Lương Tướng
Chương 18: Hang nóng động lạnh
Tiêu Mị gật đầu, “Khi ta còn là quân nô, đã từng dùng binh khí của Vọng Dạ.”
“Huynh từng là quân nô?” Lông mày của Lâm Trục Lưu giật giật.
Trước khi gặp nàng La Lưu của Tử doanh chính là một quân nô, Lâm Trục Lưu được nghe từ hắn rất nhiều những chuyện cũ bất kham, bao gồm phải phục vụ sự ham muốn về dục vọng của một số binh sĩ không có nơi để phát tiết. Khuôn mặt của Tiêu Mị cực tuấn tú, thân hình cao ráo rắn chắc, màu da lại đẹp, chắc là đã phải chịu không ít lần bị bắt nạt trong quân doanh.
“Ta chưa từng bị người ta cưỡng bức.” Tiêu Mị nhìn nàng một cái, rồi nhanh chóng lên tiếng.
Lâm Trục Lưu nhìn ánh mắt y dần u ám, bèn cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá, có khả năng đã làm tổn thương y. Vội vàng giải thích: “Cũng đâu có gì, năm ấy ta bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà, cũng từng lưu lạc đến thanh lâu rửa chân cho hoa khôi mà.”
“Đuổi ra khỏi nhà?” Tiêu Mị hơi sững sờ.
Những chuyện về Lâm Trục Lưu y gần như đều nghe ngóng từng chuyện một, thuở thiếu thời nàng từng làm không ít chuyện hoang đường: quyến rũ tiểu nương tử ở Liễu Nam, trộm phụng đài đầu của Đế Hậu, chặt dâu tuyết của Vô Tương Quan, từng đánh tam công tử nhà quận vương. Nhưng Tiêu Mị chưa từng nghe nói, Lâm Trục Lưu bị cha nàng đuổi ra khỏi nhà.
“Đúng thế, đuổi ra khỏi nhà. Năm ấy ta đánh gãy chân của cái gã tứ hoàng tử ức hiếp bách tính ở đế đô, suýt chút nữa hại cả nhà bị tịch biên. Tiên đế thánh minh đã đặc xá cho ta, nhưng phụ thân vẫn cứ trục xuất ta ra khỏi gia phả, ba tháng kia thật sự sống không bằng chết.” Lâm Trục Lưu bĩu môi.
“Sau đó cha nàng đã tha thứ cho nàng, có thể thấy ông ấy vẫn thương nàng mà.”
Lâm Trục Lưu ngượng ngùng xoa mũi, “Đúng thế, ba tháng sau phụ thân tìm ta trở về. Ta liền biết ông ấy thương ta, năm ấy nền móng của ta vững chắc hơn ca ca, người say mê võ thuật như ông ấy sao nỡ lòng nào mà quẳng ta đi được? Hơn nữa, cha ta thích nhất là con gái, người khác không biết thì thôi, còn tưởng giấu được cả ta sao? Lúc phụ thân dạy võ nghệ cho ta luôn nhẫn nại hơn so với ca ca, có điều… ôi, không nói cái này nữa, ta dẫn huynh đi xem nơi luyện binh khí.”
Lâm Trục Lưu nắm lấy cổ tay của y, dẫn y đến chỗ sâu hơn của hang động.
Đài luyện binh của Lâm Trục Lưu ở trong cùng của hang động, nơi đó nóng bức, ngột ngạt, suốt cả ngày tỏa ra mùi da thịt bị hong cháy của sự chết chóc.
“Nóng quá, lâu lắm rồi ta không vào đài luyện binh của mình rồi.” Lâm Trục Lưu khẽ mỉm cười, búi gọn toàn bộ mái tóc dài đang xõa một nửa lên đỉnh đầu, rồi lại duỗi tay xắn tay áo lên, xắn thẳng qua bả vai, “Năm kia ta có được một quặng sắt, cứ mãi không biết nên rèn loại binh khí gì, bây giờ nghĩ, vừa vặn có thể làm một cây chúc long tặng huynh.”
Nàng lấy một thanh quặng màu bạc dưới án, bỏ vào trong dung nham, thanh quặng kia nóng chảy thành chất lỏng ánh lên sắc màu bạc, vừa nhìn đã biết là được hình thành từ một loại khoáng thạch tốt.
“Thích không?” Lâm Trục Lưu dùng chiếc kẹp làm bằng đá múc chất lỏng lên bàn, không buồn ngoảnh đầu lại hỏi Tiêu Mị: “Quặng này làm cây chúc long xong vẫn còn thừa lại rất nhiều, theo ta thấy huynh còn có thể chọn một loại binh khí bản rộng nữa đấy. Thế nào? Ta hiếm lắm mới có dịp tự tay rèn binh khí, huynh phải nắm chắc cơ hội đấy.”
Tiêu Mị nhìn Lâm Trục Lưu nói chuyện, con ngươi lấp lánh rực rỡ như trân châu. Y duỗi tay nghịch tóc mái đang xõa ra của nàng, dịu dàng hỏi: “Tướng quân, trước đây nàng vẫn thế này sao?”
“Thế này là thế nào?” Lâm Trục Lưu kỳ quái nhìn y, không biết y muốn ám chỉ điều gì.
Tiêu Mị nâng mặt Lâm Trục Lưu lên, ép nàng ngoảnh đầu lại nhìn y, “Trước đây cứ nghe người ta bảo nàng là nữ tu la của Qua Tỏa thành, rồi còn nói nàng là quỷ dạ xoa của Đoan Nguyệt, nhưng ta cảm thấy nàng rất tốt, ta rất thích.”
Y cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi của Lâm Trục Lưu một lát, nói với nàng: “Tướng quân, ta muốn nàng giúp ta một việc, dùng thanh quặng này chế thành dạng sợi cực mảnh.”
“Sợi? Huynh muốn dệt lưới? Đánh cá?” Lâm Trục Lưu cảm thấy đầu óc mình trở nên ngớ ngẩn, mơ mơ màng màng hỏi lại một câu.
Tiêu Mị bị suy nghĩ bay bổng của nàng làm cho buồn cười, vỗ lên vai nàng nói: “Không phải dùng để đánh cá, có tác dụng khác.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, “Huynh thích là được rồi, có điều hơi rắc rối, huynh muốn ở đây đợi ta, hay ra ngoài lượn một vòng?”
“Ta ở đây với nàng.”
Quặng sắt được vớt ra khỏi dung nham nóng rực một lúc thì dần dần trở nên cứng lại.
Lâm Trục Lưu nhân lúc nó đang dần cứng lại, cổ tay cực kỳ khéo léo điều khiển cái kẹp dài đảo qua đảo lại quặng sắt kia. Đó vốn dĩ là khoáng thạch lỏng không hình không dạng, trải qua bàn tay như làm ảo thuật của nàng mà trở nên vừa mảnh vừa dài.
“Ơ, Lâm Trục Lưu, cô nhóc này hành nghề lại rồi hả? Mới mẻ đây!”
Lâm Trục Lưu nghe thấy giọng nói này nhưng không hề ngẩng đầu, mà tiếp tục chuyên tâm vào công việc đang làm dở dang. Tiêu Mị vừa ngoảnh đầu, thì trong thấy một nam nhân cầm cây búa sắt, đây là Liễu Vô Uyên sư phụ rèn binh khí nổi tiếng của Nhung sơn.
Thân hình của Liễu Vô Uyên không cao lắm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, từ đuôi mắt đến hàm dưới bên má phải có một vết sẹo vừa sâu vừa dài. Y vốn dĩ là đội trưởng đội kỵ binh dưới tay Lê Vệ, sau khi bị Tần Miêu Ngọc đại tướng quân của Ẩn Vu quốc chém què một chân, thì thuận thế lên Nhung sơn làm thợ rèn binh khí.
Y sinh sống lâu năm ở Nhung sơn lạnh lẽo, nhưng cho dù ở đây liên tục trong một thời gian dài, thì cũng từng nghe binh sĩ Tử doanh lên Nhung sơn vận chuyển binh khí tán gẫu với nhau: Lâm soái ế chồng cuối cùng đã có đàn ông rồi; người kia trông khôi ngô tuấn tú; người kia thế mà nấu ăn rất ngon; người kia vì Lâm soái suýt chút nữa bị Lương Quảng xử rồi; ba la ba la…
Liễu Vô Uyên vẫn luôn không tin, Lâm Trục Lưu ấy á, mụ hổ cái, mụ dạ xoa! Ngay cả khắc tinh trong lòng nam nhân của Qua Tỏa cũng gả đi được, vậy thì thiên hạ sắp thống nhất rồi.
Nhưng nhìn Tiêu Mị bên cạnh Lâm Trục Lưu, hắn thừa nhận bản thân mình khá là kinh ngạc.
Lâm Trục Lưu vốn dĩ có một người thương, là Ân Trọng Hải con trai của thành chủ thành Liễu Nam. Nói thật, tuy người này trông anh tuấn hơn Ân Trọng Hải nhiều, nhưng điệu bộ điềm đạm, thu liễm kia của hai người quả thật trông y chang nhau, tuy người này suýt chút nữa vì Lâm Trục Lưu mà bị người ta xử mất, nhưng Liễu Vô Uyên vẫn cảm thấy rất ư là không thoải mái vì cái điệu bộ này của y.
“Ngươi là nam nhân của tiểu tử Lâm gia?” Liễu Vô Uyên đi đến trước mặt Tiêu Mị người cao hơn hắn hơn cả thước, vung mạnh cây búa sắt trên vai tới.
Tiêu Mị thoắt cái rút ra Trục Lưu kiếm bên hông, dùng sống kiếm khẽ chặn lại cây búa sắt kia, nâng cánh tay đẩy búa sắt ngược trở về.
Liễu Vô Uyên bị thế chặn của y khiến cho loạng choạng, thầm nhủ động tác của người này quả thật má nó đẹp ghê! Nếu như ở đây có nữ nhân, tám phần là sẽ bị mê hoặc cả đám.
Y lắc đầu, thầm nghĩ, Lâm Trục Lưu cả đời chưa từng được lời đồng cắc nào, vừa được lời là lời ngay một bông ngô đực này, cũng coi như không bị thua thiệt. Hắn cười cười, rồi lại hùng hổ nhìn Tiêu Mị vài cái, cuối cùng vác chiếc búa lên vai rời khỏi.
Tiêu Mị bị hành động của hắn khiến cho ngớ người, xoay người nhìn Lâm Trục Lưu, thì thấy nàng vẫn luôn cúi đầu nghịch cây kẹp đá trong tay, chỉ thấp thoáng trông thấy ý cười bên khóe miệng.
“Tướng quân, hắn là?”
“Ông ấy là sư phụ của ta, kỹ thuật rèn sắt của ta là do ông ấy dạy đấy.”
Lâm trục Lưu bỏ quặng sắt đã được làm thành sợi mảnh vào xe đẩy bên cạnh, vẫy tay với Tiêu Mị, rồi đi ra cửa động.
Cách khoảng một dặm về phía tây của Viêm động, là một động băng cực hơn. Hai người cùng đi vào trong động băng, Tiêu Mị trông thấy một tòa bia bằng băng cực lớn.
Lâm Trục Lưu đặt những sợi sắt đã được cuộn thành khoanh tròn vào một góc của tấm băng bia, tấm băng bia kia bốc lên một luồng khói trắng, còn cuộn sắt thì khảm sâu vào trong đó. Nàng cầm lấy xẻng xúc một ít tuyết đắp lên trên, rồi chỉ vào tấm băng bia nói với Tiêu Mị: “Tất cả binh khí làm ra trong Viêm động, đều sẽ bỏ vào trong băng động này làm lạnh, bởi vì nhiệt độ ở đây cực lạnh, nên binh khí sau khi được làm lạnh sẽ vô cùng rắn chắc và bóng láng. Đây là ưu thế đặc thù của môi trường tự nhiên ở Nhung sơn, cũng là nguyên nhân mà binh khí được làm ra tại Qua Tỏa bền bỉ hơn so với những nơi khác.
Tiêu Mị nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy trong tấm băng bia khổng lồ khảm đủ loại binh khí, trong ánh mặt trời chiếu rọi ánh lên sự đẹp đẽ kinh tâm động phách.
Hai người đợi trong động băng một lúc, có một nhóm thợ rèn đi vào trong động băng.
Nhóm người kia nhìn thấy Lâm Trục Lưu, thì cung kính gật đầu với nàng. Người dẫn đầu cất vang mệnh lệnh, sau đó cả đám người đồng loạt giơ chiếc búa lớn, đập vỡ một trong những tấm băng bia. Theo tiếng nứt vỡ cực lớn, khối băng vỡ vụn và binh khí hoàn chỉnh đồng loạt rơi xuống đất, nhóm người kia quăng binh khí vào xe đẩy, khom lưng cúi chào Lâm Trục Lưu, rồi xoay người rời khỏi.
“Thế nào, trước đây có từng nhìn thấy cảnh tượng này chưa?”
Tiêu Mị mấp máy đôi môi, nhất thời không biết phải nói thế nào.
Lâm Trục Lưu cầm lấy cái đục bên cạnh đào khối băng ban nãy ra, lấy sợi sắt cực mảnh kia ra đưa cho Tiêu Mị rồi nói: “Xem này, quặng sắt được làm ra tại Nhung sơn, có phải khác với những nơi khác lắm không?”
Tiêu Mị cầm lấy quan sát, sợi sắt này vừa mảnh vừa đồng đều, chất liệu cũng dẻo dai vô cùng. Y cười với nói Lâm Trục Lưu, “Tướng quân, cho ta một buổi tối, ngày mai ta có thứ muốn tặng cho nàng.”
Tối hôm ấy Lâm Trục Lưu đi tuần từ động băng về, thì trông thấy Tiêu Mị ngồi ở cửa căn phòng trên đỉnh núi, trong tay cầm khoanh sắt sợi kia, không biết đang làm gì.
“Tiêu Mị, huynh vẫn chưa ngủ à?”
Lâm Trục Lưu đi tới, thấy y thế mà dùng sợi sắt mảnh kia đan một món đồ, bất giác sững sờ.
“Làm gì vậy? Phải đan tỉ mỉ thế sao? Đây là món đồ muốn tặng ta?” Nàng hỏi.
“Sáng mai sẽ đưa cho nàng, nàng đi nghỉ trước đi.”
“Huynh cũng nghỉ đi, nếu đã là tặng ta, thì cũng không cần gấp gáp thế đâu.” Lâm Trục Lưu nhìn cách thức đan tỉ mỉ kia, chậc lưỡi đáp: “Cái này phải đan đến khi nào vậy?”
“Một tối chắc là sẽ đan xong.” Tiêu Mị dụi mắt, đẩy nàng đi rồi nói: “Nàng đi nghỉ trước đi, ta vẫn chưa buồn ngủ.”
“Ôi chao, đừng cậy mạnh nữa, huynh đừng có nhìn thấy thợ rèn binh khí ở đây, rồi hứng lên bắt đầu bùng nổ chứ? Ta về phòng trước, huynh chịu không nổi nữa thì vào.”
“Ừm.” Tiêu Mị phụ họa một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên tiếp tục công việc của mình.
– Shen dịch –
Ps: Cảm ơn bạn Nguyễn Thanh Thủy đã des tặng mình tấm ảnh này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!