiến chỉ đứng trước cửa nhạc phường nói: “Tới rồi.”

Tiếng đàn sáo lượn lờ, liên tục có tiếng cười nói cùng thân ảnh đầy hương thơm lướt qua. Nơi này nói là nhạc phường kỳ thật cũng chỉ là nơi cao nhã hơn thanh lâu thôi, nam nhân tới đây tìm hoan mua vui ngoài ra cũng có số ít quý phu nhân sẽ đến đây nghe một chút tiểu khúc hoặc là tán tỉnh nhạc sư tuấn tú.

Hai người đứng trước cửa lập tức có nữ tỳ bà ăn mặc sa y mỏng cười nhẹ chào đón, nàng vây quanh bọn họ đi vào trong lâu nhiệt tình nói: “Nhị vị là tới nghe khúc hay vẫn là tới tiêu khiển?”

Ôn Lăng Âm hiển nhiên không thích nữ tỳ bà này tới gần, mày hơi nhăn lại.

Nữ tỳ bà cũng là một người tinh mắt trong chốn phong hoa tuyết nguyệt này, thấy hắn mang theo nữ nhân liền che miệng cười khúc khích: “Hẳn là tới nghe tiểu khúc nhỉ. Vậy nhị vị xem như tìm đúng người rồi, biệt danh của nô gia là Hồng Tiêu, sở trường là tỳ bà.”

Việt Dao hóa trang thành nữ nhi nhân so với Ôn Lăng Âm còn hứng thú hơn, hai mắt nàng sáng lên hứng thú bừng bừng nói: “Ngươi sẽ đàn khúc gì?”

Hồng Tiêu: “Chỉ có khách không nói chứ không có khúc nào nô gia không biết đàn.”

Vừa nói nàng vừa xốc rèm châu lên, tiếng cười vui cùng tiếng ca như thủy triều vọt tới làm người như đo vào chốn tiên cảnh. Trên sân khấu được trang trí bằng dây đỏ một đám vũ cơ che mặt bằng lụa mỏng quyến rũ đang nhảy múa theo tiếng nhạc, thường thường lại vặn eo nhấc chân vứt một cái mị nhãn cho khách nhân trên khán đài.

Nữ tỳ bà kêu Hồng Tiêu dẫn Việt Dao xuyên qua đám người ồn ào chen chúc tự tin nói: “Tỳ bà của nô gia còn tốt hơn vị trên đài kia.”

Cô nương này thật ra cũng thẳng thắn đến đáng yêu, Việt Dao nhịn không được nhéo cái cằm nhỏ của nàng một cái, sau đó lại giơ ngón tay có dính mùi son phấn lên chóp mũi ngửi nhẹ, bộ dạng như nữ phong lưu ăn chơi trác táng làm cho Hồng Tiêu đỏ mặt cười khanh khách không ngừng.

Thấy thế sắc mặt Ôn Lăng Âm lạnh hơn chút, hắn nhìn nữ tỳ bà kia lạnh lẽo nói: “Xin lỗi phu nhân nhà ta ham chơi, thích nhất trêu đùa người khác, còn mong cô nương cách xa nàng chút.”1

Việt Dao bị giọng nói mang theo hàn ý của hắn đông lạnh đến run rẩy, nàng nhớ tới chính sự lúc này mới nhìn lên lầu hai.

Mấy tên râu quai nón kia đã lên lầu đứng ngoài một gian sương phòng nhìn xung quanh nói chuyện với nhau. Việt Dao bất động thanh sắc cười, nàng nhìn Hồng Tiêu nói: “Muội muội cô nương các ngươi đẹp người lại ngọt ngào như thế, nói vậy khách quen rất nhiều nhỉ?”

Hồng Tiêu kiêu ngạo đáp: “Đó là tất nhiên.”

Việt Dao nâng cằm nhìn trên lầu: “Vậy mấy nam nhân tướng mạo hung ác kia cũng là khách của các ngươi?”

Hồng Tiêu nhìn theo tầm mắt của nàng, ngay sau đó bĩu môi nói: “A, bọn họ hả, bọn họ là khách nhân mới đến mấy ngày gần đây, trước kia cũng chưa từng gặp qua.”

Ôn Lăng Âm bắt được chỗ mấu chốt vội hỏi: “Bọn họ xuất hiện ở đây khi nào? Thời gian cụ thể chút.”

Tướng mạo Ôn Lăng Âm tuấn mỹ nhưng biểu tình rất lạnh, Hồng Tiêu không dám tùy tiện thân cận cùng hắn chỉ đỏ mặt nói: “Ước chừng là hơn mười ngày trước, thuê một gian sương phòng thượng đẳng ở chỗ chúng ta nhưng lại không gọi cô nương hầu hạ cũng không nghe khúc, chỉ nói chuyện chúng ta nghe không hiểu, mỗi ngày gặp mặt tại đây giống như là người nơi khác.”

“Chắc là thanh danh nhạc phường lan xa nên người nơi khác cũng nghe danh mà đến.” Việt Dao cho Hồng Tiêu mấy lượng bạc vụn cười hì hì: “Để tỷ tỷ cùng lang quân tự đi dạo là được, ngươi đi chiêu đãi khách nhân khác đi.”

Hồng Tiêu rất thích Việt Dao, nghe vậy có chút thất vọng nhỏ nàng chu mỏ nói: “Được rồi. Nếu tỷ tỷ có yêu cầu cứ việc cho người gọi nô gia, nô gia nhất định sẽ đến.”

Việt dao liên tục nói “được, nghe được hứa hẹn Hồng Tiêu lúc này mới lưu luyến không rời ôm tỳ bà bước đi.

“Người nơi khác mới xuất hiện gần đây, cũng không nói tiếng Hán, xem ra không có sai bọn họ đúng là Bắc Địch….” Cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo của Ôn Lăng Âm dừng trên người mình Việt Dao lui về sau một bước cười gượng: “Ôn…. Lang?”

Ôn Lăng Âm thu hồi tầm mắt nhàn nhạt nói: “Nàng đối với ai cũng đều tùy ý đùa giỡn sao?”

Nhưng giọng nói hắn thật sự quá nhỏ lại bị nhạc khúc ồn ào cùng tiếng khen ngợi trầm trồ che giấu. Việt Dao không nghe rõ hắn nói cái gì chỉ nhìn thấy cánh môi nhạt màu của hắn đóng mở liền cao giọng hỏi: “Ngài nói cái gì?”

Nhịp trống dồn dập, tiếng chuông thanh thúy, vũ cơ trên đài tung tay áo ra giống như muôn vàn rặng mây đỏ nở rộ, hình ảnh dừng lại ở kết thúc ca vũ đàn sao đột nhiên im bặt. Ôn Lăng Âm trầm mặc một lát, đôi mắt nhạt màu liếc qua một bên nói sang chuyện khác: “Tiếp tục đuổi kịp.”

Hai người sóng vai lên lầu hai đến gần sương phòng có mật thám Bắc Địch, ai ngờ mất tên mật thám kia thật sự cẩn thận lập tức dừng nói chuyện, đôi mắt nâu xám nhìn về phía Việt Dao cùng Ôn Lăng Âm, rõ ràng đang hoài nghi thân phận bọn họ.

Ôn Lăng Âm lập tức giữ chặt tay Việt Dao tìm một tư thế thoải mái đè nàng trên lan can lầu hai, nhìn như đang vui vẻ nhưng kỳ thật lại đang nghe động tĩnh bên ngoài.

Một tên Bắc Địch thân cao chín thước trong đó rất cảnh giác, ánh mắt luôn đảo qua lại giữa Việt Dao cùng Ôn Lăng Âm tràn đầy tìm tòi nghiên cứu. Việt Dao dùng ánh mắt ý bảo Ôn Lăng Âm: “Bị nhận ra?”

Ôn Lăng Âm nắm tay nàng thật chặt ý bảo nàng tạm thời đừng nóng nảy.

Không lâu sau tên Bắc Địch cao lớn kia nhìn đồng bạn thấp giọng lẩm bẩm câu gì đó rồi lại ấn đao bên hông, ánh mắt hung ác nham hiểm đi về phía Việt Dao cùng Ôn Lăng Âm.

Khuôn mặt Ôn Lăng Âm không thay đổi lại âm thầm nắm chặt đoản đao trong tay áo, trong con ngươi là hình ảnh tên Bắc Địch cầm đao tới gần.

Việt Dao trong lòng có chút khẩn trương, chẳng lẽ hắn muốn động thủ chỗ này? Vậy chẳng lẽ không phải là rút dây động rừng thất bại trong gang tấc?

Nàng càng nghĩ càng không cam lòng nhưng tên Bắc Địch kia đã đứng phía sau, nguy hiểm chủ cần chạm vào là nổ ngay…. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!

Bầu không khí hết sức nghìn cân treo sợi tóc, trong đầu Việt Dao nảy ra ý tưởng không chút nghĩ ngợi duỗi tay vòng lấy cổ Ôn Lăng Âm dùng hết sức kéo đầu hắn xuống, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của hắn nhắm mắt hôn lên cánh môi nhạt màu, vì kinh ngạc mà môi hơi mở ra.

Cơ bắp toàn thân Ôn Lăng Âm nháy mắt căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng run rẩy. Việt Dao không rảnh bận tâm cái khác chỉ cố hết toàn lực làm ra bộ dáng nùng tình mật ý mê hoặc địch nhân, giả vờ chính mình là một tình nhân. Nhưng nàng không biết cách hôn, thậm chí còn không cẩn thận cắn trúng môi Ôn Lăng Âm làm hắn kêu lên một tiếng nhưng âm thanh đó nghe vào trong tai người khác lại như tiếng rên rỉ động tình….

Thấy bọn họ hôn nhau đắm đuối tên Bắc Địch vận sức chờ phát động nhẹ nhàng thở ra, không chỉ buông bỏ đề phòng mà còn giống như xem náo nhiệt nhìn hai người thổi tiếng huýt sáo, dùng tiếng Hán không được thành thạo nói: “Đúng là giai nhân phong lưu!”

Việt Dao như bị bừng tỉnh buông Ôn Lăng Âm ra dùng giọng nói ngay cả nàng cũng ghê tởm hờn dỗi một tiếng rồi đỏ mặt vùi đầu vào ngực hắn, giống như thẹn thùng.

Tim Ôn Lăng Âm đập rất nhanh rất nhanh như nhịp trống dồn dập, hoảng loạn nhưng lại mạnh mẽ.

Theo đám người Bắc Địch đó tiến vào sương phòng mật đàm Việt Dao lúc này mới thở phào một hơi, rời khỏi lồng ngực Ôn Lăng Âm: “Ai, làm người ta sợ bóng sợ gió một hồi!”

Ôn Lăng Âm thật lâu cũng không có động tác giống như bị đóng băng ở đó.

Việt Dao nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Ôn Lăng Âm chỉ thấy gương mặt trắng nõn anh tuấn của hắn nhưng ánh mắt lại có chút thất thần mê ly, vành tai càng đỏ đến giống như máu. Hắn theo bản năng nâng ngón tay thon dài lên sờ chỗ bị Việt Dao cắn rồi sau đó lại cảm thấy giống như không ổn, đột nhiên buông mu bàn tay ra không chịu nhìn Việt Dao.

Việt Dao buồn bực, lo lắng nói: “Ngài không có việc gì chứ Ôn đại nhân?”

Bóng dáng Ôn Lăng Âm run lên không nói chuyện.

Đây là…. Giận dữ?

Cấp trên giận dữ chính mình sẽ rất bi thảm. Ý thức được điều này Việt Dao có chút luống cuống nói tiếp: “Ôn lang?”

Ôn Lăng Âm lại run lên xoay người muốn đi, nhưng bởi vì quá mức hoảng loạn nên suýt nữa đụng phải cột hành lang. Việt Dao theo bản năng đỡ Ôn Lăng Âm ai ngờ hắn lại như bị trúng tà đột nhiên ném tay Việt Dao ra, liên tục lui về sau hai bước mới đứng vững.

Bàn tay Việt Dao dừng lại giữa không trung có chút xấu hổ xoa chóp mũi thở dài: “Ai, mới vừa rồi là tình thế bức bách tuyệt đối không cố ý khinh bạc, Ôn đại nhân ngàn vạn đừng để trong lòng.”

Nói xong nàng cảm thấy có chút không thích hợp: Lời kịch này sao có chút quen tai? Không phải lời kịch thư sinh nam thường dùng đùa giỡn với tiểu thư quan gia sa….

Không đúng muốn nói cũng nên là Ôn Lăng Âm nói chứ? Sao lại đến phiên một cô nương như nàng giải thích?

Việt Dao rối rắm, thấy Ôn Lăng Âm đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt cuối cùng cũng khôi phục lạnh lẽo trấn định. Hắn chống mu bàn tay lên chóp mũi ho khan một tiếng đè thấp giọng nói: “Có thể xác định được bên trong chính là mật thám Bắc Địch, trước không cần tùy tiện hành động cứ tiếp tục nhìn chằm chằm, cần phải tra được đồng lõa đứng sau bọn chúng.”

Thấy hắn khôi phục như bình thường chút thấp thỏm vừa rồi của Việt Dao lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi lộ ra một nụ cười tươi: “Đại nhân yên tâm chúng ta nhất định sẽ đi trước Đông Xưởng một lưới bắt hến đám mật thám đó, trọng chấn uy phong của Cẩm Y Vệ!”

Ôn Lăng Âm không nói chuyện chỉ nhìn Việt Dao, ánh mắt lạnh lẽo không có độ ấm lại làm Việt Dao bất giác cảm thấy khô nóng đến phát hoảng.

“Nàng phải nhớ kỹ hôm nay.” Ôn Lăng Âm đột nhiên nói.

Trái tim mới buông xuống vừa rồi của Việt Dao lập tức treo lên, vẻ mặt kì diệu: “…. Nhớ rõ cái gì?”

…….

Lúc Tiêu Trường Ninh tỉnh lại phát hiện bản thân không ngờ lại quay về Tẩy Bích Cung. Từ sau khi nàng xuất giá đã hơn nửa năm không quay lại nơi này, trong lúc nhất thời dường như đã qua mấy đời.

Cung tì mới A Chu chà lau bàn một bên thấy Tiêu Trường Ninh tỉnh lại vội buông giẻ lau xuống lau tay nhìn bên ngoài kêu: “Đông Tuệ tỷ tỷ, trưởng công chúa điện hạ đã tỉnh.” Dứt lời tiểu cung tì tay chân lanh lẹ này lại thò người qua duỗi tay nâng Tiêu Trường Ninh dậy, lúc nói chuyện cánh mũi hít thở ngay cả đốm tàn nhang trên mũi cũng trở nên sinh động lên, thanh thúy nói: “Điện hạ nhất định đói bụng đi? Người muốn ăn gì, vịt nấu rượu nếp hay cháo tôm bóc vỏ được không?”

“Đều được.” Tiêu Trường Ninh ngồi đợi cơn choáng váng qua đi, lúc này mới hỏi Đông Tuệ bưng chậu rửa vào cửa: “Đông Tuệ sao bổn cung lại về nơi này?”

Đông Tuệ lau mặt lau tay cho nàng, nhỏ giọng: “Điện hạ đột nhiên ngất đi trong cung, là bệ hạ đưa ngài tới đây lệnh thái y chẩn trị.”

Tiêu Trường Ninh nhìn sắc trời bên ngoài: “Đều đã trễ thế này, mau đưa bổn cung về Đông Xưởng. Thẩm Huyền cũng không biết bổn cung tới đây nếu trở về không tìm được bổn cung sẽ sốt ruột.”

“Điện hạ ngài ngàn vạn đừng lộn xộn!” Đông Tuệ vội đỡ lấy nàng xuống giường, quan tâm nói: “Thẩm Đề đốc đang ở ngoài điện, ngài ấy đã sớm biết rồi.”

Vừa nghe thấy Thẩm Huyền chờ ngoài điện Tiêu Trường Ninh càng thêm nóng vội, nàng vội vàng mang giày vào rồi xuống giường: “Mau mang bổn cung đi gặp hắn.”

Thẩm Huyền quả nhiên đứng trong tòa thủy đình, một bộ áo choàng đen uy nghiêm cao lớn đang cùng Tiêu Hoàn nhỏ giọng nói chuyện cái gì.

Tiêu Trường Ninh ngừng bước chân đứng cuối hành lang nhìn qua, nghĩ thầm: Thẩm Huyền thế nhưng cungc có lúc tâm bình khí hòa như vậy với hoàng đế sao? Chỉ là không biết bọn họ đang nói cái gì….

Đang nghĩ ngợi Thẩm Huyền cảm nhận được sự tồn tại của nàng lập tức dừng nói chuyện, sau đó bước nhanh đi đến. Tiêu Hoàn ngừng lại một chút ngay sau đó cũng đi theo.

“Tỉnh rồi?” Thẩm Huyền hẳn là vội vàng đi tới, dung nhan còn chưa kịp sửa sang tinh tế lại thậm chí ngay cả quan bào cũng chưa kịp thay, bộ dáng có vẻ phong trần mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn thâm tình như cũ: “Nên mặc nhiều quần áo hơn.”

Tiêu Trường Ninh vừa thấy hắn liền cười nói: “Không lạnh.”

Thẩm Huyền không nói chuyện chỉ lo cởi áo choàng chính mình xuống khoác lên người Tiêu Trường Ninh.

Tiêu Hoàn đứng trong đình không nói gì mà chỉ đánh giá hai người một lát. Tiêu Trường Ninh nhìn đệ đệ giống như đọc hiểu cái gì trong mắt hắn, nàng thất thần trong chốc lát rồi gật đầu cười: “Thân thể bổn cung không tốt lại mang thêm phiền toái cho Hoàng thượng.”

Mũi Tiêu Hoàn đau xót vội nói: “Tỷ tỷ nhớ chú ý thân thể.”

Tiêu Trường Ninh nói “sẽ” ngay sau đó lại mong đợi nhìn về phía Thẩm Huyền hỏi: “Thẩm Huyền chàng tới đón bổn cung trở về sao?”

Thẩm Huyền không có gật đầu ngay chỉ duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay nàng, trầm ổn nói: “Đi vào rồi nói.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN