Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi
Chương 25: 25: Chương 23
Ôn Tử Tân từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần, anh thở dài, dùng tay che lại hai mắt của mình, nở nụ cười tự giễu.
Sau bao lâu, vẫn là dùng thủ đoạn để ở bên cạnh cô.
Rất mau, anh buông tay ra, trầm ngâm nhìn chằm chằm trần nhà, toàn thân tản ra thành từng chấm ánh sao, xuyên qua vách tường cho đến tận trên giường Vu Thanh.
Sợ Vu Thanh phát hiện ánh sáng trong lúc ngủ mơ, anh còn cẩn thận hiện lên một tầng sương trắng che giấu chính mình.
Khi hình người tái hiện, ánh sáng bị che khuất, anh liền làm tan màn sương trắng.
Giờ này khắc này, rên người anh vẫn còn đang phát ra một tia sáng trắng nhợt nhạt, như một vị thần rơi xuống hạ thế, thoạt nhìn thần thánh không thể tưởng tượng.
Nhưng ngay sau đó, anh lại làm ra một sự việc rất không đúng đắn——
Tay chân anh nhẹ nhàng chui vào bên trong ổ chăn Vu Thanh.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, trong lúc Vu Thanh ngủ mơ trực tiếp tới gần, hai tay vốn nắm chặt quyền ở trong lòng ngực anh đã mất đi sức lực, rời rạc đặt ở trên ngực anh, cả người cuộn tròn thành một quả cầu nhỏ.
Ôn Tử Tân ôn nhu nắm lấy cô, nhẹ mổ một ngụm, ngay sau đó duỗi tay ôm eo cô, đột nhiên cơn buồn ngủ ghé thăm, anh dùng chóp mũi cọ cọ sợi tóc cô, rồi ngủ thiếp đi trong tư thế này.
7 giờ sáng hôm sau, theo đồng hồ sinh học, Vu Thanh dần dần tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, cô lười biếng trở mình, lại đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, cô tựa hồ……!Sờ tới xúc cảm của thứ đồ vật trong chăn.
Vu Thanh nghi hoặc tăng thêm lực đạo, ừm…….!Bóng loáng cứng rắn, sờ lên rất có tính dai, xúc cảm lạnh lạnh, sờ vào rất thoải mái trong những ngày nắng gắt……
Có điểm giống, ngôi sao nhỏ……
Ở trong đầu hiện lên những lời này khiến cả người Vu Thanh cứng đờ, tâm tư ngủ nướng đều bay đi chơi, tay chân cô nhẹ nhàng ngồi dậy, thong thả giơ tay, xốc cái chăn trước mặt.
Lực đạo xốc chăn không hề do dự lúc duỗi tay, mà là rất nhanh chóng.
Như thể muốn nhận ra sự thật sớm một chút, trực tiếp dùng sức về phía sau, khiến cho không khí chung quanh lưu động, có hơi hơi gió thổi sợi tóc trên thái dương cô.
Trên giường, ngoài cô ra còn có một người đàn ông mặc áo ngắn tay quần đùi.
Bởi vì động tác cô, ánh nắng từ cửa sổ bắn thẳng vào trên mặt Ôn Tử Tân, anh chậm rãi mở hai mắt, bởi vì vừa tỉnh dậy nên suy nghĩ còn chưa tỉnh táo, biểu tình có chút dại ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm trước mặt Vu Thanh.
Vu Thanh thẹn quá thành giận thò lại gần véo véo gương mặt anh, âm điệu bởi vì phẫn nộ mà cao lên một chút, nhưng cô lại miễn cưỡng dùng sức quá lớn, vội vàng buông lỏng tay:
“Sao anh lại ở đây!”
Ôn Tử Tân chớp chớp mắt, không nói chuyện.
“Đừng tưởng rằng không nói, có thể coi như không có việc gì xảy ra nha!”
Cái này không có biện pháp nên lại dùng trầm mặc để cho qua, ánh mắt Ôn Tử Tân mơ hồ, không dám nhìn thẳng đôi mắt cô, gập ghềnh hộc ra câu:
“Nửa đêm đi WC sau đó nhầm phòng.”
Vu Thanh trong mắt hoài nghi không thay đổi, truy vấn nói:” Nhưng làm sao anh vào được khi tôi khóa cửa? “
Ôn Tử Tân lắc lắc đầu, phản bác nói:”Ngày hôm qua em không khóa cửa, hôm trước em mới khóa cửa ấy.”
Vu Thanh nắm nắm vành tai anh, cắn răng hỏi: “…….!làm sao anh biết được? Có phải hôm trước có ý đồ tiến vào hử, nhưng bởi vì tôi khóa trái cửa nên anh từ bỏ ý định này! “
Thấy cô có vẻ hơi tức giận, Ôn Tử Tân liền bắt lấy tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay vuốt ve, ngay sau đó thành thật nói: “Ừ, muốn ngủ cùng em.”
Vu Thanh: “……” Đấu không lại cái kẻ da mặt dày này.
Nhưng trầm mặc mà chống đỡ có phải sẽ làm anh cảm thấy chính mình đồng ý đồng ý với cách làm này không?
Vu Thanh nghĩ nghĩ, mặt cố ý trầm xuống, cong khóe miệng, ngữ điệu kiềm chế lửa giận, tựa hồ ngay sau đó sẽ bộc phát:
“Không phải tôi đã từng nói với anh là từng bước một mà tới sao?!”
Ôn Tử Tân gật đầu, có chút do dự khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nhỏ giọng lẩm bẩm nói:
“Nhưng chúng ta đã làm xong những bước trước rồi…”
Lời nói của anh khiến Vu Thanh nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, thấy anh cúi đầu không dám, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, liền hừ lạnh hộc ra mấy chữ:
“Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Ôn Tử Tân tựa hồ có chút không hài lòng, nhưng vẫn vô cùng đáng thương đáp lại.
Không bao lâu, hai người liền đứng dậy rửa mặt.
Ôn Tử Tân vừa định đi vào trong phòng bếp làm bữa sáng, Vu Thanh vừa bước ra khỏi phòng tắm liền gọi anh:
“Hôm nay bữa sáng chúng ta ra ngoài ăn đi, vừa lúc đi siêu thị mua vài món.”
“Em không cần đi phim trường sao?”
“Hôm nay chỉ có suất diễn vào buổi chiều, không cần đi sớm.”
Thay quần áo xong, hai người lần lượt bước ra ngoài nhà, Vu Thanh đột nhiên nhớ tới nội dung trên Weibo vào ngày hôm qua, do dự trong chốc lát, liền quay đầu nhìn về phía Ôn Tử Tân, hạ quyết tâm mở miệng:
“Ngôi sao nhỏ, ngày hôm qua thời điểm anh ca hát bị người chụp được rồi bị post trên Weibo ấy.”
Ôn Tử Tân mặt vô biểu tình tiến lên dắt lấy tay cô, nhàn nhạt lên tiếng.
Tựa hồ cảm thấy loại phản ứng rất không thể tưởng tượng của anh, Vu Thanh tăng mạnh ngữ điệu, tiếp tục nói:
“Còn đứng đầu trên Weibo, người ta đều gọi anh là nam thần ngôi sao nhỏ kìa.”
Vu Thanh đột nhiên nhớ tới những bình luận ngày hôm qua, tâm tình có chút chua xót.
【 a a a a a xỉu up xỉu down quá!!! Trái tim thiếu nữ của mị muốn nứt rồi! Hát nhạc thiếu nhi cũng có thể như vậy sao a a a a! 】
【 nam thần ngôi sao nhỏ a a a a a a!!! 】
【 ha ha ha ha hình như tiếng phổ thông của nam thần không chuẩn nhỉ? Mặt sau hát chính là đầy trời đều là tiểu nhẹ nhàng ha ha ha hảo manh a 】
【 tôi xem lại mấy trăm lần rồi _(:3ゝ∠)_】
Nghe được Vu Thanh nói, mặt mày Ôn Tử Tân có chút không nhíu, nhưng thực mau liền giãn ra, cũng không để ý lắm đến những lời này:
“Người khác gọi thế nào thì tôi không quản, nhưng tôi chỉ chấp nhận em gọi như thế.”
Vu Thanh “Ồ” một tiếng, ra vẻ bình tĩnh cúi đầu, che giấu khóe miệng không khỏi gợi lên ý cười.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai người đều trầm mặc, ngay sau đó họ đến một quán để ăn sáng gần nhà.
Trong lúc chờ ăn cơm, Vu Thanh đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngôi sao nhỏ, nếu có người tìm anh ký hợp đồng đóng phim, anh muốn đi không?”
Ôn Tử Tân dừng một chút, hỏi ngược lại: “Em đi không?”
Vu Thanh ngẩn người, rất mau liền xua tay nói: “Chuyện không liên quan đến tôi, là anh, nếu người khác tìm anh muốn anh ký với công ty bọn họ, anh muốn đi không?”
Ôn Tử Tân có chút nghi hoặc ninh mi, lặp lại hỏi: “Em đi không?”
Vu Thanh có chút bất đắc dĩ: “Nếu người kia tìm anh nhưng không tìm tôi, thì tôi đi kiểu gì?”
Nghe được lời này, Ôn Tử Tân cơ hồ không suy xét gì, liền buột miệng thốt ra: “Tôi đây cũng không đi.”
Phản ứng anh như vậy làm Vu Thanh lại có chút tò mò: ” Vậy nếu có một công ty tốt tìm anh thì sao? Còn có khả năng là một lần sẽ nổi tiếng đấy! Đến lúc đó anh có thể nuôi tôi đó!”
Cô vừa dứt lời, người phục vụ cũng đưa hai bát cháo đặt trên mặt bàn của bọn họ.
Ôn Tử Tân đẩy bát lại gần về phía cô, dường như không hứng thú với vấn đề của cô, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Em hy vọng tôi đi sao?”
Vu Thanh có chút phiền não nâng má, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không biết.
Giới giải trí rất nhiều người lớn lên xinh đẹp, sợ anh thích người khác.
Hơn nữa quay phim cũng có thể tiếp xúc thân mật với nữ nhân khác…!”
“Sẽ không,”
Thấy Vu Thanh nghi hoặc nhìn về phía mình, vẻ mặt Ôn Tử Tân nghiêm túc, nghiêm túc tiếp tục nói: “So với em không ai có thể lớn lên đẹp hết.”
Vu Thanh dừng một chút, sau khi phản ứng lại, nhiệt độ trên gương mặt có thể so sánh với bát cháo bốc khói.
*
Hai người ăn uống no nê xong liền đi bộ đến một siêu thị lớn gần đó.
Sau khi hoàn thành hốt những thứ cần thiết trong nhà, Vu Thanh đột nhiên nhớ tới bà dì ghẻ sắp tới, hơn nữa đồ trong nhà không nhiều lắm……!.
Ngôn Tình Sắc
Cô dừng lại suy nghĩ trong chốc lát, Ôn Tử Tân bên cạnh cũng tùy theo dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô.
Mặc dù anh sẽ nhìn thấy khi thanh toán, nhưng cô vẫn không hy vọng Ôn Tử Tân ở một bên nhìn.
Vu Thanh chỉ ngón tay về một hướng nói với Ôn Tử Tân nói: “Anh giúp tôi lấy một loạt sữa chua nha, sau đó chờ tôi nơi đó, trong chốc lát tôi qua tìm anh.”
Ôn Tử Tân như là nghĩ tới cái gì, khác thường gật gật đầu, không chút do dự nhấc chân bước đến khu trưng bày sữa chua.
Phản ứng của anh khiến Vu Thanh có chút buồn bực, nhưng cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.
Sợ Ôn Tử Tân chờ lâu, Vu Thanh nhanh chóng cầm lấy vài gói hàng hiệu mà mình thường xuyên, ôm vào trong ngực rồi chạy chậm về hướng anh.
Nhưng ra ngoài dự kiến của cô chính là, Ôn Tử Tân không phải một mình lẻ loi đứng ở khu trưng bày sữa chua, còn có mấy tiểu cô nướng đứng hai bên cạnh anh, lúc này kích động nói với anh.
Vu Thanh dừng bước, dừng tại chỗ một chút mới lại nhấc chân lần nữa chậm rãi đi về phía bên kia.
Đến gần còn có thể nghe được thanh âm của mấy nữ sinh ríu ra ríu rít, mang theo tức giận bởi vì chậm chạp không được phản hồi
“Anh có phải là ngôi sao nhỏ trên Weibo không! Sao cứ không nói chuyện vậy!”
“Đúng vậy! Chỉ hỏi anh một câu, không hoặc có thôi!”
Bởi vì cô nữ sinh bên cạnh đột nhiên tăng âm lượng, Ôn Tử Tân có chút không vui, xoa xoa lỗ tai, rồi lùi ra xa các nàng hai bước, nhưng cả người vẫn đứng bên cạnh khu trưng bày sữa chua.
Phản ứng của anh khiến một trong hai cô nữ sinh càng tức giận, lớn tiếng nói với con bạn bên cạnh: “Mày nói xem anh ta có phải người câm không!”
Vu Thanh ngây người đứng đó, nhớ lại lời mình nói với Ôn Tử Tân.
—— người khác gọi thế nào thì tôi không quản, nhưng tôi chỉ chấp nhận em gọi như thế.
Rõ ràng khi nói với cô, anh rất đạm nhiên, giống như chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng vì đây là lời hứa hẹn với cô, cho nên mặc kệ người khác có bao nhiêu tức muốn hộc máu vì sự không đáp lại của anh, anh cũng kiên quyết không nói một lời, thậm chí không cho đối phương một cái nhìn.
Ngay sau đó, Vu Thanh bước nhanh đi qua, ném mấy thứ trong tay vào xe đẩy bên cạnh Ôn Tử Tân, bởi vì động tác không cao hứng nên có chút thô bạo, phát ra “Phanh ——” một tiếng.
Thấy mấy nữ sinh kia lại có dục vọng muốn thò qua tới Ôn Tử Tân, Vu Thanh đột nhiên kéo Ôn Tử Tân ra phía sau, cười lạnh nói:
“Có quan hệ nửa xu với các cô không?”
Mấy nữ sinh vừa rồi còn có tư thái hùng hổ doạ người lập tức thu liễm khí thế, nhưng một người trong số họ vẫn có chút không phục trề môi reo lên:
“Tò mò thôi mà……Với lại chúng ta lại không có làm gì nha.”
“Tôi quản các cô tò mò đó thì sao”
Lúc nói chuyện, Vu Thanh đột nhiên bắt lấy cổ tay của nữ sinh vừa mới nói Ôn Tử Tân là người câm, sử dụng mười phần trên tay, cười nhạo, ngữ khí sắc bén dọa người:
“Người câm cái gì? Sẽ không xin lỗi chứ?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!