Ta tò mò: “Nhị công tử vì sao mà bực bội vậy?”
“Haizz, nghe nói là bị người ta hãm hại, cướp mất công lao thảo phạt sơn tặc.”
Ta cười: “Thì ra là vậy, trách không được nhị công tử lại như vậy.”
Các vị công tử sống ở tiền viện, còn ta sống ở hậu viện, phủ đệ rộng lớn, nam nữ thụ thụ bất thân, thật ra rất khó chạm mặt nhau.
Nhưng không ngờ, chưa đầy hai ngày sau, nhị công tử ngang ngược kia lại chủ động đến quấy rầy ta.
Đêm thu tĩnh mịch, ta lại một lần nữa quên mất thời gian trong Lãm Nguyệt các, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới dụi dụi đôi mắt đau nhức, đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua gốc cây quế trong vườn sau, đột nhiên, một viên đá nhỏ từ trên trời rơi xuống, “bộp” một tiếng rơi trúng ngay trước chân ta.
“Nữ lừa đảo, lúc trước ngươi cũng giả vờ như vậy sao?”
Ngẩng đầu, một thiếu niên đầu cài trâm ngọc, mặc áo bào màu đỏ đang ngồi vắt vẻo trên cành cây.
Hắn một tay cầm bánh nướng, tay kia bẻ vụn bánh, thản nhiên vung tay, không bao lâu sau đã có những chú chim non thức dậy bay xuống nhặt nhạnh thức ăn.
“Hiếu nữ núi Nam Sơn, thần điểu hiển linh, hừ, chẳng lẽ mắt của người đời đều mù hết rồi à?”
Hắn tựa lưng vào thân cây quế, ánh mắt khiêu khích, khóe môi nhếch lên đầy vẻ ngạo mạn.
Ta đứng giữa làn gió mát buổi sớm, thần sắc thản nhiên, im lặng nhíu mày.
Hắn khinh thường, bực tức, ngạo mạn, thấy ta im lặng không nói, sắc mặt hắn càng thêm đắc ý: “Nữ lừa đảo, bị vạch trần nên không còn gì để nói nữa phải không?”
Ta bình tĩnh lắc đầu, đưa tay chỉ chỉ tóc hắn, ánh mắt thương hại, giọng điệu chân thành: “Trên đầu ngươi có phân chim.”
“Hả?!”
Hắn ngày thường chắc hẳn rất thích sạch sẽ, vừa nghe xong liền nghiêng người, lập tức nhảy xuống khỏi cây.
“Thật là xui xẻo!”
Trong lúc bối rối, hắn luống cuống tay chân móc một chiếc khăn tay từ trong n.g.ự.c ra, liên tục lau đi lau lại trên đầu, sau khi lau xong, còn tức giận ném mạnh chiếc khăn xuống đất.
Ta cười nhạo: “Người muốn người khác xui xẻo thì bản thân trước tiên sẽ gặp xui xẻo.”
“Đắc ý cái gì? Kẻ lừa đảo, mượn danh tiếng để trục lợi như ngươi, Khương phủ ta tuyệt đối không dung túng.”
Thân hình hắn cao hơn ta rất nhiều, như một cây tùng xanh chắn trước mặt ta.
Gió sớm se lạnh, cây tùng xanh mát.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lọn tóc vừa rồi bị chiếc khăn làm rối của thiếu niên, mang theo ba phần màu trắng xám không rõ là từ phân chim, theo gió sớm lay động qua lại đầy vẻ ngang ngược, bất khuất.
Ta cụp mắt, mím môi, nghiến răng, lách người bước qua hắn, bỏ đi: “Không dung túng, ta đi là được.”
Không đi không được.
Bởi vì, nếu không đi, ta sẽ không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Trong Lâm Phong quán, ta kể lại chuyện này cho Khương Nam và Nghi Nhi nghe.
Nghi Nhi sợ hãi mặt mày tái mét, nắm chặt lấy tay áo ta nói: “Tỷ tỷ, có phải nhị công tử sẽ đuổi chúng ta đi không?”
Khương Nam lại nắm lấy tay nó cười nói: “Làm gì đến mức đó, lát nữa ta dẫn hai người đi gặp cha ta.”