Lung Linh Ảnh
Chương 9
Trước mắt là bóng tối quen thuộc.
dương v*t rút ra, rồi hung hãn đụng vào bên trong huyệt mềm.
Eo Vân Dịch run một cái, chóp mũi hừ ra âm thanh thoải mái.
“ngô…”
Môi đỏ mọng mím một cái, hơi há ra, lại khó nhịn rên khẽ một tiếng, “A…”
Rõ ràng cảm giác được trên thân ngừng một hồi, đột nhiên ôm mông y kéo sát vào, để âm huyệt nuốt vật kia càng sâu hơn.
Biết được huyệt câm không bị điểm, nơi này cũng không có người khác, Vân Dịch thả giọng.
Giọng nói vốn trong trẻo nay nhiễm tình dục trở nên khàn khàn, đặc biệt cào vào tâm người đến ngứa ngáy.
Nam nhân tựa hồ được khích lệ, thúc eo nhanh hơn, cửa hoa huy*t rỉ ra từng đợt bọt trắng, chảy dọc theo đùi xuống ướt nhẹp tấm nệm.
Bị thao đến đòi mạng, Vân Dịch hừ ra thanh âm buồn bực, thân thể sắp cao trào hơi cong lên, bên trong âm đ*o được xả qua một tia nước ướt át.
Cổ họng nam nhân phát ra tiếng gầm nhẹ khó nhịn, càng đỉnh sâu hơn.
Rồi hắn cũng bắn vào trong.
Như có chút ngượng ngùng, nam nhân không lưu lại lâu, vội vội vàng vàng thu thập xong liền rời đi.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Vân Dịch nhìn viên thuốc đen nhánh tỏng lòng bàn tay, như có điều suy nghĩ.
Mở tờ giấy bên gối ra, viết một hàng chữ đầy ý tứ.
Muốn nghe ta gọi ra sao.
Kỳ quái chính là, buổi tối hắn không xuất hiện.
Một đêm không mộng.
Vân Dịch chống đầu, ngồi trong thư phòng hậu viện, trên bàn xếp một xấp giấy dày. Nhìn qua một chút, lại lựa ra một chồng nhỏ.
Tư liệu về những hộ vệ này, hoặc là phụ mẫu đều mất, không có gia quyến thân thuộc, hoặc là không có cách nào điều tra ra thân phận, còn có một ít người từng sống nhờ săn tiền thưởng trong giang hồ nay đã rửa tay gác kiếm.
Đối với thời gian xuất hiện của nam nhân, y cũng không rút ra được quy luật gì. Dựa vào việc hắn giỏi súc cốt công, lại biết kì môn độn giáp cùng dùng độc, đoán được rằng dịch dung cũng không kém. Người như vậy hẳn sẽ không dùng dung mạo thật, khả năng đánh tráo thay thế rất cao. Mà những thứ này rất khó tra xét.
Vân Dịch một bên nhìn những cái tên này, một bên nhớ lại.
Nhìn qua lại mấy lần, nghiêng đầu một cái, tầm mắt chuyển đến cô nương bạch y đứng thẳng tắp bên cạnh.
“Tuyết Lạc, đưa ta danh sách những người gia nhập cùng rời đi trong ba tháng vừa rồi.”
“Vâng, trang chủ.”
Tuyết Lạc đi tới trước một chồng giấy khác, lục lọi một hồi, trình lên mấy tờ.
“Nhiều như vậy…” Vân Dịch lầm bầm lầu bầu một câu, phát hiện có rất nhiều cái tên có diện mạo khác thực tế, trong lòng tính toán tìm cớ nào đó đem những người này cùng tụ lại một chỗ.
– ————————–
“A…ừm ngô….”
Nam nhân đem núm vú trước ngực y ngậm vào miệng, khẽ cắn, hạ thân rút ra cắm vào liên tục.
Hai tay Vân Dịch bị trói giơ qua đỉnh đầu, hai chân vòng lấy hông hắn, thừa nhận từng đợt va chạm cường liệt.
“Ngô…A…nơi đó còn phải…”
Nam nhân quả nhiên nghe lời hướng mài mài điểm nhỏ nhô ra bên trong huyệt.
Quy đầu đụng mấy lần, Vân Dịch không kiềm chế được nâng cao eo, thở hổn hển không ra hơi.
“Mau hơn chút… dùng sức…”
Đáp lại y là động tác thao ngày càng hung hãn.
Hô hấp hai người hòa làm một, thân thể nóng bỏng kề sát nhau, tiếng rên mềm mại cùng tiếng thở dốc nơi cổ họng cùng vang lên.
Vân Dịch chỉ cảm thấy âm huyệt chua xót nhuyễn ra, rất mau liền không chịu nổi cầu xin tha thứ, vẫn cứ bị cây thịt nặng nề thao, đầu suýt thì đụng vào thành tháp.
Khoái cảm tràn đầy, y rên lên một tiếng nhu mềm như tiếng mèo nhỏ, dương v*t nhỏ hồng kẹp giữa hai người bắn đi ra, tinh dịch văng đến ngực.
Tường thịt theo đó kẹp chặt, như muốn cắn chết thứ đồ trong cơ thể, muốn ép đến khi quy đầu chịu nhả tinh ra mới thôi.
Nam nhân thở hổn hển nằm úp lên người y, không bao lâu lại chống tay đỡ người lên, như sợ áp đến y vậy.
Vân Dịch thở dốc chờ cao trào qua đi, bàn tính trong đầu tí tách vang len.
Cảm giác được đồ vật trong cơ thể được rút ra, nam nhân đã đứng lên, y khàn giọng mở miệng, cố ý dùng giọng nũng nịu.
“Lần sau không bịt mắt có được không, thật khó chịu.”
Nam nhân yên lặng một hồi, giống như đang do dự.
“Xin lỗi, ta vẫn chưa thể bại lộ.”
Đồ ngốc. Nội tâm Vân Dịch mắng một câu, ngoài mặt thả giọng mềm hơn, dò xét hỏi: “Vậy không trói tay ta được không?”
Lại là một hồi yên tĩnh.
Vân Dịch bồi thêm một câu, “Ta bảo đảm không làm loạn. Võ công ngươi lợi hại như vậy, ta cũng không đánh lại.”
Nam nhân không trả lời, bắt đầu dùng vải ướt lau dọn hạ thân cho y.
“Có được hay không vậy ”
“Đáp ứng ta đi ~”
Vân Dịch dùng thanh âm mềm đến mức mình cũng sắp sợ chết, thế mà nam nhân vẫn thờ ơ.
Nói nhiều lần đều không được đáp lại, đâm ra xấu hổ, dứt khoát có chút giận dỗi mà ngậm miệng.
Mê hương lướt qua chóp mũi, bên tai mơ mơ màng màng nghe được hắn nói.
“Lần sau.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!