Lưỡi Dao Dịu Dàng - Chương 8-9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
204


Lưỡi Dao Dịu Dàng


Chương 8-9


Thời tiết hôm nay cũng giống như tâm trạng của cô bây giờ, ảm đạm và oi bức, những ngọn cây không một chút lay động. Đèn đường lần lượt sáng lên, ánh sáng có chút giống với ngọn nến của cô.

Lê Tranh đi ven theo vỉa hè, lẫn lộn trong đám đông.

Cô gái gửi cho cô một tin nhắn, ngập ngừng hỏi: [Phóng viên Lê, chương trình sẽ được phát sóng vào tối mai đúng không? Tôi sẽ xem đúng giờ.]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Mẹ tôi vẫn không chịu ăn tối. Tôi không biết đơn vị truyền thông nào đã phỏng vấn gia đình chồng cũ bà ấy, gia đình họ đã lùi bước, nói rằng mẹ tôi ly hôn là vì căn nhà, chỉ chia lại cho gia đình họ một căn. Rõ ràng là chồng cũ của bà lừa dối, hai căn nhà cũng là được hai người mua sau khi kết hôn. Chao ôi, bây giờ bên đó lại nói bà bị quả báo.]

Lê Tranh không biết phải trả lời như thế nào.

Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.

Lần này là Phó Thành Lẫm: [Tăng ca à?]

Lê Tranh: [Không ạ.]

Phó Thành Lẫm: [Khoảng bao lâu thì về tới nhà?]

Lê Tranh nhìn lên phía căn hộ: [Sắp đến rồi ạ.]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thật hiếm khi anh chủ động nhắn tin cho cô.

Việc đầu tiên Lê Tranh làm sau khi về nhà là tắm rửa thay quần áo, cảm thấy thư thái hơn nhiều, cô sấy tóc sơ qua, để mặt mộc qua nhà Phó Thành Lẫm.

Hôm nay Phó Thành Lẫm mặc một chiếc áo ở nhà màu xám, nhìn có vẻ đắt tiền, màu sắc này khiến anh trở nên ôn hòa hơn so với bình thường.

Tay áo được xắn lên một cách tự nhiên, để lộ cánh tay rắn chắc.

Chờ cho cô bước vào, anh thuận tay đóng cửa lại.

Lê Tranh cùng anh đi tới nhà ăn, “Hôm nay em phải chạy hai cuộc phỏng vấn, lúc về quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.”

Cô giải thích ngắn gọn lý do hôm nay vì sao cô về nhà trễ, lại còn tắm rửa trước khi ăn cơm.

“Tại sao em không lái xe?”

“Xe của em còn đắt hơn xe của mọi người trong đài.”

Lê Tranh ngồi xuống ghế bên cạnh, “Dù sao thì cũng không xa lắm, vừa đi dạo vừa tranh thủ tập thể dục.”

Phó Thành Lẫm quay đầu nhìn cô, “Ngồi phía đối diện.” Ở cái bàn lớn như vậy, hai người ngồi cạnh nhau, phía đối diện lại trống không, có chút kì quái.

Lê Tranh: “Không đi.”

Cô dùng đũa gắp một miếng dứa nhỏ trong dĩa, đưa vào miệng, “Em không muốn nhìn thấy anh.”

Phó Thành Lẫm: “…”

Lê Tranh cúi đầu nhìn vào bát, đút từng ngụm cơm một vào miệng như một đứa trẻ.

Phó Thành Lẫm cuối cùng đã hiểu vì sao Tưởng Thành Duật vẫn luôn gọi cô là cô bé. Anh cho rằng cô đột nhiên trở nên bướng bỉnh là do có một ngày làm việc quá mệt mỏi.

Ăn được nửa bữa, Lê Tranh bắt đầu gắp thức ăn cho Phó Thành Lẫm, đũa đầu tiên còn có chút áy náy, lại nghĩ đến việc buổi phỏng vấn vì anh mà bị hủy, áy náy lại hóa thành tức giận.

Cô gặp tất cả các món trên bàn mỗi thứ một ít cho anh.

Thấy thái độ của cô hơi khác thường, Phó Thành Lẫm nhìn cô chằm chằm, “Có chuyện gì vậy?”

Lê Tranh: “Công việc có chút không thuận lợi, muốn tìm anh chống lưng.”

Cô nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của anh, “Ông chủ Phó, anh chăm sóc cho em một ngày hai bữa cơm như một đứa trẻ, em cũng thật sự không ngại có thể ỷ lại vào anh.”

Cho nên, có muốn để cô ỷ lại hay không, đều là do bản thân anh.

Phó Thành Lẫm: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Anh lại liếc mắt nhìn vào bát của mình, anh chưa bao giờ ăn thức ăn do người khác gắp.

Lê Tranh đã sớm chuẩn bị điều muốn nói trong đầu, “Buổi chiều em có một cuộc phỏng vấn, đề tài ban đầu đã được thông qua, nhưng không biết rằng sau khi phỏng vấn trở về đề tài lại bị lãnh đạo từ chối. Không phải đề tài có vấn đề, mà vì ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân của một số người.”

“Đề tài là gì?

“Hot search gần đây không biết anh có xem qua không, có liên quan đến chuyện đó. Đó là ý của giám đốc Ngụy ở kênh em.” Nói xong, cô phớt lờ Phó Thành Lẫm, bắt đầu ăn canh.

Phó Thành Lẫm bỗng nhìn sang, “Người đi phỏng vấn lúc đó là em?”

“Vâng.”

Phó Thành Lẫm cuối cùng đã hiểu vì sao thái độ tối nay của cô không bình thường, “Em biết là tôi đưa ý kiến cho sếp Ngụy?”

“Em giả vờ như không biết.” Lê Tranh múc một bát canh cho anh, khóe miệng cô nở nụ cười, “Nếu không thì không biết sẽ buồn đến thế nào, anh nói đúng không, ông chủ Phó.”

“Chỉ cần cho em một câu trả lời, anh có muốn chống lưng cho em hay không?”

Phó Thành Lẫm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hướng Thư là bạn của tôi, tối hôm trước có tìm tôi, mấy ngày này vì ảnh hưởng của vụ tai nạn, sự quan tâm của mọi người không ngừng tăng lên, làm ảnh hưởng đến uy tín cũng như công việc của cô ấy. Tôi nhờ trợ lý Trạch truyền đạt ý của tôi cho giám đốc Ngụy, nếu nội dung phỏng vấn không đảm bảo được sự thật hoặc chỉ là suy nghĩ từ một phía, không nên vì rating mà đưa tin, điều này sẽ tạo nên một đợt sóng dư luận mới, gây thiệt hại cho tất cả các bên.”

Lê Tranh lại múc cho mình một chén canh, vẻ mặt thoáng chút thất thần.

Khi nói chuyện với cô anh luôn nói bật chế độ câu ngắn gọn nhất có thể, khi nói về người khác, bỗng nhiên anh lại bật trạng thái câu đầy đủ.

Cô không muốn yêu anh nữa.

Phó Thành Lẫm vẫn đợi Lê Tranh trả lời, kết quả cô vẫn chậm rãi húp canh, anh cũng không thúc giục, nhìn bát một lúc, sau đó gắp một miếng tôm vào miệng. 

Không khí trở nên yên lặng.  

Lê Tranh ngẩng đầu lên lần nữa: “Em hiểu Hướng Thư, là một ngôi sao, cô ấy không muốn liên quan đến các tin tức tiêu cực, ảnh hưởng đến hình tượng của cô ấy, cũng có nghĩa là ảnh hưởng đến cơ hội kiếm tiền của cô ấy trong tương lai. Nhưng ai sẽ là người hiểu cho hoàn cảnh của cô gái kia và nỗi tuyệt vọng, sợ hãi mà mẹ kế của cô phải chịu đựng từ cơn bão dư luận trên mạng?”

Phó Thành Lẫm ăn hết tất cả những món cô gắp cho anh, liền đặt đũa xuống.

“Tôi cũng đã nghĩ đến cô gái đó, sau khi tin tức này dịu xuống, sẽ không còn ai chú ý đến chuyện này nữa, gia đình rồi lại yên ổn thôi.”

Dừng lại một lúc.

“Không ai tin lời giải thích. Em cũng đã giải thích rồi, kết quả anh có tin không? Hay chỉ là để người ta giải trí, không có gì hơn.”

Lê Tranh nói với giọng từ tốn, nhẹ nhàng như ngọc: “Hai từ ‘bạn bè’ cũng được gọi là giải thích? Em nghĩ anh càng khuấy chỉ càng làm nước đục thêm mà thôi.”

Phó Thành Lẫm: “…”

Anh nhìn bộ dạng đang phồng má trợn mắt của cô, đột nhiên bật cười.

Lê Tranh không thèm cãi nhau với anh, nếu là ngày thường, cô sẽ khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc này, bởi vì anh rất ít khi cười, dù là cười nhạo cô.

“Ông chủ Phó, anh đừng suy bụng ta ra bụng người. Với những hoàn cảnh khác nhau và những phóng viên khác nhau, hiệu quả cuối cùng đem lại tự nhiên sẽ không giống nhau.”

Phó Thành Lẫm: “Vậy em nói đi.”

Lê Tranh đặt bát canh xuống, với tay rút tờ khăn giấy, “Theo như cách anh nói, đến khi không còn ai chú ý nữa, sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng đó chỉ là ngày nắng đối với Hướng Thư mà thôi, còn với gia đình cô gái, đặc biệt là mẹ kế của cô, cả đời sẽ sống trong bóng tối, không lẽ đây là kết quả tốt nhất.”

“Internet có thể tạo ra các thiên thần. Nó cũng có thể hủy hoại cuộc đời một con người.”

Phó Thành Lẫm nói: “Mẹ kế đối xử với cô ấy như thế nào, suốt bao nhiêu năm qua, gia đình với người thân của cô ấy đều nhìn thấy, cô ấy không cần quan tâm đến những bình luận của người lạ trên mạng. Tự khiến mình đau khổ.”

Lê Tranh không ngừng nghiêng đầu nói chuyện với anh, cổ đau nhức, cô đứng dậy ngồi xuống đối diện anh, “Nhưng những người đồng nghiệp của mẹ kế cô ấy không biết, không phải ai cũng có suy nghĩ sáng suốt như anh, phần lớn sẽ bị dư luận hướng đến người mẹ kế, cho rằng bình thường mẹ kế chỉ giả vờ tốt bụng, vô tình sẽ xa lánh bà, rồi sau lưng bà không biết bàn tán những chuyện gì.”

“Còn đứa em trai nhỏ, chắc rằng ba mẹ của những đứa bạn cùng lớp của nó đã xem tin tức, họ sẽ nói con mình đừng chơi với những đứa trẻ sống trong một gia đình như vậy.”

“Mẹ kế chỉ là một người phụ nữ bình thường, bà ấy không có trái tim mạnh mẽ như ông chủ Phó để đối đầu với áp lực. Cũng giống như tụi em, bà ấy quan tâm đến cách nhìn của người khác đối với mình, thậm chí sống vì ánh mắt của người khác. Đương nhiên,…”

Cô bỗng đổi chủ đề.

“Ông chủ Phó anh đương nhiên không hiểu được, bởi vì anh không care đến những người không thích anh. Nhưng hầu hết tụi em không thể, tụi em chỉ là những con người bình thường.”

Phó Thành Lẫm lặng lẽ nhìn Lê Tranh, không nói lời nào.

Lê Tranh nghịch khăn giấy trong tay, cuộn thành một dải dài quanh ngón tay, “Em muốn đa nghi thêm một chút, tại sao gia đình họ lại đột nhiên xuất hiện trên hot search? Em vẫn chưa hiểu được chi tiết này. Họ đã chuyển hướng chú ý của cư dân mạng sau khi bị lên hot search là vì ai?”

Phó Thành Lẫm vẫn không nói lời nào.

Lê Tranh: “Trước khi em đi thực tập, trưởng khoa của em đã hỏi em một câu, trước đây anh cũng từng hỏi em, tại sao lại đến chọn kênh tin tức và làm phóng viên đời sống.”

Khăn giấy quấn chặt lấy ngón tay, đầu ngón tay của Lê Tranh đỏ ửng lên.

“Lúc đó em nói với trưởng khoa của tụi em, vì em không thiếu tiền nên em có thể bám trụ với công việc này, những tin tức mà báo chí không ai dám đăng thì em sẽ là người lên tiếng.”

Vừa nói, Lê Tranh vừa nâng mắt nhìn Phó Thành Lẫm, “Kết quả hiện thực đã dạy em hiểu ra, em trước đây đã quá tự tin. Ông chủ Phó, anh có thể giúp đỡ em không?”

Đây là một quyết định khó khăn và mâu thuẫn.

Phó Thành Lẫm hỏi ngược lại cô: “Tại sao em không tìm chú em giúp đỡ? Đối với ba của em thì vấn đề chỉ là một câu nói.”

Lê Tranh mỉm cười: “Những ông chủ như anh luôn nói giống nhau, anh không phải là người gây áp lực cho phỏng vấn của em sao, em sẽ khiến anh phải nghe lại những gì đã nói từng câu một, như vậy mới hả giận.”

Phó Thành Lẫm: “…”

Lê Tranh im lặng một lúc, nói tiếp: “Vậy thì, em sẽ không buồn như vậy nữa.”

Phó Thành Lẫm đưa cô nửa bát canh cô vừa uống, “Ăn canh đi.”

Lê Tranh hai tay bưng bát canh, ghé miệng bát húp một ngụm: “Em sẽ xem như anh đã đồng ý với em.”

– –

Có lẽ vì trời sắp mưa, không khí bên ngoài có chút nặng nề và ẩm ướt.

Phó Thành Lẫm dựa vào lan can, châm một điếu thuốc, tìm số điện thoại của giám đốc Ngụy rồi gọi.

Đây là lần đầu tiên anh tự tát vào mặt mình.

Cuộc gọi ngắn gọn được kết thúc sau ba phút.

Phó Thành Lẫm: [Xin lỗi em.]

Lê Tranh: [Anh là người tốt bụng, nhưng anh đã làm điều xấu. Chỉ cần anh biết mình sai, em tha thứ cho anh. Lần sau nếu anh còn duỗi tay dài như vậy, đừng trách em dùng dao chém anh.]

Phó Thành Lẫm mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra một làn khói.

Lê Tranh đợi một lúc, không thấy Phó Thành Lẫm trả lời.

Cô bắt đầu viết nhật ký về tình yêu thầm của hôm nay, vì tâm trạng không tốt và không chụp tấm ảnh nào nên cô liền vẽ một bức Phó Thành Lẫm mặc áo sơ mi xám.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Có phải anh cũng có một chút thích em không?

Giang Tiểu Nam nói rằng yêu thầm sẽ không được hồi đáp. Em chỉ có một ước mơ, một ngày nào đó có thể nắm tay anh và cùng nhau về nhà.

Nếu tối nay anh đã ăn thức ăn mà em gắp, tối nay anh thuộc về em.

Ngủ ngon.]

– –

Sáng sớm hôm sau.

Bầu trời mây mù như chạng vạng, cả thành phố bị một tầng mây dày bao phủ. Dự báo thời tiết cho biết hôm qua có mưa, vậy mà đến giờ vẫn chưa mưa.

Hà Dập từ sớm đã đến văn phòng, anh nhận được điện thoại của sếp Ngụy vào tối qua, nội dung cuộc nói chuyện của anh ấy rất nghệ thuật:

“Tổng biên tập của cậu không hiểu ý tôi, không phải là cậu không được đưa tin. Ý của tôi là những tin tức có mức độ chú ý cao như vậy, cậu và Lê Tranh cần phải thận trọng. Xét cho cùng chúng ta là một chương trình tin tức, nếu sau khi phát sóng mà có sự phản đối thì không khác nào tự hủy uy tín và đánh mất niềm tin của khán giả.”

Lê Tranh chỉ là một nhân viên thực tập, ngay cả lãnh đạo trong chuyên mục cũng không nhớ tên cô, bây giờ giám đốc Ngụy cũng biết, xem ra Lê Tranh đã tìm được mối quan hệ.

Và mối quan hệ này còn hơn cả Phó Thành Lẫm.

“Thầy, chào buổi sáng.” Lê Tranh đi tới.

“Chào buổi sáng.” Hà Dập thấy tâm trạng cô không tệ liền càng thêm khẳng định phỏng đoán của bản thân, “Cuộc phỏng vấn ngày hôm qua, em có thể viết bản thảo được rồi. Tôi sẽ xem qua cho em.”

Vừa nói, trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không ai nói ra chỉ mỉm cười.

Hà Dập sắp xếp cho cô: “Em ở lại đài viết bản thảo, tôi bên này tiếp tục phỏng vấn nếu có thước phim nào có giá trị sẽ bổ sung thêm.”

Lê Tranh: “Thầy lại đến bệnh viện sao?”

“Không.” Hà Dập cho điện thoại vào túi, lấy chìa khóa xe, “Tối hôm qua tôi đã hẹn với ba của cô gái, sẽ đến nhà họ chuẩn bị tâm lý cho mẹ cô ấy, tin hot search bây giờ vẫn chưa chìm xuống, một người bình thường không ai có thể chịu được. Chương trình của chúng ta đến tối mới phát sóng.”

Lê Tranh làm động tác OK. Cô đặt túi xách xuống, mở cửa sổ cho thông gió, mây đen kéo tới càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng cơn mưa lớn cũng tới vào buổi chiều, trời đổ mưa như trút nước, gió thổi dữ dội, hạt mưa ‘lộp bộp’ rơi xuống kính.

Bầu trời hòa cùng cơn mưa, cơn mưa hòa vào mặt đất, xung quanh trở thành một vùng trắng xóa mênh mông.

Mãi cho đến năm giờ rưỡi, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Giang Tiểu Nam đã tan làm, cơn mưa lớn khiến cô ấy không thể đi đâu, rất nhiều đồng nghiệp trong văn phòng đã được đến đón. Cô ấy chống cằm nhìn ra cửa sổ khẽ thở dài, gửi một tin nhắn cho Lê Tranh: [Cẩu độc thân, chúng ta hãy sưởi ấm cho nhau.]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nế bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lê Tranh: [Buôn chuyện cho ấm lòng à?]

Giang Tiểu Nam cười, gửi một cái biểu tượng ‘Vẫn là cậu hiểu tớ’. [Tớ muốn yêu, để có người quan tâm vào những ngày mưa.]

Lê Tranh nhìn dòng chữ này, cô cũng muốn. Trong giấc mơ cô muốn yêu Phó Thành Lẫm.

Một tin nhắn được gửi đến, Phó Thành Lẫm: [Mưa to quá, tôi đến đón em.]

CHƯƠNG 9

Mưa to như trút nước, giao thông gần như tê liệt toàn thành phố. Phó Thành Lẫm rời công ty lúc sáu giờ, bây giờ đã gần bảy giờ, mới chỉ đi qua được hai ngã tư.
 
Anh gọi điện thoại cho Lê Tranh, bảo cô đừng quá lo lắng.
 
Lê Tranh nhìn ra cửa sổ, cô làm sao có thể không lo lắng, nếu anh vẫn còn kẹt giữa đường mà trời tạnh mưa, có lẽ anh sẽ không tới đón cô nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Trên đường có bị đọng nước không?”
 
Phó Thành Lẫm trả lời: “Trời mưa lớn như vậy, em nghĩ sao?”
 
Lê Tranh: “Vậy một lúc nữa em sẽ dùng hai túi ni lông bọc vào chân, từ tòa nhà đi bộ ra lề đường phải mất cả chục mét, giày em vừa mua, không nỡ để bẩn ạ.”
 
Ý cô là, cho dù mưa tạnh, anh vẫn nên tới đón em.
 
Tiếc rằng Phó Thành Lẫm không thể nào hiểu được ý của cô.
 
Phó Thành Lẫm nhắc nhở cô: “Lát nữa hãy đi cho cẩn thận, túi ni lông rất dễ bị trượt.”
 
Lê Tranh: “…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô phát hiện đôi khi anh còn loãng hơn cả không khí khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
 
Nỗi nhớ nhung dành cho anh giảm đi 0,01% vì câu nói thiếu tình cảm này.
“Anh đang ở đâu?”
 
Phó Thành Lẫm nhìn bên đường, mưa quá lớn không thể nhìn thấy rõ, “Một lát nữa gửi địa điểm cho em.” Vừa nói xong, điện thoại báo có cuộc gọi đến khác, là Hướng Thư.
 
Anh nói với Lê Tranh: “Cúp máy trước nhé.”
 
Anh ngắt điện thoại, kết nối cuộc gọi với Hướng Thư.
 
Phó Thành Lẫm liếc đồng hồ, chương trình “Thành phố lúc sáu giờ” đã phát sóng được 25 phút, Hướng Thư chắc đã xem tin tức.
 
“Sếp Phó, mối quan hệ của anh đâu rồi, buổi trưa em còn huênh hoang trước mặt người đại diện, đến tối lại bị vả mặt bôm bốp rồi.” Hướng Thư nói nửa đùa nửa thật, trách anh làm việc không hiệu quả, khiến cho tin tức vẫn được lên sóng, khiến cô ta rơi vào thế bị động.
 
“Thời gian này em đối đầu với không biết nhiều tin tức tiêu cực, tưởng rằng lần này có thể thở phào nhẹ nhõm, ngờ đâu lại bị anh bỏ rơi như vậy.”
 
Với tình hình này, cô ta lại cùng gia đình cô gái kia leo lên hot search một lần nữa.
 
Không biết lúc nào kết thúc.
 
“Đầu em bây giờ vẫn còn đau lắm.”
 
Phó Thành Lẫm và Hướng Thư chưa bao giờ nói chuyện vòng vo với nhau, có nghi ngờ thì anh liền hỏi: “Cô gái kia trước giờ chưa bao giờ truyền thông chú ý, tại sao đột nhiên lại được quan tâm nhiều vậy?”
“Em cũng muốn biết.” Hướng Thư ngồi trong phòng bệnh, muốn hút thuốc mà không thể hút, chỉ có thể đưa điếu thuốc lên mũi ngửi cho đỡ thèm.
 
“Có quá nhiều lượt tìm kiếm nóng không sao giải thích được, em cũng nghĩ có gì đó không bình thường nên muốn nhanh chóng áp tin này xuống. Em không muốn gây rắc rối cho cô gái đó.”
 
Cô ta nằm nghiêng, đổi sang tư thế khác, chỗ nào cũng đau, “Nếu không thì em cũng không làm phiền anh.”

“Hẳn là em đã đắc tội với ai đó, nhìn thấy em không vừa mắt, nhân cơ hội này muốn chỉnh em. Khiến gia đình cô gái trở nên rối ren, rồi lại đổ lên người em, thật không hiểu nổi. Loại chuyện này muốn điều tra cũng không có cách nào làm được.”
 
TV trong phòng bệnh vẫn mở, gọi điện thoại nghe rất ồn ào.
 
Hướng Thư tắt đi, ném điều khiển sang một bên.
 
Phó Thành Lẫm chống khuỷu tay lên cửa kính xe, suy nghĩ một lát, “Có thể không có ai hãm hại em, chính là công ty quản lý của em làm, đơn giản chỉ là muốn đánh lạc hướng cộng đồng mạng, nhưng lại không cho em biết.” 
 
Nghệ sĩ và công ty quản lý, có lúc yêu thương cũng có lúc đối đầu nhau.
 
Hướng Thư suy nghĩ một chút, “Thật sự cũng có khả năng này.”
 
Các quyết định thuộc cấp công ty, đặc biệt là lúc sử dụng những thủ đoạn không rõ ràng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nghệ sĩ.
 
Đối với cô, thỉnh thoảng có chút tin tiêu cực cũng không là gì, đôi khi cũng là cần thiết để tạo sự chú ý, những tin tức tiêu cực kéo dài sẽ ảnh hưởng đến một số quyết định của công ty cũng như sự ổn định giá cổ phiếu.
 
Việc đã đi đến mức này, giờ có thảo luận nữa cũng chẳng được ích lợi gì, không thể nào kiểm chứng được.
 
Điều mà Hướng Thư đặc biệt tò mò là: “Sếp Phó, ai là người không cho anh mặt mũi vậy? Cô phóng viên nhỏ đó lai lịch lớn lắm sao?” Có hai phóng viên, Hà Dập thì cô ta đã nghe người đại diện của mình nói qua.
 
Hà Dập chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, lúc trước anh ấy còn bị thương vì điều tra để vén bức màn đen đằng sau các công ty.
 
Chỉ còn một khả năng, cô phóng viên thực tập kia không phải là người bình thường.
 
Phó Thành Lâm: “Chính tôi đã không cho mình mặt mũi.”
 
Hướng Thư cảm thấy khó hiểu, “Ý anh là sao?”
 
Nói xong cô ta mới chợt nhận ra, “Cô phóng viên thực tập kia với anh có quan hệ gì?”
 
“Đứa bé gần đây tôi chăm sóc.”
 
“?”
 
Hướng Thư suy đoán: “Người thân của anh?” Chỉ có thể là người thân của anh, như vậy mới lý giải được vì sao anh đã đồng ý giúp cô ta rồi lại lật lọng.
 
“Không phải. Là cháu gái của Tưởng Thành Duật.”
 
Chẳng trách.
 
Hướng Thư chưa gặp qua cháu gái Tưởng Thành Duật, nhưng có vài tin đồn về cháu gái của anh ta, còn Tưởng Thành Duật được biết đến là một “ông bố bỉm sữa” siêu cấp.
 
Phó Thành Lẫm nhìn qua đồng hồ đeo tay nói, “Hôm khác mời em ăn cơm.”
 
Lúc xe dừng lại, anh cho rằng phía trước kẹt xe, lại phát hiện tài xế đã tắt máy. 
 
Anh nhìn ra bên ngoài, tòa nhà đài truyền hình đã ở trước mắt anh.
 
Hướng Thư cắn điếu thuốc, cười nói: “Hành vi nửa đường quay đầu lại của anh, anh còn không biết xấu hổ mà chỉ lấy một bữa ăn chiếu lệ à? Hơn nữa, ăn đối với em mà nói là cực hình, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, bằng không mặt sẽ tròn quay.”
 
“Thế thì đừng ăn.” Phó Thành Lẫm đưa điện thoại ra xa, nói với lái xe, “Chạy xe vào đi.”

 
Tài xế trả lời, khởi động lại xe.
 
Hướng Thư nghe thấy tiếng anh nói bên kia, “Anh làm việc đi.”
 
Phó Thành Lẫm ngắt điện thoại, nói với tài xế: “Báo với bảo vệ, liên lạc phóng viên Lê Tranh kênh tin tức ‘Thành phố lúc sáu giờ’, là người nhà cô ấy.”
 
Hôm nay trời mưa to, bọn họ không phải là xe đầu tiên đi vào đón người. Sau khi đăng ký xong thì bảo vệ cho xe vào, chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm thông với lối đi dành cho nhân viên.
 
Phó Thành Lẫm gửi định vị cho Lê Tranh: [Xuống dưới đi.]
 
Lê Tranh buồn rầu đứng bên cửa sổ, trong lòng u sầu nhìn mưa càng lúc càng nhỏ, nếu Phó Thành Lẫm không đến nữa, có lẽ cô sẽ thật sự bọc túi ni lông đi bộ về nhà.
 
Điện thoại di động rung lên.
 
Đọc xong tin nhắn, trái tim bỗng nhiên bừng lên một mặt trời nhỏ, dường như còn có cả cầu vồng.
 
Lê Tranh đi nhanh đến bàn làm việc, xách ba lô lên rồi bước ra ngoài, lướt về lối vào thang máy như một cơn gió, vô tình gặp một phóng viên khác trong chuyên mục của cô chính là Phùng Xán.
 
Chính là bạn gái cũ của Hà Dập.
 
Cô chỉ mới nhìn qua ảnh chụp.
 
Phùng Xán cả người mệt mỏi, vừa đi công tác về, vội vàng đến đài dưới trời mưa to để báo cáo lãnh đạo. Phùng Xán thấy cô bé xinh xắn, liền nhìn thêm một chút.
 
Sau đó, lướt vai đi qua.
 
Lê Tranh ấn nút thang máy, vô thức quay lại nhìn Phùng Xán, cô đã rẽ vào khúc cua. Cô không thể tượng tượng việc bạn trai và bạn gái cũ phải làm việc ở cùng một nơi sẽ khó khăn thế nào.
 

 
Xe của Phó Thành Lẫm đậu gần thang máy, sau khi Lê Tranh xuống, nhìn xung quanh không có ai qua lại, cô gần như lao đầu vào xe của Phó Thành Lâm.
 
Phó Thành Lẫm nhìn cô: “Sao phải lén lút như vậy?”
 
Lê Tranh đóng cửa xe, quay mặt lại, cười nhẹ nhàng, “Nguyên nhân chính là em không muốn có tai tiếng với anh.”
 
“…”
 
Phó Thành Lẫm không nói nên lời.
 
Tài xế khởi động xe.
 
Đối với việc anh chạy đến bãi đỗ xe đón cô, không để cô phải dính một hạt nước mưa, Lê Tranh thật sự rất cảm động: “Cảm ơn anh đã tới đón em. Giúp em không phải giặt giày.”
 
Dứt lời, Phó Thành Lẫm nhìn đôi giày trên chân cô, đôi giày thể thao cổ điển đen trắng của một thương hiệu nào đó. Anh vẫn còn nhớ rõ: “Năm ngoái em có đi đôi giày này rồi đúng không?”
 
“Hả?”

Lê Tranh không quan tâm đến sự bối rối sau khi lời nói dối bị vạch trần, cô ngạc nhiên vì anh lại chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt liên quan đến cô.
 
Mặc dù đây là đôi giày năm ngoái, cô chỉ đi có vài lần, so với giày mới không có gì khác biệt.
 
“Anh còn nhớ sao?”
 
Phó Thành Lẫm gật đầu: “Lúc ấy em giẫm lên chân tôi.”
Lê Tranh: “…”
 
Lúc trước trong WeChat, cô cũng nói đó là một đôi giày mới. Phó Thành Lẫm hỏi: “Vậy em định nghĩa thế nào là giày mới?”
 
Lê Tranh trả lời rất nhanh: “Trong vòng hai năm thì nó sẽ được xem là giày mới.”
 
Lần này Phó Thành Lẫm thật sự không còn lời nào để nói.
 
Lê Tranh bỗng nhiên bật cười.
 
Phó Thành Lẫm nhìn cô chằm chằm vài giây, đáy mắt cô lộ ra nét tinh nghịch.
 
Khi xe ra đến đường, mưa nhẹ hơn, những tòa nhà hai bên đường hiện rõ, tầng mây dày dần tản đi, bầu trời trở nên thoáng đãng.
 
Phó Thành Lẫm quay lại chủ đề chính, hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
 
Lê Tranh trả lời không cần nghĩ: “Tôm hùm đất vị cay, thêm hai lon bia đen.”
 
“Nói chuyện đàng hoàng.”
 
“Em nói tối nay muốn ăn tôm hùm đất vị cay, em cũng muốn uống một chút bia, hai lon bia đen.”
 
“…”
 
Phó Thành Lẫm nghĩ rằng việc Lê Tranh nói muốn ăn tôm hùm đất chỉ là nói đùa, “Có ăn cay được không?”
 
Lê Tranh nghiêm túc trả lời: “Có thể, lúc hai tuổi rưỡi em đã bắt đầu ăn que cay, chú của em mỗi khi ăn nó đều nhét một ít vào miệng em.”
 
Phó Thành Lẫm xoa xoa lông mày, không biết nói gì.
 
Anh gửi tin nhắn cho trợ lý Tăng, hỏi trợ lý Tăng xem có cửa hàng nào gần đó bán tôm hùm đất vị ngon không, đặt một ít mang về căn hộ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi đi ngang cửa hàng tiện lợi, Phó Thành Lẫm xuống xe đi mua bia đen cho Lê Tranh, sợ rằng lần sau cô còn muốn uống, anh liền mua thêm vài lon nữa.
 
Đang thanh toán, điện thoại hiện lên một thông báo.
 
Phó nhị: “Ngày của Cha trong tuần này, hôm đó anh về nhà ăn tối không?”
 
Phó Thành Lẫm thanh toán xong mới trả lời lại cho người em thứ hai của mình: “Được rồi, trưa hôm đó sẽ về.”
 
Phó nhị: “Sao không về vào buổi tối? Em sẽ sang nhà bố vợ vào buổi trưa. Dù sao bây giờ anh cũng không có bố vợ, thời gian có thể dễ dàng thay đổi được.”
 
Phó Thành Lâm: “…”
 
Em trai anh lúc này không khi nào là không khoe khoang mình là người có vợ, dù người vợ này vẫn chưa được công nhận về mặt pháp luật, bởi vì con gái người ta không muốn cùng em trai anh kết hôn.
 
Cô gái theo chủ nghĩa không kết hôn, còn em trai anh thì vẫn cứ dính lấy.
 
“Cũng được, anh không bận.”
 
Anh còn cố ý hỏi lại: “Mà này, khi nào thì em định đăng kí kết hôn?”
 

Vài phút qua đi, mãi cho đến khi Phó Thành Lẫm trở lại xe, Phó nhị vẫn không thấy trả lời.
 

 
Tôm hùm đất vị cay được đem đến lúc 8 giờ rưỡi, bữa tối trở thành bữa ăn khuya.
 
Lê Tranh chụp một vài tấm ảnh gửi cho Giang Tiểu Nam, để Giang Tiểu Nam xem cho đỡ thèm. Lúc trước vì cô không giữ lời hứa, lúc hai cẩu độc thân đang sưởi ấm cho nhau thì nửa chừng cô rời đi, cô quyết định mời Giang Tiểu Nam ăn cơm bồi thường, để Giang Tiểu Nam chọn món rồi giao đến.
 
Giang Tiểu Nam đang trong kỳ sinh lý, không thể ăn cay: “Tớ vẫn nên về nhà nấu cháo ăn, buổi tối nếu có ăn một bữa thịnh soạn thì chụp vài tấm ảnh gửi cho tớ, tớ ăn qua màn hình.”
 
Nhìn bức ảnh chụp tôm hùm đất mà Lê Tranh gửi tới, Giang Tiểu Nam bị kích thích cả vị giác: [Trước tiên tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu vài ngày, lúc nào có dưa lớn, tớ sẽ tớ với cậu mới hòa giải.]
 
Lê Tranh bật cười, cô phát hiện ra Giang Tiểu Nam cực kỳ hài hước.
 
“Cười gì vậy?” Phó Thành Lẫm rửa tay rồi đi qua.
 
Lê Tranh thoát khỏi khung chat, đặt điện thoại lên bàn, “Không có gì, đang nói chuyện phiếm với bạn cùng lớp.”
 
“Bạn học nam?”
 
“Bạn học nữ.”
 
Phó Thành Lẫm “Ừm” một tiếng, anh mở bia đưa cho Lê Tranh, “Chỉ được uống một lon.”
 
Khả năng của Lê Tranh cũng chỉ là uống được một lon, không thể uống nhiều. Cô uống trước một ngụm, vừa rồi cô bỏ vào tủ lạnh một lúc, bây giờ có vị rất vừa miệng.
 
Hương thơm nhè nhẹ ngọt ngào, uống vào rất sảng khoái.
 
Cô cầm bia ngồi cạnh Phó Thành Lẫm.
 
Phó Thành Lẫm vẫn chưa quen ngồi bên cạnh cô, cho rằng cô vẫn còn giận vì anh đè tin tức của cô xuống, không muốn ngồi đối diện anh. “Khi nào em mới nguôi giận đây?”
 
Lê Tranh chống cằm: “Ăn xong bữa tôm hùm đất này có thể sẽ bình thường.”
 
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Ông chủ Phó, em quên nói với anh, những năm qua đều là chú của em bóc tôm cho em ăn.”
 
Phó Thành Lẫm hiểu rõ, bóc vỏ tôm hùm sẽ là công việc của anh tối nay. Anh đeo găng tay, ngày thường anh chưa bao giờ ăn tôm hùm đất, thỉnh thoảng ở nhà hàng có bạn bè gọi món này, đều là do nhân viên bóc tôm chuyên nghiệp thực hiện. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh mất nửa ngày để bóc một cái vỏ tôm, kết quả Lê Tranh chỉ ăn nó mất vài giây.
 
Ngay cả khi đã đeo hai đôi găng tay dùng một lần, bàn tay của Phó Thành Lẫm vẫn còn thấm đầy sa tế “Chú của em sống được đến bây giờ thật không dễ dàng chút nào.”
 
Lê Tranh mỉm cười: “Nhưng hạnh phúc mà chú ấy nhận được cũng không giống những người khác.”
 
Phó Thành Lẫm nhìn cô, đúng là không nhìn ra cô có thể mang đến hạnh phúc cho người khác bằng cách nào.
 
Bóc xong mười mấy con, anh không còn kiên nhẫn nữa, cởi găng tay ném vào thùng rác, quay mặt vào bếp, “Dì ơi.”
 
Dì giúp việc nhanh chóng ra ngoài, “Đến đây. Làm sao vậy?”
 
Phó Thành Lẫm hỏi: “Có tôm bóc vỏ rồi trong tủ lạnh không?”
 
Dì giúp việc gật đầu: “Có.”
 
Phó Thành Lâm: “Dì đem tôm đã bóc vỏ làm nóng lại, Lê Tranh chấm vào sốt của tôm hùm đất cay, cũng có vị giống tôm hùm đất.”
 
Lê Tranh: “…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN