Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi
Chương 17: Ngược tra + Tàn nhẫn + Ba quy ước
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phưn Phưn
Sau bữa cơm tối ngày hôm sau, Tần Khả nhận được tin nhắn thông báo buối tối 9 giờ Ban Tin Tức họp.
Lúc đó cô đang trên đường về kí túc xá với Cố Tâm Tình, tiếng tin nhắn vang lên, Cố Tâm Tình khẩn trương cả ngày lập tức vèo một cái quay đầu lại, gắt gao nhìn thẳng vào di động của Tần Khả.
Tần Khả bị hành động của cô nàng chọc cười.
“Cậu có cần khẩn trương đến vậy không?”
Cố Tâm Tình nghe vậy khổ sở nhăn mặt lại.
“Khả Khả, rõ ràng là tớ nên hỏi cậu mới đúng? Chuyện lớn như vậy, bị tính kế khó chịu như thế, làm thế nào mà một chút cậu cũng không khẩn trương?”
“Cũng không phải là tớ làm chuyện xấu, tại sao tớ phải khẩn trương?”
Tần Khả mỉm cười.
Cố Tâm Tình dựng thẳng ngón cái lên với cô, “Coi như cậu không để ý tới. Nhưng nếu tớ biết có người ‘Nhớ thương’ tớ như vậy, khẳng định buổi tối tớ sẽ ngủ không yên.”
Tần Khả cười cười, không nói chuyện.
——
Kiếp trước đã từng thấy qua một mặt hung ác không từ thủ đoạn nào của Tần Yên, lúc này đối với một thủ đoạn nhỏ như vậy, cô thật sự không thấy có gì bất ngờ.
“Thế nào, Khả Khả, có phải…?”
“Ừ.” Tần Khả thản nhiên gật đầu, xem xong liền cất di động.
“…”
Vẻ mặt Cố Tâm Tình phức tạp, “Tần Yên đối xử với cậu cũng quá tần nhẫn, coi như các cậu không có quan hệ huyết thống, dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, loại chuyện này mà chị ta cũng có thể làm…”
Tần Khả không bàn luận thêm.
Chỉ là sau một đoạn đường đi về ký túc xá, Tần Khả đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lấy điện thoại của mình ra, mở nhật kí cuộc trò chuyện tối hôm qua của mình và Cố Tâm Tình.
Ngón tay cô di chuyển, xóa hết cuộc trò chuyện.
Ở bên cạnh Cố Tâm Tình nhìn thấy.
“Cậu là lo lắng…?”
Tần Khả hơi mỉm cười, khóe miệng khẽ nâng lên.
“Phòng ngừa vạn nhất.”
Cố Tâm Tình hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự cẩn thận của cô.
Hai người đi đến đường cát bên cạnh phòng học khu A, mới vừa đi xuống bậc thang, Cố Tâm Tình mắt cũng không nháy đụng vào khuỷu tay của Tần Khả.
Tần Khả hiểu ý, giương mắt.
“Tiểu Khả.”
Tần Yên cười từ cửa kí túc xá của các cô bước tới chỗ Tần Khả.
“Chị đã chờ em rất lâu đấy.”
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
Cô nhìn chăm chú vào Tần Yên, còn có nụ cười dịu dàng lại sáng sủa trên gương mặt kia —— Nếu như không phải đã hết sức thất vọng với người này từ trước, cô nghĩ mình nhất định sẽ nhịn không được mà hỏi Tần Yên rốt cuộc tôi đã làm cái gì, mà lại khiến chị hận tôi đến tận xương cốt như vậy, ước gì hóa thành tro bụi mới vừa lòng?
Nhưng mà cuối cùng cái gì Tần Khả cũng không nói.
Cô chỉ mở miệng hỏi: “Chị, chị tìm em có việc?”
Trong mắt Tần Yên hiện lên chút do dự, nhưng rất nhanh liền mất đi, cô ta nở một nụ cười áy náy.
“Hôm nay chị không cẩn thận làm rớt điện thoại vào trong hồ nước, bây giờ không khởi động máy được, nhưng mà vẫn chưa gọi điện thoại về nhà báo bình an… Cho nên Tiểu Khả, có thể cho chị mượn di động của em được không?”
Tần Khả khựng lại.
Tần Yên vội vàng nói: “Đợi buổi tối chị gọi điện thoại xong, sẽ đem trả lại cho em.”
“Không có gì.”
Từ trong túi Tần Khả lấy di động ra, đưa qua. “Chị cầm dùng đi.”
“… Cảm ơn em, Tiểu Khả.”
Tần Yên nhận di động, ánh mắt hoảng loạn vài giây, rất nhanh đã bị cô ta mạnh mẽ đè xuống.
Cô ta quay đầu vội vàng vẫy tay với Tần Khả, “Chị về trước đây.”
“…”
Nhìn bóng lưng kia rời đi, khuôn mặt Cố Tâm Tình vẫn luôn sa sầm khẽ xì một tiếng.
“Đúng là chị gái cặn bã.”
Sau đó Cố Tâm Tình lại lo lắng quay đầu lại, “Khả Khả, buổi tối cậu thật sự muốn đi à?”
“Đương nhiên.” Tần Khả chớp mắt, cười khẽ, “Không phải chúng ta đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi à, chỉ thiếu mỗi việc cậu đi mời đông phong tới thôi sao?”
“Nhưng tớ vẫn có chút lo lắng cho cậu… Cái kia Cao Hạo mặt người dạ thú, ai biết sẽ vì theo đuổi cậu mà làm ra chuyện xấu gì?”
Tần Khả vui đùa: “Yên tâm đi, tớ có luyện một chút kỹ năng.”
“…”
Cố Tâm Tình chần chờ.
Kế hoạch của các cô đã thương lượng xong, ngược lại cô nàng không có lo lắng gì.
Chỉ là, bên chỗ Hoắc Tuấn…
Cố Tâm Tình rối rắm liếc mắt nhìn lớp mười hai khu C.
—— đã an phận một ngày, cũng không nghe nói Hoắc Tuấn nháo ra chuyện lớn gì.
Cho nên, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Buổi tối 9 giờ. Tần Khả đúng giờ đứng bên ngoài cánh cửa phòng công tác Ban Tin Tức.
Phòng công tác nằm ở bên hướng tây nam căn cứ huấn luyện quân sự, phòng nhỏ chỉ chứa được mấy người. Cho dù ở bên ngoài, cũng chỉ có chút ánh đèn thưa thớt, cách mấy chục mét, chiếu lờ mờ tới nơi này.
Chờ đến đêm khuya vắng người, chỉ sợ ở bên trong hét khàn cả giọng cũng không ai nghe được.
… Thật đúng là biết chọn chỗ.
Tần Khả trào phúng suy nghĩ.
Biết lúc này có lẽ Tần Yên đang trốn ở trong góc tối nào đó bên cạnh phòng, Tần Khả không dừng lại, đi thẳng vào trong phòng công tác.
Cô đẩy cửa đi vào, trong phòng quả nhiên chỉ có một mình Cao Hạo.
Ngồi ở sau bàn Cao Hạo nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Khả: “Học muội Tần, sao em lại tới đây?”
Tần Khả không có biểu cảm gì, “Tôi nhận được tin nhắn thông báo của Ban Tin Tức…”
“À, cái đó à. Thật ngại quá, lần này bảng thiết kế có một vấn đề nhỏ, cho nên anh đã thông báo hủy bỏ rồi —— Nhưng mà, em không nhận được tin nhắn sao?”
Đáy mắt Tần Khả lướt qua ý cười giễu cợt, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Cô đứng lại, “Điện thoại của tôi ở chỗ người khác.”
Tần Khả vừa nói xong, Cao Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô ra vẻ muốn xoay người ——
“Nếu vậy thì, tôi đi trước đây, học trưởng hẹn gặp lại.”
Tần Khả gần như là chưa nói dứt câu, cửa gỗ phía sau cô đã “Ken két” một tiếng đóng lại.
Theo sau đó, là tiếng khóa vang lên.
Lại mấy giây sau, có người từ trước cửa chạy đi.
Edit: Phưn Phưn
Tần Khả gần như là chưa nói dứt câu, cửa gỗ phía sau cô đã “Ken két” một tiếng đóng lại.
Theo sau đó, là tiếng khóa vang lên.
Lại mấy giây sau, có người từ trước cửa chạy đi.
Cô gái nhỏ nghiêng mặt nhìn cửa phòng dường như sửng sốt, đứng ngốc tại chỗ không nhúc nhích.
Mà ngồi đằng sau bàn Cao Hạo đã chuẩn bị xong biểu cảm của mình, vội vàng đứng dậy, ra vẻ kinh ngạc chạy đến trước cửa ——
“Đừng khóa cửa! Trong phòng vẫn còn có người!”
“…”
“Có ai ở bên ngoài không??”
“…”
“Có ai nghe thấy không ——”
“…”
Cao Hạo ra sức kêu, hiển nhiên cũng không chú ý tới —— phía sau cậu ta, cô gái trong trù tính của cậu ta và Tần Yên hẳn là đang hoảng hốt lo sợ, lúc này lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí là có chút hờ hững nhìn bóng lưng cậu ta diễn trò.
Sau khi hô nửa ngày, Cao Hạo mới mang vẻ mặt bất đắc dĩ xoay người.
“Không biết là gặp phải người nào không có đầu óc, hay là bị ai đó chơi xấu…”
Cậu ta thở dài nhìn trộm biểu cảm của Tần Khả, “Học muội Tần, anh để điện thoại trong kí túc xá rồi —— Em có mang di động không? Nếu mang theo, em gọi điện thoại cho bạn hoặc bạn học của em đi, nhờ bọn họ tìm người tới đây mở cửa cho chúng ta?”
Tần Khả lắc đầu.
“Di động của tôi bị mượn đi rồi.”
Cao Hạo nghe vậy ánh mắt buông lỏng, nét mặt lại ra vẻ khẩn trương.
“Hả? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Khóe miệng Tần Khả khẽ cong lên, nét cười nhàn nhạt giống như bồ công anh vừa thổi một cái đã tản đi.
“Không sao, vậy ngồi ở đây một lát đi… Nói không chừng chờ lát nữa, sẽ có người tới đây.”
Nói xong, cô gái nhỏ cười nhạt, trực tiếp xoay người, đi tới bên cạnh bàn.
Đứng cạnh cửa Cao Hạo sửng sốt.
Cái này cùng với trong tưởng tượng của cậu ta Tần Khả sẽ có phản ứng hoảng hốt lo sợ, thế nhưng hoàn toàn khác nhau!
Cao Hạo không nhìn thấy chính là, trong nháy mắt lúc cô gái nhỏ xoay người sang chỗ khác, ở góc mà cậu ta không thấy được từ trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc điện thoại di động.
……
Cùng lúc đó.
Ở một góc khác bên trong khu căn cứ huấn luyện quân sự, bên ngoài văn phòng Đoàn.
Cố Tâm Tình hít một hơi thật sâu, khẩn trương gõ cửa trước mặt.
“Mời vào.”
Bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói như giếng cổ không sóng* của Ngô Thanh Việt.
(Giếng cổ không sóng*: Tâm trạng tĩnh lặng không bị thế giới bên ngoài làm ảnh hưởng đến tâm trạng.)
“Thầy Ngô.”
Từ trước bàn Ngô Thanh Việt ngẩng đầu lên, sửng sốt, “Em là… À, bạn học của Tần Khả đúng không?” Ông để bút xuống. “Em tới có việc gì sao?”
“Thầy Ngô, tối nay Tần Khả vẫn chưa về kí túc xá, di động của em cho cậu ấy mượn nhưng lại không thể liên lạc được với cậu ấy, cho nên em rất lo lắng.”
“Sao? Em ấy vẫn chưa về kí túc xá?”
“Đúng vậy.” Cố Tâm Tình khẩn trương nắm chặt tay, “Trước đó cậu ấy có nói là muốn tới đây tìm thầy để được cố vấn về vấn đề học thuật, nên em mới tới đây xem cậu ấy có ở đây không…”
Sắc mặt của Ngô Thanh Việt cứng lại.
“Tối nay Tần Khả không có tới đây.”
“Sao ạ?… Vậy cậu ấy có thể đi đâu được chứ?” Cố Tâm Tình nói đôi câu giống như tự hỏi tự trả lời, lập tức nhìn Ngô Thanh Việt, “Vậy thầy Ngô em có thể mượn di động của thầy một chút được không ạ, em định gọi đến điện thoại của em, xem có thể liên hệ với Tần Khả được không?”
“Đương nhiên có thể.”
Ngô Thanh Việt đưa điện thoại cho cô nàng.
“Cảm ơn thầy.”
Cố Tâm Tình nhận lấy di động liền nhấn số điện thoại, chỉ thử vài lần dường như đều không thể kết nối.
Vào lúc Ngô Thanh Việt nhịn không được lo lắng mà đứng lên, Cố Tâm Tình ngạc nhiên khẽ hô một tiêng.
“Bắt máy rồi!”
“…”
Thân người Ngô Thanh Việt dừng lại, nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ là ngừng một lúc, Cố Tâm Tình đang ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã thay thế bằng vẻ nghi ngờ.
Cô nàng nhìn Ngô Thanh Việt.
“Thầy ơi, đầu bên kia điện thoại hình như có gì đó không đúng.”
“Hả? Làm sao vậy?”
Nét mặt Ngô Thanh Việt trầm xuống.
Cố Tâm Tình hơi do dự, mở loa điện thoại lên.
Từ loa ngoài điện thoại truyền tới, tiếng ma sát…
Phòng công tác Ban Tin Tức.
Từ sau khi Tần Khả ngồi xuống bên cạnh bàn, đã không còn chủ động mở miệng nói thêm một chữ nào.
Mà bởi vì phản ứng của cô thật sự là hết sức bình tĩnh, làm cho Cao Hạo nhất thời chần chừ, cho nên cậu ta cũng không nói chuyện. Trong phòng yên lặng khiến người ta xấu hổ.
Qua một phút đồng hồ, cuối cùng Cao Hạo nhịn không được.
Cậu ta hắng giọng một cái, “Học muội Tần, em…”
“Học trưởng, lại đây ngồi đi.”
Cô gái nhỏ đột nhiên mở miệng, ngắt lời cậu ta.
Cao Hạo sửng sốt.
Mấy giây sau, cậu ta vui mừng bước tới —— Quả nhiên Tần Yên nói không sai, Tần Khả rõ ràng cũng có ý với cậu ta.
Cao Hạo kiềm chế kích động, bước nhanh đến bên cạnh bàn, ngồi xuống chỗ ngay bên cạnh cô gái nhỏ.
“Có phải anh ngồi gần quá không?”
Sau khi ngồi xuống cậu ta mới không có thành ý gì hỏi một câu, còn ra vẻ dịch nửa người ra.
Tần Khả không nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Không sao.”
“…”
Trong mắt Cao Hạo đều là ý cười vui vẻ.
Cậu ta đang muốn tìm một câu chuyện, mượn cơ hội dựa sát gần thêm một ít, lại đột nhiên nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh nói chuyện.
Không giống như vừa rồi, lần này cô gái nhỏ nói chuyện mang theo ngữ khí lạnh lẽo không chút che dấu ——
“Tối hôm nay, thật ra là học trưởng lừa tôi tới đây đúng không?”
“——!”
Giống như bị một chậu nước lạnh tạt xuống đầu, trong nháy mắt dập tắt tất cả nóng bỏng và kích động dưới đáy lòng Cao Hạo.
Cậu ta sợ hãi nhìn Tần Khả, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nặn ra một nụ cười khó coi, “Tần… Học muội Tần Khả, em đang nói gì vậy? Em không thấy sao, anh cũng giống như em, cũng bị khóa ở trong này mà?”
Vẻ mặt Tần Khả hờ hững, ánh mắt rét run.
“Tôi nhìn thấy, cho nên sau khi bước vào tôi đã suy nghĩ.”
“Nghĩ, nghĩ gì?”
“Nghĩ nhốt chúng ta lại để làm cái gì.”
“…”
Ánh mắt Cao Hạo lóe lên, chật vật né tránh ánh mắt của cô gái.
Mà giọng điệu của Tần Khả vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Chúng ta ở trong phòng vẫn còn đang nói chuyện, người ở bên ngoài không thể nào mà khóa nhầm được. Cho nên chỉ có thể là cố ý.”
Cao Hạo cười lúng túng, “Đúng vậy, không biết ai lại quá đáng như thế…”
Tần Khả lạnh nhạt liếc cậu ta.
“Nếu như muốn nhốt học trưởng, vậy trong một khoảng thời gian dài trước khi tôi tới đây, người kia có rất nhiều cơ hội, nhưng lại không xuống tay. Mà nếu như muốn nhốt tôi, coi như là tôi đã đắc tội với vị học trưởng học tỷ nào đó của Ban Văn Nghệ, tôi nghĩ dưới tình huống biết anh đang ở đây người đó cũng không dám —— Nhốt luôn cả anh ở trong này đâu nhỉ?”
Khóe miệng Tần Khả hơi cong, lộ ra một ý cười cực kỳ lạnh nhạt —— vẫn là vẻ đẹp vô hại, nhưng Cao Hạo nhìn thấy đột nhiên trong lòng chợt lạnh.
Cậu ta há miệng, muốn giải thích gì đó, lại phát hiện trong lời nói của cô gái ấy, thế nhưng không chừa lại cho cậu ta chút lỗ hổng nào.
Cao Hạo cắn răng thầm oán hận.
——
Tần Yên dám nói Tần Khả ngây thơ vô tri?
Theo như cậu ta thấy, rõ ràng Tần Yên ngu xuẩn hơn Tần Khả gấp mấy lần!
“Học muội Tần, em đừng hiểu lầm, anh…”
“Bây giờ tôi chỉ muốn biết.”
Mặt mày Tần Khả lạnh lẽo, ngắt lời Cao Hạo.
“Nửa đêm học trưởng Cao Hạo ở đây, tìm người nhốt mỗi tôi và anh ở trong phòng —— rốt cuộc là muốn làm cái gì!”
Cô hít sâu một hơi, giọng nói như mang theo tia run sợ ——
“Anh không sợ, ngày mai ra ngoài tôi sẽ đi nói với thầy giáo sao?”
Cao Hạo luống cuống.
Cậu ta cười vội vàng tìm cách chối bỏ, “Học muội Tần Khả, anh không có ý khác, thật sự! Hơn nữa chuyện này…”
Cậu ta giống như nhớ tới cái gì, giọng nói đều tăng lên không ít.
“Chuyện này căn bản không phải do anh lập nên! Là Tần Yên! Tối hôm qua chị em Tần Yên liên lạc với anh —— Em nhìn di động của anh đi, di động của anh vẫn còn ghi lại nhật ký trò chuyện của cả hai đây! Đây đều là cô ta dạy anh —— Cô ta nói em thích anh, cho nên muốn chủ động tạo một cơ hội, tác hợp một chút, giúp anh và em đến với nhau!”
Sắc mặt Tần Khả tối đen.
Qua một lúc lâu cô mới khàn giọng mở miệng, “Giúp tôi?”
Giọng điệu cô gái nhỏ mang theo tia trào phúng run sợ và đau xót.
“Giúp tôi thế nào? Bôi nhọ tôi thích anh, nhốt tôi và anh chung một phòng, chờ ngày mai tất cả mọi người Ban Tin Tức tới đây thấy chúng ta ở chung cả một buổi tối, chưa đến một ngày những lời đồn đãi xôn xao về chúng ta sẽ loan đi khắp trường —— cái này mà gọi là giúp tôi?”
Tần Khả đột nhiên đứng lên, giọng điệu gần như mang theo tiếng khóc nức nở.
“Chị ấy rõ ràng muốn hủy hoại tôi!”
Cao Hạo sợ hãi run cầm cập.
Nghe những gì Tần Khả nhắc tới, cậu ta mới phát hiện mục đích thật sự phía sau hành động này của Tần Yên —— Tần Khả nói không sai, Tần Yên rõ ràng chính là muốn mượn tay cậu ta huỷ hoại Tần Khả.
Tức khắc sắc mặt Cao Hạo đen xuống.
“Cái người điên này, chẳng lẽ chỉ bởi vì anh không theo đuổi cô ta… Nên cô ta muốn trả thù như vậy sao…”
Tần Khả căn bản không thèm để ý đến Cao Hạo như người bệnh thần kinh mãi lẩm bẩm cái gì đó.
Cô chỉ nhân lúc đối phương chưa chú ý tới, duỗi tay ngắt cuộc trò chuyện trên di động kẹp giữa ngực mình và bản vẽ thiết kế, sau đó nhanh chóng nhét điện thoại vào trong túi.
Làm xong tất cả, trong mắt cô gái nhỏ những cảm xúc sợ hãi, khổ sở, giống như thủy triều tan biến đi.
Cuối cùng lực chú ý của Cao Hạo mới quay về đây.
Cậu ta nhìn cô gái nhỏ trong phòng, ánh mắt không ngừng mập mờ, tầm mắt từng chút miêu tả thân hình của cô gái nhỏ.
Như một bông hoa ở độ tuổi rạng rỡ nhất, non nớt, xinh đẹp, nụ hoa chờ được giải phóng. Cô gái nhỏ có ngũ quan xinh đẹp bỏ xa những người bạn cùng lứa tuổi, ánh đèn trong phòng càng làm tôn lên mỗi một tấc da, càng thêm trắng nõn đẹp đẽ, vô cùng mịn màng.
——
Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, lại nói rằng cô không thích cậu ta.
Cao Hạo rất rõ ràng, sau chuyện tối nay, Tần Khả tuyệt đối sẽ không có khả năng gần gũi với cậu ta.
Về điểm này trong lòng cậu ta tham lam suy nghĩ, như là cành cây khô bóp méo bị ăn mòn leo lên, chậm rãi quấn chặt trái tim cậu ta. Dường như bên tai có thêm một giọng nói, nói cho cậu ta biết “Đây là cơ hội cuối cùng được gần gũi với mỹ nhân của mày”, mê hoặc cậu ta không cầm lòng nổi bước lên một bước.
Đáy lòng Cao Hạo đang suy nghĩ gì, Tần Khả liếc mắt liền có thể hiểu rõ.
Cô chán ghét nhíu mày lại.
“Học trưởng, tôi khuyên anh đừng làm cái ý tưởng không thích hợp đó.”
“Học muội Tần, anh không định làm gì cả.”
Rốt cuộc Cao Hạo không che dấu nữa, cảm xúc chán ghét nơi đáy mắt của cô gái nhỏ làm cậu ta đau nhói, làm cho bước chân cậu ta càng nhanh hơn —— bước đến chỗ cô gái nhỏ, hơn nữa trực tiếp đưa tay mình ra.
Cậu ta cười rộ lên.
“Nhưng mà em có biết ở đây là đâu không? Chỉ là một căn phòng nhỏ mà thôi —— Ở chỗ này xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có ai biết cả.”
Thân hình mềm mại của Tần Khả tránh về phía sau.
Ánh mắt cô lạnh xuống.
“Chưa chắc.”
——
Theo thời gian, nhiều nhất một phút đồng hồ, Cố Tâm Tình sẽ chạy tới đây cùng với Ngô Thanh Việt.
Nhưng hiển nhiên Cao Hạo không biết được vì sao Tần Khả lại bình tĩnh và tự tin đến vậy.
Cậu ta chỉ cho rằng cô gái nhỏ đây là không cam lòng giãy giụa, cười càng thêm ngạo mạn.
“Em rất thông minh, thật sự rất thông minh, học muội Tần Khả, em thông minh đến nỗi khiến anh rất kinh ngạc. Nhưng có một việc, em thật sự sai rồi —— Tối nay em không nên vạch trần ra, mặc kệ là anh hay là Tần Yên, nếu em không vạch trần, có lẽ anh sẽ không làm gì em cả.”
Cao Hạo bước qua, một bộ dạng không nhanh không chậm.
“Chuyện đã đến nước này rồi, nếu quan hệ của chúng ta có thể chẳng còn tốt đẹp gì. Nếu đã vậy, em nói xem anh cần gì còn phải ra vẻ với em nữa chứ?”
Cao Hạo hừ một tiếng, mặt mày trở nên dữ tợn.
“Đêm nay dù cho anh có làm gì em, ngày mai em cũng không dám đi ra ngoài nói, trừ phi…” Giọng cậu ta khàn khàn cười rộ lên, dồn Tần Khả đến góc tường. “Trừ phi, em thật sự không cần thanh danh, thật sự không sợ cả đời bị người ta đâm vào sống lưng.”
“……”
Không còn đường để lùi nữa, Tần Khả chậm rãi rủ mắt xuống.
Mấy giây sau, cô xoay xoay cổ tay.
Tuy rằng kiếp này vẫn chưa được trải qua ba năm huấn luyện quỷ* của trường cao trung nghệ thuật, khiến thân thể gầy yếu không ít, nhưng kiếp trước những chiêu thức phòng vệ, cô đã dùng kỳ nghỉ hè này ôn tập lại mấy lần.
(Huấn luyện quỷ*: Trại huấn luyện quỷ bắt nguồn từ “Huấn luyện Sparta” ở thời La Mã cổ đại, rất phổ biến ở Châu Âu và Châu Mỹ. Sau chiến tranh thế giới thứ hai nó đã phát triển thành chương trình học ở Châu Âu, Châu Mỹ, Nhật Bản. Đây là một loại phương thức khai thác tiềm năng với mục đích rèn luyện ý chí, sự kiên nhẫn, tư tưởng đúng đắn, tinh thần đồng đội, kỹ năng và khả năng giao tiếp, phát triển khả năng sáng tạo và năng lực lãnh đạo. Theo nguồn BaikeBaidu.)
Đây cũng là con át chủ bài chân chính mà cô dám đánh cược.
Nhưng nếu không phải bất đắc dĩ.
Cô thật không muốn để lộ con át chủ bài này…
Tần Khả không vui ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Cao Hạo.
“Anh sẽ không muốn làm như vậy.”
Cao Hạo cười dữ tợn, chỉ coi như là Tần Khả đang hấp hối giãy giụa, cậu ta đưa tay nắm lấy cổ tay của cô gái nhỏ ——
“Tần Khả, em vẫn nên chấp nhận đi?”
Cao Hạo cười dữ tợn, chỉ coi như Tần Khả đang hấp hối giãy giụa, cậu ta đưa tay nắm lấy cổ tay của cô gái nhỏ ——
“Tần Khả, em vẫn nên chấp nhận đi?”
Nói xong cậu ta bắt đầu động tác.
Các đốt ngón tay của Tần Khả siết chặt lại, đang định vặn cổ tay nam sinh. Nhưng đúng lúc này, bên tai đột nhiên “Rầm” một tiếng, một tiếng động lớn vang lên.
Tiếng động này theo quán tính làm cho người ta sợ hãi, bên cạnh cửa, cửa sổ thủy tinh cũ kỹ rỉ sét bị người đấm một quyền xuyên thủng.
——
Rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống, trong ánh đèn chiếu xuống, ánh sáng của mảnh vỡ làm cho người ta chói mắt.
Hai người trong phòng đều bị hoảng sợ bởi tiếng động này.
Tần Khả vô thức dừng lại động tác.
Có người đá rớt miếng thủy tinh còn sót lại trên khung gỗ của cửa sổ, đỡ bệ cửa, nhanh nhẹn xoay người, dễ dàng nhảy lọt vào trong.
Xuất hiện trong tầm mắt là hai chân thon dài được quần dài màu đen bao lấy, ánh sáng trong mắt Tần Khả hơi lung lay.
Cô ngước lên nhìn sang.
Cũng không bất ngờ, cô nhìn đến sườn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng của Hoắc Tuấn. Góc cạnh rõ ràng, xương gò má chậm rãi co lại, từ cằm đến phần cổ thon dài banh ra một đường cong sắc bén —— mỗi một tấc đều chứng thực ngay bây giờ kẻ điên này có bao nhiêu phẫn nộ.
Trong lòng Tần Khả có cảm giác không ổn.
Cô há mồm muốn nói gì đó, đã thấy Cao Hạo hoảng hốt, trước tiên buông lỏng cổ tay của cô ra, sau đó cười cứng ngắc lui sang bên cạnh một bước.
“Tuấn ca… Anh, sao anh lại tới đây?”
Hoắc Tuấn rủ mắt, không nói chuyện.
Anh vừa nhấc tay trái, vừa nâng mắt lên.
Trên bàn tay thon dài trắng nõn, máu tươi đỏ sẫm chói mắt, chảy xuống theo kẽ tay, từng giọt nhỏ xuống mặt đất, loang lổ như những cánh hoa.
Mảnh vỡ còn sót lại cắm ở trong vết thương lờ mờ phát sáng bên dưới ánh đèn.
Hoắc Tuấn cười nhạt một tiếng.
Giống như cái tay đó không phải là của anh, Hoắc Tuấn không quan tâm tùy ý vẩy vẩy máu trên tay. Anh ngẩng đầu, đi thẳng đến chỗ Cao Hạo.
Đuôi mắt của cặp mắt đào hoa hơi nâng lên, vẻ tàn ác trong những bước chân này khiến người ta sợ hãi.
Sắc mặt Tần Khả thay đổi.
“Hoắc Tuấn ——”
Nhưng mà đã muộn.
Gần như là đè ép đi âm cuối của cô, Cao Hạo sợ vỡ mật, chỉ kịp hét lên một tiếng quái dị, đã bị Hoắc Tuấn nổi giận đạp một cước lên ngực, ngã thẳng xuống đất.
Hoắc Tuấn không chút do dự, nhấn người nắm chặt lấy cổ áo của Cao Hạo, sức lực mạnh như muốn ghì người ta tới chết làm cho Cao Hạo hít thở khó khăn —— Mà tay phải anh nắm chặt thành quyền, từng chút lại từng chút, hung hăng đấm lên mặt Cao Hạo.
Một quyền thấy hồng.
Hai quyền xanh tím.
Lúc quyền thứ ba đấm xuống, ngay cả tiếng Cao Hạo kêu gào cũng đã không còn.
“Hoắc Tuấn ——!”
Thiếu chút nữa là Tần Khả điên theo luôn rồi.
Cô vội vàng định chạy lên, mà đúng ngay lúc này, bên ngoài cửa sổ bị vỡ truyền đến tiếng hô sợ hãi của Cố Tâm Tình ——
“Khả Khả!? Khả Khả cậu không sao chứ Khả Khả!?”
“Tần Khả?!”
Giọng nói lo lắng của Ngô Thanh Việt cũng vang lên.
Bên ngoài cửa gỗ có tiếng mở khóa, Ngô Thanh Việt và Cố Tâm Tình bước nhanh đẩy cửa chạy vào.
Thấy một màn ngay trước mặt ở trong phòng này, hai người đồng loạt ngẩn người.
Chờ lấy lại tinh thần, sắc mặt Ngô Thanh Việt xanh mét ——
“Hoắc Tuấn, em mau buông người ta ra!”
“…”
Đối với tất cả ở phía sau, Hoắc Tuấn lại giống như điếc tai không nghe thấy.
Hơn nữa, từ khi bước vào đến bây giờ, từ đầu tới cuối anh vẫn chưa nói một chữ nào.
Nhưng một quyền rồi lại một quyền, thô bạo khiến người ta sợ hãi, từng quyền đi xuống lại giống như muốn mạng của Cao Hạo.
Cố Tâm Tình đều bị dọa ngốc.
“Hoắc Tuấn!!”
Ngô Thanh Việt nâng cao đê-xi-ben, âm thanh có chút la hét, ông gấp đến nỗi tiến lên muốn kéo hai người ra.
Nhưng lúc cách Hoắc Tuấn chỉ còn có nửa mét, thân người ông dừng lại.
Đồng tử của Ngô Thanh Việt chợt co rụt lại
“Hoắc Tuấn, em… Em mau bỏ cái đó xuống!”
“!”
Bởi vì vừa rồi Ngô Thanh Việt ngăn cản nên Tần Khả thoáng yên tâm bỗng dưng cứng đờ.
Cô dường như nhớ tới cái gì, nhìn thoáng qua cửa sổ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tần Khả tiến lên.
——
Dưới tầm mắt bọn họ, trong tay Hoắc Tuấn cầm một mảnh thủy tinh vô cùng sắc bén, đang kề ngay bên cổ Cao Hạo.
Sườn mặt tuấn tú trắng lạnh kia, lúc này trên trán nổi đầy gân xanh khiến người ta sợ hãi.
Mặt Hoắc Tuấn không cảm xúc đôi mắt đen nhánh rủ xuống.
Trong tiếng cầu xin không nói nên lời của Cao Hạo, anh lạnh lùng cười nhạt, ánh mắt như đang nhìn người chết.
“Muốn động vào cô ấy?”
Anh gằn từng chữ một, đến chữ cuối môi cong lên, nụ cười lạnh thấu xương, nhẹ giọng như thì thầm:
“Mày có mấy cái mạng?”
Âm cuối đè nặng, mảnh thủy tinh mạnh mẽ ấn xuống.
Một đường máu xuất hiện.
“…… Ca!”
Giọng cô gái nhỏ gấp đến nổi gần như mang theo tiếng nức nở đột ngột vang lên.
Mảnh thủy tinh sắc bén như dao bỗng dừng lại.
Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên tơ máu, con ngươi bị vẻ điên cuồng tàn bạo bao trùm cuối cùng mới xuất hiện một tia tỉnh táo.
Hoắc Tuấn dừng lại.
Động tác của anh vẫn chưa thu lại, vẫn giữ nguyên tư thế đó chỉ nghiêng mặt qua nhìn.
Thấy cô gái nhỏ gấp đến nỗi vành mắt đã đỏ lên, ánh mắt Hoắc Tuấn chậm rãi mềm xuống.
Không khí gần như đình trệ mười mấy giây.
Hoắc Tuấn rủ mắt cười.
“Dọa nó mà thôi.”
“Em sợ cái gì?”
Hoắc Tuấn ném mảnh thủy tinh trong tay đi, chống đầu gối ngồi dậy.
Ngô Thanh Việt gần như bị giọng điệu đó làm cho bản thân mình bị nghẹn chết chợt bình tĩnh lại, ông vội tiến lên, đá văng mảnh “Hung khí” đã dọa ngất Cao Hạo đi, kéo người nâng lên trên người mình.
Ngô Thanh Việt nhìn Cố Tâm Tình vẫn còn đang phát ngốc ——
“Mau, em tới phòng y tế gọi người trước đi!”
Cố Tâm Tình: “À… Vâng vâng!”
Nói xong, ánh mắt Ngô Thanh Việt phức tạp trừng mắt nhìn Hoắc Tuấn, lại nhìn về phía Tần Khả.
“Tần Khả, em ấy…”
Tần Khả tự nhiên hiểu rõ lo lắng của Ngô Thanh Việt, cô mở miệng, “Thầy Ngô, nơi này có em rồi, thầy đưa Cao Hạo đến phòng y tế trước đi ạ.”
“Được.”
Cố Tâm Tình và Ngô Thanh Việt lần lượt rời khỏi hiện trường vừa hỗn loạn vừa hỗn độn.
Trên mặt đất đầy những mảnh vỡ thủy tinh trong đó còn trộn lẫn vết máu, làm cho trái tim Tần Khả như muốn co lại. Sắc mặt cô có hơi trắng, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn đang đứng ở giữa căn phòng.
“Anh…”
Có lẽ là bởi vì vừa rồi đang giận dữ, sắc mặt thiếu niên đồng dạng tái nhợt không có chút máu, càng làm tôn lên đôi môi mỏng đỏ tươi, như ma cà rồng vừa mới hút máu.
Nghe thấy động tĩnh, con ngươi đen nhánh đẹp đẽ nâng lên, lại còn mang theo ý cười, cứ như vậy nhìn cô.
“Vừa rồi em gọi tôi là gì?”
Tần Khả: “……”
Loại thời điểm này mà còn cười được??
——
Cái tên điên này!
Tuyệt đối điên rồi, không thể nói lý!
Tần Khả dùng sức quay mặt đi chỗ khác, hít sâu một hơi, cảm giác chính mình cũng muốn bị chọc cho tức điên.
Hoắc Tuấn đã đi tới.
“Tần Khả, tôi muốn nghe lại lần nữa.”
Tần Khả làm thế nào cũng không thể đè nén cảm xúc của mình xuống được, cuối cùng không thể nhịn được nữa quay người lại.
“Hoắc Tuấn —— Anh có biết vừa rồi xém chút nữa là anh đã giết người rồi không!”
Thiếu niên ngừng lại, mấy giây sau ý lạnh nơi đáy mắt anh biến mất, khẽ chớp mắt, cắn môi cười khẽ một tiếng.
“Tôi không có, đó là dọa cậu ta.”
“Anh có!” Tần Khả siết chặt đầu ngón tay lạnh run, giọng nói hơi run rẩy, “Rõ ràng vừa rồi anh chính là muốn giết anh ta!”
Hoắc Tuấn rủ mắt, nhìn chằm chằm cô hai giây, bỗng nở nụ cười.
“Tại sao em lại hiểu rõ tôi như vậy?”
Tần Khả cứng họng.
Cô cũng không biết vì sao, cô chỉ biết là trong khoảnh khắc đó cô rất rõ ràng —— Nếu như cô không ngăn cản được, vậy thì thật sự rất có khả năng Hoắc Tuấn sẽ tự tay giết chết Cao Hạo.
“Tên điên…”
Tần Khả dời mắt đi chỗ khác, không muốn nhìn anh, cũng không còn sức để mắng chửi.
Hoắc Tuấn khẽ chớp mắt: “Vậy em sợ cái gì hả, Tần Khả?”
“?”
Tần Khả đưa mắt qua nhìn anh, ánh mắt lạnh buốt.
Hoắc Tuấn lại bị bộ dạng này của cô gái nhỏ câu đến đầu quả tim ngứa ngáy, giống như thấy một con mèo nhỏ mặt không biểu cảm đi đến trước mặt mình, vươn móng vuốt khẽ cào anh.
Anh bị “Cào” rất sung sướng.
“Em một chút cũng không sợ tôi, em chỉ là sợ tôi sẽ thật sự giết người.”
Hoắc Tuấn thấp giọng cười.
Tần Khả nhíu mày, lạnh giọng: “Ai nói tôi không sợ anh? Bây giờ tôi sợ —— anh chính là tên điên, tôi ước gì từ trước tới giờ chưa từng gặp anh.”
“…”
Ánh mắt Hoắc Tuấn sâu thẳm.
Chỉ là mấy giây sau anh liền nở nụ cười, anh cúi người xuống, đến bằng độ cao với ánh mắt của cô gái nhỏ mới dừng lại.
“Vậy em không nên cản tôi lại, Tần Khả, để tôi giết tên cặn bã kia, tôi tới đền mạng —— Cả hai người dây dưa với em đều đã chết, không tốt hơn sao?”
Tần Khả cắn răng, vừa tức vừa buồn.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Mà Hoắc Tuấn “Được một tấc lại muốn tiến một thước”.
“Không bằng bây giờ em nói —— Tôi đuổi theo đi giết chết cái tên cặn bã kia, vẫn là cho em kết quả mà em muốn nhất, thế nào?”
“…”
Đối diện với con ngươi đen nhánh kia, ánh mắt Tần Khả khẽ run.
Bởi vì cô không thể nhìn ra, rốt cuộc là Hoắc Tuấn đang giỡn, hay thật sự sẽ làm vậy vì cô.
Tần Khả cảm thấy sợ hãi.
Nhưng sự sợ hãi này không chỉ sợ tình cảm của người này gần như điên cuồng có thể sẽ mang đến thương tổn cho mình, mà dường như cô còn đang sợ một chuyện khác.
Liên quan đến anh…
Tần Khả kêu ý nghĩ trong lòng mình dừng lại.
Cô buộc chính mình phải lạnh mặt.
“Hoắc Tuấn, anh là người điên, nhưng tôi không phải.”
Hoắc Tuấn cười.
“Cho nên, em căn bản không phải sợ tôi —— em là lo lắng cho tôi, Tần Khả.”
Ánh mắt Tần Khả khẽ động.
Nhưng cô vẫn còn hơi banh mặt, nhìn không ra cảm xúc có gì thay đổi. Chỉ có đôi con ngươi sạch sẽ trong suốt thoáng nhìn qua, mắng Hoắc Tuấn.
“Nếu vì cứu tôi mà anh lỡ tay làm người ta bị thương, tôi đây có thể thoát khỏi liên lụy sao? Tôi không lo cho anh, tôi chỉ lo lắng cho bản thân tôi thôi.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
“… Ừm.” Hoắc Tuấn xoay người, “Vậy cũng tốt.”
Bàn tay thon dài dính đầy máu khẽ lướt qua dưới mí mắt Tần Khả. Chủ nhân của nó giống như không có dây thần kinh cảm giác, rủ tay cắm vào túi quần.
“……”
Huyệt thái dương của Tần Khả giật giật.
Nhịn.
Nhịn…
Không thể nhịn được nữa.
Tần Khả tiến lên hai bước đi đến bên cạnh nam sinh, duỗi tay trực tiếp nắm lấy cổ tay đã cắm một nửa bàn tay vào túi quần của anh, kéo ra rồi lôi anh đi ra ngoài.
Hoắc Tuấn ngẩn ra.
Ngay sau đó anh cong môi mỉm cười, bước chân dài, để mặc cho cô gái nhỏ lôi anh ra ngoài.
“Đi đâu?” Nam sinh lười biếng cười.
“Phòng y tế.” Cô gái nhỏ hung dữ nghiến răng.
“…”
Phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ.
Đã đạt được, vui vẻ.
Thời gian nửa đêm canh ba, căn cứ huấn luyện quân sự chỉ có một bác sĩ trực ban. Đang mơ màng ngủ thì bị Ngô Thanh Việt kéo dậy, sau đó bắt đầu giày vò Cao Hạo đã bị dọa ngất cũng như bị đánh thê thảm.
Cho nên lúc Tần Khả kéo Hoắc Tuấn tới phòng y tế, ngoại trừ phòng trống ở bên cạnh, cũng không có gì có thể giúp được Hoắc Tuấn.
Tần Khả không còn cách nào khác, chỉ có thể xin sự đồng ý của bác sĩ, tự mình đến ngăn tủ lấy cồn, Povidone-iodine*, nhíp, băng gạc, khay kim loại…
(Povidone-iodine*: Thuốc sát khuẩn
Sau đó cô kéo Hoắc Tuấn ngồi xuống giường.
Tần Khả tự mình lấy một cái ghế, ngồi bên mép giường, dụng cụ y tế đặt trong khay kim loại để trên tủ đầu giường, cầm lấy lọ cồn khử trùng.
Tần Khả mở bàn tay thon dài của Hoắc Tuấn ra, một bên quan sát vết thương bị những mảnh thủy tinh cắm vào, một bên không kiềm được nhíu mày lại.
Bây giờ cô thật sự nghi ngờ người này không có dây thần kinh cảm giác.
Trên tay bị nhiều mảnh thủy tinh cắm vào như vậy —— Vậy mà anh còn lo đi đánh Cao Hạo? Hơn nữa bởi vì những động tác nắm chặt quyền rồi đấm xuống của anh, hiển nhiên những mảnh vỡ đã cắm sâu vào trong vết thương.
Tần Khả tức giận đến đau đầu.
Cô thậm chí muốn cố ý tăng thêm lực để lấy những mảnh nhỏ này ra, để cho anh nhớ rõ.
Nhưng khi nhìn bàn tay vừa đẹp vừa thon dài này, nhớ lại những tiết tấu nhịp nhàng khi anh đàn dương cầm khiến người ta không dời mắt được, làm thế nào Tần Khả cũng không thể nhẫn tâm được.
Vì vậy cuối cùng, cô gái nhỏ tức giận đã lâu, nhưng động tác lấy mảnh thủy tinh ra khỏi tay của nam sinh lại rất nhẹ.
Vất vả lắm mới lấy hết được toàn bộ mảnh vụn thủy tinh ở gan bàn tay, Tần Khả thở phào nhẹ nhõm.
Cô đổ Povidone-iodine lên cây tăm bông, cẩn thận bôi lên vết thương trầy da tróc thịt, vừa cau mày vừa cúi đầu, theo bản năng nhẹ nhàng thổi.
Hơi thở nóng hổi lướt nhẹ qua bàn tay của Hoắc Tuấn.
Hai người một cao một thấp ngồi đối diện nhau, đồng thời ngẩn ra.
Tần Khả cứng lại, không ngẩng đầu, dường như rất bình tĩnh mà tiếp tục bôi thuốc.
Nhưng giấu bên dưới sợi tóc là vành tai xinh xắn có hơi nhiễm đỏ đã bán đứng cô.
Hoắc Tuấn rủ mắt nhìn.
Tia tàn bạo dưới đáy lòng vẫn chưa tan đi, cuối cùng vẫn là ở nơi đây dưới ngọn đèn dịu êm cùng với hơi thở mềm mại mà tan đi sạch sẽ.
Anh thả lỏng thắt lưng đang căng cứng, cười hỏi:
“Không phải là không quan tâm tôi sao, thế tại sao còn bôi thuốc cho tôi?”
Tần Khả nghẹn họng.
Một lúc sau cô gái nhỏ mới buồn bực mở miệng, “Nói thế nào thì đôi tay này cũng là do tôi cứu về, tôi không muốn thấy nó chỉ bởi vì chút việc nhỏ mà bị hủy hoại.”
“…”
Đỉnh đầu im lặng, Tần Khả càng ngày càng chột dạ, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn nam sinh.
“Tôi nói sai à.”
Hoắc Tuấn rủ mắt, mỉm cười.
“Đúng. Đương nhiên đúng.”
Anh liếm đôi môi khô khốc, khẽ bật cười một tiếng.
“Em đã cứu tay tôi và mạng của tôi, cho nên chúng nó đều là của em—— Tôi đã sớm giao dây xích cho em.”
“…”
Tần Khả ngẩn ra, trong cặp mắt sâu đen u tối kia, dường như có thể hút cô vào bên trong.
Hoắc Tuấn nâng tay không bị thương lên, vòng ở trước cổ của mình, làm thành hình vòng xích.
Anh khàn giọng khẽ cười, ý vị thâm trường.
“Em cần phải nắm chặt.”
Tần Khả: “…”
Ai dám có một con chó điên như vậy?
Cô né tránh tầm mắt, cúi đầu một lần nữa xử lý vết thương cho anh.
“Cảm ơn. Không cần.”
“…”
“Đề nghị anh vẫn là nên tìm cây buộc lại, đỡ phải hù dọa người ta.”
“…”
Hoắc Tuấn hơi chớp mắt.
“Không cần không được.”
Tần Khả dừng một chút. Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn mấy giây, cuối cùng thỏa hiệp.
“Cũng không phải là không thể nhận.”
“Hửm?”
Tần Khả: “Điều kiện tiên quyết để tôi nhận cái dây xích này là, anh phải tuân thủ ba quy ước của tôi.”
Hoắc Tuấn nghe vậy cười nhạt.
“Không ai dám đặt điều kiện với tôi cả.”
Tần Khả nhàn nhạt mỉm cười, “Ok, vậy coi như xong.”
Hoắc Tuấn: “…”
Tần Khả vừa mới chuẩn bị cúi đầu, chợt nghe thấy giọng Hoắc Tuấn hơi trầm xuống, đè xuống tia tàn bạo và không kiên nhẫn mở miệng.
“Em nói.”
Tần Khả cúi đầu cười khẽ, nhưng rất nhanh khóe miệng đã trở lại bình thường trước khi để Hoắc Tuấn kịp thấy.
Cô nghiêm trang ngẩng đầu, nâng từng ngón tay lên trước mặt anh ——
“Không được nổi điên.”
Hoắc Tuấn cười lạnh, “Ừ.”
“Không được đánh nhau.”
“…” Hoắc Tuấn nhíu mày, một lúc lâu mới bất đắc dĩ hừ một tiếng, xem như đồng ý.
Sau đó anh không nhịn được nhíu mày.
“Còn nữa không?”
Tần Khả suy nghĩ một chút, “Tạm thời không có.”
“…”
Ánh mắt Hoắc Tuấn lóe lên.
Bị những quy ước khó chịu làm cho lòng anh vô cùng nóng nảy. Nghe thấy cô gái nhỏ đã đặt dấu chấm tròn cho câu, Hoắc Tuấn thừa dịp bàn tay trắng nhỏ kia vẫn còn duỗi ở dưới mí mắt của mình, liền nhanh chóng cúi đầu, cắn một cái không nặng không nhẹ lên trên đầu ngón tay trắng nõn.
Đầu ngón tay trắng nõn lập tức hồng lên.
Hoắc Tuấn hài lòng.
Tần Khả vẫn còn ngơ ngác, lại ngước mắt đối diện với ánh mắt sâu thẳm vì đã đạt được ý đồ của Hoắc Tuấn.
Tần Khả: “…”
Cô mặt không chút thay đổi đưa tay xuống, lấy khối băng gạc xoa xoa đầu ngón tay, ném xuống.
“Bổ sung một cái.”
“?”
“Không được đùa giỡn lưu manh.”
“…”
“Không đồng ý?”
“…”
“Không đồng ý thì thôi vậy.”
“…”
Không khí im lặng dường như bị đông lạnh mấy chục giây, Hoắc Tuấn vô cùng nóng nảy rủ mí mắt xuống.
Anh buồn bực hừ một tiếng.
Cách quá gần, âm thanh quen thuộc đó làm cho sống lưng của Tần Khả bỗng cứng đờ.
Vô số lần hoài nghi bị cô đè xuống tận đáy lòng, rốt cuộc một lần nữa lại hiện lên: “Có phải tên của anh là…”
Còn chưa nói dứt lời.
Khuôn mặt tuấn tú kia nhíu mày một cái.
Tần Khả hoàn hồn, cuống quýt cúi đầu ——
Vừa rồi bản thân thất thần dường như đã ra tay quá nặng, màu máu đỏ sẫm ở vết thương vừa đông lại, lại lần nữa chảy ra.
Tần Khả cau mày tự trách.
“Xin lỗi.”
Cô vội vàng cúi đầu một lần nữa xử lý vết thương cho anh.
“Không có gì.”
Giọng nói ở trên đỉnh đầu vừa rồi bởi vì cảm thấy đau mà theo bản năng nhíu mày, đã khôi phục lại vẻ lười biếng, thậm chí thấp thoáng còn mang theo ý cười.
“Em có thể lại dùng lực một chút, làm cho tôi càng đau hơn.”
Tần Khả: “……”
Chính mình trêu chọc biến thái, ngoại trừ bản thân phải chịu đựng thì còn có thể làm sao bây giờ?
Chờ sau khi xử lý xong tất cả vết thương trên hai tay của Hoắc Tuấn, bả vai Tần Khả đã có chút nhức mỏi.
Cô chậm rãi đứng lên, đi xử lý những mảnh thủy tinh vừa lấy ra đặt ở trong khay kim loại.
Mới vừa cầm khay kim loại lên, tầm mắt Tần Khả chợt dừng lại.
Mới vừa rồi không để ý tới —— lúc này làm xong nhìn lại, số lượng mảnh thủy tinh trên khay nhiều đến dọa người.
Theo bản năng Tần Khả rủ mắt xuống, nhìn thoáng qua những cái băng gạc nhuộm đầy máu vứt trong thùng rác.
Ngực cô khẽ co rụt lại.
——
Thiếu chút nữa là cô quên mất.
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Hoắc Tuấn vẫn luôn là người đối xử với cô tốt nhất, tốt đến dũng cảm quên mình.
Bên cạnh.
Hoắc Tuấn đau đến lợi hại, ngược lại thần kinh có chút tê liệt. Hơn nữa do bị mất máu, lúc này anh buồn ngủ rủ mắt. Tình cờ nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đã đứng yên một lúc lâu, Hoắc Tuấn tỉnh táo hơn.
Anh nhíu mày.
“Em có chỗ nào không thoải mái à?”
“…”
Tần Khả hoàn hồn.
Cô rủ mắt nhìn thiếu niên ngồi trên giường, dưới ánh đèn sắc mặt anh càng hiện ra vài phần tái nhợt.
Ngực Tần Khả như bị miếng bọt biển lấp đầy, chua xót lại đau đớn.
Một lúc sau cô mới nhẹ giọng.
“Cảm ơn anh.”
Hoắc Tuấn yên lặng ngẩn ra. Qua giây lát, anh hơi chớp mắt, cười như không cười.
“Cảm ơn thế nào…”
“Ca.”
“——”
Trong nháy mắt không khí trong phòng y tế đột nhiên ngưng lại.
Qua vài giây, Hoắc Tuấn mới hoàn hồn, ánh mắt tàn bạo âm u chật vật mà quay mặt đi.
Yết hầu anh khẽ lăn.
“Ba quy ước chúng ta thêm một cái.”
“…?” Tần Khả sửng sốt, khó hiểu nhìn anh.
Hoắc Tuấn: “Không được kêu như thế nữa.”
Tần Khả giật mình, bật cười.
Đáy mắt cuối cùng hiện lên một tia nghịch ngợm linh hoạt.
“Tại sao?”
“Không tại sao cả.”
“Ca?”
“——!”
Xương gò má Hoắc Tuấn run lên, nghiến răng nghiến lợi giương mắt nhìn Tần Khả.
Mấy giây sau, đôi mắt đen của anh bỗng trầm xuống, cười.
“Em thử kêu lại một lần nữa xem.”
“……”
“Tôi làm cho em ngay cả sức để khóc cũng không còn.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!