Lung Linh Như Nước
Chương 46: Không thể quay đầu lần nữa
Nghe giọng nói lí nhí của Âu Dương Ngâm trong điện thoại di động, Trình Mộc Dương cười nói, “Em đang vụng trộm gì thế, sao lại nhỏ giọng như vậy?”
“Đang ở quán”, Âu Dương Ngâm thì thầm, “Ở đây không có ai nói chuyện to tiếng cả”.
“Em ở quán làm gì, mau ra ngoài đi ăn cơm với anh”, Trình Mộc Dương thấy đồng hồ, đã 11 giờ, sao cô tiểu thư này còn chơi ở quán chứ? “Em lại đi chơi game à?”
“Không không, em đi ra ngay đây”. Âu Dương Ngâm thầm nghĩ, làm gì có ai đi ăn trưa sớm như vậy chứ, hôm nay không phải chủ nhật à? Mới ăn sáng xong mà.
Trình Mộc Dương nhìn Âu Dương Ngâm đi dưới ánh nắng hè, quần jean, áo không tay, gợi cảm, dễ thương. Anh ta hơi tức giận đi tới kéo cô vào chỗ râm mát. “Em mặc như vậy mà vào quán à?” Anh ta đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, “Sau này đừng mặc thế này đến những nơi như vậy, toàn là đám thiếu niên bất hảo thôi”.
Âu Dương Ngâm nhìn lại chính mình, rất tốt, vừa thời trang vừa xinh đẹp, “Em mặc làm sao? có phải áo hai dây đâu, bao nhiêu cô gái ngoài đường còn ăn mặc mát mẻ hơn em nhiều, đám y tá ở bệnh viện suốt ngày nói em ăn mặc bảo thủ, anh còn chưa thấy mấy cô ở đài truyền hình đấy”. Cô thở dài khoa trương nói, “Khoảng cách thế hệ, đúng là khoảng cách thế hệ. Tổng giám đốc Trình, anh già rồi, Không theo kịp thời đại rồi!”
Trình Mộc Dương không thích nghe nhất là câu này, anh ta kiên quyết kéo tay cô đi về phía trước, “Em còn dám nói như vậy!”
Bị đau, Âu Dương Ngâm giãy tay ra nói: “Quân tử động khẩu, tiểu nhân mới động thủ!”
“Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn còn đến quán? Ở đó toàn bọn trẻ con mười mấy tuổi, em muốn chơi game thì anh dạy em chơi ở nhà là được”. Trình Mộc Dương giáo huấn.
“Máy tính của em hỏng rồi, em cần tra một tài liệu”, Âu Dương Ngâm cười nói, “Em không chơi trò chơi máy tính đâu, chỉ có đám thương nhân bất lương bọn anh mới khai thác trò chơi máy tính để làm hại thanh thiếu niên”. Thực ra cũng không nhất định phải tra tài liệu đó, có điều nếu cứ ở nhà chờ điện thoại của anh ta, vừa chờ mong gì đó lại vừa lo lắng gì đó thì cô lại cảm thấy một loại căng thẳng bất an chưa bao giờ có. Vì vậy cô quyết định đi đến nơi đông người để không cho mình suy nghĩ miên man.
“Về lấy máy tính đi, anh sửa cho em”, Trình Mộc Dương nói, “Hôm nay đến chỗ anh ăn cơm, anh mua thức ăn rồi, lát nữa anh nấu cho em ăn”.
“Em muốn đi ăn KFC”, Âu Dương Ngâm vội nói, “Không phải hôm qua đã thống nhất rồi à? Em mời anh ăn cơm, xem như cảm ơn hôm qua anh đã cứu em”. Suy nghĩ một chút, cô lại nói thêm, “Thực ra cũng có gì phải cảm ơn chứ, em gái anh ép em, anh phải xin lỗi em mới đúng”.
Trình Mộc Dương gật đầu nói, “Đúng đúng, anh cũng nghĩ như vậy, cho nên để thể hiện sự thành tâm của mình, anh sẽ tổ chức một buổi tiệc gia đình để khoản đãi em”.
“Em không đến nhà anh đâu, nấu cơm ăn phiền phức quá. Anh không muốn ăn hamburger thì em mời anh đi ăn cơm Tây được không?”
“Ngâm Ngâm, em sợ anh có ý đồ gì à?” Trình Mộc Dương cười chất vấn, “Em không tin được anh à?” Đương nhiên anh ta có ý đồ.
Âu Dương Ngâm đỏ mặt, “Không không, em không quen đến nhà người ta ăn cơm”.
“Nhà anh có bà cô ông cậu nào đâu, em không cần căng thẳng. Mang máy tính của em đến để anh kiểm tra một chút xem, có khi phải cài lại hệ điều hành, đĩa cài anh để ở nhà hết!”
Bị anh ta vừa đấm vừa xoa, Âu Dương Ngâm mang máy tính đến căn hộ của Trình Mộc Dương.
*** *** ***
Trình Mộc Vũ và Phùng Phất Niên ngồi ở phòng trà.
“Hôm qua cùng lắm em mới ép cô ta uống chút rượu mà hôm nay phó giám đốc Phùng đã đến khởi binh hỏi tội rồi à?” Trình Mộc Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh lùng nói. Rốt cục Phùng Phất Niên biết bao nhiêu chuyện giữa cô ta và A Trạch?
“Tiểu Vũ, A Trạch đã đi hai năm rồi, để cho nó được thanh thản đi”. Phùng Phất Niên nhìn người phụ nữ đối diện, trẻ tuổi, xinh đẹp, nhà giàu, bao nhiêu người hâm mộ không thôi, nhưng trái tim cô ấy lại đang hãm trong vũng lầy.
“Anh nói em bắt nạt cô ta nên anh ấy không an tâm sao? Anh ấy chết rồi cũng không nỡ để cô ta khổ, cần người anh em tốt là anh tới che chở cô ta sao?”
“Em cũng thừa nhận em đang bắt nạt cô ấy? Ngâm Ngâm cô ấy không biết gì cả, từ đầu đến cuối cô ấy đều không biết gì về sự tồn tại của em, cho nên trong trường học cô ấy rất thân thiết với A Trạch. Nhưng em vừa từ Mỹ về nước đã gọi A Trạch trở về, A Trạch thậm chí còn không cho cô ấy một lý do, cô ấy mới là người đáng thương nhất, tủi thân nhất”.
“Cô ta đáng thương? Trái tim anh ấy đã bao giờ rời khỏi cô ta đâu? Khi ở bên em, đang nói chuyện tử tế bỗng dưng anh ấy lại xuất thần, bước đi cũng xuất thần, ăn cơm cũng xuất thần. Em biết anh ấy nghĩ đến cô ta, trước mặt em mà anh ấy vẫn nhớ cô ta không hề cố kỵ, lòng tự tôn của em bị anh ấy chà đạp như vậy, em đáng thương hay là cô ta đáng thương?” Nước mắt tràn lên hai mắt Trình Mộc Vũ, nói như vậy trước mặt Phùng Phất Niên, không lẽ lòng tự tôn của cô ta không bị thương tổn? Nhưng cô ta vẫn phải phát tiết, không thể nhịn được.
“Em rất tủi thân, nhưng tất cả những chuyện này đều không phải lỗi của Ngâm Ngâm, cô ấy không biết gì cả. Một nữ sinh mới vào đại học, có một chàng trai tốt với cô ấy, cô ấy tiếp nhận tấm lòng đó, đây không phải chuyện rất bình thường sao? Đây không phải chuyện ngày nào cũng xảy ra trong các trường đại học sao? Nhưng chàng trai đó chỉ quan tâm đến cô ấy mà chưa từng bày tỏ tình cảm với cô ấy, hai năm sau liền ngoảnh mặt bước đi. Có lẽ đó là mối tình đầu của cô ấy, một tình cảm hồn nhiên như vậy lại bị hủy hoại trong chốc lát, em không cảm thấy cô ấy đáng thương sao?” Phùng Phất Niên nhớ tới đôi mắt bị nước mắt làm ướt nhòe của Âu Dương Ngâm. Đối với Âu Dương Ngâm, có lẽ người sai là A Trạch. Đối với A Trạch, có lẽ người sai là Trình Mộc Vũ. Đối với Trình Mộc Vũ, người sai là ai đây? Trong tình yêu, thật sự có thể nói rõ ai đúng ai sai sao?
Trình Mộc Vũ không lên tiếng, ân oán giữa cô ta và A Trạch đã cuốn Âu Dương Ngâm vào. Tết âm lịch năm đó, A Trạch nói công việc ở đài truyền hình quá bận không thể về nhà ăn tết được, cô mới từ Mỹ về đang rất muốn gặp anh ấy nên nói với người nhà mình phải đến thành phố H du lịch. Sau bao vất vả mới tìm được anh ta, điều cô nhìn thấy lại là anh ấy đang cầm tay cô ta, cô ta đang nũng nịu nói gì đó với anh ấy như một đứa bé được chiều chuộng. Anh ấy tươi cười nhìn cô ta, trên mặt là sự vui vẻ và sủng ái vô tận. Mùa đông, dưới bầu trời màu xám của thành phố H, dường như chỉ còn lại duy nhất hai người đó vui vẻ tươi sáng, làm đau đôi mắt và xót trái tim cô. Cô hoảng hốt trốn thành phố D hạ tối hậu thư cho A Trạch. Có lẽ Âu Dương Ngâm vô tội, nhưng cô làm sao có thể cam lòng? Sao có thể quên được cơn ác mộng đêm ngày của mình được?
“Tiểu Vũ, quên quá khứ đi, mọi người đều còn trẻ, cuộc sống tươi đẹp vẫn đang đón chờ phía trước, đừng dây dưa với chuyện cũ mãi được không?” Phùng Phất Niên thành khẩn nhìn cô. Anh ta cũng muốn làm cho Âu Dương Ngâm quên đi quá khứ, cho nên chung quy vẫn không nói với cô ấy rằng thực ra cả đời này A Trạch chỉ yêu một mình cô ấy, yêu trong đau khổ.
“Anh che chở cô ta như vậy là vì A Trạch hay là vì chính anh?” Ánh mắt Trình Mộc Vũ chuyển tới, “Nếu như vì A Trạch thì em sẽ không thể quên đi được. Nếu như vì chính anh thì em có thể xem cô ta như người dưng”. Cô còn nhớ việc Phùng Phất Niên đối xử tốt với mình, nhớ anh ta từng cố gắng che giấu sự khuất nhục cho mình. “Nếu cô ta muốn bám lấy anh trai em thì em nhất định phải làm cho cô ta nếm trải sự đau đớn em đã từng phải trải qua”. Trình Mộc Vũ đứng dậy rời đi. Chỉ sợ anh trai cô đã không thể quay lại, cô trả thù Âu Dương Ngâm, có phải đồng thời cũng sẽ thương tổn anh trai mình? Nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm sầu, càng thêm hận.
Phùng Phất Niên vẫn ngồi đó thật lâu không động, để Trình Mộc Vũ phải đối mặt với mối quan hệ như vậy quả thật là một loại tàn nhẫn. Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Âu Dương Ngâm.
“A lô!” Âu Dương Ngâm nghe điện thoại, cô đang ngồi trên sofa nhìn Trình Mộc Dương bận rộn trong bếp, cô không giúp được gì.
“Ngâm Ngâm à? Em đang làm gì đấy?”
Một câu hỏi thông thường của Phùng Phất Niên lại làm cho Âu Dương Ngâm chần chừ, đang đợi ăn cơm ăn cơm ở đâu? Nếu nói là đợi Trình Mộc Dương nấu cơm cho mình… Mặt cô hơi nóng, “Đi dạo phố bên ngoài!”
Phùng Phất Niên yên tâm. “Trời nóng lắm, đừng chơi vui quá mà lại mệt đấy, nhớ chưa? Buổi tối sư huynh đưa em đi ăn cơm”.
“Không cần, em mà về nhà là chẳng muốn đi đâu nữa, về nhà xem còn gì ăn tạm là được rồi. Ngủ vẫn quan trọng hơn ăn cơm mà, em là bác sĩ, sư huynh phải nghe lời em.
Phùng Phất Niên cười, “Ok, anh nghe em!”
Âu Dương Ngâm thở dài một hơi, ngẩng đầu lên phát hiện Trình Mộc Dương đang đứng trước cửa phòng bếp nhìn mình như cười như không, cô hơi chột dạ, “Sao thế?”
“Vì sao em lại nói với phó giám đốc Phùng là em đang đi dạo phố?” Cô ấy chịu nói dối vì anh ta, mặc dù chỉ là một lời nói dối nho nhỏ, nhưng điều này vẫn làm cho anh ta rất vui vẻ.
Âu Dương Ngâm đỏ mặt không nói nên lời, cô muốn che giấu điều gì? Chính cô cũng không rõ ràng lắm.
Nhìn vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của cô Trình Mộc Dương lại không nỡ hỏi tiếp, “Mau tới đây nếm thử xem canh được chưa, có cần thêm muối hay không?”
Âu Dương Ngâm ngoan ngoãn đi tới múc một muôi canh nếm thử, gật đầu nói, “Vừa lắm, rất ngon!” Cô nhìn phòng bếp, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ sáng sủa, mấy món ăn đã nấu xong đặt ngọn gàng một bên, sắc hương vị đầy đủ, liền khen ngợi từ đáy lòng, “Tổng giám đốc Trình, anh đúng là giỏi thật. Em cứ tưởng từ nhỏ anh vẫn áo đến đưa tay cơm đến há mồm, không ngờ anh lại nấu ăn giỏi như vậy”.
“Ông nội anh cũng dẫn theo bố anh và các chú gian khổ lập nghiệp mới có ngày hôm nay, ông chưa bao giờ để bọn anh được nuông chiều, từ nhỏ bọn anh đều phải tự lo cho công việc của mình. Ông nội anh thường nói, nhà họ Trình bọn anh không thể giống như các gia tộc khác, đời đầu khổ, đời hai giàu, đời thứ ba là lại không giữ được. Như bọn thằng Giai đi làm vẫn chỉ có tiền lương chứ không được phép tiêu xài tùy tiện, nhà anh gia giáo lắm”.
“Cho nên anh mới đi mở công ty vì muốn được tự do thoải mái tùy tiện tiêu xài đúng không?” Âu Dương Ngâm trêu chọc.
Trình Mộc Dương mỉm cười nhìn cô, “Anh kiếm thêm ít tiền cho em tiêu được không?”
Anh ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, trái tim Âu Dương Ngâm ngừng đập thình thịch, cô đành phải quay mặt qua chỗ khác, “Anh chê cười em là học sinh nghèo chứ gì? Mặc dù em tự mình không có bao nhiêu tiền nhưng bố mẹ em có tiền cho em, ông ngoại em cũng cho em, còn rất nhiều cậu, dì, anh họ nữa. Anh định dùng tiền mua chuộc em thì không có cửa đâu!”
Trình Mộc Dương cười, đúng là một cô bé được nuông chiều! “Anh nào có dám cười em, cũng không hy vọng xa vời mua chuộc được em, anh chỉ một lòng một dạ mong em có thể chấp nhận anh thôi!”
Âu Dương Ngâm xấu hổ quá đứng dậy định đi ra ngoài, “Anh mà còn nói liên thiên nữa là em sẽ đi về đấy!”
Trình Mộc Dương đang xào bí xanh, vội vàng dùng đũa gắp một lát bí đưa đến bên miệng cô, nói: “Đừng giận, anh không nói nữa. Nếm thử xem cái này đã chín chưa?”
Âu Dương Ngâm cự nự, “Tự anh không biết nếm à, sao cứ bắt em phải nếm?” Nói rồi cô xoay người đi ra ngoài.
Trình Mộc Dương giữ tay cô lại nói, “Nhất định phải để em nếm mới được!” Anh ta cúi đầu cười, lại đưa miếng bí xanh đến bên miệng cô, tư thế này quá mức thân mật, Âu Dương Ngâm chật vật cắn một miếng bí xanh, “Chín rồi, chín rồi!” Nói xong vội vàng chạy trốn về phòng khách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!