Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi - Chương 50: Chương 48: Đại kết cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi


Chương 50: Chương 48: Đại kết cục


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời gian còn sớm, Cục Dân Chính vẫn chưa mở cửa, hai người đợi bên ngoài một lúc, rốt cuộc cũng đợi được người đến làm việc.

Hai người nắm tay đi vào, Vu Thanh cởi bỏ khẩu trang cùng mũ xuống, một bên Ôn Trạc thay cô sửa sang lại tóc, lười biếng cười cười, cong lưng đem mặt để sát vào cô.

Vu Thanh cười hì hì giúp anh cởi bỏ khẩu trang.

Nhìn thấy miệng nhân viên công tác kinh ngạc khép không được, Vu Thanh nhịn không được cười một cái, lấy hộ khẩu của hai người ra, nói: “Đăng ký kết hôn.”

Nhân viên công tác phản ứng lại, gật gật đầu.

Thực mau, Vu Thanh liền cầm hai giấy hôn thú màu đỏ từ Cục Dân Chính đi ra, mặt mày rầu rĩ, rất không cao hứng đi ở phía trước.

Ôn Trạc đi theo sau cô, đeo mũ cùng khẩu trang lên, đột nhiên nhào lên ôm lấy cô, cười hỏi: “Vợ ơi, làm sao vậy? Lãnh chứng còn không cao hứng?”

Vu Thanh nhấp môi, đem giấy hôn thú đưa cho anh xem: “Trên cổ có vết thương, khó coi.”

Nghe vậy, Ôn Trạc cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi sau đó hôn lấy ảnh chụp miệng vết thương của Vu Thanh, sờ xong liền dời đi, ngẩng đầu cười với cô: “Kỳ thật đều đẹp, Thanh Thanh nhà anh xinh đẹp nhất.”

Vu Thanh mặt đỏ một cái chớp mắt, cúi đầu, phát hiện ảnh chụp vết thương biến mất.

Cô thon dài trắng nõn như ngày thường.

Nhìn chằm chằm ảnh chụp nửa ngày, Vu Thanh nhịn không được ngẩng đầu nhìn Ôn Trạc, nhỏ giọng nói: “Anh thật là lợi hại……”

Không ngờ lại có thể nghe được khích lệ, vành tai Ôn Trạc nháy mắt đỏ, không tự giác lắc lắc cái đuôi.

*

Vu Thanh từ trong phòng thẩm vấn đi ra, mỉm cười, nắm tay Ôn Trạc, đang định về nhà, đột nhiên chú ý tới Lương Triệt trong phòng tạm giam, ý cười cứng ở bên môi.

Cổ chỗ miệng vết thương tựa hồ lại đau lên.

Lương Triệt biểu tình uể oải, khi chú ý tới Vu Thanh, đôi mắt nháy mắt sáng lên, kêu: “Chị…… Chị Thanh Thanh! Chị đưa em ra ngoài đi…….. Em không muốn ở lại đây! Em không nghĩ muốn giết chị……”

Ôn Trạc sắc mặt lạnh lùng, vượt một bước, dùng thân thể chặn tầm mắt của Vu Thanh.

Cảm giác sợ hãi đó dường như chỉ còn trong khoảnh khắc.

Thực mau, Vu Thanh nắm Ôn Trạc đi đến Lương Triệt, thời điểm khoảng cách hai mét xa với cậu ta, liền dừng bước chân, hỏi: “Mày muốn ra sao? Rất muốn đi ra ngoài?”

Lương Triệt gật gật đầu thật mạnh, âm trầm trong mắt rốt cuộc có một tia ánh sáng.

“Khi tôi cầu xin cậu đừng giết tôi, tại sao cậu lại không chứ.” Vu Thanh không thấy anh ta, lẩm bẩm hỏi, “Tại sao cậu lại muốn giết tôi khi tôi thực sự muốn sống?”

Lương Triệt biểu tình dừng lại, lắp bắp giải thích: “Em, em không có muốn giết chị…… Em chính là dọa dọa chị, muốn chị chuyển về sống với chúng ta…”

YOU”LL ALSO LIKE

“Tôi không biết cậu nghĩ như thế nào, lòng cậu có nhiều dơ bẩn, chỉ có chính cậu biết.” Vu Thanh lôi kéo Ôn Trạc đi ra ngoài, đi hai bước rồi ngừng lại, cuối cùng nhìn cậu ta một cái, “Ít nhất, tôi hy vọng cậu ở nơi đó, vĩnh viễn đều ra không được.”

Nhìn bóng dáng hai người, tất cả ngụy trang của Lương Triệt đều nứt toạc.

Cậu ta hừ cười thanh, hất tóc về phía sau, ánh mắt lạnh xuống, đứng dựa vào cửa lao, tự giễu cười cười.

Xác thật, là ra không được.

Thật lâu trước kia, chấp niệm của cậu ta đó là:

Hoặc là cùng cô vĩnh viễn ở bên nhau, hoặc là cùng cô chết.

Nhưng hai cái đều làm không được, chỉ có thể tiếc nuối bị nhốt ở trong đó, chết cũng ra không được.

*

Vu Thanh cùng Ôn Trạc từ cục cảnh sát ra tới, lại bị người chụp chiếu truyền trên Weibo.

Lần này cái gì ô ngôn uế ngữ đều ra tới.

Đặng Chi Tư gọi cho Vu Thanh, nói: “《 sóng vai đi 》 quay chụp thời gian kéo dài thời hạn, cô phải làm tốt chuẩn bị tâm lý, khả năng sẽ bị triệt diễn…… Trên mạng nói không tốt lắm, cũng đừng xem Weibo.”

Vu Thanh “Ừ” một tiếng, cũng không để ý.

Treo điện thoại liền nắm Ôn Trạc cao hứng phấn chấn đi dạo siêu thị.

Vừa lúc là thời gian làm việc, vẫn là thời gian công tác, một vài người tốp năm tốp ba đứng trong siêu thị khổng lồ để lựa chọn sản phẩm, người cũng không nhiều.

Cảnh tượng như vậy cũng làm Vu Thanh trở nên phá lệ tự tại.

Hai người chầm chậm đi dạo một vòng, sau đó đi đến quầy thu ngân cho đến khi xe hàng đầy ắp.

Dọn đồ lên cốp xe, sau đó về nhà.

Trong khi Ôn Trạc lái xe, Vu Thanh ngồi ở một bên chơi di động, bất tri bất giác liền điểm vào Weibo, thấy được bảng đệ nhất hot search.

# Vu Thanh bị bắt cóc #

Đầu ngón cô tay run lên, điểm vào nhìn nhìn bình luận.

【 không biết nên nói cái gì…… Thật sự thật là khó chịu 】

【 các vị đoán xem Vu Thanh bị qj vài lần, buộc chặt play, kích thích ~】

【 thật không biết suy nghĩ những người mắng chửi đó bị cái gì nhợ! Bị bắt cóc rồi trách nữ thần của tao lớn lên quá xinh đẹp? Có bệnh a 】

【 ở giới giải trí lăn lộn hai năm liền hỗn như vậy, không bị tiềm(ẩn) quá tao thật không tin 】

【 nghe nói 《 sóng vai đi 》 đoàn phim muốn đổi nữ chủ à nha 】

Vu Thanh đột nhiên ấn Phím màn hình khóa, nhắm mắt lại.

Một bên Ôn Trạc nhận thấy được cô không thích hợp, hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô xả lên khóe miệng, lắc lắc đầu, không nói chuyện.

Về đến nhà sau, tâm trạng vui vẻ vốn có của Vu Thanh liền biến mất không còn tăm hơi, cô chầm chậm đi vào phòng nằm xuống, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà màu trắng, không biết đang suy nghĩ gì.

Ôn Trạc ở phòng khách nhanh chóng nhìn lướt qua Weibo, tâm tình cũng tối tăm xuống, anh bực bội gãi gãi đầu, gọi điện thoại kêu Trương Lương Cát xử lý một chút, liền đi vào trong phòng, nằm bên cạnh Vu Thanh.

Thật lâu sau trầm mặc.

Ôn Trạc nghiêng người, vòng qua Vu Thanh nhập vào trong lòng ngực chính mình, giọng khàn khàn nói: “Đừng khổ sở, ha?”

Vu Thanh muộn thanh nói: “Kỳ thật em không quan tâm họ nghĩ gì về em.”

“Anh biết.”

“Chính là, sợ người khác sẽ cảm thấy em không xứng với anh.” Vu Thanh thanh âm mang theo khóc nức nở, bắt lấy quần áo anh tay bắt đầu run rẩy, “Thật lâu sau, sợ anh nghe thấy những lời đó.”

Nghe được cô nói như vậy, Ôn Trạc đột nhiên ngồi dậy, đôi tay nâng cái mông cô, để cô khóa ngồi ở trên người chính mình.

Vu Thanh trên mặt còn treo nước mắt, không hiểu hành động đột ngột của anh.

“Nên ăn vợ rồi” Ôn Trạc cúi đầu, nhỏ vụn hôn đáp xuống cổ cô, xúc cảm ướt át chậm rãi bắt đầu đi xuống, thanh âm mơ hồ không rõ, “Anh thèm nhỏ dãi thân thể em thật lâu rồi.”

Vu Thanh thân thể cứng đờ, cảm xúc vừa mới đặt ở trong lòng liền bị cuốn đi, cô giãy giụa bò ra ngoài, lập tức bị anh bắt được.

Sợ cô lại chạy, Ôn Trạc dùng chân cố định cô, không cho cô nhúc nhích.

Đôi tay cởi bỏ bộ quần áo hôm nay cô đưa cho anh, lỏa lồ ra một mảnh ngực tinh tráng trắng nõn, cơ bụng cứng rắn, hình dạng hoàn mỹ.

Xuống chút nữa……

Vu Thanh cảm thấy máu mũi sắp phun ra.

Ôn Trạc một tay thủ sẵn cái ót cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô, một cái tay khác cởi bỏ cúc quần jean của chính mình, thẳng đến toàn thân trần trụi mới bắt đầu thoát quần áo trên người Vu Thanh.

Vu Thanh bị anh thân thần chí không rõ, cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh chạm vào từng ngóc ngách trên cơ thể cô, trong lòng khát vọng càng thêm càng mãnh liệt.

Ôn Trạc đem vùi đầu đi xuống, xoa bóp mềm mại của cô, buồn cười, thanh âm mang theo khí thô: “Liền nói em mềm như bông.”

Nghe được lời này, Vu Thanh mở to thủy nhuận đôi mắt trừng anh.

Ôn Trạc nhịn không được ngẩng đầu hôn lấy đôi mắt cô, xoa nắn thật mạnh xoa nắn da thịt mềm mại của cô, hơi thở anh thở ra càng thêm thô nặng, mang theo dục niệm nồng hậu:

“Em đừng nhìn anh như thế, càng ngạnh.”

Vu Thanh há mồm cắn bờ vai của anh, đầu lưỡi trong lúc lơ đãng chạm vào da thịt anh, chọc đến lửa nóng chỗ run rẩy.

“Cứ cắn như vậy.”

Ôn Trạc đột nhiên thẳng lưng, ngang ngược đâm vào.

Vu Thanh chịu đựng thanh âm nhỏ vụn trong cổ họng, lực đạo cắn bả vai anh tăng thêm chút, răng nanh cắn khiếm anh có chút phát đau.

Ôn Trạc kêu rên, càng thêm dùng sức đỉnh lộng.

Lúc sắp lên đỉnh, Ôn Trạc đột nhiên dừng động tác, lật người cô lại, nhìn làn da trên lưng một mảnh trắng nõn bóng loáng, đôi mắt đen láy tựa hồ mang theo vài phần thị huyết hồng.

“Bảo bối, ngẩng đầu lên.”

Nói xong lại đỉnh đi vào.

Sau khi kết thúc, Vu Thanh nằm ở trong lòng ngực Ôn Trạc, toàn thân mềm nửa điểm đều không muốn nhúc nhích, ý nghĩ ban đầu cũng không còn nữa.

“Vợ ah, giỏi quá.” Ôn Trạc hôn hôn chóp mũi cô, “Trách không được có thể khiến anh nằm mơ đều muốn, tư vị xác thật rất ngon.”

Vu Thanh tinh thần nháy mắt đã trở lại, duỗi tay che lại miệng anh, cả giận nói: “Đừng! Nói!!”

*

Ngoài ý muốn chính là, Trần đạo diễn không có ý định thay đổi nữ chính, ông ta đặc biệt gọi điện cho Vu Thanh, an ủi tình huống của cô, kiên định nói cho cô, tuyệt đối sẽ không đổi nữ chính.

Đặng Chi Tư giúp cô cùng công ty đề ra muốn cùng Ôn Trạc công khai sự tình, công ty tuy rằng không quá tán đồng, nhưng cũng không có phản đối, tiền vi phạm hợp đồng cũng không trong tưởng tượng nhiều như vậy.

Sự kiện Vu Thanh bị bắt cóc cũng bị một đại sự kiện khác cọ rửa xuống dưới, mất nhiệt độ.

Không có thêm tin tức nào được tiết lộ, quần chúng trước đây nghi ngờ Ôn Trạc Vu Thanh ở bên nhau dần dần mất hứng thú, đem chú ý độ đặt ở chuyện khác mặt trên.

Mọi thứ đang dần phát triển để tốt hơn.

《 sóng vai đi 》 khởi động máy một đoạn thời gian sau, thực mau liền nghênh đón ngày giỗ của ba Vu Thanh.

Cô mang theo Ôn Trạc cùng nhau đi gặp ba, trên đường trở về, cô chỉ vào phiến lõm xuống tới mà, cười nói: “Khi đó, xem xong ba trên đường về nhà, ở chỗ này gặp được anh.”

Ôn Trạc gật đầu, hiểu rõ.

Lúc đó mới khóc như thế này.

Vu Thanh lôi kéo tay anh, mở ra vui đùa: “Em từng nói với ba, hy vọng có một người đàn ông từ trên trời rơi xuống, có thể chiếu cố sinh hoạt cuộc sống hàng ngày của em, làm bạn trong suốt cuộc đời.”

Ôn Trạc nghiêng đầu xem cô.

“Sau đó, anh liền từ bầu trời rơi xuống nha.”

Ôn Trạc cười lên tiếng: “May mắn em đi chậm.”

“Cái gì?”

“Bằng không liền nện trên người của em, vợ xinh đẹp liền không có.”

“……”

Đi rồi một đoạn đường ngắn, nam nhân lần thứ hai mở miệng: “Hôm nay công khai?”

*

12 tháng 2, chân nhân điện ảnh 《 theo đuôi 》 một đêm thành danh nam diễn viên Ôn Trạc đã phát cái Weibo, làm các fan bình đạm như nước tâm tình kinh nổi lên từng mảnh gợn sóng.

@ Ôn Trạc: Hy vọng tương lai có thể cùng em sóng vai đi @ Vu Thanh

【 Ơ đệt! 《 sóng vai đi 》? Ha ha ha ha ha ha ha phương thức tuyên truyền của chồng thật là không giống người thường 】

【 xem nhà gái không có đáp lại, mị liền an tâm rồi ha 】

【 mị cảm thấy hẳn là lăng xê gì ấy, hai người bọn họ trong lòng tôi chính là bạn bè nha 】

【 không phải là tiểu Trạc Trạc nhà tôi yêu đơn phương đi, ngày! 】

Không bao lâu, nhà gái cũng đã phát điều Weibo, văn tự ngắn gọn nhưng kèm theo một bức ảnh.

Bấm vào hình lớn sẽ thấy có hai tờ giấy giấy hôn thú bị mở ra, tên đều bị mơ hồ hóa, nhưng trên giấy hôn thú thì rõ ràng hình ảnh của hai người.

Mặc cùng một chiếc áo phông trắng có in hình ngôi sao.

Hai người tươi cười rất nông nhưng trong mắt họ lại tràn ngập hạnh phúc.

@ Vu Thanh: Được nha @ Ôn Trạc [ hình ảnh ]

Hy vọng tương lai có thể cùng anh/em sóng vai đi,

Mà không phải chỉ có người phía sau yên lặng theo đuôi.

“Được nha.”

( toàn văn xong)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN