Lung Linh Như Nước - Chương 18: Người xưa và người nay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Lung Linh Như Nước


Chương 18: Người xưa và người nay



Âu Dương Ngâm mỉm cười tạm biệt Phùng Phất Niên rồi chuẩn bị lên nhà.

“Tiểu sư muội!” Phùng Phất Niên gọi cô lại, trên tay cầm một chiếc áo khoác, “Em quên áo này!” Anh ta đi tới, Âu Dương Ngâm vừa định đưa tay ra cầm thì Phùng Phất Niên đã khoác áo lên người cho cô, “Buổi tối lạnh”.

Ánh trăng lờ mờ làm cho Âu Dương Ngâm cảm thấy thời gian như trở lại trong chớp mắt. Loài hoa gì đó đang lẳng lặng tỏa hương trong đêm, những bóng cây in loang lổ đứt quãng trên con đường nhỏ, đèn đường mờ tối, có người nhẹ nhàng gọi cô “Tiểu sư muội”, khoác áo choàng lên cho cô. Đó là lần cô tự học về muộn? Hay là sau buổi diễn của câu lạc bộ? Không biết người đó đã chờ ở chỗ nào, nhưng chỉ cần cô ngẩng đầu lên là bao giờ cũng có thể nhìn thấy anh ấy đứng trước mặt cô, nét mặt ấm áp vĩnh viễn không thay đổi.

“Tiểu sư muội!” Phùng Phất Niên lại gọi cô một tiếng, khóe miệng lộ ra nét cười.

Âu Dương Ngâm phục hồi lại tinh thần, bối rối nói: “Cảm ơn sư huynh!”

“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải đi làm rồi. Chuyện chương trình anh sẽ liên lạc với em sau”. Phùng Phất Niên vỗ vai cô ra hiệu cho cô lên nhà rồi quay đầu xe đi về, chiếc xe đi sát qua xe của Trình Mộc Dương.

Trình Mộc Dương không biết mình đang có cảm giác gì, tối nay cô ấy không chịu đến ăn cơm là vì có hẹn với Phùng Phất Niên? Hai người bọn họ đã thân mật đến mức khoác áo cho nhau, lưu luyến chia tay? Bây giờ anh ta thừa nhận mình đã hao tâm tốn sức vì cô ấy, nhưng tất cả những điều anh ta tốn công tốn sức làm ra đều chỉ là bọt nước. Anh ta suy nghĩ vấn đề này như tự hành hạ mình, bàn tay siết chặt vô lăng. Khi mình hào hứng nấu nồi lẩu trong lòng cô ấy vẫn thấy chán ghét sao? Khi mình mang đồ ăn sáng đến cho cô ấy, trong lòng cô ấy lại cười nhạo mình sao? Anh ta không thể nghĩ tiếp được, đành nhấn ga cho chiếc xe lao vút đi.

*** *** ***

“Mộc Dương, buổi tối cùng đi ăn cơm nhé!” Hàn Hiểu Bân hăng hái bừng bừng rủ rê qua điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?” Trình Mộc Dương đang bận rộn hết cỡ, anh ta cảm thấy hơi khó chịu. Nửa tháng sau kì nghỉ, kể cả chủ nhật anh ta cũng đi làm, chỉ có Hàn đại công tử vẫn phong lưu phóng khoáng như trước kia.

“Lâu rồi không tụ tập nên nhớ anh mà!” Hàn Hiểu Bân cười to nói: “Giang Nam Thực Phủ, anh dẫn Tiểu Vũ đi, em gọi Ngâm Ngâm. Nghe nói em hẹn hai anh em nhà anh, cô ấy còn nói cô ấy phải mời khách vì cô ấy có việc cần cảm ơn anh. Có việc gì mà thần bí thế?”

“Anh bận lắm, mày hẹn người khác đi!” Trình Mộc Dương thản nhiên nói, “Anh phải họp bây giờ đây”.

“Không được, anh nhất định phải tới. Em đã nhận lời Ngâm Ngâm rồi!” Hàn Hiểu Bân bất mãn nói.

Trình Mộc Dương đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút rồi lại nhấc điện thoại gọi cho thư ký, “Tối nay, mời…” Mình phải mời ai đi ăn nhỉ? Phải tìm một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, khí chất thật sang mới được. Anh ta cân nhắc trong đầu, đài truyền hình? Sở sự vụ? Các công ty có quan hệ công việc? Hay là tiểu thư thế gia nào đó? Anh ta lần lượt suy nghĩ nhưng lại không có ai có thể làm anh ta muốn mời đi ăn tối. Anh ta cảm thấy chán nản, lại suy nghĩ tỉ mỉ một lượt, trong đầu hiện ra gương mặt thanh tú của Âu Dương Ngâm và không còn dứt ra được nữa. Anh ta quát vào điện thoại với giọng gần như hung tợn: “… toàn công ty liên hoan! Trừ Giang Nam Thực Phủ thì chọn địa điểm nào cũng được”.

Nói xong câu này tâm tình anh ta đã bình tĩnh hơn nhiều, Trình Mộc Dương bắt đầu vùi đầu xem báo cáo trên bàn, một tập báo cáo rất dày, hình như tập tài liệu Âu Dương Ngâm tìm cho ông nội cũng dày như vậy. Anh ta thở dài bất lực, không điều khiển được trái tim nữa thì phải điểu khiển được hành động của mình. Mắt không thấy lòng không phiền, sau một thời gian rồi sẽ quên đi, anh ta tự an ủi chính mình như vậy.

*** *** ***

“Các chuyên mục của đài truyền hình bây giờ đều phải hạch toán độc lập, từ nội dung chương trình, người dẫn chương trình đến thu hút quảng cáo tài trợ đều do người sản xuất phụ trách toàn bộ, hoàn toàn tự chủ, cho nên áp lực của người sản xuất là rất lớn, đương nhiên quyền lực cũng rất lớn”. Phùng Phất Niên vừa giới thiệu tình hình của đài truyền hình vừa đi vào quán trà Tử Kinh với Âu Dương Ngâm. Đài truyền hình chuẩn bị đưa ra một chuyên mục mới là “Khỏe mạnh mỗi ngày”, cần tìm một người dẫn chương trình, hình tượng đẹp, ngôn ngữ tốt, có liên quan đến y học. Phùng Phất Niên đề cử Âu Dương Ngâm với tổ chuyên mục, hôm nay sắp xếp cho cô đến gặp người sản xuất. Âu Dương Ngâm không muốn làm công việc này nhưng Phùng Phất Niên năn nỉ cô nể mặt anh ta tới gặp một chút nên đành phải miễn cưỡng đi cùng.

Lúc hai người đến, người sản xuất tên là A Văn đã đợi ở đó, Âu Dương Ngâm đánh giá, khoảng hơn 50 tuổi, tóc buộc sau gáy, rất có khí chất của một nhà nghệ thuật. Cô thầm nghĩ người này nên đi làm chuyên mục “Giám định bảo vật”, như vậy sẽ còn làm mọi người tín nhiệm hơn nhiều, nghĩ đến đây cô liền vô thức mỉm cười, chính nụ cười này đã làm A Văn cảm thấy hài lòng, ông ta gật đầu với Phùng Phất Niên.

“Tiểu thư Âu Dương và phó giám đốc Phùng của chúng tôi là bạn cùng trường à?” A Văn muốn nghe giọng nói của Âu Dương Ngâm.

“Phó giám đốc Phòng của đài chú là tài tử, còn cháu chỉ học hành qua quýt thôi”, Âu Dương Ngâm khách sáo, trong lòng chỉ mong ông chú tóc dài này không coi trọng mình.

“Tiểu thư Âu Dương không làm văn nghệ thì thật là đáng tiếc, hình ảnh đẹp như vậy, trong đài chúng tôi cũng không tìm được người nào như cô”. A Văn khen, “Thảo nào phó giám đốc Phùng của chúng tôi phải đích thân đưa cô đến”, giọng nói có ý trêu chọc.

Âu Dương Ngâm biết rõ những người làm văn nghệ đều nói nhiều như vậy, cô cũng không để ý, chỉ thản nhiên nói: “Đâu có, chú Văn khách sáo quá!”

A Văn nói: “Chuyên mục này của chúng tôi mỗi tuần có một kỳ, mỗi kỳ 30 phút, chủ yếu là về các tri thức bảo vệ sức khỏe, ghi hình trước rồi phát hình sau”. Nói vậy là ông ta đã có ý nhận Âu Dương Ngâm rồi.

Âu Dương Ngâm khó xử nhìn Phùng Phất Niên, Phùng Phất Niên mỉm cười nói: “Đi ghihinhf thử trước được không? Không cần tốn nhiều thời gian đâu, bản thảo cũng có người viết cho rồi. Trước kia em đã diễn kịch, khả năng ngôn ngữ tốt, lại có kiến thức chuyên môn nên sẽ không có vấn đề gì khó khăn cả”.

“Sư huynh, sao anh biết?” Âu Dương Ngâm thấy lạ, “Em chưa nói với anh bao giờ mà!”

Phùng Phất Niên hơi sững lại: “Anh nghe nói vậy, ở đây cũng có không ít người học đại học Z”.

A Văn nói tiếp: “Đúng vậy, trước kia đài chúng tôi còn có một tài tử cũng học đại học Z, đáng tiếc là hai năm trước bị tai nạn xe mất rồi”.

Nghe vậy Âu Dương Ngâm biến sắc, cô yên lặng một hồi lâu rồi thấp giọng hỏi: “Là Trương Trạch đúng không?”

A Văn kinh ngạc hỏi: “Cô biết anh ấy à?”

Âu Dương Ngâm gật đầu, một hồi lâu mới nói: “Anh ấy rất có tài, trước kia từng hướng dẫn bọn cháu viết kịch bản”.

Phùng Phất Niên nói: “Tiểu sư muội, chú Văn rất thành tâm, em về suy nghĩ một chút đi, hai ngày sau trả lời chú ấy”.

A Văn vội đưa danh thiếp cho Âu Dương Ngâm, “Nể mặt phó giám đốc Phùng, tiểu thư Âu Dương giúp tôi việc này nhé! Tôi đã phỏng vấn rất nhiều người và cảm thấy cô rất thích hợp. Cuối tuần đến ghi hình thử trước, đến lúc đó chúng tôi sẽ liên lạc với cô”.

Tâm trạng không yên, Âu Dương Ngâm vừa nhận lời vừa đứng dậy, Phùng Phất Niên đi cùng cô ra ngoài, nhìn bóng lưng hai người, A Văn thầm nghĩ: “Trai tài gái sắc, lần này chắc phó giám đốc động lòng rồi!”

Xe của Phùng Phất Niên chậm rãi lăn bánh cùng với dòng xe cộ, Âu Dương Ngâm yên lặng ngồi bên cạnh.

“Anh học trước A Trạch một khóa, vào làm ở đài truyền hình trước. Nó làm mấy năm ở đài truyền hình thành phố H rồi mới được điều về đây. Nó là đại tài tử thực sự, sau khi anh cộng tác với nó đã liên tục đưa ra mấy chương trình tốt, cũng được một vài giải thưởng lớn nhỏ, từ từ cũng trở nên có quy mô. Vốn đang làm việc thuận buồm xuôi gió thì nó lại xảy ra chuyện, hai năm nay anh vẫn không tìm được người cộng tác nào ăn ý như nó”. Phùng Phất Niên căn nhắc câu chữ rồi nói chậm rãi.

“A Trạch tốt lắm, nó là loại người ai kính nó một phần thì nó kinh lại mười phần, cho nên nó có rất nhiều bạn. Anh với nó ở khu tập thể đài truyền hình, tầng trên tầng dưới, thường xuyên cùng nhau uống rượu ăn cơm, có thể nói là không có gì giấu nhau”. Phùng Phất Niên nhìn sắc mặt Âu Dương Ngâm, rất bình tĩnh, anh ta thấy hơi yên tâm.

“Nó thường xuyên nói với anh về cuộc sống ở thành phố H, đó là những tháng ngày vui vẻ nhất của nó”.

Đúng vậy, đó là những ngày tháng anh ấy vui vẻ nhất, Âu Dương Ngâm nghĩ, cũng là những ngày tháng cô vui vẻ nhất. Lúc cô biết anh ta khi học năm thứ hai đại học thì anh ta đã học cao học, còn là chủ tịch câu lạc bộ kịch nói Tây Viên trong trường, cô là lính mới được anh ta chiêu mộ. Anh ta vẫn chăm sóc co như em gái, sau đó anh ta vào làm ở đài truyền hình, công việc ở đài truyền hình rất bận nhưng anh ta vẫn luôn sắp xếp thời gian để chăm sóc cô. Cô cho rằng anh ta sẽ chăm sóc cô như vậy suốt đời, sau đó lại nghĩ thực ra anh ta chưa từng biểu lộ gì cả, tất cả đều là tự mình ảo tưởng mà thôi. Đột nhiên có một ngày anh ta tới đón cô về khi hết giờ tự học buổi tối, khi đi qua sân vận động trống trải, anh ta cười nói với cô: “Em à, ngày mai anh phải về thành phố D rồi, có lẽ là sẽ không quay lại nữa. Sau này em phải học cách chăm sóc bản thân mình, hoặc tìm một người có thể chăm sóc em thật tốt”.

Nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa học được cách chăm sóc chính mình, cũng không tìm được người có thể chăm sóc mình. Còn anh ta, cô cũng không tìm được lại được nữa.

“Sau khi tốt nghiệp anh ấy cũng thường dẫn các sinh viên khóa sau như bọn em đi chơi, đó quả thật là một thời gian vui vẻ”. Âu Dương Ngâm nói rất khẽ. Anh ấy có nhắc đến mình không? Cô rất muốn hỏi như vậy nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, có ý nghĩa gì đâu chứ? Cô có một nghi vấn lớn nhất nhưng năm đó đã không hỏi anh ta, bây giờ có hỏi gì cũng đều là vô nghĩa.

Phùng Phất Niên cũng yên lặng, anh ta không biết nên nói với cô như thế nào. A Văn đột nhiên nhắc tới A Trạch khiến anh ta trở tay không kịp. Chắc cô cũng đoán được anh ta và A Trạch quan nhau nhưng lại chưa bao giờ hỏi, cô không muốn hỏi, hay là sợ không dám hỏi, hay là cảm thấy không nên hỏi?

Xe đến trước nhà tập thể của Âu Dương Ngâm, Âu Dương Ngâm bình phục lại tâm tình, nói với Phùng Phất Niên: “Sư huynh, nhiều nhất em cũng chỉ có thể theo chương trình đến cuối năm, sang năm phải làm luận văn nên không có thời gian và công sức để làm nữa. Hơn nữa nói không chừng em còn phải về nhà, cho nên bọn anh vẫn nên xem xét các lựa chọn khác đi”.

Phùng Phất Niên nói: “Anh sẽ nói rõ tình hình với chú Văn, nếu như chương trình được hoan nghênh và có tỉ lệ người xem cao thì sang năm cũng nên có người dẫn chương trình chuyên nghiệp. Em yên tâm, nhất định sẽ không gây trở ngại cho việc học tập của em đâu”.

Phùng Phất Niên xuống xe theo Âu Dương Ngâm, sau nhiều lần do dự rốt cục lại nói thêm: “Tiểu sư muội, ông Trình chưa bao giờ làm chuyện gì không có mục đích, người trên thương trường gọi ông ta là ‘Ngài lật đật’ không bao giờ ngã”. Anh ta dừng lại một chút, “Trình thị nước rất sâu”.

Âu Dương Ngâm hơi kinh ngạc nhìn anh ta, nhìn vào mắt Phùng Phất Niên, dịu dàng, trong suốt, ân cần, chân thành, cô gật đầu, “Em biết rồi, cảm ơn anh”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN