Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em
Chương 14: Thành tích (1801 từ)
– —
Hứa U nghe không hiểu lời đen tối của cậu. Luống cuống tay chân bò dậy, lúc định nhấc chân đứng dậy thì bị cậu ác ý cong đầu gối lên, cô vướng phải thiếu chút nữa là ngã.
Cô khó khăn chống tay trên mặt đất, ổn định bản thân, lòng bàn tay dính nhớp một ít mồ hôi.
Hưa U tức giận đến mức hai má đỏ bừng, xương gò má nóng lên, nửa quỳ nửa ngồi trên nền xi-măng trừng cậu.
Người nằm trên mặt đất cũng không vội đứng lên, chậm chạp ngồi dậy, đối mặt với cô.
Gió đêm quất vào mặt khiến tâm tình của cậu bỗng nhiên tốt đến không ngờ.
“Sao nào, cậu đối với ân nhân cứu mạng của mình không vừa lòng sao?” Cậu vò tóc, khóe miệng mang ý cười.
Hứa U vẫn còn tức giận, theo bản năng dùng chân đá cậu, “Cậu mà là ân nhân gì chứ?”
Cái đá này cô dùng khá nhiều sức lực. Cô dừng lại chờ cậu phản ứng…
Giữa hai người có chút yên lặng.
Thấy cậu nãy giờ không nói gì, cô có chút chột dạ, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Rất… đau sao?”
Tạ Từ giả vờ không được nữa, bên miệng lộ ý cười, nhẹ giọng đáp lại: “Đau lắm đó chị gái.”
Cô không vui nói, “Đừng gọi tôi như vậy.”
“Vậy cậu muốn tôi gọi cậu như thế nào?”
“Gọi tôi bằng tên.”
Tạ Từ cười cười, nói: “Hứa U?”
“Ừm.”
Cậu lại gọi tên cô, “Hứa U.”
“……………”
Lúc này, cô không thèm để ý tới cậu nữa, định đứng dậy bỏ đi.
“Chờ một chút, người tôi còn đau.” Tạ Từ từ phía sau đuổi kịp, vừa đi vừa nói chuyện.
Hứa U quay đầu nhìn cậu, “Đó là do cậu xứng đáng.”
“Này, này, sao cậu nói như vậy” Tạ Từ không đứng đắn, lảo đảo đi theo cô, “Nhìn cậu hiền lành như thế này, không tin được lại thích sử dụng bạo lực với bạn cùng lớp.”
Hứa U phụng phịu, đôi mắt đen lúng liếng nhìn cậu. Trong lòng nhẹ nhõm thở ra: “Còn không phải là do cậu bắt nạt tôi à.”
Cô rất đơn thuần, không biết từ “bắt nạt” này có bao nhiêu đen tối.
Nơi phía xa, chân trời bị nhuộm thành một màu vàng ấm áp, trong không khí thoảng qua hương hoa mùa hè.
Hai người vừa đi vừa nói, không biết từ lúc nào đã đi qua dãy lớp học.
Yết hầu Tạ Từ trượt lên trượt xuống, ho khan hai tiếng, trong lòng có cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Cậu thấp giọng như là tự nói với bản thân: “Cậu vẫn chưa biết “ăn hiếp” thật sự là gì đâu.”
Nói xong cậu “haiz” một tiếng, không đợi cô lên tiếng liền cuối đầu, cười như không cười nói với Hứa U: “Nói cho cậu một chuyện, nhưng không được tức giận.”
Hai người đã đi tới đài phun nước.
Cô liếc mắt, ngẩng đầu hỏi, “Chuyện gì?”
Khuôn mặt của cô nhỏ nhắn lại trắng mềm ngẩng lên nhìn cậu.
Tạ Từ dừng lại, một tay nâng lên vỗ vỗ vào vai phải, hất cằm.
Hứa U đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo nhanh liền chóng nhận ra, theo tầm mắt của cậu cui đầu.
Áo ngắn tay của cô hơi rộng, lại vừa mới cùng cậu té ngã trên đất nên cổ áo trượt qua một bên để lộ bờ vai gầy trắng nõn. Trên vai nhỏ trắng mịn, hiện ra một dây áo màu lam.
“Cậu… cậu biến thái!” Đại não Hứa U trống rỗng,
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đánh cậu một cái thật mạnh, rồi nhanh chóng chỉnh sửa lại áo quần, bỏ chạy.
Tạ Từ thấy bóng dáng chạy xa của cô, trên khóe môi, kêu một tiếng.
Cả người cảm thấy rất ngọt.
– —
Ngày hôm sau là thứ năm. Buổi sáng sau khi kết thúc tiết học thứ ba, trong phòng học không khí vô cùng u ám.
Bởi vì tiết thứ tư, không chỉ riêng đối với lớp 9 mà với chung toàn trường, chính là tiết sinh hoạt chủ nhiệm.
Ngoài đọc kết quả thi, còn phải đổi chỗ ngồi.
Nhiều học sinh không chờ được nữa, vội vàng chạy tới văn phòng xem trộm kết quả thi.
Ngồi trước Hứa U, Trịnh Hiểu Lâm, là một trong số đó.
Bàn phía trước không ai ngồi, đám người xung quanh đều nằm dài trên bàn ngủ.
Khoảng 10 phút trôi qua, những người đi xem kết quả thi lục tục chạy về.
Bọn họ giống như người hùng chiến thắng trở về, vừa đến phòng học liền được bạn học vây quanh hỏi.
“Cậu có xem điểm cho tớ không?”
“Cậu thi bao nhiêu điểm?”
“Xem được không? Xem được không?”
“Sao rồi, có xem giùm tớ không, điểm cao hay thấp?”
…
Trịnh Hiểu Lâm thở hồng hộc trở về chỗ ngồi, tâm tình có vẻ không tồi.
Vẻ mặt cô vui mừng, đang chuẩn bị quay đầu hỏi gì đó thì chủ nhiệm lớp đẩy cửa đi vào.
Hứa U ngẩng đầu, đem quả táo đang ăn được nửa cất đi.
Cô lén lút lay người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Dậy đi, cô vào rồi.”
Hứa Tuệ Như đứng ở bục giảng, nhìn quét qua khắp phòng một lần, trong tay cầm bảng điểm.
Giọng của cô vô cùng rõ ràng: “Im lặng một chút, hôm nay tôi có chuyện muốn nói cùng các em.”
Phía dưới lặng ngắt như tờ.
Im lặng tới mức tưởng có thể nghe tiếng kim rơi xuống nền.
“Đã có kết quả khảo sát vừa rồi.” Cô vừa nói, vừa nhìn kết quả thi, “Cô biết, các em không quan tâm lắm tới thành tích, nhưng lần này cô phải khen ngợi một chút, lớp chúng ta khảo sát tháng này, có 7 người trong top 100.”
Lời này vừa nói ra, ở dưới liên ồ lên.
Toàn trường có gần 30 lớp, khối nào cũng có lớp trọng điểm, đó là còn chưa tính tới lớp Ánh Dương và lớp Hỏa Tiễn. (1)
Các lớp học song song thường có hai hoặc ba học sinh lọt vào top đầu khiến khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm lúc nào cũng tỏa sáng.
Không ngờ tới lớp 9, một lớp tồi tệ quậy phá nhất trong các lớp, lại có thành tích khảo sát hằng tháng đầu tiên rất tốt.
Học sinh trong lớp không phải ai cũng có hứng thú nghe, đám người ngồi sau cảm thấy phiền chán muốn chết.
Tống Nhất Phàm nhàm chán xoay bút, cùng Tạ Từ nói chuyện: “Từ, chiều học thể dục trốn học không?”
“Làm gì?”
“Chơi bi-da đi, đã lâu không chơi.”
“Không đi.” Thanh âm nhạt nhẽo vang lên.
Tống Nhất Phàm ôm vai Tạ Từ, dựa sát vào nói: “Từ ca, từ lúc nào mà bắt đầu sống thanh tịnh rồi, đừng a.”
“Cút.”
Tống Nhất Phàm tự thấy mất mặt, quay qua bàn bên cạnh gọi Từ Hiểu Thành, “Thành ca, buổi chiều đi chơi không?”
Từ Hiểu Thành đang dùng điện thoại, không có thời gian suy nghĩ trả lời cậu, thuận miệng nói: “Tối qua cùng bạn gái chơi nhiều, không còn sức lực.”
“M* n*, cậu thô tục.” Tống Nhất Phàm bỉu môi, đang chuẩn bị mắng chửi Từ Hiểu Thành vài ba câu.
Hứa Tuệ Như liếc mắt qua cậu, lớn tiếng quát, ” Tống Nhất Phàm, em còn dám nói chuyện, nhìn điểm khảo sát của em thành cái dạng gì đi!”
Tống Nhất Phàm bị gọi tên, bả vai co rút lại một chút, vẻ mặt đùa giỡn giả vờ đau khổ: “Cô ơi, cô không thể vì điểm của em kém mà không cho em nói chứ.”
Lớp học liền bị chọc cười.
Hứa Tuệ Như trừng mắt, “Điểm khảo sát đếm ngược từ dưới lên còn dám trả treo với cô.”
Tống Nhất Phàm sờ sờ mũi.
Trên bục giảng, giọng nói tiếp tục vang lên.
“Em thật sự không học tập được gì từ bạn học ngồi trước mình, ngồi gần một chỗ, em thì thi điểm thấp nhất lớp, trong khi bạn lại có điểm cao nhất.”
Hứa U được gọi tên, bút đang viết trên tay chợt dừng lại.
Lớp học im ắng không tiếng động.
Rất nhiều người không tin được quay đầu lại nhìn về phía bạn học mới ngồi ở phía sau.
Ánh mắt đều trở không bình thường.
Học sinh chuyển trường thật “trâu bò” nha, vừa ngoan ngoãn đáng yêu, mới chuyển đến mà đã hạ bệ vị trí nhất lớp của Hứa Tinh Thuần.
Có phải kẻ họ Hứa kia đều được sinh ra trong ánh hào quang của thần trí tuệ…
Phải biết rằng, lý do tại sao lớp 9 nhận được nhiều sự chú ý nhất, ngoài đám con ông cháu cha giàu có, thì nguyên nhân chính là do người xếp vị trí thứ nhất của khối học ở lớp này.
Thứ hạng của Hứa Tinh Thuần trên bảng thành tích cơ bản là ổn định, từ cấp hai lên cấp ba vẫn luôn đứng đầu.
Nhiều người vẫn luôn thắc mắc tại sao cậu không đến lớp Hỏa Tiễn mà ở lại lớp 9.
Không ngờ lần khảo sát này, lại không kèn không trống bị hạ bệ bởi một nữ sinh.
“Cô sẽ đọc tên của 7 bạn điểm cao trước, những bạn khác thì đợi lát nữa lớp trưởng dán bảng điểm vào phía sau lớp, tự mình đi coi.”
Lớp học ồn ào thảo luận, Hứa Tuệ Như bảo bọn họ im lặng, rồi tiếp tục nói:
“Hứa U, đứng nhất lớp, và nhất khối, tổng điểm là 698.”
“Hứa Tinh Thuần, đứng thứ hai lớp và khối, tổng điểm là 697.”
“Trần Xuân Lâm, đứng thứ ba lớp và thứ 32 khối, tổng điểm là 645.”
“Hướng Phi, đứng thứ tư lớp và thứ 67 khối, tổng điểm là 633.”
“…”
Điều hòa trong phòng hoạt động, tỏa ra khí lạnh nhè nhẹ.
Hứa U có chút cảm, nhỏ giọng ho khan vài tiếng, tiếp tục cầm bút làm bài tập.
Cô không có cảm xúc gì, tựa như người có thành tích cao nhất kia không phải là mình, hoặc có thể là do đã luyện thành thói quen. (ý bà tác giả là Hứa U đã đứng nhất quen rồi nên không có cảm xúc gì J))))
Đang làm bài trong sách thì Hứa U dừng bút, cô hít hít mũi, cúi đầu tìm giấy vệ sinh trong ngăn bàn.
Bút bi từ trên bàn lăn xuống đất. Hứa U quay người khom lưng nhặt bút lên.
Trong nháy mắt, ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt của Tạ Từ.
Cậu đang nhai kẹo su.
Cả hai người đều sửng sốt.
Trên bục giảng, Hứa Tuệ Như nói:
“Đợi lát nữa mọi người sắp xếp đồ đạc lại, buổi chiều, sau khi học thể dục trở về sẽ đổi vị trí.”
Lời editor:
(1) cái lớp Hỏa Tiễn với cái lớp Ánh Dương thật sự mình không biết đó là cái gì nên để y vậy luôn. Nguyên văn câu tiếng Trung là: “年级有接近30个班,重点班都有好几个,还不包括阳光班和火箭班.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!