Luôn Trong Tầm Với - C1. Trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Luôn Trong Tầm Với


C1. Trở về


Tương lai…khó đoán mà cũng dễ đoán…

Năm đó, giới Hắc đạo nổi bão.

Cuộc chiến tanh mùi máu giành vị trí đứng đầu diễn ra hai năm trời chưa dứt. Súng nổ hàng ngày, người chết như ngả rạ.

Cái ghế lão đại của Hắc đạo mà chưa có chủ, thì giới Bạch đạo cũng chả yên. Những lãnh đạo cấp cao chạy khắp thế giới, mong tìm cho được những gia tộc hùng mạnh đủ sức thống trị giới Hắc đạo.

Năm gia tộc hùng mạnh nhất thế giới bấy giờ kết thành một liên minh, cùng cai quản giới Hắc đạo hoạt động có quy luật.

Năm gia tộc đó còn được gọi là Ngũ đại gia tộc! Gồm những gia tộc có lịch sử lâu đời, người đứng đầu được lựa chọn khắt khe nhất!

Đó là Trình Gia, Tiêu Gia, Từ Gia, Lục Gia. Và nắm quyền điều hành năm gia tộc này, chính là Mặc Gia.

Có người cai quản, Hắc đạo dần ổn định.  Việc buôn lậu vũ khí, ma tuý xuyên biên giới dần dần dễ như trở bàn tay. Những quy tắc ngầm cũng được phục hồi.

Thời kì cai trị dưới quyền Ngũ đại gia tộc có thể coi là thời kì hưng thịnh nhất của thế giới.

    40 năm sau …

    Mặc Gia —

“Lão đại, có tin cấp báo! Thế lực phản động của Triệu Ưng đã đánh úp Lục Gia trong đêm qua! Lục Gia không thể cầm cự quá hai giờ nữa!”

Một tên vệ sĩ chạy xộc vào, quỳ xuống, đôi mắt đầy vẻ lo âu hướng về phía người được gọi Lão đại.

Ngồi trên chiếc ghế Chủ thượng của Mặc Gia bấy giờ, chính là Mặc Lâm, đã ngoài 40 tuổi. Khuôn mặt già hơn so với chính số tuổi của ông. Mặc Lâm mím chặt môi, thở ra hai chữ ‘ Chết tiệt ‘, hai nắm tay siết chặt lại.

Bốn mươi năm nay Hắc đạo rất yên ổn, một phần vì muốn bình thường làm ăn, một phần vì không muốn động đến những cấm kỵ của Ngũ đại gia tộc. Ai cũng biết năm gia tộc này rất hùng mạnh, đấu lại chỉ có đường chết, vì vậy mới tránh gây hiềm khích.

Tuy nhiên, yên bình không có nghĩa khuất phục. Vẫn còn một số phản đối cách cai trị của ngũ đại gia tộc. Bốn mươi năm qua, những người ấy đã ngấm ngầm liên kết với nhau, tự tạo một thế lực riêng, với âm mưu lật đổ Ngũ đại gia tộc, mở ra một thời cầm quyền mới. Người đứng đầu thế lực ấy, chính là Triệu Ưng .

Suốt những năm qua anh ta không ngừng gây khó dễ cho việc làm ăn cũng như cai quản của Ngũ đại gia tộc. Thậm chí anh ta cũng đã lật đổ một vài gia tộc nhỏ, xây dựng bản doanh riêng. Khéo léo dàn xếp tất cả qua mắt năm đại gia tộc quyền lực .

Mà mục tiêu đầu tiên của anh ta trong năm đại gia tộc ấy sau 40 năm, lại chính là Lục Gia.

Mặc Lâm đứng bật dậy day day thái dương, đôi lông mày nhíu chặt lại, ông biết, lần này đi, khó mà trở về, ông phất tay: “Liên hệ với Trình Gia,Tiêu Gia và Từ Gia, yêu cầu viện trợ. Huy động tất cả lực lượng Mặc Gia. Chuẩn bị xe ! Đến Lục Gia !”

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường, một hàng Ferrari đen phóng vun vút trên mặt đường vắng. Trong chiếc xe ở giữa, Mặc Lâm lo ngại gồng mình. Hỏi thủ hạ thân cận nhất của mình đang lái xe: “Lôi… liên lạc được với Từ Gia, Tiêu Gia hay Trình Gia chưa ? Bất kì ai cũng được, nối máy cho tôi !”

“Lão đại, e rằng không được ! Triệu Ưng đã sắp xếp cả rồi, tất cả ba gia tộc còn lại đang tản ra Anh Pháp Mĩ bàn chuyện làm ăn ! Không thể lập tức về viện trợ !”

Lôi – thủ hạ thân cận nhất của Lão đại Mặc gia lên tiếng, anh cũng đang e sợ. Lục Gia đã không chống cự được, ba gia tộc còn lại không thể đến, có thêm Mặc Gia cũng bằng không ! Trận chiến này, Triệu Ưng nắm chắc tám chín phần thắng !

Không, dù còn một ít hi vọng cũng phải cố gắng, không được phép buông xuôi, dù phải chết. Xã hội đen rất tàn nhẫn, muốn sống phải liều ! Lôi gạt cần số, chiếc xe vượt hàng phóng vèo lên trước, phải tranh thủ thời gian !

Mặc Lâm không như Lôi, ông biết lần này một đi không trở về. Trong không gian lặng như tờ, Mặc Lâm khó nhọc thở dài, đưa ra quyết định : “Lôi, rút một nửa lực lượng về,anh cũng đi, về tổng hành dinh bảo vệ con dấu của Mặc Gia. Trận chiến này, chúng ta thua rồi …”

…. Con dấu ! Nó chính là vật biểu tượng của cả một gia tộc, miễn bảo vệ được nó, đưa tận tay người kế vị, coi như gia tộc an toàn. Con dấu của Ngũ đại gia tộc nằm ở nơi vô cùng an toàn. Năm con dấu là năm biểu tượng, nằm trong tay năm lão đại. Nếu con dấu bị huỷ, gia tộc không còn hi vọng ! Lão đại đưa ra quyết định này, chả lẽ …

“Lão đại ! Mặc gia cần người, người phải quay về ! Không ai đủ khả năng ngồi vào vị trí của người !”

“Không. Ngươi thay ta bảo vệ con dấu. Báo cáo lại sự việc với Tiêu Gia, Từ Gia và Trình Gia.”

Nhận ra thái độ kiên quyết của Mặc Lâm, Lôi nghiến chặt răng : “Vậy tôi phải giao con dấu cho ai ? Ai mới là người xứng đáng nhận con dấu ?”

“Đi tìm con trai ta, nó đủ khả năng !”

Lôi sửng sốt đến nỗi suýt quên lái xe, anh tròn mắt. Con trai ? Lão đại có con trai ư ?

“Đích thị là con trai ta, nó được ta giấu ở đảo Juuyo. Do Sơn huấn luyện, ngươi phải mang nó về!”

Đi theo Lão đại bao nhiêu năm, Lôi làm sao không hiểu quyết định của ông. Nhưng anh đã đi cùng ông 20 năm nay, làm sao bảo anh bỏ mặc Lão đại được. Lôi siết chặt vô lăng : “Lão đại… cầu xin ngài, hãy để tôi chiến đấu với ngài một lần nữa… tôi hứa, hứa sẽ trở về tìm thiếu gia… xin ngài… hãy để tôi đi…”

Lôi khó nhọc thốt lên từng từ, 17 tuổi anh theo Mặc Lâm, kĩ năng dùng súng, rồi sinh tồn, đều là do một tay Mặc Lâm dạy. Cũng chính ông cứu anh khỏi tay bọn buôn người,  giết chúng trả thù cho bố mẹ anh. Sinh mạng của anh luôn sẵn sàng hi sinh cho ông. Giờ đây… ngay trước mắt anh… ông muốn đi vào chỗ chết…

Mặc Lâm nhẹ gật, mấp máy môi:

Anh tuyệt đối không được chết , Lôi …

Kítttttttttt
Tiếng bánh xe chà sát xuống mặt đường do phanh gấp nghe chói tai, cũng như Lôi bây giờ, tâm trạng anh nặng nề vô cùng. Chiếc xe vừa dừng cũng là lúc anh gục đầu xuống vô lăng, môi mím chặt lại.

Trước mặt là bản doanh của Lục Gia, Mặc Lâm quay lại nhìn Lôi, rồi khẽ cười: “Lôi, cảm ơn vì tất cả, giờ tôi không còn là lão đại của anh nữa. Bảo trọng!”

Nước mắt Lôi suýt ứa ra, anh kìm lại nỗi đau thương trong lòng, ghé bộ đàm vào môi: “Lệnh của lão đại, một nửa về Mặc Gia, bảo vệ con dấu. Nửa còn lại theo tôi lên chiến đấu yểm trợ Lục Gia!”

Anh xuống xe, nhìn bầu trời tối đen mịt mù, như vận mệnh của Mặc Gia và Lục Gia .Anh vừa ra lệnh bố trí quân, vừa chỉ huy nã đạn vào địch. Nhờ có Mặc Gia, quân của Triệu Ưng bên ngoài giảm đi một nửa.

Vậy rốt cuộc, tại sao trông mặt Lão đại lại bi thương đến vậy?

Anh đang không ngừng nghĩ ngợi, một tiếng nổ long trời vang lên, khói bụi mờ mịt và ánh sáng chói loá khiến Lôi phải đưa tay lên che mắt.

Tim anh chệch một nhịp, là thuốc nổ !
   
Lôi khuỵu một chân xuống. Triệu Ưng, hắn ta cho đặt thuốc nổ… tất cả chỉ là, đánh lạc hướng, lão đại vốn biết …vậy mà còn lao vào đó …

Lôi tuyệt vọng nhìn toà biệt thự xa hoa trước mặt đang dần cháy rụi.

Quân của Triệu Ưng rút hết trong giây lát. Người của Mặc Gia ngơ ngẩn đứng nhìn bản doanh của Lục Gia được ánh lửa bao bọc trong màn đêm, từng làn khói bốc lên, không gian tĩnh lặng trong giây lát. Lúc sau mọi người mới huých nhau gọi xe cứu hoả.

Lôi bây giờ mới sực tỉnh. Tại sao lão đại biết có bom mà còn lao vào đó, nhất định là có chuyện gì đó …

Một ý nghĩ lướt qua, anh hét gọi toàn bộ người của Mặc Gia mau dập lửa tìm lão đại.

Dến sáng, thuộc hạ lôi ra được xác của Mặc Lâm gần như bị thiêu rụi, Lôi không khỏi bi thương, anh nén lại và bước lên, lục tìm khắp người ông.

Cuối cùng Lôi cũng lôi ra được thứ Mặc Lâm sống chết bảo vệ. Ông nắm chặt trong bàn tay, giữ sâu trong túi áo.

Là con dấu của Lục Gia.

—-

12 năm sau ….

Tại Mặc Gia.

“Lão đại, miếng đất ngài muốn đầu tư, chúng tôi đã mua lại.”

Sau một cái phất tay, người thuộc hạ khẽ gật đầu rồi lui ra ngoài.

Người hiện giờ đang năm giữ chiếc ghế Lão đại Mặc Gia, chính là người 12 năm trước được Lôi đột nhiên đưa về làm tất cả người làm trong Mặc Gia ngạc nhiên và vui mừng.

Hắn chính là giọt máu duy nhất của Mặc Lâm đã khuất.

Mặc Khanh.

Ban đầu Lôi không tin Thiếu gia mà Lão đại nói có thật. Nhưng anh vẫn đi tìm và thấy Sơn, người anh em tưởng đã chết từ lâu, ở trên đảo Juuyo, cùng với một cậu bé 11 tuổi, với tư cách huấn luyện .

Cậu bé đó chính là Mặc Khanh, con trai ruột của Mặc Lâm.

Sau đó Lôi không tin vào năng lực của Mặc Khanh, dù sao cũng chỉ là đứa bé trai tí tuổi đầu, chắc nhìn thấy máu là ngất ra đấy chứ chẳng chơi!

Nhưng Lôi lại phải ngạc nhiên với tài năng của cậu bé này. Tất cả các môn từ súng ngắm tầm xa hay tầm gần, rồi judo, karate, đấu tay đôi, dùng kiếm,… Chú bé này thành thạo hết.

Điều mà Lôi chú ý nhất ở cậu bé này lại không phải là tài năng, mà chính là khuôn mặt. Ngũ quan cậu bé góc cạnh và có sự hài hoà tuyệt đối, tạo nên một gương mặt vô cùng anh tuấn, có sức hút và có chút lạnh lùng. Đôi mắt có màu xanh của bầu trời, nhưng toả ra hàn khí lạnh lẽo đáng sợ. Gương mặt chú bé không bao giờ thể hiện chút biểu cảm kể cả vui hay thậm chí bị đau. Lôi tự hỏi cậu bé này đã trải qua những gì. Khuôn mặt vô cảm và ánh mắt như muốn xưng bá thiên hạ kia không phải là điều mà đứa trẻ nào cũng có.

Mặc Khanh cực kì thông minh, 14 tuổi chú bé đã có thể tham mưu cho Lôi cách điều hành tập đoàn Mặc Thị và còn dàn dựng được nhiều kế hoạch làm ăn tinh vi.

Chính vì tất cả những bản lĩnh của của Mặc Khanh, Lôi đã để cậu ngồi lên vị trí lão đại khi mới 17 tuổi.

“Chú Lôi!”

Lôi trở về thực tại, nhìn Mặc Khanh. Giờ anh là cánh tay phải không thể thiếu của hắn: “Chuyện gì thưa Lão đại ?”

“Kết quả tìm kiếm sao rồi ?” – Mặc Khanh đưa đôi mắt sắc bén nhìn Lôi, dường như không ánh lên một loại cảm xúc cụ thể nào, hay nếu có thì quá khó để nhìn ra.

“À .. chú đã cho tìm kiếm khắp nơi, nhưng không hề thấy dấu hiệu gì của hậu duệ Lục Gia, tất cả những người con trai có khả năng là người của họ Lục chú đã xem qua tài liệu. Nhưng tuyệt đối tất cả đều không phải. Nếu Lục Gia đã hết con trai nối dõi rồi, chú chả hiểu sao bố cháu lại sống chết tìm cách bảo vệ con dấu của Lục Gia. Mấy năm nay chú đã lật tung mọi nơi lên rồi ấy chứ.”

Mặc Khanh đan hai tay vào nhau, im lặng một hồi, chợt đôi mắt xanh thăm thẳm loé lên, hắn nhướn mày:”Nếu hậu duệ của Lục Gia là con gái thì sao?”

Lôi lập tức á khẩu, phải rồi, đâu nhất thiết người nối dõi phải là con trai! Trước giờ anh còn chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này! Lôi gật gù. Lão đại anh minh lão đại anh minh!

“Hiểu rồi, chú lập tức đi tìm!”

Mặc Khanh trầm lặng nhìn bóng chú Lôi khuất dần sau cánh cửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN