Luôn Có Ngôi Sao Dõi Theo Tôi
Chương 53: Phiên ngoại 3: Hướng Cảnh Thời X Hứa Tiểu Vân
01.
Ba của Hướng Cảnh Thời có rất nhiều tiền, nhà Hướng Hà giàu số một thành phố G.
Hướng Hà siêu cấp chiều chuộng đứa con trai duy nhất của mình, sau khi vợ mất, sợ Hướng Cảnh Thời sẽ xuất hiện cái loại mặc cảm không có mẹ bên cạnh, nên ông sủng ái anh nhân đôi, cơ hồ muốn nông nỗi vô pháp vô thiên.
Kết quả là, khi Hướng Cảnh Thời đến thành niên, vẫn như cũ vẫn là một thằng nhóc động cái liền khóc nhè.
Trời sinh tính đơn thuần, không rành thế sự, như đóa hoa nhà ấm, bị kiêu căng như tiểu công chúa.
Khi Hướng Cảnh Thời học cao trung, gặp được một nữ sinh.
Tóc cô ấy dài đến thắt lưng, đen nhánh hơi xoăn, đôi mắt rất lớn, khi cười thì khóe mắt hơi nhếch lên, thập phần câu nhân, bất quá lại ngoài ý muốn răng nanh quá dài, làm giảm khí chất vũ mị.
Gợi cảm lại đáng yêu.
Hướng Cảnh Thời đối với cô là nhất kiến chung tình.
Diện mạo này, quá mẹ nó phù hợp thẩm mỹ của anh, làm trái tim thuần khiết nhỏ của anh như giấy trắng cư nhiên bắt đầu xuân tâm manh động.
Không bao lâu, bên cạnh nữ thần xuất hiện một nữ sinh khác, lộ ra một sườn mặt dài, đầu chặn mặt nữ thần, làm Hướng Cảnh Thời không khỏi nhíu mày.
“Này cô nương xấu có thể nhường một chút hay không.” Anh lẩm bẩm mở miệng.
Phảng phất như là nghe được lời anh nói, cô gái đó quay đầu, liếc nhìn về phía anh, trên mặt còn treo cười, đôi mắt cong giống như trăng non trên bầu trời.
Hướng Cảnh Thời trong lòng cả kinh, gương mặt đỏ lên, có loại cảm giác bị bắt quả tang ngay sau khi nói xấu người khác, anh đem tầm mắt thu trở về, ho nhẹ hai tiếng liền nhấc chân đi về phòng học.
Anh yên lặng ở trong lòng nghĩ, vẫn là khóe mắt giơ lên nhìn tương đối thuận mắt.
Khi đó Hướng Cảnh Thời còn kiên định cho rằng, tương lai chính mình là cùng Vu Thanh ở bên nhau, hoặc là cô nương có được mắt to tóc dài đen xinh đẹp cộng độ cả đời.
Thẳng đến khi, anh gặp Hứa Tiểu Vân.
Cô nương xấu trong miệng anh.
02.
Hướng Cảnh Thời vẫn luôn có chút tự ti.
Bởi vì đến khi thi đại học xong, thân cao cũng chưa dài đến 1m7, bởi vì vấn đề này mà anh bị nữ thần nói anh lùn.
Lùn?
Hờ hờ, cô có thể nói xấu tôi, nhưng tuyệt đối không thể nói lùn tôi, mặc dù tôi thật sự thực lùn!:v
edit::))
Lúc ấy anh đối với Vu Thanh không còn hứng thú.
Nhưng Hướng Cảnh Thời vẫn rất tự tin về ngoại hình của mình, cho nên nghe được Vu Thanh có bạn trai, đáy lòng anh rất không cân bằng, vì cái gì coi trọng người đàn ông khác?! Rốt cuộc cao phú soái anh chiếm hai cái a!
Sau đó anh liền tung ta tung tăng đi hỏi Lương Triệt chị anh ta đang ở nơi nào, lại tung ta tung tăng đem mua cách vách.
Quả nhiên, anh gặp được bạn trai của nữ thần.
Kia độ cao so với mặt biển.
Ha ha.
Anh trực tiếp từ bỏ, anh anh anh.
Vì cái gì còn muốn đi qua rồi bị nhục nhã một lần.
Bất quá tuy rằng người ta cao ráo, đẹp trai nhưng anh ta lại nghèo nhen.
Nghĩ đến đây, đáy lòng Hướng Cảnh Thời lại cân bằng chút.
Nhiệt độ tới cũng nhanh cũng đi mau, không bao lâu liền từ chỗ đó dọn về nhà.
03.
Hướng Cảnh Thời tuy rằng ham chơi, nhưng phương diện thành tích này anh bị ông ba quản nghiêm, cho nên thành tích anh vẫn là thập phần không tồi, thi đại học thực thuận lợi thi đậu đại học Z.
Trong kỳ nghỉ ba tháng sau kỳ thi tuyển sinh đại học, anh mạc danh dài thêm 10cm, tuy rằng trên mặt còn mang theo vài phần tính trẻ con, nhưng ít ra sẽ không còn cảm giác “mình là một đứa trẻ” nữa.
Hướng Cảnh Thời trở nên tự tin hơn vào sự quyến rũ của chính mình.
Nguyên bản, anh cho rằng khi vừa đến cổng trường sẽ có một đại sóng sư tỷ lớn lên xinh đẹp chân dài vọt tới anh, tranh đoạt cơ hội dẫn anh đi đăng ký.
Nhưng mà.
Chỉ có một nữ sinh nhỏ gầy đi tới.
Mái tóc dài ngang vai, nhuộm thành cây đay màu xám, phần tóc trên được búi thành đầu bóng nhỏ, tóc mái thưa khiến khuôn mặt càng thêm thon gọn.
Một chiếc áo phông đen có hình đầu lâu đang cười toe toét.
Như thể đang cười nhạo Hướng Cảnh Thời tự mình đa tình.
Thấy anh nửa ngày cũng chưa nói chuyện, nữ sinh mỉm cười nhìn anh, khóe mắt cong cong, đôi môi hồng nhạt nhếch lên, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp: “Anh đến từ hệ Internet à?”
Lại là đôi mắt cong cong.
Anh luôn có thể nhìn thấy một đôi mắt như vậy bên cạnh cô ấy khi anh nhìn trộm Vu Thanh trước đây.
Cái cô nương xấu đó.
04.
Nghe bạn cùng phòng nói, bộ trưởng bộ tuyên truyền đại học Z lần này đặc biệt xinh đẹp.
Cho nên Hướng Cảnh Thời không hề nghĩ ngợi, cũng chưa báo một cái bộ môn khác, chỉ báo bộ tuyên truyền.
Anh cho rằng anh có thể tiến chính là có thể tiến, chính là tự tin như vậy.
Khi đi phỏng vấn, suy nghĩ duy nhất trong lòng anh là: Không cần nói cho tôi biết cái cô nương xấu này chính là bộ trưởng bộ tuyên truyền đặc biệt xinh đẹp nha.
Ừ, đúng ó.
Hướng Cảnh Thời đương trường liền muốn ném mặt chạy lấy người.
Nhưng nếu anh trực tiếp chạy lấy người như vậy thật sự không cho mặt mũi cái bộ môn này, không cho cái bộ môn mặt mũi cũng có nghĩa không cho toàn bộ mặt mũi xã liên như vậy, ngẫm lại cả người anh run run.
Kia vẫn là, tùy tiện có lệ một chút liền chạy lấy người đi.
Nào biết.
Cô nương xấu sau khi hỏi hết thông tin của anh, mở miệng hỏi câu: “Cậu có báo bộ môn khác chưa?”
Hướng Cảnh Thời lắc đầu thành thật.
“Cậu chắc chứ?”
“Ừ.”
“Vậy phỏng vấn đợt hai cậu không cần tới……”
Nghe được lời này, Hướng Cảnh Thời ở trong lòng mừng thầm.
Rồi sau đó, Hứa Tiểu Vân tiếp tục nói: “Lần đầu tiên mở họp tôi sẽ trực tiếp phát tin nhắn thông tri cho cậu, nếu cậu không tới tôi liền trực tiếp đến ký túc xá tìm cậu, cậu không ở ký túc xá cũng không sao, tôi có thời khoá biểu của cậu. Cho nên, ngàn vạn không cần nghĩ bộ môn khác tuyển chọn cậu liền không tới cái bộ môn của tôi.”
Thông tri là văn bản chỉ đạo, giải thích, hướng dẫn các cấp ủy, tổ chức, cơ quan đảng cấp dưới thực hiện nghị quyết, quyết định, chỉ thị… của cấp ủy, hoặc thực hiện một nhiệm vụ cụ thể.
Hướng Cảnh Thời hóa đá: “……”
Người phụ nữ này có bị bệnh đi?
Anh bình tĩnh một chút, cắn răng nói: “Sư tỷ, tôi đột nhiên không muốn thêm bộ môn, đại học tôi chỉ muốn học tập cho tốt, cái danh ngạch trân quý tôi liền nhường cho những người khác vậy.”
Hứa Tiểu Vân mặt vô biểu tình: “Vậy sao cậu muốn báo danh?”
Bên cạnh phó bộ trưởng giáp quạt gió thêm củi: “Chơi chúng ta sao?”
Phó bộ trưởng Ất: “A, cái nơi này là cậu muốn tới thì tới, không đi là đi?”
Hướng Cảnh Thời run bần bật: “Tôi…… Tôi chỉ đùa một chút, lần đầu tiên phỏng vấn tôi sẽ tới đúng giờ, không, tôi sẽ đến một tiếng đồng hồ trước đó, thật sự!”
Thấy đối diện bản mặt ba người hơi chút nhu hòa chút, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa đi ra ngoài, anh liền khóc.
Có cảm giác bị thế giới ngầm đe dọa.
Hướng Cảnh Thời thút tha thút thít bước về ký túc xá, vừa đi vừa nghĩ: Anh có phải bị cô nương xấu coi trọng không……
Thật mẹ nó đáng sợ.
05.
Hướng Cảnh Thời sinh hoạt bị áp bức.
So với can sự khác, Hứa Tiểu Vân giống như đặc biệt thích tìm anh, cũng đặc biệt thích khi dễ anh.
Bộ môn này trực hai lần một tuần, Hướng Cảnh Thời cùng Hứa Tiểu Vân được phân công ở bên nhau.
Tan ca là đến giờ ăn tối, bởi vậy hai người mỗi tuần đều có hai ngày ăn cơm riêng với nhau.
Xương sườn chưng cơm của nhà ăn trường học đặc biệt ăn ngon, bởi vậy xuất hiện cung không đủ cầu.
Hôm nay, Hướng Cảnh Thời cư nhiên phá lệ gọi món cuối cùng chưa từng có, anh vui rạo rực bưng chén đi về phía Hứa Tiểu Vân, nhìn ánh mắt hâm mộ của cô, cái đuôi đều phải vểnh lên trời.
Hai người tìm vị trí ngồi xuống.
Hứa Tiểu Vân nhìn anh một cái, đột nhiên nói: “Đi giúp tôi lấy cái muỗng.”
Đang chuẩn bị ăn uống thỏa thích, động tác Hướng Cảnh Thời cứng đờ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, lại cúi đầu nhìn thoáng qua xương sườn trong chén, đáy mắt tràn đầy hồ nghi.
Nhưng anh không dám phản kháng, trực tiếp đứng dậy liền đi lấy muỗng ở nơi đặt bộ đồ ăn.
Sau khi trở về, quả nhiên.
Xương sườn của anh không có.
Ha ha, một nữ nhân sao mà ăn nhanh thế?
Này mẹ nó một tầng xương sườn tràn đầy phô mặt trên a! Anh đi còn chưa tới một phút!
Hướng Cảnh Thời đem cái muỗng bỏ vào trong chén cô, động tác mềm nhẹ, nhưng tâm tình hoàn toàn tương phản.
Khí mắt anh đều đỏ, nhưng cái gì cũng chưa nói, chỉ là rầu rĩ cúi đầu ăn cơm.
Đối diện Hứa Tiểu Vân đột nhiên có chút cảm giác tội ác: “Nếu không chén này cho cậu ăn, tôi không ăn……”
Nghe được lời này, Hướng Cảnh Thời trực tiếp liền khóc: “Bát hoành thánh của chị có thể bồi thường cho tôi sao! Chén hoành thánh của chị tôi có thể mua lúc 10h tối cũng được! Nhưng xương sườn chưng cơm của tôi! Khai giảng ba tháng mới mua lần đầu tiên!”
Nhìn thấy anh khóc, Hứa Tiểu Vân như hóa đá, đáy lòng càng tội ác, hoảng loạn an ủi: “A…… Cậu đừng khóc, ngày mai tôi không có tiết, giúp cậu xếp hàng mua được không? Tuyệt đối giúp cậu mua.”
Tiểu công chúa Hướng Cảnh Thời càng bị sủng càng kiêu căng: “Tôi mới không cần! Nào có người như vậy, nhiều người trong bộ môn như vậy chị liền lão khi dễ tôi, tôi lớn lên thành thật? Nên chị cũng chỉ khi dễ tôi một cái, chị cho rằng tôi sẽ không phản kháng sao?!”
Hứa Tiểu Vân chớp chớp mắt, có chút chột dạ: “Là rất thành thật……”
Hướng Cảnh Thời: “……”
“Ai kêu cậu bộ dáng thảo người chà đạp, có thể trách tôi sao?”
“…… Ô ô ô.”
Hứa Tiểu Vân đem chén hoành thánh trước mặt đẩy đến trước mặt anh, nhấp môi cười cười: “Cậu ăn trước chén này đi, đừng khóc, ngày mai tôi tuyệt đối giúp cậu lấy cái xương sườn cơm kia.”
Nước mắt mông lung hết sức, anh thấy được cặp mắt hình dáng kia.
Lại đen lại sáng, giống như trăng non.
Thật thảo người ghét.
Hướng Cảnh Thời cắn mì sợi nghĩ.
Ghét nhất đôi mắt cong cong.
06.
Ngày hôm sau, Hướng Cảnh Thời ngủ một giấc đến trưa mới dậy.
Vừa xuống giường liền nhìn thấy trên bàn có một hộp cơm, mở ra còn bốc khói, là xương sườn chưng cơm mà anh thèm nhỏ dãi đã lâu.
Một bên bạn cùng phòng cũng bị mùi hương hấp dẫn lại, nói: “Một nam sinh đưa tới, giống như nói là bộ trưởng của cậu nhờ cậu ta làm.”
Hướng Cảnh Thời im lặng gắp cơm.
Thực ngạo kiều ở trong lòng nghĩ: Dù có làm thế này thì dù sao cô cũng không thể bù đắp được những tổn thương tâm hồn mà cô gây ra, dù sao, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
07.
Sau đó, cho đến khi bắt đầu kỳ nghỉ đông, Hứa Tiểu Vân đều không khi dễ anh.
Không còn cướp miếng thịt trong bát, không hề động bất động liền thủ đánh anh, cũng không hề có chuyện phân phó anh làm.
Hướng Cảnh Thời cảm thấy chính mình đối với Hứa Tiểu Vân mà nói, giống như biến thành một cái người râu ria.
Bọn họ vẫn cùng nhau trực ban như cũ, sau đó sóng vai đi hướng nhà ăn, lại giống như có thứ gì dần dần thay đổi.
Cô vẫn cười với anh.
Nhưng cô đối với những người khác cũng là cười như vậy.
Hướng Cảnh Thời cảm thấy chính mình tâm sinh bệnh.
Anh cư nhiên hy vọng Hứa Tiểu Vân có thể lần thứ hai mắng anh đánh anh, thời điểm lần thứ hai cướp phần xương sườn chưng cơm của anh, ý tưởng trong óc nảy lên cư nhiên không phải chạy nhanh đi đem chén cơm này giải quyết.
Mà là hy vọng Hứa Tiểu Vân đang ăn cúi đầu, có thể ngẩng đầu đối với anh nói.
“Đi giúp tôi lấy cái muỗng.”
08.
Hướng Cảnh Thời năm nhất học kỳ 2, Hứa Tiểu Vân có bạn trai.
Anh ta không cao, không đẹp trai, không có tiền như anh.
Thật không biết Hứa Tiểu Vân vì cái gì sẽ coi trọng một người con trai như vậy.
09.
Hướng Cảnh Thời cảm thấy mình thật buồn chán muốn quạo
Rõ ràng lúc đó Vu Thanh có bạn trai cũng không khó chịu như vậy, tại sao bây giờ vẫn vì một cái râu ria cô nương xấu có bạn trai mà muốn chết không sống?
Vì cái gì đáy lòng chỉ có suy nghĩ là:
Chị có thể chia tay nhanh được không.
…… Tôi muốn đuổi theo chị.
10.
Lần này, ông trời cư nhiên nghe được nội tâm anh nói.
Không bao lâu, Hứa Tiểu Vân liền chia tay, nguyên nhân là nhà trai ngoại tình.
Vào lúc ban đêm, Hướng Cảnh Thời đến ký túc xá bạn trai cũ của Hứa Tiểu Vân đem cái thằng kia tẩn cho một trận, tuy rằng chính anh bị thương cũng không nhẹ, nửa khuôn mặt đều sưng lên, toàn thân đau nhức.
Anh cho rằng chính mình sẽ khóc, rốt cuộc tuyến lệ của anh so với nữ sinh thì giống nhau.
Nhưng anh không có.
Kéo vết thương của mình trở lại ký túc xá, toàn bộ hành trình anh đều đang cười.
11.
Ngày hôm sau, Hứa Tiểu Vân quả nhiên tìm anh.
Khóe miệng cô cứng còng, lôi kéo Hướng Cảnh Thời một bên giúp anh bôi thuốc, bởi vì tức giận nên lực đạo không nhẹ: “Cậu điên rồi sao? Cậu đánh hắn còn chạy đến ký túc xá đánh? Sẽ không 419 bên ngoài chứ? Hoặc là đem hắn kéo vào ký túc xá của cậu?”
Hướng Cảnh Thời đau phát ra thanh âm “rít ——”.
Hứa Tiểu Vân lực đạo càng nặng.
Ngày hôm qua nước mắt không rớt ra vào giờ phút này lập tức rớt ra, Hướng Cảnh Thời gào khóc: “Chị cư nhiên còn hung dữ với tôi! Tôi giúp chị báo thù chị cư nhiên còn hung tôi!”
Hứa Tiểu Vân nhìn ánh mắt chung quanh người khác thường: “……”
Hướng Cảnh Thời vừa khóc vừa bùm bùm nói một đống lớn, nói cô vì cái gì muốn tìm một thằng con trai xấu như thế, nói cô rõ ràng tính tình lớn như vậy, bị khi dễ vì cái gì ngược lại lại thu liễm tư thái như sư tử Hà Đông ngày thường chứ.
Cô không nói chuyện.
Sau khi bôi thuốc, Hứa Tiểu Vân mới mở miệng, nhẹ nhàng hộc ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Hướng Cảnh Thời cúi đầu, ngừng nước mắt.
Trong mắt hàm chứa cười.
Chính là muốn cho chị cảm kích tôi.
12.
Sau này, Hứa Tiểu Vân, vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh với anh.
Hướng Cảnh Thời quyết định chủ động xuất kích.
Hứa Tiểu Vân hôm nay mặc một chiếc váy ngắn dài đến tận đùi kết hợp với một đôi giày cao gót màu đen tuyền, đôi chân vừa thẳng vừa dài lại trắng, ánh mắt của đám con trai xung quanh như có như không quét trên đùi cô.
Nhưng cô lại giống như hoàn toàn không có nhận thấy được.
Hướng Cảnh Thời sâu kín từ thổi qua bên cạnh cô, ném ra một câu: ” Ôi, cái chân này.”
Hứa Tiểu Vân thái dương vừa kéo.
Cái gì? Cái gì?! Chân này làm sao?!
Tuy rằng ngày đó Hứa Tiểu Vân không làm ra cái phản ứng gì.
Nhưng sau lại, Hướng Cảnh Thời rốt cuộc không thấy cô mặc váy ngắn nữa, quần cũng là.
Anh cảm thấy mỹ mãn.
13.
Lại sau lại, thời điểm Hướng Cảnh Thời cùng cô ăn cơm, nhìn cô trầm mặc ngồi ở đối diện, nội tâm anh cân nhắc một chút, gắp món thịt bò viên yêu thích của cô.
Một ngụm nhét vào trong miệng.
Hứa Tiểu Vân dại ra nhìn anh, hóa đá.
Cô dường như muốn nổi giận, nhưng nhẫn nhịn, vẫn là không có, ôn hòa nói: “Cậu thích ăn? Vậy cậu ăn đi.”
Hướng Cảnh Thời nâng nâng mi: “Ừ, cảm ơn.”
Hứa Tiểu Vân: “……”
Cô không thể chịu đựng được bao lâu, Hướng Cảnh Thời biết.
14.
Quả nhiên, giằng co sau ba ngày.
Hứa Tiểu Vân liền nhịn không được phía dưới cái bàn đạp anh một cái.
Nguyên bản cô cho rằng Hướng Cảnh Thời sẽ quạo, nhưng anh không có.
Anh cư nhiên cười……
Thật mẹ nó đáng sợ.
15.
Sau kỳ nghỉ hè, Hướng Cảnh Thời vẫn như cũ mỗi ngày không biết xấu hổ nói chuyện với Hứa Tiểu Vân trên WeChat.
Ngay từ đầu Hứa Tiểu Vân còn sẽ ứng phó vài câu, nhưng sau đó, cô phát hiện Hướng Cảnh Thời là rảnh rỗi sinh nông nổi, cô có chút vô ngữ.
Có hôm cô bận quá không trả lời cho anh, có một thì có hai, sau lại cô dứt khoát trực tiếp không trả lời.
Vài ngày sau, Hướng Cảnh Thời dùng giọng nói nói câu: Gặp lại ngày khai giảng.
Hứa Tiểu Vân đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.
16.
Hướng Cảnh Thời học năm hai, không có lựa chọn vẫn giữ lại làm. Bởi vì nhiệm kỳ mới, Hứa Tiểu Vân không ngốc ở bộ môn, anh không có lý do gì để ở lại bộ môn đó.
Anh dùng một bữa cơm mua được bạn cùng phòng Hứa Tiểu Vân, bắt được thời khoá biểu của cô.
Chặn người mỗi ngày.
17.
Hứa Tiểu Vân dần dần cảm thấy có chút không thích hợp.
Con ma khóc đó luôn bám theo cô! Cô thích đàn ông trưởng thành! Thằng nhóc về nhà uống sữa cho ra chuồng gà!
18.
Bởi vì mấy cái kia nhìn thấy Hướng Cảnh Thời liền đem cô vứt bỏ bạn cùng phòng, Hứa Tiểu Vân hầu như bữa nào cũng ăn cơm với Hướng Cảnh Thời, cô dần hiểu tính cách của anh chàng này.
Yêu khóc, ấu trĩ.
Bất quá nhưng thật ra rất nghe lời.
Trừ bỏ lão đi theo cô thì mệt.
19.
Cảnh giới Hướng Cảnh Thời mê khóc là gì.
Hứa Tiểu Vân có thử một chút, cô lấy miếng thịt cuối cùng trong bát của Hướng Cảnh Thời nhét vào trong miệng, cục thịt Hướng Cảnh Thời không thể ăn được nữa.
……Anh khóc.
Sau lại diễn biến thành ——
Hướng Cảnh Thời khóc đối diện với cô, Hứa Tiểu Vân mặt không đổi sắc làm sự tình chính mình.
20.
Sau một thời gian dài, Hứa Tiểu Vân cảm thấy xác thật không tốt như vậy.
Cô dám xác định chính mình không hứng thú với Hướng Cảnh Thời, ngay từ đầu cũng chỉ là bởi vì giá trị nhan sắc của anh mới đem anh thu vào bộ môn, khi dễ anh cũng chỉ là bởi vì anh thoạt nhìn dễ khi dễ.
Không sai, cô chính là bắt nạt kẻ yếu.
Bất quá nhìn thấy anh khóc, cô đột nhiên không có hứng thú.
Cảm giác tội lỗi làm cô không có hứng thú.
Sợ đáy lòng thằng nhóc nhỏ này có bóng ma.
Bất quá này Hướng Cảnh Thời sao lại coi trọng cô…… Thật sự không hiểu, anh có khuynh hướng chịu ngược?:)
Hứa Tiểu Vân bắt đầu trốn tránh anh.
21.
Sau khi tìm Vu Thanh rồi trở về trường, Hứa Tiểu Vân trở về nhà ga gần trường học lúc mười giờ tối.
WeChat của Hướng Cảnh Thời hỏi cô: Chừng nào đến trường?
Hứa Tiểu Vân cắn cắn môi, không muốn mập mờ nên không đáp lại.
Đại học Z hơi hẻo lánh,nhà ga vẫn còn cách trường khá xa.
Hứa Tiểu Vân muốn đi đường tắt trở về, nhưng quá muộn, cô không dám.
Chỉ cần ngoan ngoãn đi đại lộ, có thể bởi vì không phải cuối tuần căn bản không có người đi đường.
Sau đó cô gặp một tên cướp.
Người nọ cầm đao, Hứa Tiểu Vân không dám gọi, run rẩy đưa hết tiền cho anh ta.
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Hướng Cảnh Thời.
Anh vọt lại, bổ nhào vào cái tên cướp kia.
Cả hai đánh nhau dưới đất, người đàn ông có lẽ chỉ muốn tiền, không muốn đả thương người, nên đã dùng dao rạch một vết nhỏ trên người anh rồi bỏ người chạy lấy của.
Nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra.
Hướng Cảnh Thời còn muốn đứng lên đuổi theo, Hứa Tiểu Vân lập tức chạy tới, che lại miệng vết thương của anh, nước mắt vẫn luôn rớt, nói không ra lời.
Hứa Tiểu Vân cho rằng anh sẽ khóc, nhưng anh không có.
Anh dừng bước, mặt vô cảm, như thể vết máu trên bụng không phải của mình, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Chị không muốn nói chuyện với tôi, sao không tìm người khác tới đón.”
Hứa Tiểu Vân không thích con trai ấu trĩ, cũng chịu không nổi con quỷ mê khóc.
Nhưng ngay lúc đó, cô dao động.
22.
Hứa Tiểu Vân không hề kháng cự, thậm chí bắt đầu đón ý nói hùa của Hướng Cảnh Thời.
Cái hiện tượng này làm Hướng Cảnh Thời càng thêm đắc ý.
23.
Đến sau lại, một ngày Hứa Tiểu Vân không đem Hướng Cảnh Thời lộng khóc, toàn thân cô không được tự nhiên.
Dần dần, nếu Hướng Cảnh Thời bận không có thời gian, Hứa Tiểu Vân liền sẽ chủ động qua đi tìm anh, thuận tiện mang đến cho anh món ăn xương sườn chưng cơm, sau đó nhìn biểu tình anh đáng thương hề hề, cảm thấy mỹ mãn.
Thẳng đến khi anh bắt đầu rớt nước mắt, Hứa Tiểu Vân mới cao hứng thưởng anh một ngụm.
24.
Hiện tại gặp được rất nhiều chuyện, Hướng Cảnh Thời đều sẽ không khóc.
Nhưng Hứa Tiểu Vân lại đặc biệt thích nhìn anh khóc.
Kia anh liền khóc đi.
25.
Ngày đó, anh cùng Hứa Tiểu Vân đi thư viện.
Buồn ngủ bỗng dưng đánh úp lại, Hướng Cảnh Thời nói khẽ nói với cô: “Anh ngủ nửa tiếng, em nhớ gọi anh dậy.”
Hứa Tiểu Vân gật đầu.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rắc lên, trên mặt anh có vài sợi rơi xuống, Hứa Tiểu Vân liếm liếm môi, nghiêng đầu dùng đầu mình ngăn trở ánh mặt trời, sau đó quay đầu nhìn anh một cái.
Nửa khuôn mặt anh đều chôn ở trong khuỷu tay.
Đường cong sườn mặt rất đẹp.
Hứa Tiểu Vân nuốt nuốt nước miếng, lấy di động, mở camera chụp lén.
Lại quên tắt thanh âm.
Bạn học đang học nghiêm túc gần đó bất mãn nhìn lại đây, ánh mắt Hứa Tiểu Vân xin lỗi, sau đó khẩn trương nhìn về phía Hướng Cảnh Thời.
May mắn anh không tỉnh……
Hứa Tiểu Vân nhẹ nhàng thở ra, vừa lòng cúi đầu nhìn tấm ảnh vừa chụp.
Không nhận thấy được, khóe miệng chàng trai bên cạnh đột nhiên câu lên.
26.
Một ngày nọ, Hướng Cảnh Thời đột nhiên nhìn thấy ảnh của Vu Thanh trên Weibo.
Tóc cô ấy bị xén không ít, nhuộm thành nâu hạt dẻ, khi cười khóe mắt vẫn hơi hơi giơ lên, viên răng nanh cũng dị thường chọc người yêu thương.
Nhưng tâm tình anh lại không rung động.
Hướng Cảnh Thời đột nhiên thay đổi ý định vào lúc đó.
Anh muốn, hình dáng đôi mắt đẹp nhất trên thế giới này thực ra là đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm của Hứa Tiểu Vân.
Kỳ thật cũng không phải.
Ngay cả khi cô nương xấu của anh trở nên càng xấu, anh vẫn sẽ thích cô như cũ.
Hướng Cảnh Thời ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, hôm nay thời tiết có vẻ tốt.
Thích hợp để tỏ tình.
Cùng xấu cô nương của anh.
( phiên ngoại xong)
===========================
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!