Lưỡng Thế Hoan - Chương 32: Linh hạc tủy (32)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Lưỡng Thế Hoan


Chương 32: Linh hạc tủy (32)


Nàng đột nhiên nhu thuận rất nhiều.

Khi hắn bất động thanh sắc mà dạy dỗ nàng, nàng càng ngày càng nhu thuận.

Hạ cô cô đã không còn nhớ nổi, cũng đã buông kiếm.

Ai cũng nói không rõ Hạ cô cô đúng hay sai, nhưng hắn nhất định là sai rồi.

Từ khi vừa bắt đầu đã sai rồi, mà lại biết rõ sai rồi, còn không biết hối cải, vẫn tiếp tục đi vào đường hầm đen kịt, không lối thoát.

Hắn nhiêng tai nghe tiếng của A Nguyên đã đi xa, dần dần hoàn toàn không thấy ánh sáng của đèn lồng nữa, Cảnh Tri Vãn từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc, đổ ra hai viên dược hoàn rồi uống vào, hắn mới tập tễnh đứng dậy, lấy ra một cái dao găm, gọt một đoạn nhánh cây làm đoản côn, sau đó chống cái đoản côn kia, từng bước một đi về phía trước trong bóng đêm, đi trên con đường núi hướng về phía sườn núi bên kia.

Trên sườn núi căn bản cũng không có đường, chỉ có núi đá gập ghềnh cùng bụi gai rải rác, hắn đi cũng rất khó khăn.

Hắn tiếp tục đi rất khó khăn.

-----------------

A Nguyên không ngừng nói chuyện cùng chim ưng của nàng.

Nàng hoàn toàn không nhớ rõ chính mình có từng hành tẩu một mình tại núi rừng hoang dã hay chưa, nhưng trước đó, nàng đối với hoàn cảnh này cũng cảm thấy không sợ hãi.

Hiện tại, cũng không sợ hãi…

Chẳng qua là hai người đi cùng nhau, đột nhiên lại lại biến thành một người, liền có chút ít chênh lệch.

Nhanh như vậy lại có thói quen dựa vào người khác, quả thực là mất mặt vô cùng, thực tế người nọ vẫn luôn bắt bẻ nàng – Cảnh Tri Vãn.

Ước chừng nàng đang rất cô đơn rồi?

Nhưng nàng còn có Tiểu Hoài, nàng còn có thể cùng Tiểu Hoài nói chuyện, cho nên nàng không ngừng nói chuyện, bày ra bộ dáng nàng cũng không cô đơn, lại càng không sợ hãi.

Sắc trời đen như đáy nồi, thỉnh thoảng lại có tia chớp trắng toát. Mây đen bị chiếu sáng giống như quái thú mở miệng rộng đen ngòm, rình mò nhìn xuống, giống như đợi thời cơ đem tất cả nuốt vào, tất cả những thứ trên mặt đất.

Tiểu Hoài linh hoạt mà bay vòng vòng, tiếng vỗ cánh cũng không ngừng bị tiếng gió và tiếng sấm át đi. Đèn lồng trong tay A Nguyên cũng không thể chịu nổi gió lớn, ngọn lửa chập chờn, lúc sáng lúc tối.

Đưa mắt nhìn xung quanh, phía trước đi bên nào còn khó phân biệt, chứ đừng nói là đi tìm manh mối gì.

Nàng có chút ảo não, hối hận không theo Cảnh Tri Vãn đi tránh mưa. Ngược lại nhớ tới Đinh Tào hồi trước cười nói phóng khoáng, nàng lại phục hồi tinh thần, hướng Tiểu Hoài nói: “Nếu như ta gánh chịu trách nhiệm này, cũng nên hết sức nỗ lực mới đúng, nếu không sẽ uổng mạng người chết, đúng không?”

Tiểu Hoài kêu to một tiếng, đã bay đến trả lời, chợt nghe thấy tiếng lướt cạnh mạnh mẽ hạ xuống, đâm vào bụi cỏ cách đó không xa, lập tức truyền đến thanh âm chí chóe, nhất thời nhìn không ra rốt cuộc là có chuyện gì.

A Nguyên vội rút Phá Trần kiếm ra, nhảy tới.

Thân ảnh một con rắn dài nhỏ đang lao về phía nàng, bị nàng một kiếm chém làm hai khúc, vẫn đang ở trên mặt đất vặn vẹo, Tiểu Hoài lập tức vỗ cánh bay ra, nghiêng đầu hướng nàng kêu to, lại giống như tranh công bình thường.

A Nguyên chăm chú nhìn kỹ, con rắn kia trước đó đã bị rách phần bụng, gảy đi nội tạng, hiển nhiên là do móng vuốt sắc bén của Tiểu Hoài gây nên.

Con rắn này mặc dù không lớn, nhưng trên đầu có tam giác, rõ ràng là rắn độc. Hôm nay mặc dù đã qua kinh trập, thời tiết còn không nóng lắm, rắn và các loại côn trùng còn ít, không chừng là con rắn này đã cắn chết con thỏ kia.

( Edit + Beta: Hàn – Mai)

Chương 64:

Trong tâm trí, Cảnh Tri Vãn đã từng nói rằng chỗ này không phải nơi có thể sản sinh rắn độc, A Nguyên lại đi tới chỗ chim ưng và rắn đánh nhau xem xét.

Một lát sau, nàng nhặt lên hai gốc Phụng Tiên một nửa đã héo khô.

Bụi cây này không lớn bằng Phụng Tiên bình thường, phiến lá nhỏ hơn, hơi dày đặc. Đúng là cùng chủng loại Phụng Tiên mà A Nguyên đã thấy ở Hạ Vương phủ.

Thị nữ của Tả Ngôn Hi là Tiểu Ngọc từng nói, Phụng Tiên thu hút rắn độc, nhưng toàn bộ gốc Phụng Tiên đều có thể giải độc. Như thế xem ra, con rắn độc này hẳn là vì Phụng Tiên Hoa mà tới.

Một đạo sấm chớp bổ xuống, cây Phụng Tiên trong tay nàng sáng lên, sau đó mưa ầm ầm trút xuống.

Cơn mưa gió này đã nổi lên nửa ngày, một khi đã bạo phát, quả thực không phải đùa giỡn.

A Nguyên ôm theo cây Phụng Tiên bỏ đi, cầm *áo tơi phủ lên người, lại đem đèn lồng thu vào trong, để ngừa ánh sáng chập chờn này bị gió thổi hoặc bị mưa làm tắt.

(*áo tơi: áo mưa dạng một mảnh thời xưa)

Nhìn độ héo rũ của Phụng Tiên, rất có thể là Đinh Tào đã hái.

Đinh Tào một mực theo dõi vụ án này, hắn biết rõ Phụng Tiên từng xuất hiện trong Linh hạc tủy, đã từng xuất hiện ở Hạ Vương phủ, trong lúc tra án, hắn thấy gốc Phụng Tiên, tất nhiên sẽ nhổ xuống vài cọng để cất giữ về nha môn.

Có lẽ, chính là hắn phát hiện được mấu chốt, mới có thể bị loại độc này hại.

Phụng Tiên bị vứt bỏ chỗ này, như vậy, Đinh Tào rất có khả năng bị hại ở chỗ này.

Sau trận mưa lớn này, manh mối còn sót lại tất nhiên bị cọ rửa không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nàng phải thừa dịp mưa gió mới tới, bắt lấy cơ hội cuối cùng tìm tòi manh mối.

Ngọn đèn rất mờ nhạt, nàng cần nghiêng thân cẩn thận xem, mới có thể thấy rõ tình hình xung quanh.

Có một con đường nho nhỏ, có lẽ là thợ săn hoặc tiều phu nào đó khai mở, bên cạnh lại có con đường nhỏ kéo dài.

Lúc Đinh Tào đi tới đây, có lẽ chưa mất phương hướng thần trí, mà chẳng qua là hắn nóng lòng xuống núi, dò xét con đường nhỏ.

Phụ cận cũng không nhìn rõ ràng dấu vết đánh nhau, nhưng ở một bụi cỏ ven đường có một cái đầu rắn độc bị đập bẹp, cùng với con rắn độc bị Tiểu Hoài mổ lúc nãy là cùng một loại.

A Nguyên chậc chậc một tiếng, hướng Tiểu Hoài nói: “Nhìn ngươi mổ máu me đầm đìa, có chút buồn nôn! Ngươi xem người ta, cầm đao ở trên đầu đập, hai đến ba cái là xong việc! ”

Tiểu Hoài nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt vô tội.

Nhưng Tiểu Hoài tốt xấu gì cũng có thể nghiêng đầu nhìn nàng, còn Đinh Tào lưu loát hai ba lần đập bẹp đầu rắn độc, rốt cuộc cũng không quay được đầu nhìn nàng nữa.

A Nguyên ôm lấy eo, cơ hồ đem đèn lồng ôm vào trong ngực, một tấc lại một tấc cẩn thận tìm kiếm trong bụi cỏ gần đó. Hạt mưa lớn cứ tách tách mà rơi trên áo tơi sau lưng nàng, thính giác mơ hồ, mưa chảy xuôi xuống cái mũ, làm tầm nhìn mắt mơ hồ.

Nàng lau nước mưa vô số lần, có chút chết lặng mũi chân rốt cuộc đụng phải cái gì, nàng đem vật đang xoay tròn trong bụi cỏ đá ra.

A Nguyên mắt sáng lên, vội cúi người đem vật kia cầm trong tay, đang định nhìn kỹ, chợt nghe Tiểu Hoài kêu một tiếng, theo sát lấy nàng, trên áo tơi sau lưng đang bị mưa trút xuống, lập tức vai trái của nàng bị tê rần.

Đau nhức truyền tới, Tiểu Hoài đã nhanh chóng lao tới, ra sức mổ vật uốn éo cắn phía sau lưng nàng.

( Edit + Beta: Hàn – Mai)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN