Lương Tướng - Chương 75: Không còn gì để nói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Lương Tướng


Chương 75: Không còn gì để nói


Lâm Trục Lưu tiễn Dung Liễm ra đến cửa, thì trông thấy hai thị vệ đang đứng chờ sẵn, hai người này trông thấy Dung Liễm, thì lặng lẽ đi theo sau.

Lâm Trục Lưu cảm thấy kỳ lạ, Dung Liễm là ngự y trưởng, theo lý mà nói thì không cần người hầu tháp tùng, và cũng không đến mức bị áp giải giống như phạm nhân thế này, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện hai người không rõ lai lịch đi theo, thật sự không biết họ định làm gì.

Đi đến cửa điện, Dung Liễm mập mạp dừng lại.

Dung Liễm sinh ra tại một vùng quê nhỏ, trước khi tiến cung ngay cả thị trấn hắn cũng chưa từng đến, tiếp xúc với hắn sẽ cảm nhận được một hương vị thôn quê chân chất. Dáng người hắn vốn không đẹp, song lại không muốn thay đổi, cho dù mặc triều phục màu đen thêu chỉ vàng lộng lẫy cũng vẫn không thể nào khiến người ta động lòng nổi.

Một người như vậy, lần đầu vào cung, trở thành một kẻ hơn hai mươi tuổi đầu mà vẫn chưa từng chạm vào nữ tử, bị đồn thổi là đoạn tụ, đến mức ngay cả bản thân hắn cũng tin rằng mình là bảo bối trong tim của Tần Miêu Ngọc chiến thần Ẩn Vu.

“A Trục, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, phải bảo trọng.” Dung Liễm không nói nhiều thêm nữa, liếc nhìn thị vệ bên cạnh, rồi xách hòm thuốc đi về phía Ngự Dược phòng.

Lâm Trục Lưu cảm thấy kỳ lạ, nhưng thật sự không nghĩ ra cụ thể là thế nào. Định trở vào tẩm điện bàn bạc với Tiêu Mị, thì nghe thấy tiếng ồn ào chấn động từ ngoài cổng thành vọng vào. Nàng nhủ thầm hẳn là quân đội của Đoạn Phi đến tấn công, Lâm Trục Lưu vội vàng dắt ngựa, phóng như bay về phía cổng thành.

Cưỡi thẳng ngựa lên đầu thành, Lâm Trục Lưu trông thấy một đội quân hùng hậu đang tập hợp dưới cổng thành, binh sĩ trên đầu thành cũng vẫn giữ nguyên tư thế phòng ngự, binh sĩ dưới thành ngoài ồn ào ầm ĩ ra, thì không thấy có hiện tượng muốn công thành.

Đang cảm thấy kỳ lạ, thì nàng trông thấy thủ lĩnh của quân đội kia lại là Tần Miêu Ngọc, toàn quân cũng đang mặc áo giáp của đế đô.

“Chuyện dưới thành là thế nào?” Lâm Trục Lưu tóm lấy một tiểu tướng thủ thành hỏi.

“Lâm tướng quân, là bại binh của Tần tướng quân, Đoạn vương không cho phép mở cổng thành để bọn họ vào.”

Lâm Trục Lưu dằn mạnh cây trường kích xuống đất, nổi giận: “Số binh sĩ Tần tướng quân dẫn theo còn chưa bằng hai phần mười của phản quân, tỉ lệ thắng trận đã cực kỳ nhỏ, hơn nữa dưới kia toàn bộ là binh sĩ của đế đô, tại sao lại không mở cổng thành!!”

“Lâm tướng quân, mạt tướng chỉ tuân theo chỉ ý của Đoạn vương, những chuyện khác… những chuyện khác mạt tướng không rõ…”

Lâm Trục Lưu còn đang định nói gì đó, thì nghe thấy Tần Miêu Ngọc gọi, nàng buông tên lính gác kia ra bước tới cạnh tường thành.

Khải giáp bạc của Tần Miêu Ngọc nhuốm đầy những máu, trên người cũng loang lổ máu tươi, có lẽ là đã bị trọng thương, vì để ổn định quân tâm mà gắng gượng đến tận bây giờ. Hắn và Lâm Trục Lưu vốn là anh hùng quý mến anh hùng, Lâm Trục Lưu thấy hắn như vậy, thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa, suýt chút nữa đã cầm đao ép lính gác mở cổng thành.

“A Trục!” Tần Miêu Ngọc gọi Lâm Trục Lưu, rút một mũi tên từ sau lưng, cột một tờ giấy lên thân của mũi tên, khẽ dùng sức bắn lên đầu thành.

Lâm Trục Lưu tiếp được mũi tên kia, mở ra đọc, sắc mặt chợt biến.

Hóa ra mấy năm nay Ẩn Vu hạn hán liên miên, mặc dù có Đoan Nguyệt cứu tế, song hạn hán vẫn là hạn hán, tuy có thể hòa hoãn nhưng không thể giải quyết triệt để. Bởi vì hạn hán mà quốc khố của Ẩn Vu trống rỗng, lòng dân tan rã, Đoạn vương cảm thấy lực bất tòng tâm, định truyền ngôi vị cho Đoạn Trầm Phong, còn mình ngồi lên vị trí Thái thượng hoàng để phò tá. Song mấy năm nay tình hình đất phong của Đoạn Phi và Đoạn Hy được cai trị tốt hơn của Đoạn Trầm Phong rất nhiều, vì vậy hành động này của Đoạn vương khiến lòng dân bất mãn. Trong thư Tần Miêu Ngọc nói với Lâm Trục Lưu rằng, Đoạn Trầm Phong có thể phụ quốc nhưng không thể trị quốc, mà Đoạn vương bởi vì thương hắn hơn nên bác bỏ hết tất cả ý kiến của triều thần, kiên quyết muốn truyền vương vị cho một người không phải con trưởng cũng không phải con của chính thất là hắn, hơn nữa Đoạn vương càng già càng lẩm cẩm, không những chuyên sủng Tương phu nhân mẫu thân của Đoạn Trầm Phong, mà còn sắp xếp họ hàng của bà ấy vào các vị trí quan trọng. Bốn người con của Đoạn vương dấy lên làm phản, Tần Miêu Ngọc vốn cũng tham gia vào đó, nhưng ngặt nỗi Dung Liễm còn trong tay của Đoạn vương, Đoạn vương uy hiếp buộc Tần Miêu Ngọc phải đối đầu với phản quân.

“A Trục, về nơi ở trước, xem Tiêu Mị có gì khác lạ không!” Tần Miêu Ngọc cau mày hét lớn, ý bảo nàng đừng quan tâm đến hắn.

Lâm Trục Lưu nghe được lời này như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, nhớ lại lúc trò chuyện riêng với Dung Liễm, vội vàng xoay người lên ngựa phóng như bay về phía tẩm điện.

Lâm Trục Lưu về đến nơi, tẩm điện nào còn bóng dáng của Tiêu Mị nữa? Nàng đang định đến đại điện tìm Đoạn vương nói lý lẽ thì thấy Lý Lộc vội vàng chạy tới.

“Lý Lộc, Tiêu ca đâu rồi?”

“Lâm tướng quân! Tiêu tướng quân bị Đoạn vương cho vời đến đại điện rồi, bảo là bàn bạc chiến sự, ngài mau đến đại điện đi!”

Lâm Trục Lưu nghe hắn nói vậy, thì biết ngay chắc chắn Tiêu Mị đã bị Đoạn vương giam lỏng. Nàng trầm ngâm trong phút chốc, nói với Lý Lộc: “Lý Lộc, chỉnh đốn lại đội ngũ của Lam doanh, rồi bảo Tiểu Tứ chỉnh đốn lại quân đội của Tử doanh nữa, ta đi rồi về ngay.”

“Lâm tướng quân, tiếng hò hét ngoài thành có phải là phản quân tấn công đến không?”

Lâm Trục Lưu cười bất đắc dĩ, “Ai chính ai tà cũng rất khó nói, có điều trận là phải đánh rồi đó, bảo trọng nhé.”

Vẫn chưa đến đại điện, Lâm Trục Lưu đã bị một hoạn quan ngăn lại, thiếu niên môi đỏ răng trắng khẽ chắp tay trước đầu ngựa của nàng, nói: “Lâm tướng quân, Đoạn vương mời ngài dời bước đến Giáng Long điện.”

Nàng gật đầu, nhảy xuống ngựa, đi theo hoạn quan kia đến Giáng Long điện.

Giáng Long điện nằm ngay bên cạnh đại điện, trong điện cực kỳ lạnh lẽo, nhưng chỉ thắp một ngọn đèn dầu trên tường đá, vừa bước vào thì một mùi tanh nồng ập tới, khiến Lâm Trục Lưu ho khan.

“Lâm tướng quân, mời đi bên này.” Hoạn quan nọ cất chất giọng the thé, khiến Giáng Long điện vắng lặng u ám càng trở nên rờn rợn.

Lâm Trục Lưu đi về phía trước một lát, thấy bóng đen thoát ẩn thoắt hiện dập dờn phía trước, vừa phẫn nộ vừa ngạc nhiên hét lên: “Tiêu ca!”

Tiêu Mị bị nhốt bên cạnh trụ đá cách nàng không xa, không bị xích tay chân, nhưng có hai chiếc cảo màu đồng, xuyên thẳng qua hai bả vai của y. Có lẽ y đau quá nên đã ngất lịm đi, nước trên nóc Giáng Long điện nhỏ xuống từng giọt hòa lẫn với máu trên người y chảy tí tách xuống mặt đất, vương vãi thành hình những bông hoa nhỏ đỏ tươi màu máu.

Đoạn Trầm Phong đứng bên cạnh Tiêu Mị, nhìn cơ thể tàn tạ của y run rẩy, nhưng trên mặt hắn không mảy may cảm xúc. Hắn xách một thùng nước lạnh dội lên người Tiêu Mị, chỉ nghe thấy Tiêu Mị khẽ rên rỉ, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Thần trí của Tiêu Mị không mấy tỉnh táo nên không nhìn rõ Lâm Trục Lưu đang đứng ở đằng xa, y chỉ trông thấy Đoạn Trầm Phong đang đứng trước mặt mình. Y thở hổn hển, nói: “A Trục…. các ngươi đã… làm gì nàng ấy…”

Giọng nói thì thào như làn hơi ẩm trong thủy lao.

“Nàng ta? Chẳng phải nàng ta đang ở trước mặt ngươi ư?” Đoạn Trầm Phong cười, chỉ vào Lâm Trục Lưu, “Cũng xui xẻo cho ngươi thật đấy, kể từ khi đi theo Lâm Trục Lưu chưa từng được yên ổn một ngày.”

Đoạn Trầm Phong kéo dây xích đang trói trên người Tiêu Mị, kéo y lơ lửng lên không trung. Chỉ nghe thấy tiếng da thịt nứt toác, vết thương đầm đìa máu tươi trên ngực Tiêu Mị càng nứt sâu hơn nữa, dòng máu men theo sợi xích chầm chậm ngấm vào những viên gạch nền màu xanh đen.

“Đoạn Trầm Phong dừng tay! Muốn làm gì thì cứ nói thẳng! Đừng động vào chàng ấy!” Lâm Trục Lưu nhìn dáng vẻ của Tiêu Mị, đau lòng đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, nàng biết Đoạn Trầm Phong muốn nàng làm gì, nên nói tiếp: “Chống lại phản quân, vốn là ý của đế tọa Đoan Nguyệt. Lâm Trục Lưu sẽ không kháng chỉ, sẽ dẫn các tướng sĩ của Tử doanh và Lam doanh ra khỏi thành, hợp lực với Tần Miêu Ngọc ngoài thành cùng nhau chống địch.”

Đoạn Trầm Phong quan sát Lâm Trục Lưu trong thoáng chốc, nói: “Trục Lưu tỷ, phụ vương nói không sai, quả nhiên cá tính của tỷ và Tần Miêu Ngọc giống hệt nhau. Hai người một người là chiến thần một người là võ khôi, thế mà lại dễ dàng điều khiển đến thế. Nhưng cũng chẳng hề gì, đẩy lui loạn đảng, công lao vẫn là của hai người, người, dĩ nhiên vẫn là của hai người.”

Lâm Trục Lưu không đáp lại lời hắn, nàng phất áo choàng ra sau, đi thẳng ra khỏi cửa điện.

“Trục Lưu tỷ, không có gì muốn nói với ta sao?” Đoạn Trầm Phong gọi giật nàng lại.

Lâm Trục Lưu khẽ dừng bước, chẳng buồn ngoảnh đầu nói: “Nếu làm Tiêu Mị bị thương, thì ta ngọc nát đá tan với các ngươi.”

“Còn gì nữa không?”

Lâm Trục Lưu không đáp, sải bước nhanh ra khỏi tẩm điện, ngẩng đầu lên không trung thở dài: Ẩn Vu này, đã khiến người ta thất vọng đến mức không còn gì để nói nữa rồi…

– Shen dịch –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN