Lưỡng Thế Hoan
Chương 12: Linh hạc tủy (12)
:
Tiểu Lộc kinh hồn bạt vía nhìn tiểu thư nhà mình, thậm chí đã nhắm trước đến chậu nước bên kia, chuẩn bị nếu A Nguyên gây hỏa hoạn nàng sẽ lập tức nhào tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, tuyệt đối không để cho người thành gà quay.
Nhưng tình huống lửa cháy cả huyện nha trong tưởng tượng của nàng đều không xảy ra.
A Nguyên cũng không hỏi gì, liền dùng vài cọng rơm mớm lửa, cho vài cành củi nhỏ lên, xong xuôi thỏa đáng, nàng còn nhàn hạ xem Cảnh Tri Vãn nấu.
Cảnh Tri Vãn vén tay áo lên, lộ ra một đôi tay thon gầy đẹp mắt, hắn tìm ở đâu ra 2 cây mộc nhĩ, đem gà qua, cho thêm nước vào nồi, hắn lại đi một vòng bốn phía, trong tay liền cầm thêm *hoàng sí, đương quy, cẩu kỷ… các loại hương liệu thảo mộc, lại mang đến vài cây hành tây, thuần thục thái thành từng miếng nhỏ, sau đó lấy thảo dược, gia vị bó thật chặt cùng con gà, để vào trong nồi, sau đó đi rửa mộc nhĩ.
(* các loại thảo mộc)
A Nguyên nhìn ngón tay hắn thon dài, trắng nõn linh hoạt lật qua lật lại, nhất thời nhìn đến ngây người.
Cảnh Tri Vãn nhàn nhạt nhìn thoáng qua nàng “Nếu ngươi không muốn đến hừng đông vẫn không được ăn gà, hãy chú ý lửa đi”
A Nguyên giật mình, vội vàng xem lửa ở phía dưới, củi lửa quả nhiên đã nhỏ đi rất nhiều, nàng lại bận rộn nhét rơm, rồi thêm mấy cành củi, gẩy gẩy tro than, sau đó liền thấy lửa rất nhanh lại bùng lên trở lại, mặt nàng ánh lên màu hồng hồng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, trông ngây thơ hơn vài phần so với lúc bình thường.
Cảnh Tri Vãn liếc một cái, chợt nghe thấy một tiếng chưởng dùng sức đánh vào trong chậu nước. Bọt nước văng khắp nơi, cùng vài miếng mộc nhĩ vụn bắn lên quần áo của hắn.
Tiểu Lộc kinh ngạc nhìn hắn, hắn dừng một chút, như không có việc gì mà cười cười, “Mộc nhĩ đã rửa xong.”
--------------------
Hai khắc sau, mùi thơm hấp dẫn xông vào mũi Lý Phỉ đang ngồi bên cạnh, hắn cũng không để ý có phải quân tử hay không, chạy tới xem, mong chờ bữa ăn khuya sẽ không khiến hắn thất vọng lần nữa.
Tiểu Lộc sững sờ nhìn nồi canh gà mê người, cùng với mộc nhĩ phập phồng nổi như đóa hoa, vuốt vuốt mắt mình, chợt thấy khóe miệng có chút nước, liền vội vàng cầm tay áo xoa xoa mới phát hiện nước miếng đã chảy ra hết.
Cảnh Tri Vãn dùng một cái khăn nguyệt sắc, không có hoa văn gì, tỉ mỉ lau từng ngón tay sạch sẽ, rồi tiện tay ném cho Tiểu Lộc, “Đi rửa tay, cho bọn hắn dùng canh đi!”
Tiểu Lộc ngây ngốc nhận khăn tay. Cảnh Tri Vãn áo tơ trắng, vẫn thư thái như thể không nhiễm bụi trần, đi qua chào Lý Phỉ rồi nâng ngoại bào đi ra ngoài.
Tiểu Lộc nhịn không được kêu lên: “Này, ngài không uống canh à?”
Cảnh Tri Vãn trầm thấp thở dài, “Không uống. Đã qua giờ hợi, ta sẽ không ăn uống.”
“Vì sao?”
“Sẽ béo phì.”
“……”
Tiểu Lộc vuốt vuốt cái mặt tròn của mình, trong lòng có thiên binh vạn mã đang giao chiến, một lát sau dục vọng trong người đã đem quân lính đánh tan rã thành mây khói. Vì vậy, nàng lập tức phóng tới nỗi canh gà tuyệt vời.
Lúc này Cảnh Tri Vãn đã đi tới cửa. Theo phương hướng của A Nguyên, có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn ngoài cửa. Thật tinh tế, bóng dáng ấy như hòa với ánh trăng, lại như sương mù, không nhiễm chút khói bụi trần gian, phảng phất như vừa rồi nam tử rửa tay nấu canh là ảo giác của nàng.
Nhưng hắn có đi hay không, tựa hồ đã không phải là trọng yếu. Quan trọng là… hắn đã nấu canh gà xong.
Múc hết cho Lý Phỉ, A Nguyên ăn hai chén, trong nồi ước chừng còn một chén nước canh nữa, Tiểu Lộc thiếu chút nữa là xương gà cũng gặm mất, lại nhìn đáy nồi, hận không thể bỏ cái bát xuống rồi liếm quanh nồi một vòng.
– — đề lời nói với người xa lạ— ( của tác giả)
Người thiếu niên khi đó
Miên Vãn bị sặc đến độ mặt mũi xám xịt, từ dưới lò chui ra “Vì sao ta phải đi nhóm lửa?”
Vị kia ở đối diện, mười ngón tay trắng nõn, quần áo sạch sẽ, cư xử lạnh nhạt nhưng bễ nghễ: “Bởi vì những người khác không có tư cách.”
Dừng một lát, hắn lại nói: “Ngươi có thể không phải nhóm lửa, nhưng chút nữa không được ăn món ăn ta nấu!”
Miên Vãn lập tức ôm đầu, chui xuống lò.
( Edit + Beta: Hàn – Mai)
Chương 24:
Lý phỉ cầm cái chân gà cuối cùng, mút lại mút, mắt thấy mút mãi không còn vị gì nữa, nhưng vẫn chưa thỏa mãn mà thở phào một cái, liền nghiêm sắc mặt, nói với A Nguyên: “Cảnh Điển sử của chúng ta đúng là tài năng! Tài năng! A Nguyên, ngươi nên nắm chắc cơ hội, không nên bỏ qua cơ hội tốt!”
A Nguyên cũng thấy canh uống ngon vô cùng, mộc nhĩ so với thịt gà còn mềm hơn. Ước chừng lúc trước ở Nguyên phủ, nàng cũng từng uống qua canh gà như vậy, mùi vị rất quen thuộc.
Tuy nàng xuất thân phú quý, nên không thể nào kinh diễm giống hai người kia, còn có thể nhai từ từ nuốt chậm rãi, một chén canh trước đó mới uống được một nửa.
Nghe được lời Lý Phỉ nàng thuận miệng nói, ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi “Cái gì là cơ hội tốt? Hắn sẽ không…..mỗi ngày đều hầm cách thủy canh gà cho chúng ta ăn chứ?”
Lý Phỉ vẫn cười trong đầy chính khí như cũ, “Đó là tất nhiên. Nhìn bộ dáng của ngài ấy, hơn phân nửa chỉ là muốn học hỏi kinh nghiệm lên mới rời kinh, sớm muộn gì cũng sẽ hồi kinh. Nhưng tay nghề ngài ấy tốt như vậy, nếu giấu dốt sẽ không khỏi đáng tiếc.”
“Ừm? ” A Nguyên nhìn vẻ mặt chính khí của hắn khi nhìn nồi canh gà, bỗng nhiên ngửi thấy mùi vị hồ li.
Quả nhiên, sau đó Lý Phỉ nói: “Cô mặc dù thông minh xinh đẹp, văn võ đều giỏi, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử, nếu làm bộ khoái, cũng không thể làm cả đời. Cô xem Cảnh Điển sử tuổi còn trẻ, học thức uyên bác, gia thế cũng không đơn giản, quan trọng nhất là, có thể nấu canh ngon như vậy! Nếu có thể làm ngài ấy động lòng, dỗ dành ngài ấy mỗi ngày đều nấu canh cho cô ăn, ít nhất mấy ngày hắn ở Thẩm Hà, chúng ta cũng có thể có lộc ăn! Chuyện vô cùng có lợi như thế, cớ sao mà không làm chứ!”
“Khụ——”
A Nguyên sặc ra một ngụm canh, ho khan không thôi.
Tiểu Lộc ngơ ngác nhìn nàng sặc canh, lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc!”
A Nguyên lau nước mắt, giơ chén canh gà trong tay hướng Lý Phỉ nói: “Đa tạ ý tốt của Đại nhân! Chẳng qua là A Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, làm bộ khoái mạnh mẽ, làm nam nhân so với nữ nhân vẫn mạnh mẽ hơn. Nhưng người cần có trù nghệ trước khi có võ, A Nguyên sẽ cố gắng học nấu ăn thật ngon! Bất luận là nam nhân hay nữ nhân, muốn làm đại sự, đều phải tự học, tự lập, tự mình cố gắng! Nào, đại nhân, cụng chén canh gà!”
( vị họ Cảnh nào đó: Đợi ngươi học được trù nghệ, cũng không bằng cả đời làm nha đầu nhóm lửa……)
-----------------------
Cả đêm A Nguyên nằm mơ:
Trong mơ lại không có mùi vị canh gà, nhưng lại luôn nhìn thấy một đôi tay gầy, thon dài, trắng tinh, không thể miêu tả được là đẹp thế nào, đôi tay đó đang thuần thục cắt rau, nấu cơm, thậm chí còn cẩn thận lấy xương cá, sau đó dùng một đôi đũa *Ô mộc gắp vào trong chén của nàng…..
( *một loại gỗ quý)
A Nguyên bị hù dọa, áo trong [sau lưng] đã thấm ướt mồ hôi, nhưng tròng mắt vẫn nhìn thấy đôi tay ấy, dường như nếu duỗi tay ra là có thể nắm chặt lấy bàn tay ấy, và còn có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp của cơ thể ấy nữa.
Tiểu Lộc ngủ khá say, nhưng lúc nào cũng để ý đến tiểu thư ngọc ngà bên cạnh mình, thấy nàng có động tĩnh, liền bò từ bên cạnh giường lên hỏi: “Tiểu thư, người mơ thấy ác mộng ư?”
A Nguyên gật đầu, lại lắc đầu.
Trong mơ cũng không có gì hoảng sợ, thậm chí nàng còn mơ hồ cảm thấy vui mừng, tuyệt đối không thể xem như ác mộng.
Nàng uống nước Tiểu Lộc đưa tới, uống hai ngụm, rồi định thần lại.
( Edit + Beta: Hàn – Mai)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!