lười nghĩ tên truyện - Lười Viết Quá Đê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


lười nghĩ tên truyện


Lười Viết Quá Đê



Hệ thống cho phép chủ nhân đồng bộ ký ức với tiểu quận chúa. _ xin hỏi chủ nhân có muốn .

Trường đột nhiên nhớ đến những lời của cô bé nói với mình, tuy gặp nhau không lâu nhưng hắn đã có cảm tình rất sâu với cô, cô còn là ân nhân cứu mạng của hắn và vì hắn mà chết , hắn rất muốn biết cô bé muốn nói điều gì với hắn. Trường nhìn đốm sáng giữa khe núi đôi dịu dàng nói _ có. đồng bộ đi.

Một loạt tin tức ập vào đầu hắn như vũ bão mắt hắn trợn tròn , miệng sùi bọt mép, tứ chi hắn cào vào đá móng tay, móng chân tróc hết ra . Hắn cứ như vậy hết một ngày sau đó mới ngất đi một ngày.

Trường tỉnh dậy vào một buổi sáng tinh mơ, hắn mỉm cười đi xuống suói cởi quần áo ra và bắt đầu tắm rửa, điệu bộ e thẹn của hắn , và kỹ thuật tắm rửa như thể thuần thục từ lâu. Tắm xong hắn mặc một bộ thanh lam y phục rồi lấy pháp bảo hình chiếc ô che nắng rồi men theo rìa rừng ra khỏi khu rừng thông. Nhìn hắn bây giờ giống như một quận chúa đích thực, còn thêm phần sắc sảo hơn cả bản gốc.

Hệ thống thông báo phong ấn tu vi mở ra 10% ( tương đương luyện khí đỉnh phong.

Trường cảm thấy một nguồn năng lượng dồi dào tràn ngập khắp cơ thể, hắn rút thanh bảo kiếm dưới cán ô ra, chiếc ô thì bị hắn thu nhỏ lại và trở nên cứng rắn hơn, và có tác dụng như tấm khiên chắn.

hắn dựa theo trí nhớ bắt đầu tập luyện kiếm, môn công pháp hắn đang luyện tập có tên là “thiên cơ kiếm” là công pháp nhất truyền của nhà họ Nguyễn. Chỉ truyền cho nữ và người đc chọn sẽ phải bí mật huấn luyện từ nhỏ một cách tàn khốc, sau đó theo phò bảo vệ gia chủ . Năm đó Trịnh Kiểm kiểm soát nhà họ Nguyễn khiến Nguyễn Hoàng người được chỉ định làm gia chủ họ Nguyễn bị bắt đi đày ở phương Nam. Nguyễn Oanh biết tin chạy về thì đã không còn kịp nữa, nàng chạy theo đoàn áp giải phía nam đến lúc tìm được tung tích thì cả đoàn áp giải đã bị giệt sạch chỉ có thi hài của Nguyễn hoàng là không thấy đâu. Nàng tiếp tục tìm mãi cho đến khi gặp hắn, dung mạo của hắn và Nguyễn Hoàng thực sự giống nhau. Cho nên nàng mới dùng cả sinh mạng của mình để cứu hắn, những lời nói cuối cùng của nàng : _ Nguyễn Hoàng , ta yêu chàng .

Theo kiếm pháp nhớ đến đây, nước mắt trên khuôn mặt Trường tuôn rơi lúc nào không biết, kiếm và khiên rớt xuống đất, hắn khụy xuống dùng hai tay ôm ngực mình. Đau, vì trái tim trong cơ thể này là của cô ấy, tâm tư tình cảm đó được đồng hoá với hắn, hắn cảm nhận được nỗi đau đó.

Trường sau khi trải qua ký ức 16 năm của Nguyễn Oanh hắn đã hiểu được ngôn ngữ của thế giới này. Hắn lấy trong hành trang ra một tấm bản đồ, đó là đại lục rộng lớn hình chữ S , xung quanh là đại dương rộng mênh mông vô bờ , vị trí của hắn đang ở là ở biên giới quốc gia đại việt một trong những quốc gia hùng mạnh, trải qua nhiều thế hệ bây giờ người đang trị vì là họ Lê, mỗi một cuộc lật đổ chính trị là dùng đẫm máu để hình dung, họ Nguyễn hắn phò tá vua Lê đã cả ngàn năm trung thành tận tuỵ , nhưng vua Lê lại trở thành bù nhìn trong tay Trịnh Kiểm, chèn ép họ Nguyễn, gia chủ hiện tại thì hấp hối, gia chủ tương lai Nguyễn Hoàng bị ép đi đày. Nguyễn Hoàng không rõ tung tích, theo ước nguyện của Nguyễn Oanh, hắn phải tìm ra Nguyễn Hoàng và phò tá hắn, lật đổ Trịnh Kiểm cứu gia tộc họ Nguyễn.

Trường xác định hướng đi của mình, hắn thu dọn đồ đạc, dắt thiên cơ ô ra sau lưng, đeo nạng che mặt rồi chạy vụt đi. Tốc độ luyện khí đỉnh so với phàm nhân quả nhiên là một trời một vực, hắn chạy rất nhanh, đã thế khí lực cứ tuần hoàn cuộn trào trong cơ thể, hắn không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Hắn thực sự thích cảm giác này, hắn chạy rồi nhảy rồi leo cây như ninja trong bộ truyện tranh naruto shipuden mà hắn từng đọc ở thế giới khác nơi đây. Lúc đó hắn ước mình được làm ninja tay kết ấn triệu hồi gamabunta ngầu làm sao.

Giờ đây hắn đã thực hiện được có mỗi chuyện đây không phải cơ thể của hắn . Tuy hắn đã bắt đầu quen dần nhưng vẫn không thể phù hợp hoàn toàn.

Cứu tôi với,…. cứu với _ tiếng hét từ phía trước vọng lại làm Trường hoảng hốt, hắn tiến lại gần để tiện quan sát.

Cô nương, có tiền không mang ra đây_ tên mập dở giọng lưu manh vừa tiến lại gần cô gái.

Không, tôi không có, tôi không có tiền _ vừa nói cô vừa lui về sau vừa đẩy đẩy trước mặt. Cô ngã bịch xuống đất trườn ra sau, vẻ mặt hốt hoảng.

Tên lưu manh chộp lấy cô bắt đầu sờ soạng khắp người cô gái xấu số vừa cười vừa nói dọng điệu dâm tặc _ cô em à, chúng ta gặp nhau là cái duyên, mình làm tí nhé.

Cô gái hốt hoảng muốn vùng vẫy ra nhưng đã bị hắn chộp lấy đôi bạch thỏ và bắt đầu ra sức nhào nắn, quần áo cô từng mảng từng mảng bị xé ra, để lộ làn da tuy không phải tuyệt sắc trắng hồng mà hết sức bình thường nhưng cũng rất mềm mịn của thiếu nữ đôi mươi.

Trường đang đắn đo, cô gái kia không phải là cái gì của hắn hết cô ta bị làm sao đâu liên quan đến mình, nhưng rồi hình bóng cô gái Nguyễn Oanh kiên cường lại thoáng qua cùng với tiếng thét cầu cứu tuyệt vọng của cô gái kia khiến hắn không tự chủ được, thiên cơ xuất kiếm, ánh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào đầu tên dâm tặc .

Trường lao từ trên cao xuống với tốc độ cực mau, người bình thường chắc chắn không thể né, mũi kiếm gần đến nơi đột nhiên tên lưu manh kia bỗng dừng lại hành vi cưỡng bức , hai ngón tay hắn đưa lên bắt lấy mũi kiếm.

Trường bị bất ngờ , hắn xoáy mũi kiếm khiến cho tay của tên lưu manh phải buông mũi kiếm ra rồi thu kiếm lại rút về.

Tên lưu manh nhìn cô gái thanh lam đeo nạng che mặt rồi nhìn ngón tay mình bị xước cười mỉm, tay hắn bóp cổ cô gái đang bị hắn đè .

Rắc ,…. chiếc cổ bị bẻ gãy giòn như một tấm gỗ xốp

Miệng cô gái nhè ra dòng máu tươi, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm hắn như muốn nói _ Đáng lẽ ta chỉ bị hiếp rồi cũng được sống, mắc mớ gì ngươi xen vào để ta bị chết oan thế này.

Trường lúc này mới đối diện ánh mắt đáng sợ của tên lưu manh, An nhi thì từ lúc hắn quyết định lao xuống đã cảnh báo liên tục, cảnh bảo đến phát khóc luôn rồi.

Trường rùng mình, tay run run cầm kiếm rớt mất khi nào không biết, hắn vứt luôn cái khiên bỏ chạy . Hắn chạy rất nhanh, chạy thục mạng, chạy đến lúc hắn ngó lại không thấy ai đang đuổi theo mình nữa hắn ngừng lại thở dốc, tim hắn đập mạnh không ngừng vì sợ hãi. Hắn thở ra một hơi thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên hắn lại nghe thấy tiếng la thất thanh của An nhi _ chủ nhân chạy mau đi, nguy hiểm.

Trường lạnh sống lưng quay lại, gương mặt man rợ của tên lưu manh xuất hiện trước mặt hắn, một bàn tay thô to tóm lấy cổ hắn, tay kia tháo nạng che mặt của hắn ra, gương mặt tuyệt sắc của hắn hiện ra làm tên lưu manh mê mẩn một hồi, đây là gương mặt đẹp nhất hắn từng gặp. hắn thèm thuồng liếm khắp gương mặt Trường , hắn không thể cưỡng nổi nữa, dùi cui của hắn đã lên đỉnh điểm, mặt hắn đỏ như gấc, dục vọng hắn thét gào.

Từng mảnh từng mảnh quần áo trên người Trường bị tên lưu manh xé toạc ra để lộ làn da trắng ngần mang chút đỏ hồng của thiếu nữ 16 chưa biết chuyện đời. hắn đè Trường xuống, Trường cố gắng chống cự nhưng vô vọng. Cái dùi cui căng cứng đen lòm kia bắt đầu tiến vào cơ thể Trường làm hắn đau như nứt mắt ra, dòng máu đỏ lén tuôn rơi , tên lưu manh tiếp tục hành động cưỡng bức của hắn hắn đẩy một cách thô bạo và gấp gáp, khiến Trường đau như muốn chết nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến hắn đã lên đỉnh đến 3 hay 4 lần cho đến khi tên lưu manh kia bắn hết tinh hoa vào lỗ đen vũ trụ ấy.

Từ đấy hoạ mi đã ngưng hót,………!!!!!!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN