Thậm chí, bà ấy còn cắt cả nến thắp sáng ban đêm của chúng ta, chỉ cho phép nhà bếp đưa cơm nguội ngắt.
Mặc dù ta vẫn luôn may vá quần áo, giày tất cho bà ấy, rảnh rỗi liền ra nhà bếp phụ giúp, ngày ngày đều ra sức lấy lòng bà ấy.
Nhưng bà ấy vẫn nhất quyết muốn đuổi chúng ta đi.
Bởi vì ta đã mười bốn tuổi, trổ mã xinh đẹp, đôi mắt sáng, hàm răng trắng rất giống mẹ ta, điều này khiến ta trở thành cái gai trong mắt bà ấy.
Đi, nhất định là phải đi.
Nhưng ta không thể cứ thế mà ra đi tay trắng.
Bởi vì ta còn có muội muội, cho dù không phải vì bản thân mình, ta cũng phải tìm cho Nghi Nhi một con đường tốt đẹp.
Ngoại thành huyện Tần có ngọn núi Nam Sơn, trên núi toàn là phần mộ.
Ta dùng số bạc lẻ kiếm được nhờ đan tua rua, thuê người xây một ngôi mộ rỗng ở sườn núi Nam Sơn gần đường cái, sau đó hàng ngày lặng lẽ xách giỏ, dẫn Nghi Nhi lên sườn núi khóc lóc trước mộ.
Nghi Nhi quỳ trên đất, rụt rè quay đầu hỏi ta: “Tỷ tỷ, trong mộ này chôn ai vậy?”
Ta vừa khóc vừa bẻ bánh rải xuống đất: “Là cha và mẹ.”
“Nhưng mà tỷ tỷ, cha không phải bị nước lũ cuốn đi rồi sao?”
“Đừng hỏi nữa, khóc to lên là được.”
“Muội khóc không ra.”
“Vậy thì nghĩ đến di nương đi.”
“Hu hu… Cha… Mẹ…” Mắt Nghi Nhi đỏ hoe, lập tức òa khóc nức nở.
Ta còn khóc to hơn cả nó, bi thương hơn cả nó, nước mắt giàn giụa, gào khóc thảm thiết, vừa khóc vừa ngâm nga không ngớt:
““Song yến trên xà nhà tiều tụy,
Chim non trong tổ mập mạp.
Cánh chim non chưa kịp cứng cáp,
Tổ bị phá, con cái chia lìa.
Bao giờ cho đến ngày trở lại,
Để đền đáp ân nghĩa song thân.””
Núi rừng Nam Sơn hoang vắng, cây cối rậm rạp, chim chóc trong bụi cây bị tiếng khóc của chúng ta kinh động, bay túa ra khắp nơi kiếm ăn.
Tiều phu trên núi, nông phu cuốc cỏ, khách qua đường, người người đều dừng chân, ai nấy đều kinh ngạc, nghe rồi nghe lại liền bị chạnh lòng rơi lệ.
Chẳng tới bảy ngày, cả huyện Tần đều truyền tai nhau.
Người ta nói trên núi Nam Sơn có hai nữ lang hiếu thuận cảm động trời xanh, ngay cả đàn chim cũng vì thế mà bay đến, hàng ngày vờn quanh bên cạnh hai nàng, lưu luyến mãi không rời.
Lại có những vị thư sinh hiếu kỳ hào hứng tìm đến, rưng rưng nước mắt rời đi.
Rất nhanh, một khúc ca bi ai《Chim non lìa tổ》đã truyền khắp các thư viện lớn nhỏ, quán trà, thuyền hát ở huyện Tần.
Thậm chí còn có người từ kinh thành nghe danh tìm đến, nhất định phải tận mắt chứng kiến dung nhan của hai nàng hiếu nữ núi Nam Sơn.
Nghi Nhi dù sao cũng còn nhỏ, nó chột dạ hỏi ta: “Tỷ tỷ, đàn chim rõ ràng là đói bụng đến nhặt vụn bánh, tại sao bọn họ lại nói là thần điểu hiển linh?”
Ta cười: “Đó là bởi vì con người ta chỉ tin vào những điều bản thân mình muốn tin tưởng mà thôi.”
“Vậy ngày mai chúng ta còn đi khóc lóc trước mộ nữa không?”
“Không đi nữa.”
“Tại sao không đi?”
“Bởi vì chỉ có thoáng nhìn một lần, mới càng khiến người ta ngày đêm mong nhớ.”
Nghi Nhi nửa tin nửa ngờ, nhưng không ngờ ngày hôm sau, trước cửa Trần phủ liền xuất hiện một chiếc xe ngựa, nha hoàn đến báo, là khách quý từ kinh thành đến.