Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em - Chương 45: Thổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em


Chương 45: Thổi



Edit: Qing Yun

Hô hấp nóng rực, môi lưỡi bị hôn đến tê dại.

Hứa U mơ màng bị dẫn dắt, bàn tay mềm mại sờ soạng đặt lên eo cậu.

Tạ Từ khựng lại, thối lui ra sau.

Áp lực trên người chợt giảm, Hứa U chậm rãi mở mắt. Trong mắt đen nhánh ướt dầm dề, mang theo ánh nước mát lạnh, giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn, mờ mịt nói: “Làm sao vậy…”

Người nào đó xem đến miệng khô lưỡi khô, bụng dưới căng thẳng.

Chưa kịp phản ứng lại, Tạ Từ đã tiếp tục tiến đến, mưa rền gió dữ gia tăng nụ hôn vừa rồi.

“Hứa U…” Cậu gọi tên cô, nghiêng cầu cắn vành tai cô, một đường trằn trọc đến môi.

Môi lưỡi thâm nhập giao triền, mỗi lần chuyển động là một lần hôn sâu hơn, lông mi cậu rung rung.

Cô giơ tay ôm cổ Tạ Từ. Bên tai là tiếng nước, nước bọt ngọt ngào giao nhau. Răng má dư hương, miệng đầy sinh tân.

Không biết từ khi nào, ngón tay lạnh lẽo của cậu nhẹ nhàng len lỏi chui vào vạt áo lông của cô, đầu ngón tay chạm vào da thịt ấm áp tinh tế, một đường hướng lên trên xẹt qua da thịt mềm mại, sờ soạng cởi bỏ nội y của cô.

Đột nhiên lạnh lẽo làm Hứa U run nhẹ, cánh tay trên lưng khiến cô nổi lên một tầng da gà. Tuy rằng bị hôn đến mất đi ý thức nhưng lúc này cũng nhận ra Tạ Từ đang làm cái gì. Mặt cô như bốc cháy, vành tai đỏ ửng.

“Đừng… Đừng.” Hứa U hoàn hồn, sợ tới mức giãy giụa, muốn thoát khỏi giam cầm của cậu.

Đệch.

Tạ Từ bỗng nhiên đứng dậy, thầm mắng một câu.

Cậu chau mày, hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng. Mở cửa xe đi ra ngoài để bình tĩnh lại.

Cửa xe độ ngột đóng sầm lại, Hứa U cũng cảm thấy bị chấn động. Cô đỏ mặt kéo quần áo xuống, đôi tay nhanh chóng đưa ra sau móc lại nội y.

Tạ Từ dựa vào xe, miệng ngậm thuốc lá. Cậu quay mặt ra hướng gió, gió lạnh tận xương ập vào mặt, dục hỏa quay cuồng trong lòng không biết mất nửa phần, lửa cháy kêu gào lan tràn ra đồng cổ.

Không được… Như vậy không được. Nếu còn tiếp tục thì ai cũng không cản được việc cậu muốn làm.

Sương khói mỏng manh bị thổi tan. Tạ Từ cắn chặt điếu thuốc, đồng tử nặng nề sâu thẳm.

Đêm tối, mặt trăng bị tầng mây che khuất, trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng của pháo hoa. Ánh lửa mỏng manh chiếu lên thân hình cậu như ẩn như hiện. Qua nửa này, cậu cũng chưa từng thay đổi tư thế, một chút phản ứng cũng không có.

Hứa U ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, ảo não mà nhắm mắt lại, dùng mu bàn tay gõ gõ trán. Nhớ tới hình ảnh vừa rồi liền xấu hổ.

Cô hơi hoảng hốt, sau một lúc lâu mới không nhịn được lấy điện thoại nhắn tin cho Tạ Từ.

[ Cậu bị cảm, mau trở lại đi, bên ngoài rất lạnh.]

Cách một hồi, di động rung lên.

Cậu trả lời một câu:

– — [ Em xác định? ]

Hứa U nhắn lại cho cậu.

…. Cậu đừng trúng gió.

Nghĩ thế nào lại xóa đi.

Cô còn chưa trả lời thì đã nhận được một tin khác.

– — [Muốn xe chấn? ]

Hứa U:…..

Cách một hồi, Hứa U cúi đầu nhìn chằm chằm đầu gối phát ngốc. Cửa bị kéo ra, gió lạnh nhân cơ hội chui vào xe. Cô ngơ ngác quay đầu.

Hai người đối diện hồi lâu. Cậu cúi đầu, tóc rũ xuống trước trán.

Hứa U:?

Tạ Từ chống khung xe, mặc áo khoác màu đen. Cậu tiến về phía trước, hơi cúi người, môi lạnh dán lên khóe môi cô, “Cho tôi ôm một lát.”

Hứa U như là bị mê hoặc, chờ tỉnh lại đã bị cậu ôm ở trong ngực.

Ghế phụ rất rộng, cô cúi đầu thật nhỏ xinh, không tư chối nhưng lại ngại ngùng e lệ. Không ngồi thẳng được, nhưng dựa ra sau lại đụng phải ngực cậu. Hứa U đứng ngồi không yên, máy sưởi thổi nhiệt vào mặt cô, cô quay đầu, càng thêm cẩn thận mà thấp giọng nói với Tạ Từ: “Cho tớ xuống dưới đi… Cậu không cảm thấy tớ nặng sao?”

Tạ Từ cúi đầu, một tay giữ chặt cổ tay cô, thanh âm khàn khàn, “Đừng lộn xộn.”

“….” Hứa U quay mặt, mặt cô rất mềm, da trắng như trong suốt, ở dưới ánh đèn còn có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ mềm mại.

Cậu lười biếng chuyển tầm mắt đối diện với mắt cô. Lại cách một, hồi, Tạ Từ đột nhiên hỏi: “Em… Có biết dâu tây là cái gì không?”

Hứa U: “….”

Khóe môi cong lên, môi mỏng nhạt màu đến mê người.

Tạ Từ như là lơ đãng nói bên tai cô, “Giúp em tạo một cái?”

“—- Không.”

Từ không còn chưa kịp nói xong thì cánh tay cậu đã vòng quay eo cô, kéo cô vào trong ngực. Rõ ràng đã có âm mưu từ lâu.

Tạ Từ kéo cổ áo lông rộng thùng thình của cô xuống, bờ vai tuyết trắng lộ ra trong nháy mắt, làm người thần hồn điên đảo, thật chói mắt.

Cậu than nhẹ một tiếng, dán môi lên liếm mút.

Vừa mềm vừa thơm vừa ngọt.

Người ấy, thật là đã trọng dục lại tham hoan.

– –

Ban đầu nháo ầm ĩ, chờ tới nửa đêm Hứa U thật sự không chống đỡ nổi mà đi vào giấc ngủ. Nửa mộng nửa tỉnh, vì Trần Tú Vân thức dậy lúc 6 giờ nên Hứa U hẹn đồng hồ từ 5 rưỡi.

Cuối cùng lại là Tạ Từ gọi cô dậy.

Sợ quấy rầy giấc ngủ của cô, trong xe để ánh đèn vàng nhạt. Sắc trời bên ngoài vẫn tối tăm như cũ, một vòng sáng treo ở phía chân trời.

Ngồi một tư thế trong thời gian dài khiến chân trái bị tê rần. Hứa U mông lung buồn ngủ, mở mắt ra còn xoa xoa vài cái, đột nhiên vừa động, cơ bắp đau nhức tê dại khiến cô không khỏi kêu lên.

Tạ Từ ghé mắt nhìn sang.

“Chân tê hết cả rồi…” Cô nói hai câu, lại “ái” một tiếng.

Tạ Từ cười, ghé người vào tay lái nhìn cô, “Tôi xoa giúp em?”

“Không cần.” Hứa U nâng tay ngăn trở cánh tay cậu duỗi đến, tự mình nắn bóp một lát.

Trong xe thực an tĩnh. Cậu nhướng mày, “Hôm nay có thể ra ngoài không.”

“….Hôm nay?” Cô chần chờ.

Tạ Từ “ừ” một tiếng, nói: “Ăn cơm cùng bạn của tôi.”

– –

Sau khi về phòng, Hứa U nhẹ nhàng mở cửa ra, trong phòng tối om không một tiếng động, bố mẹ vẫn chưa thức dậy. Cô cẩn bỏ khóa phòng vào chỗ huyền quan, cũng không dám bật đèn mà sờ soạng trong bóng tối để về phòng.

Vừa rồi còn rất buồn ngủ, vậy mà không biết vì sao lúc này lại không ngủ được. Ngồi ở chân giường phát ngốc một hồi chờ thời gian trôi đi, sau đó Hứa U đứng dậy lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Chờ lau khô tóc đi ra ngoài, Trân Tú Vân đã tỉnh dậy, bà đang làm bữa sáng trong phòng bếp, nhìn thấy Hứa U thì kinh ngạc hỏi: “Mới sáng sớm mà con tắm cái gì?”

Hứa U bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, cúi đầu nói: “Ra mồ hôi, không thoải mái.”

Trên bàn cơm, bố Hứa đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, A Sách khi nào đi học?”

“Còn năm ngày nữa ạ.”

“Cũng không lâu nữa.” Trần Tú Vân tính tính, “Con làm xong bài tập chưa?”

Hứa u cúi đầu uống cháo, cô ăn khá nhanh, cơm nước xong bèn cầm bát đũa mang vào bồn rửa, “Hôm nay con có thể ra ngoài chơi với bạn không ạ?”

Bố Hứa đang đọc báo, ông nhìn cô một cái rồi nói: “Bạn học nào?”

“Bạn học lớp cũ.”

“Tài liệu bố mua cho con đã làm xong chưa?”

Lúc này Hứa U mới nhớ tới, không hé răng. Bố Hứa nhíu chặt lông mày.

Trần Tú Vân vội nói: “Không sao cả, ông cho A Sách ra ngoài chơi một ngày đi, mấy hôm trước đều ở nhà làm bài tập rồi, hơn nữa mấy ngày sau lại phải đi học.”

Bố Hứa nhíu mày không nói chuyện.

Hứa U cúi đầu thật thấp giống như đã làm sai việc gì, “Nếu không thì con không đi nữa…”

Nhìn dáng vẻ này của cô, bố Hứa lật báo sang trang khác, hơn nửa ngày mới nói: “Nhớ về sớm.”

– –

Tạ Từ vẫn còn sốt, nhưng cậu không muốn đi bệnh viện nên hai người tìm một phòng khám ở gần đó.

Bác sĩ là một ông lão, kiểm tra cho Tạ Từ một hồi, nói cậu chỉ bị cảm mạo bình thường, chỉ cần truyền nước là được.

Một hộ sĩ đi vào phòng lấy thuốc, bác sĩ tháo kính viễn thị xuống, nhìn Tạ Từ rồi nói: “Trời lạnh mà cháu mặc ít thế này, bị sốt là đúng.”

“Vì đẹp đó ông.” Cậu cười không đứng đắn.

Bác sĩ nhíu mày, nhỏ giọng nói, “Con trai mà còn chú ý như vậy.”

Tạ Từ nói: “Muốn đi hẹn hè với bạn gái.”

Hứa U đứng bên cạnh nghe thấy thì muốn cười, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt không tán đồng của bác sĩ quét đến người mình, tươi cười cứng lại, cô không dám cười nữa, vội vàng kéo cậu ngồi xuống ghế.

“Cậu đừng nói bậy như thế.” Cô hơi bực.

“Nói bậy cái gì?”

“Vì hẹn hò đó…”

“Không phải sao?”

Hứa U trợn tròn mắt, “Cậu thật sự vì tớ nên mới mặc ít như vậy…”

Tạ Từ nhìn biểu cảm của cô thì rất vui vẻ, “Tôi vẫn luôn dùng sắc đẹp để dụ dỗ em mà, không phát hiện sao?”

Trong phòng mở máy sưởi, TV chỉnh âm thanh đến mức thấp nhất.

Hộ sĩ mang thuốc đến giúp Tạ Từ truyền nước, thuận tiện cho cậu một túi chườm nóng che tay. Hộ sĩ điều chỉnh tốc độ nước chảy rồi dặn dò Hứa U: “Khi nào xong thì gọi chị.”

Tối qua Tạ Từ không ngủ, lúc này mệt nhọc dựa đầu vào vai Hứa U nghỉ ngơi.

Cuối cùng bả vai Hứa U đều tê rần cũng không đẩy cậu ra.

Cô không có việc gì làm, bèn lấy bài chưa làm xong ra tiếp tục viết. Thỉnh thoảng ngẩng đầu xem bình truyền nước còn bao nhiêu.

Bên cạnh có một thím trung niên hơi béo cũng đang truyền nước biển. Bà nhàm chán nhìn khắp nơi tìm người nói chuyện. Đến phiên Hứa U, bà dùng tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn hỏi: “Cháu gái còn đang đi học à?”

Hứa U gật đầu.

“Học vất vả như vậy, lớp 12 sao?”

Cô ngượng ngùng cười, “Là 11 ạ.”

“Ai da, sắp 12, con gái của thím cũng bằng tuổi cháu.”

Tư tưởng của người này tương đối bảo thủ, nhìn Hứa u với thần sắc phức tạp, “Mới tuổi này, yêu đương sẽ làm trễ thời gian học tập.”

Hứa U trầm tĩnh, nhìn là biết học sinh ngoan, rõ ràng không phải cùng một loại người với Tạ Từ.

Một lát sau, bà lại nói: “Yêu nhau lâu chưa?”

Hứa U nhấp miệng cười, cũng không trả lời mà chỉ lắc đầu.

“Đừng vì loại chuyện này mà hoang phí cả đời người.”

Không bao lâu sau, Tạ Từ tỉnh vì khát.

Hứa U bỏ sách sang một bên, đứng dậy đi rót nước ấm cho cậu.

Cậu chưa tỉnh ngủ hẳn, ngay từ đầu còn hơi mờ màng, qua một hồi mới cau mày nói, “Thật đắng.”

“Cái gì?” Cô nghe không rõ.

“Trong miệng tôi có vị lạ, thật đắng.”

“Bình thường.”

Hứa U tìm một cái kẹo que trong túi, kiên nhẫn lột giấy gói rồi nhét kẹo vào miệng cậu, “Ngậm đi.”

Cậu ngậm kẹo que, ấp úng nói, “Sao em lại có kẹo?”

Cô trầm mặc, “Lấy ở trong nhà.”

“Cho tôi?”

“Ừ.”

– –

Buổi chiều ăn cơm, Tống Nhất Phàm gửi địa chỉ nhà hàng cho bọn họ. Là nơi bọn họ hay tới.

Bên trong có rất nhiều người, lúc này người đi vào thì mấy người đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó mới phản ứng lại, hi hi ha ha chào hỏi Tạ Từ.

“Sao lại nhiều người như vậy?”

Tạ Từ duỗi tay, dùng sức đẩy đầu Tống Nhất Phàm, “Cậu gọi mấy người.”

Tống Nhất Phàm đang đánh bài, đầu bị ăn đau, không khỏi “ai u; một tiếng, chột dạ nhìn cậu, “Tôi cũng không biết tại sao…. Ban đầu chỉ gọi mấy người… Ai biết.”

Ai biết, người càng kêu càng nhiều, thậm chí mấy người lớp 10 cũng đến. Nhưng mà Tống Nhất Phàm nghĩ người càng đông càng vui nên cậu cũng không quản.

“Làm sao vậy? Không thích nhiều người, quấy rầy ngài nói chuyện yêu đương?”

“Cút mẹ cậu đi.”

Tạ Từ nhíu mày.

Cậu không thể nói ra được tại sao, trong lòng chỉ không muốn đưa Hứa U tới cho đám râu ria kia xem.

Dù sao chỉ cần có người khác nhìn chằm chằm Hứa U, tâm trạng của cậu liền trở nên bực bội.

Lý Kiệt Nghị không rõ, nhưng cậu ta cũng không quan tâm, ngáp một cái rồi nói: “A Từ, cậu mau đến giúp tôi đi, thua thảm quá.”

Tạ Từ vừa truyền nước xong, tâm trạng thật không tốt, trực tiếp từ chối.

“Khi nào ăn cơm.” Cậu hỏi.

“Đợi chút, có lẽ là 5,6 giờ.”

“Tôi muốn ngủ một lát.”

Tống Nhất Phàm phất tay, “Bên trong có phòng, cậu đi đi.”

Hứa U ngồi nói chuyện với Phó Tuyết Lê, không biết nói đến chuyện gì, cô cười rộ lên.

“Thích ăn ngọt không? Tớ vừa mới mua.” Phó Tuyết Lê đẩy một đĩa điểm tâm đến trước mặt cô.

Phó Tuyết Lê chống cằm, chán nản nói: “Vốn là đi mua với Hứa Tinh Thuần, kết quả bị Tống Nhất Phàm kêu tới ăn cơm, ha ha ha ha tớ lại bồ câu cậu ấy.”

Hứa U: “A? Lớp trưởng không sao chứ?”

Phó Tuyết Lê thực ngạo kiều, “Không sao cả.”

Dù sao cũng không phải lần đầu.

“Cậu ăn thử xem có ngon không.” Cô thúc giục Hứa U.

“Đây là cái gì?”

“Bánh kem vị xoài, cậu ăn bao giờ chưa?”

Hứa U lắc đầu: “Chưa ăn.”

Cô cắn một miếng, tất cả đều là bơ, còn có vị xoài.

Hứa U thích ăn ngọt, cho nên có thể tiếp thu. Cô dùng lớp giấy bọc xoa một chút rồi đưa vào miệng.

“U U, Hứa Tinh Thuần vẫn làm lớp trưởng lớp cậu à?”

“Ừ.” Hứa U gật đầu, “Thầy giáo chọn.”

Phó Tuyết Lê hiểu rõ, “Từ nhỏ cậu ấy đã làm lớp trưởng, thầy giáo hồi cấp hai đặc biệt thích cậu ấy.”

Mới vừa nói hai câu đã bị người kéo đi.

Hứa U quay đầu, Tạ Từ đứng một bên, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt ướt dầm dề nhìn cô.

Thần sắc Tạ Từ uể oải, cậu lười biếng nói: “Đi ngủ cùng tôi.”

?

…….

Phó Tuyết Lê: “Cậu đi một mình đi.”

“Đi thôi.” Tạ Từ nói, cánh tay kéo Hứa U không buông.

“Đi đâu?” Hứa U không thể hiểu được.

“Bên cạnh, có phòng ngủ.”

“…………”

“A Từ, cậu là trẻ con à, ngủ một giấc cũng muốn có người ở bên?” Có người ngồi bên cạnh trêu ghẹo một câu như vậy.

Tạ Từ không thoải mái, cậu không muốn nhiều lời, ai nói gì cũng mặc kệ.

Nhìn cậu mạnh mẽ nửa lôi kéo Hứa U đi cùng mình, Phó Tuyết Lê cạn lời.

Người này sao lại có tâm chiếm hữu mạnh như vậy, quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân với Hứa Tinh Thuần. Nhưng mà yêu đương thế này cũng thật phiền, một chút tự do cũng không có.

Có cô gái thò tới, “Đây là bạn gái mới của Tạ Từ à, bọn họ lâu chưa?”

Phó Tuyết Lê cúi đầu chơi di động, thành thật nói: “Tớ cũng không biết bọn họ ở bên nhau từ khi nào.”

“Cảm giác Tạ Từ muốn quay đầu về chính đạo rồi.”

“Về cái lông, cậu cho rằng đây là truyện ngôn tình à?” Một người khác nói: “Vốn Tạ Từ thích kiểu người thế này mà, chính là kiểu học sinh giỏi. Lúc trước Khâu Thanh Thanh cũng thế, kết quả còn không phải chia tay à.”

Câu kế tiếp chưa kịp nói ra đã bị bạn tốt vỗ vai.

Hứa U đứng đó, sắc mặt bình tĩnh giống như không nghe được gì cả, gật đầu với bọn họ ý bảo mình tới lấy sách rồi đi luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN