Lương Sư Như Thử Đa Kiều - Chương 29: Trúc mã của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Lương Sư Như Thử Đa Kiều


Chương 29: Trúc mã của tôi


Lâu Tập Nguyệt nghe vậy, cười vô cùng càn rỡ, dường như chẳng thèm chú ý tới dáng vẻ, bước chân nhàn nhã đi tới
trước người Tô Mạc Phi, im lặng nhìn anh ta. Không có lời nói thừa thãi, nhưng khí thế như nắm mọi thứ trong tay cũng đủ khiến cho tim tôi đập
nhanh -mạnh.

Trong khoảng khắc đó, trước mắt bỗng nhiên loé ánh sáng!!

“Keng!”

Tiếng giòn chói tai vang lên, lưỡi kiếm sắc bén va chạm mãnh liệt vào nhau, kích thích bắn ra những bông lửa

Khoảng khắc đó tôi nhìn không thấy rõ,
Lâu Tập Nguyệt dĩ nhiên huy kiếm chém xuống hướng Thường Dữ. Cơ hồ cùng
lúc, Tô Mạc Phi rút kiếm ra chặn lại, một bước cũng không nhường chặn
lại Huyễn Tuyết kiếm ở vị trí cách đỉnh đầu Thường Dữ ba tấc.

Nhìn hai thanh kiếm múa máy trên đỉnh
đầu, Thường Dữ trợn tròn mắt, trên trán mồ hôi mẹ mồ hôi con không ngừng tuôn chảy. Thân kiếm màu lam của Lam Ảnh kiếm chiếu rọi lên Huyễn Tuyết kiếm long lánh tựa thuỷ tinh trong suốt, hai mũi kiếm phát sáng lạnh
lùng đến loá mắt. Khi Lâu Tập Nguyệt ra một chiêu, sau cũng không hành
động. Tôi cũng bị tình cảnh này khiến đổ cả mồ hôi lạnh, hai mắt trành
trành vào Lâu Tập Nguyệt, ánh mắt bị ánh sáng phát từ kiếm va chạm vào
khiến đau nhức khó chịu.

Một giọt máu từ không trung chậm rãi rơi xuống.

Đồng từ tôi khẽ run lên, sau nghe thấy tiếng Thường Dữ kêu một tiếng sợ hãi.

“Nhị sư huynh? !”

Thường Dữ kêu to, vội vàng đưa tay kéo Tô Mạc Phi, giọng nói run rẩy: “Nhị sư huynh, huynh bị thương?” Tô Mạc Phi không có đáp lời cậu ta, động tác không hề nhúc nhích đối mặt với Lâu
Tập Nguyệt , trong ánh mắt đầy kiên trì cùng bình tĩnh khiến lòng tôi
khẽ rung động. Tôi cũng bất chấp suy nghĩ, bước nhanh tới cầm lấy tay
kia của Lâu Tập Nguyệt, hết sức nhỏ giọng dịu dàng nói nũng nịu: “Sư
phụ, sư phụ, Tiểu Tự cảm thấy rất mệt, chúng ta trở về đi.”

Lâu Tập Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía
tôi ánh mắt không hề gợn sóng, cười cười thu hồi Huyễn Tuyết kiếm, trở
tay nắm lấy tay tôi ôn nhu nói: “Tiểu Tự đợi thêm nửa canh giờ nữa, bộ
quần áo đầu tiên chắc xong rồi”. Tôi vừa kinh ngạc hỏi : “Làm sao nhanh
như vậy? Là sư phụ bảo bọn họ chỉ làm cho mỗi mình đệ tử thôi sao?” Vừa
nói vừa lặng lẽ kéo hắn bỏ đi.

Lâu Tập Nguyệt không có ý không vui, bước chân cũng đi theo tôi về phía trước, khi đi ra cửa không xa, bị một
tiếng nói hùng hồn gọi ở đằng sau

“Lâu giáo chủ, xin dừng bước.”

Một gã đại hán cường tráng dưới chân đi
như gió nhảy vọt lại đây, vừa mới đứng vững đã ôm quyền đối Lâu Tập
Nguyệt cùng Tô Mạc Phi mỗi người đều thi lễ, lưng đứng thẳng, giọng nói
như chuông đồng rền vang: “Bảo chủ nhà tôi thỉnh nhị vị tới phủ một
lần.”

Vừa nghe là Lục Triển Bằng đến mời người, lông tơ trên người tôi đều dựng thẳng lên, ngửa đầu đầy căng thẳng nhìn Lâu Tập Nguyệt: “Sư phụ, vị Lục Triển Bằng hắn. . . . . .” Lâu Tập
Nguyệt lấy tay chỉ nhẹ nhàng chạm lên môi tôi, tôi lập tức im lặng không lên tiếng.”Không có việc gì đâu, Tiểu Tự.” Lâu Tập Nguyệt mở miệng,
giọng điệu phản bác lại ý không vui: “Vi sư không thể cùng Tiểu Tự đợi.
Như thế này đi, phái người đưa ngươi về, sau đó.. ” hắn cố ý đè thấp
giọng nói, làm hại tôi vì muốn nghe rõ nên xích lại gần đem lỗ tai
nhướng lên .

Đối với ‘chủ động’ tới gần của tôi, Lâu
Tập Nguyệt không chút khách khí đón nhận lấy, cúi đầu nhanh chóng chạm
lướt qua vành tôi, một cái hôn chuồn chuồn lướt nước, sau đó dán môi vào vành tai tôi lười nhác nói: “Tiểu Tự thay quần áo mới nhất định càng ‘
tú sắc khả xan [*]’, vi sư sau khi trở về sẽ ‘nếm’.” Nói xong, nâng tay đầy dí dỏm véo má tôi, cười xoay người đi theo người nọ.

[*] Sắc đẹp có thể thay cả cơm, ăn được. [ Sói: Câu này đầy ẩn dụ quá à]

***

Lâu Tập Nguyệt vừa rời đi, tâm tư của tôi cũng như bay theo mất. Nghĩ đến Lục Triển Bằng hận hắn như vậy, hận đến độ đối với tôi là đệ tử của Lâu Tập Nguyệt cũng ước quất cho đến chết,
huống chi là hắn tự mình xuất hiện. . . . . .

Tôi lo lắng cơ hồ đứng ngồi không yên,
đón nhận quần áo từ trong tay chưởng quầy, cũng chưa hề nhìn xem, liền
chạy về. Nghĩ thầm rằng Bạch Khiêm còn đang ở trong viện, tôi nghĩ quay về hỏi một cậu ta nên làm cái gì bây giờ.

Vừa mới vào cửa thì thấy Bạch Khiêm ở
đây, tôi cuống quít chạy tới, giữ chặt cậu ta đang xoay người muốn đi,
vội la lên: “Bạch Khiêm, sư phụ bị Lục Triển Bằng mời tới Lục gia bảo ,
ngươi xem có phải nên phái người đi hay không.” Bạch Khiêm trợn trắng
nhìn tôi bắt tôi im miệng, giọng điệu không hay lắm nói: “Khi công tử ra ngoài đã an bài sẵn rồi, không cần mèo mù như ngươi quan tâm.”

Biểu cảm thoáng cái đã cứng đờ, ngây ngô
hỏi: “Sư phụ đã sớm dự đoán được?” Bạch Khiêm lại trừng mắt nhìn tôi
liếc xéo một cái “Ngươi cho là công tử giống như ngươi, ngu ngốc” Mặt
tôi ửng đỏ, vùng vằng buông tay hắn ra. Tôi biết bản thân mình mỗi khi
gặp chuyện liên quan tới Lâu Tập Nguyệt đều vội vàng hấp tấp rối bời,
nhưng không có cách nào, chỉ cần tưởng tượng đến Lâu Tập Nguyệt có thể
gặp nguy hiểm, cả người tôi đều rối loạn.

Lúc này, Bạch Khiêm chợt nhìn về phía y
phục trong tay tôi, nhíu mi hỏi: “Nhanh như vậy đã làm xong rồi?” Tôi
gật đầu, hơi có chút ngượng ngùng ôm chặt quần áo lại chút. Bạch Khiêm
trông phản ứng này của tôi, hơi thích chí, đồng tử hơi loé sáng: “Cho ta xem.” Nói xong không đợi tôi tỏ thái độ, nhanh với tay lấy, giật qua
xem, mở quần áo ra xem, liếc nhìn quần áo, sau lại nhìn tôi một cái, lại liếc nhìn quần áo một cái, bỗng nhiên ôm bụng cười cười ha hả.

Tôi bị giọng cười cậu ta đến nỗi khó
hiểu, hơi run nhìn chăm chăm vào cậu ta. Bạch Khiêm rũ rũ quần áo, miễn
cưỡng kiềm nén lại cười nói: “Quần áo thục nữ thế này mặc trên người
ngươi, lại phối thêm một đầu tóc như ổ gà nữa, ha ha ha, cười đau bụng
quá . . . . . .” Tôi mất hứng giật quần áo về, trừng mắt hung hăng nói: “Là sư phụ giúp ta chọn đó, ngươi là ghen tị.” Bạch Khiêm híp mắt, ôm
hai tay hắc hắc nở nụ cười, “Đúng, ta chính là ở ghen tị. Ghen tị ngươi
ngay cả cách mặc quần áo cái nào trước cũng không biết, ghen tị ngươi
chỉ biết diễn kịch loại ngu ngốc này, ta thật sự là ghen tị muốn chết.”

Nhìn Bạch Khiêm một dáng vẻ lý sự cùn tới bến, căm giận tức tối cũng chẳng còn, tôi chỉ hừ một tiếng, ôm lấy quần áo chạy về phòng mình. Bạch Khiêm ở phía sau tôi còn cố nói với theo,
giọng điệu chua như giấm: “Muốn ta hỗ trợ không?” Tôi lập tức đáp lại vẻ đầy hung hãn từ chối cậu ta: “Không dám phiền đến tôn giá nhà ngươi”

Đẩy cửa vào nhà, tôi mở quần áo trong tay xem, trong tay có mấy món quần áo cứ lật qua lật lại, giống như một
tầng hai tầng sương phủ lên trái cà. Ở đây áo ba bốn lớp, sao mà phức
tạp thế này! Mặc thành như vậy, làm sao luyện võ công. Tôi cầm lấy một
món xem lại buông xuống, rốt cuộc cái nào mặc ở bên trong, cái nào mặc ở bên ngoài, sao tôi cái gì cũng không biết… . . . . . .

“Tùng tùng ầm”, sau ba tiếng đập cửa dồn
dập, cánh cửa bị người dùng lực đá văng ra. Tôi bị kinh hoảng, trừng mắt nhìn Bạch Khiêm đang cầm một bao lớn đựng đồ linh tinh đang vào, ngây
người choáng váng.

“Ngươi, ngươi vì sao không hô một tiếng
liền xông vào!” Tôi chỉ vào vị khách không mời mà đến đó, tức giận mắng: “Đây là phòng ta!” Là khuê phòng, khuê phòng nha! Bạch Khiêm nhướng mắt liếc xéo tôi, không kiên nhẫn đáp lại “Ta gõ cửa rồi, là tự bản thân
ngươi phản ứng chậm.” thấy tôi còn cảnh giác ôm lấy quần áo, hắn trái
lại còn vô lại tức giận cười, khua phất tay: “Được được, tất cả mọi
người là ‘ huynh đệ ’, như vậy khách khí làm gì.”

Tôi tức giận đến độ cắn chặt răng, cái
miệng Bạch Khiêm đáng ghét. Tôi không khách khí chỉ chỉ cửa: “Ngươi đi
ra ngoài, ta phải thay quần áo.” Bạch Khiêm vẫn thong dong nhàn nhã nhìn tôi, cười đầy bỡn cợt, “Ngươi xác định?” “Ta, ta” tôi há miệng thở dốc, giây lát im lặng, ũ rũ nói: “Bạch Khiêm, cái này các cô nương thực sự
mặc mỗi ngày?”

“Ha ha ha.” Bạch Khiêm vừa thấy tôi uể
oải, tâm tình tức khắc dâng cao, cười lớn kéo tôi đến bàn trang điểm, ấn ngồi xuống, trong tay cầm cây lược gỗ bỗng thoáng dừng lại, cường điệu
nói: “Đúng rồi, ta là sợ ngươi làm hỏng mắt công tử nên mới tới, không
phải giúp ngươi nha.” Tôi ở trong lòng hừ một tiếng xem thường, đáp lời
cậu ta: “Ta không tự mình đa tình như vậy.” Bạch Khiêm nghe tôi nói như
vậy, gật gật đầu vừa lòng. Cây lược gỗ trơn khi xuyên qua mái tóc dài,
song tôi cảm thấy da đầu hơi run lên chút.

Bạch Khiêm làm việc rất thành thạo, chải
hết tóc dài của tôi ra phía sau, nhẹ nhàng cuốn lên rồi dùng cây trâm cố định, vỗ vỗ bả vai tôi “Ngươi đi ra sau bức bình phong đi, ta đem quần
áo từng món đưa cho ngươi.” Tôi ngoan ngoãn đến sau bình phong, cởi ra
quần áo trên người, vươn tay; Bạch Khiêm đứng ngoài bình phong đưa từng
món quần áo tới tay tôi, tôi mặc xong, lại vươn tay, Bạch Khiêm lại
đưa.. . . .

Vuốt đoạn tay áo sa tanh trong tay, trong lòng tôi tràn đầy tình cảm nghĩ tới Lâu Tập Nguyệt, thầm nghĩ Lâu Tập
Nguyệt thấy tôi mặc như vậy thì thế nào, liền nhịn không được tim đập
nhanh hơn.

Đợi đến khi tôi mặc hết quần áo, cúi đầu
nắm tay áo, Bạch Khiêm đã không còn kiên nhẫn đập lên bức bình phong:
“Ngươi là mặc quần áo hay vẫn là ăn quần áo hả? Lâu như vậy còn không có xong.” Tôi bĩu môi, đã quên còn có Bạch Khiêm đang ghét ở đây, hít sâu
lấy lại bình tĩnh từng bước đi ra ngoài.

Bạch Khiêm vốn dĩ còn định nói cái gì
nữa, khoảng khắc vừa nhìn thấy tôi liền ngậm miệng lại. Đôi mắt tròng
trắng đen rõ ràng mở to chăm chú nhìn vào người tôi, thế nhưng trên mặt
thoáng ẩn hiện một vệt ửng đỏ. Tôi bắt lấy vẻ mặt lúng túng hơi lướt qua trên mặt cậu ta, trong lòng chợt loé ý nghĩ, nhếch môi cười tiến tới,
chớp chớp mắt: “Nhìn đẹp lắm, đúng không?”

Bạch Khiêm ngẩn ra, rồi sau đó quay đầu
sang chổ khác: “Khó coi chết đi được, mặc vào long bào cũng không giống
thái tử.” Tôi vươn cánh tay, tay áo dài buông rũ ở không trung, tựa như
nhánh liễu mềm mại nhỏ nhắn, tôi cố ý liếc mắt lúng liếng chọc ghẹo cậu
ta, giọng điệu nhỏ khẽ hỏi cậu ta một câu: “Phải không?” Bạch Khiêm đỏ mặt gật đầu: “Đúng vậy.” Tiếp theo đầy thô lỗ kéo tôi quay lại tới
trước bàn trang điểm, nhưng khi cậu ta giúp tôi chải đầu, tôi có lén
nhìn trộm vào gương đồng.

Tôi cố gắng nghẹn cười, hỏi cậu ta:
“Bạch Khiêm, ngươi vì sao lại biết rành mấy thứ này như thế?” So với tới con gái còn biết nhiều lắm. Ngón tay Bạch Khiêm thon dài, luồn vào mái
tóc tôi linh hoạt, không phản bác gì còn nói ”Đều cơ bản nhất trong
thuật dịch dung, chính là cái này – đổi trang.” “Ngay cả con gái cũng
rành như vậy?” Tôi hỏi lại. Bạch Khiêm dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc trừng
tôi, nói: “Dịch dung siêu đẳng, già trẻ đều có thể, trống mái khó phân
biệt.” Tôi vừa nghe, liền cảm thấy hứng thú, quay đầu nói: “Bạch Khiêm,
sau này ngươi dạy ta đi, ta. . . . . . A!” Da đầu bỗng nhiên tê rần,
cũng bị người ta hung ác giật tóc một cái

“Ngươi đừng lộn xộn coi, không thì ta sẽ
không làm nữa.” Bạch Khiêm phụng phịu nói. Tôi lặng lẽ thè lưỡi, ngồi
ngoan ngoãn thẳng thân mình, tùy ý cậu ta bận rộn gì đó trên đầu tôi.
Lát sau, tôi châm rãi hí mắt nhìn người con gái trong gương, nhìn thấy
như không quen biết, cảm giác quen thuộc lại xa lạ. Mày ngài tô mỏng
nhỏ, đôi mắt sáng như nước, môi thoa chút son, tóc đen tựa mây cuốn
thành nửa vầng trăng vô cùng lộng lẫy, theo động tác quay đầu, sáng rọi
rạng rỡ.

Bạch Khiêm xoay chuyển bước tới trước
người tôi, nhìn sau một lúc lâu, gật đầu nói: “Không tệ lắm” trong đồng
tử có cái gì sáng loé lên. Tôi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt cậu ta, tay có chút không tự nhiên siết chặt làn váy, “Bạch Khiêm, ta cảm thấy rất kỳ
quái.” Nghĩ nghĩ nói, chỉ vào bóng hình xinh đẹp trong gương đồng hỏi:
“Đây là ta sao?” Bạch Khiêm không tỏ vẻ tức giận chỉ nói : “Không phải,
là nữ yêu tinh.” Tôi tức giận đứng lên, vừa muốn mở miệng nói chuyện,
trong khoảng khắc đó, trên lưng bị người dùng lực ôm lấy ngã ra sau!

Một cây tên bắn xuyên qua giấy cửa sổ, “Soạt” một tiếng, khoảng khắc thoát chết trong nguy hiểm.

Trong lòng tôi khẽ rùng mình, ánh mắt
thoáng nhìn các kiếm ở đầu giường, vừa muốn phóng qua đi, cửa sổ nổ lớn
mở rộng ra. Mấy đạo bóng đen nhảy vào, chân chưa chạm đất đã nhào qua
muốn chém giết tôi. Động tác của tôi bị quần áo khiến cho vướn víu, mất
đi linh hoạt. Bạch Khiêm ôm tôi vội vàng tránh né, tôi vung tay áo dài,
quấn lấy một kiếm bén của người nọ, người nọ xoay cổ tay, cắt lấy ống
tay áo thoát kiếm ra. Tôi nhìn thấy tim khẽ nhói, thủ pháp những người
này, không phải sát thủ bình thường.

Ngoài cửa tiếng chém giết vang lên. Tôi
cùng với Bạch Khiêm đưa mắt nhìn nhau, đồng thời phá cửa sổ nhảy ra,
thân hình đang ở giữa không trung, trong tai đã nghe thấy vô số thanh âm xé gió.

Tên tiễn mang theo ánh sáng bắn xuống, thế như chẻ tre.

“Cẩn thận! !”

Bạch Khiêm ôm lấy tôi đảo mấy vòng ở
không trung, rơi vài thước ra mé ngoài. Tôi huy kiếm ngăn trở một người
đánh lén, tay áo dài như linh xà quấn lấy, đoạt lấy trường kiếm trong
tay gã, một cước đá văng gã ra, đồng thời trở tay ngăn người khác.

Trường kiếm như hồng, đốt sáng mắt người

Trong đầu tôi đều trống rỗng, thân thể
chỉ là theo bản năng chống cự, kiếm trong tay từng chiêu như mây bay
nước chảy lưu loát sinh động múa máy.

Thiên Nhất giáo có để lại mấy người đều
tới tấp bảo vệ tôi bên này, ra chiêu tàn nhẫn, cùng thấy nhiều đối thủ
ngang tay mình ra tay tàn nhẫn cũng có chút bối rối. Một người trong đó
bỗng nhiên quay đầu hô to với tôi: “Đường cô nương cô đi trước, chúng
tôi cản phía sau.” Tôi gật đầu, kéo Bạch Khiêm nói: “Đi mau nha!” Bạch
Khiêm nghiêng đầu nhìn nhìn ta, ánh mắt kịch liệt rung động, thì thào hé miệng nói: “Ngươi, đi đi.” Tôi nóng nảy, kéo cậu đi về phía trước “Lúc
này ngươi còn tranh hơn thua cùng ta? !” Khoảng khắc chạm vào lòng bàn
tay Bạch Khiêm, tất cả động tác đều dừng lại—-

Trong lòng bàn tay Bạch Khiêm, một mảnh lạnh như băng.

Tôi cứng đờ người chuyển hướng về phía
cậu ta “Bạch Khiêm. . . . . .” Ánh mắt đảo qua thắt lưng cậu ta, hỗn độn đắc cơ hồ thấy không rõ. Một đoàn nước đỏ sẫm ướt đẫm quần áo cậu, như
một đoá hồng mai xinh đẹp lan tràn bung nở khắp nơi….

“Bạch Khiêm!” Tôi mang theo tiếng khóc
nhào tới ôm lấy thân thể cậu lung lay sắp đổ, ngã ngồi trên mặt đất, tay run rẩy sờ phía sau lưng cậu, khi chạm vào tiễn đâm vào da thịt, ngực
như bị xé làm hai. Nước mắt không thể khống chế dũng mãnh trào ra, tôi
ôm lấy cậu, khàn khàn giọng hét: “Bạch Khiêm, ngươi đừng sợ, ta cõng
ngươi đi ra ngoài.” Kéo tay cậu quấn lên cổ tôi, khoảng khắc tiếp theo,
cánh tay đó vô lực lại buông lỏng xuống.”Bạch Khiêm, Bạch Khiêm.” Tôi
khóc gọi tên của cậu, liều mạng ôm cậu đứng lên, lại vài lần bị quần áo
vướng víu té ngã đi xuống, máu tươi thấm nhiễm lên quần áo tôi, trong
mắt chỉ còn lại phiến đỏ như máu.

Bạch Khiêm đột nhiên vươn tay nắm lấy
cánh tay của tôi, ngăn lại một số hành động điên cuồng của tôi, môi cậu
tái nhợt khẽ mấp động, nói: “Đường Tự, ngươi đi đi, măc kệ ta. . . . .
.” “Ngươi câm miệng!” Tôi quát to, dùng hết khí lực toàn thân khí đem
hắn lại lên lưng, nước mắt từng giọt rơi nện ở trên mặt đất, miệng càng
không ngừng nói: “Bạch Khiêm, ngươi không thể chết được, ngươi nếu chết, ta chửi cả đời.” Đầu Bạch Khiêm rũ bên vai tôi, ở bên tai tôi yếu ớt nở nụ cười

Tôi cõng hắn ra bên ngoài, có kiếm chém
tới, tôi không né, có người chắn trước, tôi không tránh, trong đầu tôi
trống trơn chỉ có một ý niệm trong đầu: mang Bạch Khiêm đi ra ngoài, cứu cậu ta.

Gió ào ào quất vào mặt tôi, tựa như vô số đao nhỏ cắt rạch

Đầu Bạch Khiêm rũ xuống bỗng nhiên nâng
lên, trong đồng tử đen lấy tiến gần nhìn tôi, không hề chớp mắt, môi run rẩy nói: “Đường Tự, ta từ tám tuổi, bị công tử mang về, chỉ có một
giấc mộng, có thể gọi hắn một tiếng, sư phụ.” Tôi khóc trả lời hắn:
“Được, chờ ngươi thương thế lành, ta đi cầu sư phụ, hắn nếu không đáp
ứng, ta sẽ quỳ không đứng dậy.” Bạch Khiêm nhướng môi lộ nét cười,
khuôn mặt thanh tú xinh đẹp khiến cho tim người ta đập nhanh. Hắn dùng
đỉnh đầu dựa vào đầu tôi, sẵng giọng: “Đường Tự, công tử đều không phải
vô tình như người khác nói. . . . . . Tựa như hắn cứu ngươi, cũng đã cứu ta. . . . . .” Tôi mãnh liệt gật đầu, nước mắt giống như những hạt châu bị cắt đứt dây không ngừng rơi xuống, nghẹn giọng nói không nên lời.

Bỗng nhiên, Bạch Khiêm lắc lắc bả vai
tôi, kéo dài hơi: “Đường Tự, dừng lại, ta khó chịu. . . . . .” Tôi vội
vàng dừng lại, bỏ cậu ta xuống, xoay trở lại gắt gao cầm tay cậu, làm
sao có thể nắm lại sinh mệnh của cậu đây. Bạch Khiêm tựa vào một thân
cây, yên lặng nhìn tôi, trong ánh mắt thần thái chậm rãi tan biến, đồng
tử đầy tươi cười tinh thuần chiếu ảnh ngược bầu trời trong suốt.

Cậu cười nói: “Đường Tự, ngươi luôn cãi
nhau với ta. . . . . .” Tôi ra sức lắc đầu, “Về sau ta không bao giờ …
cãi nhau với ngươi nữa, không bao giờ … nữa .” Bạch Khiêm cười cười:
“Còn có, ngươi ngốc như vậy, đem công tử giao cho ngươi. . . . . . Ta
rất lo lắng. . . . . .” Tôi khóc không thành tiếng nói: “Phải nha, cho
nên ngươi phải nhanh khoẻ đi.” Bạch Khiêm run rẩy nâng lên tay, sờ mặt
tôi nhìn vào hai mắt đẫm lệ của tôi, trong đồng tử có ánh sáng tựa nhự
gió xuân thoáng qua, giọng nói càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu:
“Xấu Tiểu Tự, thật sự là đứa.. ngu ngốc. . . . . .”

Cánh tay bỗng nhiên dừng lại, rồi sau đó, bất lực buông lỏng xuống.

“Bạch Khiêm!”

Tôi khóc to dùng sức ôm lấy hắn, cả người đều mất hồn, ngay cả khi Lâu Tập Nguyệt đuổi tới gắt gao ôm tôi vào
trong ngực, tôi cũng không biết gì.

Tôi chỉ biết, Bạch Khiêm đã chết. Cái tên tiểu quỷ nhỏ luôn trêu cợt tôi, khiến cho tôi tức giận đến nghiến răng, lại là câu thiếu niên vận bạch y vào lúc tôi đau buồn chọc cho tôi vui
vẻ, đã chết rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN