Lược Tâm - Chương 8: Khát vọng tình thân (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Lược Tâm


Chương 8: Khát vọng tình thân (2)


Editor: An

Beta: Phan Dĩnh Lâm

Về nhà thì tôi lại gặp người đàn ông kia. Tôi ngây ngẩn cả người!

Tuy được quay lại năm 1999, nhưng tôi nhanh chóng tiếp nhận rất nhiều sự thật, bao gồm việc mẹ trở nên trẻ hơn. Nhưng mà việc người đàn ông ngồi trước mắt tôi, tôi vẫn có chút không tin được. Mười năm trước ông ấy trẻ như thế này sao?

Hiện tại chắc ông ấy khoảng bốn mươi ba tuổi, nhìn chỉ nhỉnh hơn ba mươi, da hơi trắng, nhưng đôi mắt rất uy nghiêm, đặc biệt là dáng người cao ngất càng làm tăng thêm phần cao ngạo của một doanh nhân.

“Tiểu Quân, sao con đứng ngây ngốc như thế?” Mẹ kéo tôi: “Ba con rất vui khi nghe nói con đã tìm được một gia sư.”

Tôi cười nhẹ với mẹ, đem cặp đặt ở ghế sofa, thản nhiên nói: “Ba đến rồi à?”

Ông ấy hơi nhíu mi, nhưng tôi vẫn thấy: “Hiểu Quân, cậu ấy còn nhỏ.”

“Em đi nấu cơm.” Mẹ cúi đầu xoay người.

“Ngồi xuống đây.” Giọng ông ấy có một chút dịu dàng hiếm hoi. Tôi hơi đờ người ngồi xuống.

Tôi nhớ mãi đến năm 2005 tôi mới mở miệng kêu ống ấy là ba. Lúc này, tôi cũng không biết tại sao có thể kêu dễ dàng như vậy, có lẽ là thói quen nhiều năm, hay có lẽ là vừa nhìn thấy một gia đình đi chơi thuyền nên có cảm xúc.

Tóm lại, tôi biết là cách xưng hô này của tôi cải thiện rất nhiều điều, những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ chính là bằng chứng rõ nhất.

“Có muốn ba tìm cho con một gia sư khác không?” Hình như ông ấy cũng không quen với sự thay đổi của tôi, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong mắt đã có chút mất tự nhiên.

Tôi lắc đầu. Không chỉ một mình ông ấy mất tự nhiên, tôi cũng có thói quen nói chuyện với ông ấy như vậy, tuy là năm 2005 tôi nhận ông ấy là ba, nhưng chưa một lần ông ấy nhìn tôi bằng ánh mắt hoà nhã, bởi vì tôi không học vấn không nghề nghiệp, bởi vì tôi phóng đãng không kềm chế được.

Ông ấy luôn uy nghiêm, tức giận, tràn ngập cảm giác xa cách.

“Con muốn thi vào trường đại học nào?” Ông ấy lại hỏi. Hình như không biết câu hỏi này không hề thích hợp với một học sinh năm nhất trung học.

“Còn chưa suy nghĩ đến sao?” Cho dù tôi đã có kinh nghiệm sống hơn mười năm, nhưng khi đối mặt với ông ấy, tôi vẫn không thể kháng cự. Có lẽ trong tiềm thức của tôi, đối với một người ba quyền lực như vậy, tôi có chút sợ hãi.

“Nếu con muốn nói cho ba biết.” Ông ấy vỗ vỗ tay tôi, như là vô cùng vừa ý với biểu hiện của tôi.

“Ba rất vui vì con đã trưởng thành. Chuyện trước kia con quên đi.” Tôi gật đầu. Nếu ông ấy không nói, tôi cũng sẽ quên. Cho dù là vì mẹ, tôi cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa mà phóng túng bản thân.

“Tuần sau ba đi Hong Kong, con có muốn gì không?” Ông ấy hơi ngã người ra sau dựa lưng vào sofa, nhắm hai mắt lại, bộ dáng tựa như rất mệt mỏi.

Tôi định lắc đầu, suy nghĩ một hồi lại nói: “Nếu có quần áo gì đẹp, mua cho mẹ vài bộ đi.”

Ông ấy lập tức mở mắt, sau đó cười sáng lạng: “Tiểu Quân đã thực sự trưởng thành.”

“Được rồi, ba sẽ nhớ kĩ.” Thật lâu sau, lúc tôi tưởng ba đã ngủ, ông ấy đột nhiên lại nói một câu như vậy.

“Hay anh đến giường nằm một lát đi!” Mẹ đi ra từ phòng bếp, ánh mắt nhìn ba có chút đau lòng.

Tôi đứng lên. Lúc này tôi muốn tránh đi. Cho dù ông ấy đối với mẹ như thế nào, trong lòng tôi luôn cho rằng ông ấy nợ chúng tôi. Những thứ khác không nói, chỉ là việc để cho mẹ nuôi con nhỏ một mình nhiều năm như vậy, ông ấy còn không quan tâm.

“Không cần đâu. Anh sợ nằm xong rồi không dậy nổi.” Ông ấy không nhìn, chỉ nâng cao tay cầm chén: “Cơm nước xong, anh phải đi thành phố.”

Mẹ không nói gì nữa, chỉ lắc đầu thở dài một tiếng.

Trên bàn cơm, ông ấy lại khôi phục lại thần thái, ánh mắt nhìn tôi thế nhưng lại có tia cưng chiều.

Tôi chớp mắt mấy cái, chắc chắn rằng ánh mắt kia có tia cưng chiều. Cúi đầu ăn cơm, không hiểu sao đôi mắt lại ửng đỏ.

“Nên nấu cho Tiểu Quân nhiều đồ ăn ngon một chút, một cô gái đã lớn như vầy mà còn gầy thế này.” Vừa dứt lời, chén tôi lại được gắp thêm mấy miếng thịt.

“Con bé này, khẩu vị giống em, nhưng không ăn nhiều lắm.” Tôi không dám ngẩng đầu, sợ hai người thấy được đôi mắt hồng hồng của tôi, nhưng tai thì không bỏ lỡ bất cứ âm thanh vui vẻ nào của mẹ.

“Em cũng ăn nhiều một chút.” Giọng ông ấy rất dịu dàng, làm tôi khó mà nghĩ đây lại là một con người sắt đá cường ngạnh.

“Máy tính có tốt không?” Giọng nói hướng về tôi.

Tôi ngẩng đầu, sự chua xót trong mắt đã không còn. “Rất tốt. Cảm ơn ba.”

“Con gái ngốc, ba còn muốn cảm ơn con đấy.” Ông ấy gắp cho tôi một con tôm đặt vào chén: “Chỉ cần con cố gắng học tập thôi.”

“Dạ.” Tôi dùng sức gật đầu.

Thời gian ăn cơm nhanh chóng trôi qua, ba ngồi trên sofa, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, rồi nhanh chóng chuyển sang nhìn mẹ, cười khổ nói: “Thật muốn nghỉ ngơi một ngày.”

“Ngày mai đi thành phố không được sao?” Mẹ ngồi kế bên ông ấy.

Ba lắc đầu: “Gọi điện thoại cho Tiểu Lí, nửa giờ sau chờ anh ở dưới lầu.”

Mẹ không nói gì nữa, xoay người đi gọi điện thoại.

“Ba, chú ý sức khoẻ.” Ba đi ra cửa, lúc ông ấy sắp xuống cầu thang, tôi ló ra nói nhỏ với ông.

Ba quay đầu, môi nở nụ cười: “Quay vào đi, nhớ nghe lời mẹ.”

Ba đi rồi, mẹ xoa xoa đầu tôi, cũng không hề nói gì, vẻ mặt tươi cười vào bếp dọn dẹp.

Tâm tình vẫn không tốt chút nào. Nhưng ảm đạm trong lòng cũng đã bị đuổi xa, trên đỉnh đầu dường như có vầng sáng chói lọi.

“Mẹ, ngày mười một con đi chơi được không?” Tôi ngồi trên sofa, cầm điều khiển đổi kênh, hướng vào bếp mà nói.

“Đi đâu?” Mẹ nhô đầu ra.

“Con muốn đi leo núi Thái Sơn.”

“Sao lại muốn đi leo núi?” Mẹ nhíu mày: “Đi mấy ngày?”

“Con cũng không biết, nhưng xem lịch trình hình như ít nhất là ba ngày.” Thấy mẹ nhíu mày, giọng tôi nhỏ hơn một chút.

“Tiểu Quân, để lần sau đi được không? Mấy ngày lễ có lẽ hơi bất tiện một chút.” Mẹ đi ra từ phòng bếp, vẻ mặt xin lỗi nhìn tôi.

Tôi sửng sốt một chút rồi mới trả lời: “Mẹ, con đi với bạn học.”

Trên mặt mẹ hiện lên một tia thất vọng, nhưng mẹ nhanh chóng từ chối: “Không được, các con đều còn nhỏ, mẹ không yên tâm.”

“Hạng Thiếu Luân cũng đi nữa ạ.” Tôi bất mãn, cùng lúc ghi tạc thái độ của mẹ vào trong lòng.

Mẹ gật đầu: “Con rất buồn chán sao?”

“Con muốn đi chơi giải sầu.” Nghe mẹ nói như vậy, tôi biết mẹ đã đồng ý rồi. Khỉ thật! Hạng Thiếu Luân có thể làm cho người ta yên tâm vậy sao? Cùng là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, dựa vào đâu mà hắn lại được mẹ tin tưởng thế? Bởi vì hắn là con trai sao?

“Cũng được.” Mẹ lại trở về phòng bếp: “Ngày mai mẹ đi mua cho con ít đồ ăn.”

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, tôi nhẹ nhàng khoan khoát nằm trên giường nhanh chóng trôi vào giấc ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN