Lưỡng Thế Hoan
Chương 22: Linh hạc tuỷ (22)
Nhị công tử Chu Kế Phi vẫn huynh đệ tình thâm, thấy huynh trưởng bị bắt giam, hắn cầm ngân phiếu xếp thành chồng đưa cho Lý Phỉ.
Lý Phỉ nào dám nhận, khổ sở nói: “Cảnh Điển sử vẫn nói, Linh U chính là do Chu Hội Phi mời vào phủ, hôm qua lại tra ra được ở Chu gia có nô bộc từng tới tiệm thuốc mua vài thứ dược liệu, chính là nguyên liệu thiết yếu để luyện chế Linh Hạc Tủy. Linh U chết không rõ lí do, còn có thể là kẻ chết thay? Tính đi tính lại, chỉ có Chu Hội Phi là có hiềm nghi lớn nhất, đáng tiếc ngày ấy người bán thuốc lại xin nghỉ hai ngày về quê, người mới thì không nhận ra được là nô bộc nào của Chu phủ, ước chừng rất nhanh là có thể đưa tình tiết vụ án tra ra rõ ràng.”
Chu Kế Phi nói: “Nhưng hai ngày nay đại ca đều cùng ta ở nha môn, làm sao có thể phân thân đến để giết chết Linh U?”
Lý Phỉ trầm ngâm nói: “Cái chết của Linh U, tự nhiên sẽ không cần hắn tự mình động thủ.”
Hắn sờ sờ sợi râu, đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía Chu Kế Phi, đáy mắt hiện lên nghi hoặc, “Phụ thân ngươi cùng huynh trưởng đều thích dùng thuốc, kết giao phương sĩ, ngươi mưa dầm thấm đất, đối với những người này đại khái cũng quen biết được không ít nhỉ?”
Chu Kế Phi vội nói: “Bẩm đại nhân, Kế Phi không biết y dược, lý thuyết y học, phụ thân cũng thường dạy bảo ta phải đọc nhiều thi thư, cho nên ta rất ít đi ra ngoài, cũng không nhận ra những giang hồ thuật sĩ.”
“Còn Chu Hội Phi thì sao?”
“Huynh trưởng ta…” Chu Kế Phi do dự, một hồi lâu mới nói, “Huynh ấy thường đi ra bên ngoài, *tam giáo cửu lưu, có lẽ đều sẽ biết một chút.”
(*Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.)
Lý Phỉ gật đầu, cảm khái nói: “Vậy sao…vậy sao…”
Thấy Chu Kế Phi còn đứng ở bên cạnh, hắn nói: “Ngươi trở về đi, giúp đỡ mẫu thân ngươi xử lý gấp tang sự của phụ thân ngươi.”
Chu Kế Phi rưng rưng nói: “Hung phạm chưa bắt dược, ngược lại huynh trưởng lại bị bắt giam, chỉ sợ phụ thân dưới suối vàng khó có thể an lòng.”
Lý Phỉ vỗ vai hắn, nói: “Vậy ngươi càng nên trở về đi xem xét một chút. Nếu hai huynh đệ các ngươi đều không ở nhà khoác áo để tang, phụ thân ngươi dưới suối vàng chẳng phải càng khó có thể an lòng sao?”
Chu Kế Phi nghe vậy, nhìn lại phương hướng nơi giam giữ huynh trưởng của mĩnh, rốt cuộc cẩn thận trở về.
Tỉnh Ất ở bên nhìn xem, không khỏi cảm khái, nhỏ giọng nói với A Nguyên: “Xem ra Chu gia có đứa con thứ này còn có chút tài cán. Chu Hội Phi kia chính là cái bao cỏ, nếu hắn có thể thành tài, trừ phi là heo biết bay thật!”
A Nguyên ôm Phá Trần tựa vào bên tường, có chút nhíu mày nghĩ ngợi, nhất thời chưa trả lời.
Lúc này, sau lưng Lý Phỉ có tiếng Cảnh Tri Vãn phân phó, nói: “Tỉnh Ất, ngươi mang hai sai dịch đi đến Chu phủ một lần nữa, tiếp tục thăm dò có manh mối nữa hay không.”
Phòng ngủ ở Chu phủ đều bị Cảnh Tri Vãn khám xét qua một lần, Tỉnh Ất cũng không biết còn có điều gì có thể thăm dò, nghe vậy đành phải gật đầu, đang định rời đi, Cảnh Tri Vãn lại nói: “Chu Kế Phi, Chu phu nhân từng đi tới nơi nào, gặp qua người nào, phải cẩn thận nhớ kĩ, rồi bẩm báo với ta.”
Tỉnh Ất giờ mới hiểu là Cảnh Tri Vãn muốn hắn lấy cớ đi Chu phủ tìm manh mối nhưng lại phải âm thầm theo dõi giám thị bọn người Chu Kế Phi, không dám thất lễ, vội vã lĩnh mệnh mà đi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Mà Cảnh Tri Vãn vẫn ngồi trên kiệu, mang theo A Nguyên cùng những sai dịch khác, tiếp tục đi y quán dò xét manh mối.
Lần này, bọn hắn đi đến Tâm Y quán.
Tâm Y quán cùng với các tiệm thuốc khác đều giống nhau, bên ngoài bán thuốc, cũng có đại phu tại y quán bên trong ngồi xem bệnh. Nhưng Cảnh Tri Vãn lại đứng đắn đưa tên thiếp, chờ chủ nhân đồng ý, mới đi vào gặp chủ nhân của y quán, Tả Ngôn Hi.
– – – đề lời nói với người xa lạ – – – (của tác giả)
Mọi người quốc khánh vui vẻ!
( Edit + Beta: Hàn – Mai)
– ————
Chương 44:
Tả Ngôn Hi tay trắng, không quan không tước. Nhưng nghĩa phụ của hắn, lại đường đường chính chính là Hạ vương gia, đi theo Đại Lương Hoàng đế từng chinh chiến khắp nơi, Hạ Vương Mộ Chung trong lúc chinh chiến bị thương, bệnh nặng, hiện ông đang ở biệt viện ở Thẩm Hà điều dưỡng, thỉnh thoảng lại phát bệnh, người hộ tống tả hữu mỗi ngày kê đơn thuốc chẩn trị chính là Tả Ngôn Hi.
Toà Tâm y quán, là từ Hạ Vương phủ cắt ra, Cảnh Tri Vãn lúc chờ ở hậu viện, kỳ thật đã là viện tử của Hạ Vương phủ, cũng là nhà ở dưỡng bệnh của Hạ Vương gia, không đi thông báo, ai dám tuỳ tiện đi vào?
Tính ra, công sai ở nha môn cũng có con mắt tinh ý, đi theo Cảnh Tri Vãn chờ bước vào hậu viện, liền ngừng thở, sợ đi sai bước, chọc tới vị Hạ vương gia nổi danh dữ dằn, khó tính.
Đi xuyên qua cửa tròn, ở đối diện chính là hoa lê như tuyết, xoay tròn, lượn quanh bay xuống. Cả khu vườn xanh tốt ánh xuân, đàn bướm bay dập dìu, có âm thanh trong trẻo, gió mát từ dòng suối thổi đến, hòa vào những đóa hoa lê đang bay, khiến người ta ngẩn người mê mẩn, cảm giác như không muốn đi tiếp, muốn đứng tại chỗ ngưng thần lắng nghe.
Trước mắt là làn gió xuân lưu chuyển, hoa lê bay như tuyết, nhìn thế nào thì nơi đây cũng đều giống như nơi ở của cao nhân ẩn sĩ, tuyệt không giống nơi ở của thầy thuốc.
Nhưng Tả Ngôn Hi chính là đại tôn quý nổi tiếng nhất Thẩm Hà. Bởi vì Linh hạc tủy thật giả có liên quan tới dòng họ Chu gia, lúc trước chính là mời Tả Ngôn Hi nghiệm thuốc. Vì thứ nhất Tả Ngôn Hi y thuật cao minh, thứ hai chưa hẳn là hắn xuất thân tay trắng, cho nên nếu như bên trên có hỏi tới, cũng có thể miễn đi rất nhiều rắc rối.
Cảnh Tri Vãn hiển nhiên đã cùng Tả Ngôn Hi sớm quen biết, chưa đến trước cửa, hắn liền mở miệng nói lẫn vào tiếng đàn bên trong: “Đã là người hồng trần, làm gì tấu lên khúc *”Bụi” chứ? Nghe thật sự là vô lý quá!”
(*”Bụi” đại khái có thể hiểu là khúc đàn than phiền, than thở về cuộc đời.)
Hắn vén rèm lên, cũng không vội đi vào, ngón tay trắng nõn gõ lên khung, gõ ra âm thanh có quy luật.
Tiếng đàn không khỏi có chút hỗn loạn, sau đó dừng lại.
Sau đó, chỉ nghe bên trong có người khẽ thở dài: “Huynh, ta vô lý không phải mới một ngày, chính huynh đa tình cũng không phải một ngày. Không cầu huynh *đồng bệnh tương liên, nhưng huynh cũng không cần phải nói những lời cay nghiệt như vậy chứ? Huynh còn ngại chịu thiệt, đau khổ không đủ lớn, chịu khổ không đủ nhiều?”
(*đồng bệnh tương liên: có bệnh giống nhau.)
Đằng sau, có một nam tử trẻ tuổi quần áo xanh nhạt, đón bọn hắn.
Hắn cũng chừng hai mươi tuổi, cử chỉ văn từ ưu nhã, mặt mày sơ lãng tuấn tú, khóe môi có một vòng ý cười thân thiết nhu hòa, không chút nào mất đi tư thái tự phụ cùng xuất thân quyền quý. Đám người nghiêm nghị, ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua, lại giống như nắng xuân chan hòa, làm lòng người yên tĩnh, cảm giác khẩn trương lập tức bị quét sạch sành sanh.
A Nguyên vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, liền giật mình. Người này nhìn rất quen mắt, lúc nhìn về phía nàng giữa lông mày hắn ý cười cũng thâm sâu, hẳn là… đã từng là khách quý của nàng?
Hình như Tiểu Lộc từng nói, vị công tử nào đó ở Hạ Vương phủ, cùng nàng quen biết, giao hảo không hề tầm thường, trước hôm xảy ra chuyện còn cùng nàng uống rượu thâu đêm suốt sáng…
Nàng tê cả da đầu, lặng lẽ hướng về sau xê dịch một chút, đem nửa người giấu sau đám sai dịch.
Tả Ngôn Hi không nhìn nàng thêm nữa, mà nhìn xem Cảnh Tri Vãn đi vào, liền để hắn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay bắt mạch cho Cảnh Tri Vãn. Nửa ngày, hắn mới nói: “Điều dưỡng vẫn còn tốt, chỉ là còn cần thoải mái tinh thần, ban đêm ngủ không ngon, cho dù có làm ra đồ ăn ngon tới đâu cũng khó nuốt, chỉ có thể gầy như vậy.”
Lời của hắn kỳ thật cũng rất cay nghiệt, nhưng thần sắc của hắn nhu hòa, nhìn thế nào cũng giống danh sĩ cao nhân ôn hoà hiền hậu, gọi người nghe giọng thân quen, nhưng lại phảng phất trong âm điệu có chút bén nhọn.
– – – đề lời nói với người xa lạ – – – (của tác giả)
Các muội muội nếu như yêu thích, nhớ là thêm vào kho truyện để lưu trữ nha!
(Edit + Beta: Hàn – Mai)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!