Lưỡng Thế Hoan
Chương 20: Linh hạc tủy (20)
: (tiếp theo ngoại truyện “Nha đầu nhóm lửa” ở chương trước:
Kỳ thật bàn về cầm kỳ thư họa, văn thao võ lược, Miên Vãn đều rất giỏi, Lục Bắc Thần đối với nữ đồ đệ này rất hài lòng, chẳng qua là hắn đối với *nghĩa tử của mình là Cảnh Từ càng thêm tán thưởng. Có Cảnh Từ như châu ngọc ở phía trước, đạo hạnh của Miên Vãn đều không đủ dùng, vừa đối mặt với hắn liền bị hắn đánh cho tan thành bọt biển.
(*nghĩa tử: con nuôi)
Ngẫm nghĩ lại thì nàng không bằng sư huynh, cũng không có gì mất mặt. Nhưng Miên Vãn nghĩ, ít nhất thì chuyện mà con gái vẫn làm ở nhà, nàng đều phải làm được. Tài thêu thùa này nọ có vẻ tài năng của nàng hơi kém một chút, nếu đã thế, nàng tiếp tục học nấu cơm và làm đồ ăn! Ít nhất tự mình làm vẫn nhìn thấy được tâm ý.
Miên Vãn lại nhờ trù nương dạy mình, chăm chú làm cơm cho Cảnh Từ hai lần.
Lần thứ nhất, Cảnh Từ nếm thử một miếng, hỏi: “Trù nương không có ở nhà à?”
Trên mặt và cổ Miên Vãn dính đầy tro bếp, có chút nịnh nọt cười với hắn, “Muội thích sư huynh ăn đồ ăn muội nấu.”
Cảnh Từ chằm chằm liếc nàng, không nói tiếng nào liền ăn hết.
Lần thứ hai, Cảnh Từ vẫn nếm thử một miếng, chống đỡ rồi liếc xéo nàng, “Ta không thích ăn đồ ăn muội nấu, làm sao bây giờ?”
Mặt Miên Vãn vẫn đầy tro bêp đỏ cả lên, lẩm bẩm nói: “Một mảnh tâm ý của muội, huynh cũng không tiếp nhận sao?”
Cảnh Từ phẩy tay áo bỏ đi, “Tâm ý của muội, ta không tiêu thụ nổi!”
Miên Vãn nếm thử một miếng đồ ăn mình làm, lại nếm thử một miếng, nước mắt long lanh lại chảy ra. Sau đó, nàng tự giam mình trong phòng ngủ, cả ngày không đi ra.
Cảnh Từ tới gọi hai tiếng, thấy nàng không để ý tới, cũng liền không có phản ứng.
Ngày hôm sau, Miên Vãn đói bụng chịu không nổi, lúc bước ra khỏi cửa phòng, liền có thị nữ trực tiếp dẫn vào phòng bếp.
Cảnh Từ mặc áo mỏng, hắn kéo kéo tay áo ngồi trong phòng bếp, một bên là một đống sách nấu nướng, một bên hỏi trù nương cái gì đó. Thấy Miên Vãn đi qua, hắn nói: ” Tốt quá, tới đây nhóm lửa nào!”
Miên Vãn sặc khói tới bảy, tám lần, tóc bị thiêu mất mấy trăm cọng ở dưới lò lửa, đồ ăn của Cảnh Từ rốt cuộc làm xong.
Trù nương lặng lẽ nói: “Hôm qua cô nương nhốt mình trong phòng, công tử cứ tới đây hỏi nô tài cách nấu nướng, lại đọc sách suốt cả đêm, món rau này mới có tư có vị.”
Cũng là học nấu cơm, cũng là làm ba món cơm một món canh, cũng là làm đồ ăn và việc nhà, món ăn hắn nấu lại tinh xảo mỹ vị, căn bản không hề giống như Miên Vãn.
Cảnh Từ ngồi đối diện nàng, nhìn nàng như hổ đói ăn hết sạch sẽ, rất thoả mãn, nói: “Tâm ý của muội ta tiếp nhận không nổi, sau này muội chỉ cần tiếp nhận tâm ý của ta là được.”
Nàng muốn biểu hiện với sư huynh rằng không phải cái gì nàng cũng tệ, cuối cùng lại càng thấy được nhiều điều tệ hơn.
Càng tệ hại hơn chính là, về sau Cảnh Từ tựa hồ càng ngày càng thích xuống bếp, mà hắn vẫn bắt bẻ trước sau như một: hắn xuống bếp, nàng nhất định phải nhóm lửa, nàng còn bị hắn trào phúng nếu như nàng giữ lửa không tốt.
Miên Vãn có ý đồ, nhất định phải tự đi nghiên cứu, Cảnh Từ khinh thường nói: “Được rồi, muội ngốc như vậy……Nếu như là ta, muội không học cũng thế! Về sau, coi như cả đời làm nha đầu nhóm lửa của ta!”
Hắn vỗ vỗ mặt nàng, đôi mắt phượng dài híp lại, thanh âm trầm thấp bao hàm sự trêu đùa, “Muội có ta, là đủ rồi!”
Về sau……
Về sau có một ngày, Miên Vãn nghe nói có khách đến thăm, Cảnh Từ tự mình xuống bếp, lúc nàng vội vàng chạy đi làm nha đầu nhóm lửa, nhưng trong phòng bếp lại nghe thấy tiếng chuông bạc kêu tinh tinh giòn tan, cùng với tiếng cười hờn dỗi của thiếu nữ.
Thấy nàng tiến đến, Cảnh Từ mỉm cười, hướng dưới lò nói: “Tắc Sênh, Miên Vãn tới rồi!”
Ở bên trong, Tắc Sênh ngẩng mặt lên nhìn nàng cười, lập tức cả phòng xuân quang sáng chói, làm cho người ta suýt loá mắt, “Miên Vãn, cám ơn muội chăm sóc Cảnh ca ca nhiều năm như vậy! Giờ đây, ta đã đến rồi đây……”
Ở bên người Cảnh Từ, đẹp nhất không phải là Miên Vãn, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật cũng sẽ không phải là Miên Vãn.
Hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ cười với nàng thân mật và ôn hòa như vậy.
– — đề lời nói với người xa lạ— ( của tác giả)
Phiên ngoại:《 nha đầu nhóm lửa》đã kết thúc. Nhưng thật ra là Trung thu lười biếng, cho nên đem số công chúng đăng lại.
Mọi người Trung thu vui vẻ!
Chương 40:
So sánh với Cảnh Tri Vãn, không thể nghi ngờ là A Nguyên ngốc hơn.
Nhưng ít ra câu nói của nàng không sai. Bản án có kết hay không, Huyện thái gia nói thì không tính, Điển sử đại nhân nói thì mới tính.
Lúc Cảnh Tri Vãn chạng vạng tối quay về nha môn, đưa theo toàn bộ quản sự của Chu gia cùng tùy tùng nô bộc, còn mang về quả phụ xinh đẹp nghe nói thông đồng làm bậy với Linh U.
Lý Phỉ nhẹ lời hỏi qua Chu Hội Phi, thậm chí an ủi hắn, đã gọi người sửa sang lại tình tiết vụ án chuẩn bị kết án, nhưng lại sinh sôi ra một đống vấn đề khác, giống như một gậy chùy gõ đến đầu váng mắt hoa, cả buổi quay về thất thần.
Có lẽ Linh U chính xác là trộm dược liệu hiếm quý, luyện chế ra linh hạc tủy giả. Nhưng Chu phu nhân cùng cơ thiếp trong phòng Chu Thực lại chứng minh là, Chu gia dù sao cũng là dòng họ hoàng thất, trong ngoài có khác. Huống chi những thứ thuốc kia của Linh U, coi là tu tâm dưỡng tính để có thể trường sinh bất lão, nhưng Chu Thực luôn xem là bàng môn tà đạo, Chu thực xưa nay vẫn không nhìn trúng Linh U, cho nên Linh U căn bản không thể đặt chân vào phòng ngủ chứa dược liệu quý của Chu Thực, chứ đừng nói là đi trộm Linh Hạc Tủy.
Nô bộc cũng được coi là thân quen với Linh U và quản sự chứng minh là, Linh U chính xác là từng phiền não vì Chu Thực không thích hắn, hai ngày trước khi gặp chuyện không may, hắn còn tìm hiểu sở thích của Chu Thực, hy vọng được Chu Thực coi trọng đối đãi.
Vị quả phụ kia thì hai mắt đẫm lệ chứng minh là Linh U hoàn toàn không giết người và tự sát, ý định của hắn là vào Chu gia kiếm tiền, rồi mang nàng đi, áo cơm cả đời không cần lo nữa……
Còn có, Linh Hạc Tủy bị tráo thì trước sau không thấy bóng dáng đâu, chỗ lấy máu Linh Hạc cũng dùng hết, ngay cả thuốc gây ra cái chết của Linh U cũng không thấy……
Sơ hở đầy rẫy, Cảnh Tri Vãn híp mắt nhìn Lý Phỉ, làm cho Lý Phỉ toàn thân bất động.
Lý Phỉ run run hai cái, cũng nghĩ không ra nam tử trẻ tuổi này làm sao lại có đôi mắt độc như vậy, hắn lén lút gẩy gẩy công văn kết án, nhét vào tay áo rồi ho một tiếng, giọng quan nói ra: “Nếu như thế, vụ án này phải điều tra thật kĩ! Tra rõ! Tuyệt đối không được oan uổng người tốt, tuyệt không buông tha hung thủ! Cảnh điển sử đa tài đa trí, suy luận giỏi giang, vụ án này liền giao cho Cảnh Điển sử toàn quyền xử lý! Chẳng qua là liên quan tới dòng họ hoàng thất, tuyệt đối không thể kéo dài, một hai ngày tra ra hung thủ càng tốt!”
Cảnh Tri Vãn thản nhiên nói: “Tri Vãn tuân mệnh!”
Tuy là trọng trách của Cảnh Tri Vãn, nhưng A Nguyên vừa vặn lại là thuộc hạ của hắn, A Nguyên không trốn được, ngày thứ hai nàng và bọn Tỉnh Ất bị mang đi *y quán nhưng đều loại bỏ, rốt cuộc không có cách nào khác thì đành đến trà lâu nghe sách uống trà.
(*y quán: nơi bán thuốc, khám bệnh thời xưa)
Cảnh Tri Vãn không suy luận ai là hung thủ đầu tiên, mà hắn xin danh y nói cho hắn cách phân biệt thành phần thật giả của Linh Hạc Tủy. Xác dịnh được là hai viên có thành phần tương đương nhau, có lẽ là trong lúc duyện dược sơ sẩy tay chân, làm cho viên thuốc bổ biến thành thuốc đoạt mệnh người ta.
Nếu như cái chết của Linh U có điều kì lạ, nguyên liệu luyện dược rất có thể là không phải ở Chu phủ. Trong thạch tín lại có kịch độc, ở tiệm bán thuốc rất hạn chế bán, lại trong gốc sâm có tuổi, trân quý như vậy, cũng không phải người bình thường mua được. Thẩm Hà đâu thể so sánh với kinh thành Biện Lương phồn hoa, nếu có người mua, lão bản phải có ấn tượng.
Tiểu Lộc bị bỏ rơi ở trong nha môn một ngày, ngày thứ hai vô luận như thế nào cũng muốn tận tâm, trung thành đi theo tiểu thư nhà nàng, thích thú chạy theo cả một ngày, đến đêm mới quay về huyện nha, ôm lấy bàn chân nổi bọng nước, suýt khóc thành tiếng.
(Edit + Beta: Hàn – Mai)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!