Lung Linh Ảnh
Chương 12
Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn từ gỗ đàn hương, Vân Dịch thu liễm biểu tình, nhìn nam nhân dáng dấp bình thường trước mắt.
Tướng mạo vừa nhìn sẽ quên, vóc người không qua cao lớn, không chú ý còn tưởng anh nông dân nào đó.
Nam nhân hơi cúi đầu, lúc nhìn thẳng vào y ánh mắt hắn kiên định, vẻ mặt bình đạm.Không nhìn ra một chút nào chột dạ.
Vân Dịch nhếch miệng, “Kiều Việt đi.”
Nam nhân gật đầu một cái, dáng vẻ biết điều.
“Nhân sĩ từ chân núi phía Bắc, mẫu thân nuôi dưỡng, khi còn bé gặp được cao nhân chỉ điểm, tập được một thân võ nghệ. Sau lăn lội đủ loại việc, từng tiêu diệt Lộc Nguyên thủ lĩnh mã tặc, sở trường dùng trường thương. Chưa lập gia đình, bị cáo thị chiêu mộ người cảu Viễn Đại sơn trang hấp dẫn tới, kiếm nhiều vàng bạc một chút về nhà hỏi cưới vị thanh mai trúc mã nữ nhi nhà hàng xóm. Ta nói có gì sai không?” Vân Dịch tuy cười, nhưng giọng cười không nghe ra hỉ nộ.
Kiều Việt gật đầu, hào phóng thừa nhận, “Không có.”
Vân Dịch nhịn không đực vỗ tay, “Được, rất tốt.”
Kiều Việt lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Vân Dịch mỉm cười, “Biết ta kêu ngươi tới làm gì sao?”
Lắc đầu.
“Biết đây là đâu sao?”
Kiều Việt quan sát xung quanh căn phòng trị giá không hề thấp này, cùng với tầng tầng lớp lớp cạm bẫy bố trí dọc theo đường đi, cung kính nói, “Hẳn là Tửu Tuyết viện nơi ở của trang chủ.”Vân Dịch chớp mắt, không chối bỏ, đột nhiên cuồng nộ nói: “Đem áo ngươi cởi ra.”
“Này…” Kiều Việt tựa hồ có chút chần chờ.
“Làm sao, có chuyện gì sao?”
Kiều Việt muốn nói lại thôi.
“Nói.”
“Tiểu nhân ở nhà có người trong lòng, không thể làm ra chuyện phản bội.”
Vân Dịch cười nghiêng ngả, mắt phượng liếc một cái qua khuôn mặt trung thành của hắn.
“Chỉ bảo ngươi cởi áo lấy đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy?”
Kiều Việt cau mày một cái, do dự một hồi xé đi vạt áo, lộ ra cơ thể màu lúa mạch khỏe mạnh.
Vân Dịch đứng lên, để cho hắn ngồi im tại chỗ, đi quanh một vòng, không đoán được suy nghĩ.
Không có bất kì dấu vết gì.
Trở lại chỗ ngồi, Vân Dịch chỉ tay vào chiếc tháp mềm bên cạnh, “Mang cái này dọn sang bên kia giúp ta.”
Kiều Việt vẫn một biểu tình không hiểu.
“Không có gì, chẳng qua là kêu ngươi giúp dọn mấy món đồ này mà thôi, cởi áo để tránh dây bẩn ra.” Giải thích nghe rất đáng tin.
Kiều Việt không tiện phản bác, chỉ đành làm theo.
Tháp mềm nhìn không lớn lắm, tương đối nhỏ bé, chỉ là làm từ gỗ mun cho nên hết sức nặng nề.
Kiều Việt phải dùng rất nhiều sức lực khó khăn lắm mới nâng lên được, từ từ xê dịch sang bên kia.
Đến được vị trí cần đến, cả người hắn đều ra một lớp mồ hôi mỏng.
Dùng mu bàn tay tùy ý xoa xoa trên trán, vừa quay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Vân Dịch.
“Ngươi nghỉ ngơi một lát đi.” Vừa nói vừa đi vào bên trong.
Kiều Việt vẻ mặt ngơ ngác, đầy bụng nghi hoặc, đứng ngồi không yên.
Ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Vân Dịch quay trở ra, con ngươi thiếu chút nữa trừng rớt.
Y tháo ngọc quan, mái tóc đen xõa ra, gương mặt thanh tú nhiều thêm một tia nhu mĩ.
Áo ngủ bằng tơ lụa trắng hờ hững khoác lên người, đai lưng buông lỏng, cổ áo mở toang ra, lộ ra mảng lớn ngực trắng nõn. Chỉ cần cử động một chút, hai bên nhũ hoa hồng hồng như ẩn như hiện, vạt áo lập lờ lộ ra đôi chân thon dài.
Kiều Việt hốt hoảng đứng lên, không biết có nên bỏ chạy không.
Vân Dịch càng đến gần, tầm mắt chặt chẽ gắn lên người hắn, cố ý áp mặt lại gần, chóp mũi thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Kiều Việt bị dọa sợ lui về sau hai bước.
Vân Dịch đi về phía trước hai bước.
Kiều Việt tiếp tục lui về sau.
Vân Dịch tiếp tục tiến lên.
Lưng đã đụng tới tường, không thể lùi tiếp được nữa.
Kiều Việt toát mồ hôi, biểu tình quái dị, “trang chủ…”
Vân Dịch mím môi một cái, kéo kéo khóe miệng.
“Còn diễn?”
“Thuộc hạ không hiểu trang chủ nói gì.” Kiều Việt cúi đầu không nhìn y, ánh mắt dời qua một bên.
“Thật biết giả bộ, nửa đêm lên giường của ta cũng không biết điều như vậy.” Càng nói thân thể càng gần sát một ít.
“Trang chủ còn đến nữa, thuộc hạ buộc phải động thủ.” Kiều Việt bất đắc dĩ nói ra lời uy hiếp.
Vân Dịch thật giống nghe được chuyện gì buồn cười lắm, ánh mắt híp một cái, kề bên tai hắn, gằn từng chữ, “Vậy ngươi động thủ.”
Đợi một hồi, chậm chạp không có động tác
Hồi lâu, Kiều Việt mới thu lại biểu tình kinh hoảng, hai vai sụp xuống, thanh âm trở nên hết sức thanh nhã.
“Bại bởi ngươi.”
Nụ cười trên mặt Vân Dịch càng thêm sâu, lui về sau mấy bước tới bên tháp nhỏ, biếng nhác nằm trên đó.
Rõ ràng dung mạo không thay đổi, nhưng cái loại cảm giác biết điều hoàn toàn biến mất.
“Ngươi làm sao phát hiện ra? Vết cắn vết cào của ngươi ta cũng đã ngụy trang qua.”
“Nhìn ngươi tỏ cái vẻ đương nhiên kia.” Chóp mũi hừ nhẹ, “Chẳng biết xấu hổ.”
Kiều Việt lúng túng cười một tiếng, đi tới ngồi xuống bên tháp.
“Là ta thật sự xin lỗi ngươi, ta cũng nói, khi mọi chuyện chấm dứt, tùy thuộc ngươi xử trí.”
“Sao ta phải tin tưởng ngươi?” Sắc mặt Vân Dịch lạnh lẽo.
Kiều Vân nghĩ đến chuyện mình làm, “Quả thật ta không có tư cách làm ngươi tin tưởng.”
Vân Dịch đầy mặt đều là biểu tình ngươi nói bậy gì đấy.
“Nếu bị ngươi đoán được, trước tiên ta sẽ thẳng thắng với ngươi những gì có thể tiết lộ.”
“Ta vốn tên là Uất Dương Sa, là đệ tử của Mạc Thu Sơn từ Lung Linh cốc, tới Viễn Đại sơn trang do nhận mật lệnh Đằng Xà điều tra một chuyện từ Yên Vũ các.”
“Truyền nhân của Lung Linh cốc? Không trách cạm bẫy nơi này đối với ngươi không là gì cả.”
Giọng Vân Dịch giễu cợt. “Thật đúng là chính nhân quân tử từ danh môn chính phái.” Bốn chữ chính nhân quân tử cắn răng mà nói.
Uất Dương Sa có chút áy náy nói: “Là ta bôi nhọ Liễu sư môn.”
Vân Dịch rũ mắt, “Ngươi nói tiếp.”
“Mật lệnh Đằng Xà là mật lệnh khẩn cấp cao nhất của Yên Vũ các, chuyện liên quan đến an nguy của võ lâm, người nhận lệnh chỉ có hai lựa chọn hoặc hoàn thành nhiệm vụ hoặc bỏ mình, không được tiết lộ nội dung với bất kì ai. Ta mai phục ở nơi này điều tra hồi lâu, gần đây mới có đầu mối mới. Vốn định qua mấy ngày liền cùng ngươi từ biệt, chờ dẹp yên hết thảy lại tới chịu đòn nhận tội.”
Vân Dịch lại cười lạnh một tiếng, “Ta không quan tâm chuyện giang hồ của các ngươi, chỉ hỏi ngươi, vì sao đụng đến ta?”
Nhắc tới chuyện này, mặt Uất Dương Sa tức tốc đỏ lên.”Chỉ là trong lúc ta điều tra, có một lần vô tình nhìn thấy tắm ở suối nước nóng, liền…”
“Liền nổi sắc tâm.” Vân Dịch nói nốt hộ hắn.
Không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận.
“Sau đó ngươi liền đánh thuốc mê ta, thường thường gian dâm một phen, chỉ vì thỏa mán ba tấc dưới háng?”
“Không phải.” Uất Dương Sa lập tức phủ nhận, bắt lấy cánh tay Vân Dịch, ánh mắt kiên định nhìn y.
“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi phía trên đài tỉ thí ta đối với ngươi rất thưởng thức, lần ở suối nước nóng lại là…Ta cũng không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng vẫn luôn luôn kiềm chế cẩn thận tuân thủ mọi thủ lễ của sư môn. Huống chi ta từng gặp rất nhiều nam nhân nữ nhân xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ có loại cảm giác này. Vừa thấy ngươi, ta liền không đè nén được ý niệm tối tăm trong lòng, chỉ muốn nhìn ngươi thuần phục dưới thân ta.”
Vân Dịch cũng nhìn thẳng hắn, “Nói thật giống như ngươi rất yêu thích ta vậy.”
“Ngươi không cảm giác được sao?” Uất Dương Sa vội la lên.
“Vậy phuong thức thích người của ngươi cũng thật đặc biệt.” Vân Dịch mặt không biểu tình nói, “Thử hỏi ngươi nếu bị người chưa từng thấy mặt trói lại gian dâm mấy lần, kể cả rất ôn nhu, thì sẽ thấy thế nào? Ta còn phải cảm tạ ân đức lòng đầy vui sướng hay sao?”
Uất Dương Sa khẽ cau mày một cái, kéo ra nụ cười khổ, “Là ta sai.” Thở dài một tiếng, lại nói, “Ta không dám mong được ngươi tha thứ, chỉ hi vọng ngươi tin tưởng ta một lần. Xong việc, chỉ cần ngươi thấy hả giận, muốn ta dùng mạng trả lại ngươi đều được cả.”
“Ta lấy mạng ngươi làm gì.” Vân Dịch tức giận nói một câu.
Uất Dương Sa thở dài, bàn tay chạm vào gò má y, cẩn thận xoa xoa.
“Ta muốn nói cho ngươi, coi như ngươi hận đến mức không nhìn thấy ta, hận đến muốn đòi mạng ta, hoặc bất kì cái gì khác, ta cũng sẽ nhất định gánh vác, chỉ cần ngươi có thể nguôi giận.”Uất Dương Sa cúi đầu, luồn tay vào trong áo lục lọi một hồi, lôi ra một miếng ngọc bội hình tròn khả ái. Màu sắc thanh thúy ướt át, một chút tạp chất cũng không có, độ trong hoàn hảo (*), nhìn ra được là ngọc bội tùy thân.
“Đây là móc bình an mẫu thân ta thích nhất khi còn tại thế, muốn ta đưa cho tức phụ tương lai.” Dứt lời đem nó nhét vào lòng bàn tay Vân Dịch, cười khổ nói, “Cuộc đời này ta không có cách nào đem nó đưa cho người khác, liền giao cho ngươi giữ đi.”
Vân Dịch sững sờ nhìn miếng ngọc bội, trong lòng ngũ vị tạp trần. “Ngươi có ý gì?”
Uất Dương Sa cười nhẹ một tiếng, “Không có ý tứ gì khác, mấy ngày nữa ta sẽ rời đi. Chờ ta trở lại sẽ không đến gần ngươi nữa tránh làm bẩn mắt ngươi, muốn xử trí ta như thế nào, cứ để tâm phúc của ngươi đến truyền đạt.”
Mắt phượng Vân Dịch trừng một cái, “Ta nói vậy lúc nào? Còn nữa, lời ngươi nói, một nửa ta cũng không tin.”
“Muốn ta chứng minh thế nào ngươi mới chịu tin?” Uất Dương Sa chăm chú nhìn y.
Vân Dịch suy đi nghĩ lại cũng không nói ra được lời nào.
Không khí trầm mặc tràn ngập giữa hai người.
Nhìn bộ dáng khó xử của y, Uất Dương Sa khẽ cắn răng, thở dài thật sâu, thật giống như hạ quyết tâm cái gì.
“Thôi.”
Vừa nói liền lấy từ bên trong dây cột tóc lấy ra mảnh kim loại hình rắn màu đen dài bằng ngón út, lại rút ra một cái chủy thủ, đồng loạt đưa cho Vân Dịch.
“Sau khi ta chết phiền ngươi đưa cái này chuyển đến Yên Vũ các, chuyện tiếp theo sẽ có người tự khắc xử lí.”
Sau đó kéo tay Vân Dịch cầm lên chủy thủ, mũi đao nhắm thẳng vị trí ngực hắn.
“Nếu như cho ta thêm một cơ hội, nhất định sẽ không để cho chúng ta dùng phương thức này mà bắt đầu.”
Vừa nói, vừa dẫn tay y đâm về phía trước.
Vân Dịch vội vã hất phăng chủy thủ, mặt đầy tức giận, “Ai bảo ngươi dùng cái chết chứng minh?” “…Vậy ngươi nói…”
Vân Dịch đỡ trán, bất đắc dĩ lẩm bẩm, “Thật không biết nên nói ngươi thông minh hay ngu ngốc…”
“?” Uất Dương Sa không hiểu, cổ liền bị một cánh tay ôm lấy kéo về phía trước, trên môi chợt nóng lên.
Vân Dịch dùng sức gặm cắn môi hắn, một bên đẩy hắn ngã xuống trên tháp.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở có chút hổn hển.
Uất Dương Sa mừng như điên toét miệng cười một tiếng, chỗ đau trên môi lại nứt thêm ra.”Ngươi tha thứ cho ta?”
Vân Dịch xụ mặt, lông mày nhướn lên, biểu tình tuy khó coi, nhưng lại nghiêng người liếm lên khoe miệng rỉ máu của hắn.
“Ai nói thế? Ngươi có bản lĩnh như vậy, chết lại quá đáng tiếc, ta là đáng tiếc, đối với điều gì có lợi đương nhiên muốn tận dụng đến cùng.”
Trên khuôn mặt thường của Uất Dương Sa lộ ra một nụ cười rực rỡ, ánh mắt đen trầm sáng lên.
“Chờ ta trở lại liền kí khế ước bán thân, bán cho ngươi cả đời có được không?”
Nhìn hắn trông như một con cún nhỏ, Vân Dịch cũng không nhịn được mỉm cười.
“Chịu đánh chịu mắng, ta nói gì cũng phải làm.”
“Không thành vấn đề.”
Lời còn chưa dứt, Uất Dương Sa lại hôn lên.
Vân Dịch ngoan ngoãn há miệng, đầu lưỡi chủ động dây dưa, cánh tay vòng trên cổ hắn, thân thể hai người dán chặt đến gió cũng thổi không lọt.
Càng hôn càng ra lửa, thân thể quen tình dục hơi nóng lên, âm huyệt bắt đầu ướt át.
Nhấc chân vòng qua eo Uất Dương Sa, hạ thân khe khẽ mè nheo cọ cọ hắn cầu hoan.
Áo ngủ rất mỏng, Vân Dịch không mặc tiết khố, không bao lâu liền làm ướt một mảnh nhỏ vải vóc.
Uất Dương Sa cũng rất kích động, chỗ kia đã sớm nganh lên, vừa cảm thụ được chút ướt át cùng mềm mại, càng cứng không khắc chế nổi. Ngón tay mân mê núm vú nho nhỏ hồng hào, đến khi nó sưng đỏ lên, miệng không ngừng hôn từ gò má, rái tay, trượt xuống xương quai xanh, hạ thân đỉnh đỉnh một chút về phía trước.
Vân Dịch thở hổn hển ôm chặt người trước mặt, nhìn hắn đốt lửa khắp nơi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hơi tách ra một chút.
Uất Dương Sa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y.
Chỉ thấy Vân Dịch cười một tiếng, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, “Ngươi muốn dùng mặt người khác làm ta?”
Nhìn y lúc này khiến hạ thân Uất Dương Sa căng phát đau, vội vàng đứng dậy.”Chờ ta một chút.”
(*) 水头极佳 thủy đầu cực đẹp/tốt. Mình cũng không rõ ý là sao, theo hiểu biết của mình thì các tiêu chí đánh giá ngọc tốt có tiêu chí về độ trong đại loại thế, hầu hết là càng trong càng quý, không biết có ngoại lệ không, nên mình tạm dịch như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!