Lưu Công Kỳ Án - Chương 15: Lưu dung ngấm ngầm điều quân bắt giặc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Lưu Công Kỳ Án


Chương 15: Lưu dung ngấm ngầm điều quân bắt giặc


Lại nói chuyện cô gái kia nói:

– Chị à, bắt nhốt ông ta vào đâu vậy?

Cô gái kia nói:

– Ở đầu dãy phía tây rẽ về phía đông, gian cuối cùng sát với chuồng ngựa ấy. Ta nghe nói, tới canh ba sẽ nổi lửa đốt cả căn phòng ấy lẫn ông ta!

Tạm thời không nói tới chuyện hai cô gái nói với nhau nữa, lại nói chuyện hảo hán Trần Đại Dũng đang nghe lén ngoài cửa sổ đã nghe được nơi đại nhân đang bị giam giữ, anh ta không chút chậm trễ, vội men theo bóng tối đi về phía bắc, chỉ một lúc sau đã tới đầu phía bắc, quả nhiên thấy phía tây là một dãy chuồng ngựa, lại rẽ về hướng đông, đi không bao lâu, nhìn về phía bắc, thấy đầu dãy nhà phía đông có một căn phòng còn bị khóa kỹ. Thừa sai tới bên cửa, nghe ngóng hồi lâu, thấy không có động tĩnh gì, buột miệng nói:

– Quái lạ thực!

Tạm gác chuyện thừa sai Trần Đại Dũng đứng rầu rầu trước cửa lại ta lại nói chuyện Lưu đại nhân đang bị giam trong căn phòng không. Ông ta ngồi xếp bằng trên nền, nhắm mắt dưỡng thần. Chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói: “Kỳ quái” Đại nhân nghe vậy, tưởng người của ác nhân tới tra hỏi mình, miệng nói:

– Ác nhân tới rồi!

Trần Đại Dũng đang buồn bực đứng ngoài cửa, chợt nghe thấy bên trong có tiếng người nói vọng ra, nghe thực kỹ, thì ra là tiếng của đại nhân, bất giác trong lòng hoan hỷ. Trần Đại Dũng vốn xuất thân từ hàng võ cử, từng giữ chức Thiên tống vận lương một nhiệm kỳ, lại đang trong độ sức thanh niên trai tráng. Hảo hán không chút chậm trễ, vươn tay ra nắm lấy ổ khóa, dùng sức khẽ vặn. Chỉ nghe “lách cách” một tiếng vang lên, chiếc khóa đã bị bẻ gãy, ném xuống đất. Gạt then cửa ra, đẩy rộng hai cánh, hảo hán sải bước tiến vào bên trong, hạ thấp giọng, hỏi:

– Đại nhân đang ở đâu vậy?

Lưu đại nhân nghe giọng, rõ là tiếng của thừa sai Trần Đại Dũng, bất giác trong lòng cả mừng.

– Bản phủ đang ở đây!

Hảo hán nghe tiếng, lần theo hướng giọng nói tiến tới. Đưa tay ra lần mò, thấy đại nhân đang ngồi dưới nền, vội đỡ đại nhân dậy, nói:

– Tiểu nhân tới cứu chậm, mong đại nhân tha tội! Ta không nên nấn ná ở đây lâu, phải mau chóng rời khỏi hang ổ giặc, trở về phủ Giang Ninh, điều quân tới bắt thằng giặc này. Thằng giặc này võ công rất là ghê gớm, lại có Tham Kim Đầu Giang Nhị giúp đỡ, chúng rất khó đối phó.

Nói xong, hai người không dám chậm trễ, Đại Dũng dìu Lưu đại nhân ra khỏi căn phòng trống, đi theo lối cũ, tới góc tường có cành cây xòa qua, nói:

– Đại nhân hãy đứng lên vai tiểu nhân, tiểu nhân kiệu đại nhân đứng lên, đại nhân hãy leo lên đầu tường. Tiếp đó, chúng ta sẽ cùng về phủ.

Đại nhân nghe vậy, nói:

– Đành phải vậy!

Chẳng còn cách nào khác, đại nhân đành phải làm như lời thừa sai nói. Thừa sai kiệu đại nhân lên đầu tường, đại nhân ôm lấy cành cây, chỉ sợ rơi xuống đất. Lại nói chuyện khi trèo vào, Đại Dũng mượn lực đàn hồi của cành cây trèo lên đầu tường, không phải mất nhiều sức lực. Lúc này, hảo hán lại cảm thấy khó khăn, chợt nảy ra một kế, nói:

– Hay lắm, có cách rồi!

Cởi luôn chiếc dải thắt quanh lưng ra, ném một đầu lên bờ tường, đầu sợi vải mắc lên bờ tường. Đại Dũng hạ giọng nói với đại nhân:

– Đại nhân, ngươi buộc đầu này lên cành cây để tiểu nhân leo lên.

Đại nhân nghe vậy, vội cầm lấy đầu sợi vải buộc lên cành cây Đại Dũng thấy đại nhân buộc xong, không dám trễ nải, vội đu dây trèo lên đầu tường, nhảy xuống phía bên kia, đúng vững trên mặt đất, nhìn đại nhân, nói:

– Đại nhân hãy nắm lấy đầu sợi dây đu xuống, tiểu nhân ở dưới sẽ đỡ đại nhân.

Đại nhân vội nắm lấy sợi dây, đu xuống, Đại Dũng ở dưới đỡ đại nhân, nói:

– Xuống thì xuống được rồi, nhưng lại không tháo được sợi đai lung.

Đại nhân nói:

– Không cần tháo nữa, bản phủ sẽ đền cho người cái khác.

Nói xong, hai người không dám chậm trễ, sải bước tiến lên phía trước nhằm hướng phủ Giang Ninh mà đi. Giờ ta lại nhắc tới hai tên ác bá Từ Ngũ và Giang Nhị.

Chuyện đai nhân bỏ đi ta không kể tới nữa, nay trở lại với hai tên vạn ác tội đồ kia. Từ Ngữ và Giang Nhị vừa ngồi uống rượu, vừa bàn với nhau về chuyện ban sáng. Từ Ngũ nói:

– Canh ba đêm nay cho một mồi lửa, e hắn mọc cánh cũng khó lòng thoát chết.

Giang Nhị nói:

– May có đệ tới nhận ra chân tướng của hắn, nếu để tên gù này trở về phủ thì thật rầy rà. Giờ đệ lại nghĩ ra một kế, kế này vừa không để ai bị kinh động, lại rất tuyệt, đúng là kế lưỡng toàn. Ta cũng chẳng cần nổi lửa đốt nhà làm gì, mất một căn phòng há chẳng đáng tiếc lắm hay sao? Nay ta chỉ cần giam hắn trong đó mười ngày thì dù tên gù này được đúc bằng sắt cũng không thể sống nổi.

Từ Ngũ nghe Giang Nhị nói vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ, nói:

– Kế này của lão Nhị đâu kém gì Khổng Minh.

Hai tên ác đồ vui vẻ nói cười, ăn uống. Chúng ngồi uống rượu với nhau tới tận canh ba, rượu hết, tiệc tàn mới chịu đi ngủ. Đám thuộc hạ vội vàng trải giường đệm, hai kẻ ác nằm lăn ra ngủ. Giờ ta lại trở lại với đại nhân và Trần Đại Dũng.

Sau khi hai thầy trò họ thoát ra khỏi hang ở sài lang, vội vàng sải bước tiến lên. Trời tối đen như mực, đường rất khó đi. Hai thầy trò chỉ còn biết nhằm hướng phủ Giang Ninh thẳng tiến.

Họ bỏ chạy, trong lòng thầm lo kẻ ác sai người truy đuổi, bắt họ về chỗ cũ. Đại nhân vừa đi, vừa nói:

– Trần Đại Dũng nghe ta nói đây. Quả nhiên Từ Ngũ là kẻ không biết từ một tội ác nào hắn không làm, đúng như ngoại hiệu “Vạn Nhân Sầu” của hắn. Hắn múa đôi gậy trong tay, võ nghệ tinh thông, lại đang ở độ tuổi thanh niên trai tráng. Còn cả thằng em kết nghĩa của Từ Ngũ nữa. Cái tên Tham Kim Đầu Giang Nhị còn hung hãn hơn. Vừa nhận ra bản phủ, hắn đã sai bắt lấy, nhốt vào gian phòng trống. May có ngươi cứu ta ra, nếu không, bản phủ e khó thoát khỏi kiếp nạn này. Nay ta về nha phủ cất quân đi bắt ác đồ, trừ hại cho dân mới được.

Hai thầy trò vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc, tỉnh thành Giang Ninh đã hiện ra trước mắt. Cổng thành đã đóng kín từ lâu. Đại nhân lại nói:

– Lại phải nhờ ngươi tới trước cổng thành gọi chúng mở cửa vậy

Trần Đại Dũng gọi đám quân canh cổng, kể lại cho chúng nghe một hồi. Đám lính canh cổng nghe vậy, giật mình kinh hãi, nói:

– Lão ca đợi chúng tôi vào thông báo rồi lấy chìa khóa ra mở cổng thành. Người phụ trách giữ cổng thành là viên võ quan tên gọi Vương Anh.

Đám lính giữ cổng nói xong, không dám chậm trễ, vội chạy thẳng vào nha môn nhanh như gió. Chúng vào trong quan nha thông báo lại. Lính canh cổng không dám trễ nải, vội chạy vào trong truyền đạt, nói:

– Hôm qua Lưu đại nhân đi vi hành, dẫn theo thừa sai Trần Đại Dũng ra khỏi thành. Tới Thập Lý Bảo gặp phải ác đồ. Tất cả cũng bởi ông ta muốn điều tra vụ bắt cóc dân nữ hôm trước.

Vương Anh nghe vậy, vội nói:

– Để bản nhân ra mở cổng thành.

Viên quan phụ trách việc giữ cổng thành này nói xong, không dám chậm trễ, vội mặc triều phục lên mình. Đám thủ hạ cúi mình thi lễ, nói:

– Tiểu nhân nghênh đón chậm, xin được lượng thứ.

Đại nhân nói:

– Đâu dám. Chính bản phủ mới là người có lỗi, đã quấy nhiễu quý phủ lúc đêm hôm.

Vương Anh vội dặn lấy ngựa ra cho đại nhân cưỡi. Binh sự không dám chậm trễ, vội dắt ngựa ra.

Vương Anh nói:

– Mời đại nhân lên ngựa.

Lưu đại nhân nói:

– Không cần đâu, bỏ đi. Việc đã đến nước này, bản phủ có điều muốn nhờ vả. Mời quý phủ cùng tới tệ phủ luôn một thể, ta có chuyện muốn bàn.

Quan giữ cổng thành nói:

– Tệ chức xin tuân lệnh.

Theo lý mà nói, tri phủ không có quyền ra lệnh cho quan giữ thành, bởi quan giữ thành không phải là thuộc hạ của tri phủ. Vậy tại sao quan giữ thành Vương Anh lại cẩn thận đến vậy? Bởi vì Lưu Gù là người rất khó chơi. Điều này ai cũng biết. Nếu để ông ta tức lên, biết đâu sáng còn có bát cơm ăn nhưng tối đã phải ôm bụng nhịn đói. Vì vậy, Vương Anh cũng có ý nể sợ.

Lại nói chuyện Lưu đại nhân cưỡi lên lưng ngựa, quan giữ thành Vương Anh cưỡi một con ngựa khác đi kèm theo phía sau. Họ xuyên qua đường lớn, ngõ nhỏ, chỉ một lúc sau đã tới trước phủ nha. Trần Đại Dũng vội vàng chạy vào nha phủ, gọi mọi người dậy nghênh đón đại nhân trở về. Tới lúc này, thư lại mới biết đại nhân đi vi hành. Lại nói chuyện Lưu đại nhân vào nha môn, xuống ngựa, nói:

– Xin nói rõ với quý phủ được biết. Hiện nay, trong vùng này có hai tên ác đồ, chúng ở cách cổng Bắc thành Giang Ninh chừng vài dặm, nơi ấy có thôn Thập Lý Bảo. Một đứa tên là Từ Ngũ, một đứa tên là Tham Kim Đầu Giang Nhị, chúng hoành hành bá đạo, không một tội ác nào là không dám làm. Vì muốn tra xét chúng, minh oan cho dân lành nên bản phủ đã cải trang, lẻn vào nhà chúng dò xét thực hư. Không ngờ bị ác nhân Giang Nhị nhận ra. Hắn biết mặt bản phủ. Chẳng nói chẳng rằng, chúng nhốt luôn bản phủ vào một căn phòng trống, lại định tới canh ba sẽ nổi lửa đốt cả căn phòng ấy lẫn bản phủ. May có thừa sai Trần Đại Dũng nửa đêm lẻn vào sào huyệt giặc, cứu bản phủ ra khỏi hang hùm. Đêm tối chạy về, đã quấy nhiễu quý phủ đây. Nay lại phải phiền quý phủ cấp tốc điều động binh đinh cùng ta đi bắt ác nhân, vì dân trừ hại.

Quan giữ thành nghe vậy, nói:

– Tệ chức xin tuân lệnh.

Nói xong, cáo từ đại nhân đi ra ngoài. Ông ta rời khỏi phủ nha, cưỡi lên lung ngựa, không lâu sau đã về tới phủ nha của mình. Vội vàng điều động binh mã, chọn ra năm mươi mã cung, ba mươi giáp sĩ, năm mươi lính tinh nhuệ, tuổi đều dưới ba mươi. Điểm quân xong xuôi, không chút chậm trễ, quan giữ thành Vương Anh lại xuyên đường lớn, vượt ngõ nhỏ, dẫn quân tới trước nha môn của phủ đài đại nhân. Binh mã nhất tề đứng đợi bên ngoài. Có người vào thông báo, Lưu đại nhân không dám trễ nải, cũng dẫn theo bốn vị thừa sai, mười viên bổ khoái.

Bản thân ông cũng không ngồi kiệu, cưỡi trên lưng một con ngựa, đám nha dịch theo sau, tiễn đại nhân ra khỏi nha môn.

Lưu đại nhân ngồi trên lưng ngựa, nói:

– Binh mã của quý phủ đã tới đủ cả chưa?

Vương Anh nói:

– Đã tới đủ.

Lưu đại nhân nói:

– Thế thì lên ngựa, cùng đi.

Quan giữ thành nhảy lên lưng ngựa, đám binh đinh chạy theo phía sau, theo đại nhân rời khỏi cửa Bắc thành Giang Ninh, lên đường lớn, nhằm hướng Thập Lý Bảo thẳng tiến.

Đại nhân ngồi trên lưng ngựa, nói:

– Quý phủ xin hãy nghe cho rõ. Chuyến đi này phải hết sức thận trọng. Tên ác nhân Từ Ngũ này không phải loại tầm thường. Hắn vốn nổi tiếng võ nghệ tinh thông, tay múa đôi gậy thực khó lường. Còn có một tên nữa là Tham Kim Đầu Giang Nhị Ta nghe nói vũ khí của hắn là cặp song đao, vốn là em kết nghĩa của Từ Ngũ. Nếu không bắt được hai tên giặc này, quân dân nơi đây khó lòng sống yên với chúng.

Quan giữ thành nói:

– Đúng vậy. Lưu đại nhân dạy phải lắm.

Họ vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc, Thập Lý Bảo đã hiện ra trước mắt. Đại nhân truyền lệnh:

– Binh mã mau chóng tiến vào thôn, không nên nấn ná ở ngoài lâu.

Quan giữ thành nghe vậy, truyền lệnh nói:

– Binh mã hỏa tốc tiến lên.

Đám binh đinh nghe lệnh, không dám chậm trễ, vội nhảy xuống khỏi lưng ngựa, giữ chắc các cửa, nhất quyết bắt cho được hai tên ác tặc. Tạm không nói tới chuyện binh mã vây nhà ác tặc ta lại nói tới hai tên ác tặc đang ở bên trong. Trời sáng, đám canh cổng mở cửa ra, chợt sợ hãi nhảy dựng lên. Chỉ thấy bên ngoài, binh mã ầm ầm. Chúng biết chuyện gây ra hôm qua, hôm nay đã tới hồi báo ứng. Nhất định là binh mã tới đây tìm Lưu Dung, Lưu gù. Nhưng lũ nanh chó, vuốt ưng này vẫn còn nằm mộng giữa ban ngày, chúng đâu biết rằng đích thân đại nhân điều binh tới đây bắt chúng! Chúng vội vàng đóng cửa lại, huỳnh huỵch chạy vào trong thông báo. Tạm gác lại chuyện đám cẩu nô tài vào trong báo tin, ta lại nói tới chuyện hai tên ác đồ.

Từ Ngũ và Giang Nhị đang say mộng, tên gia nô chạy vào báo tin, thở hồng hộc, gọi:

– Thiếu gia.

Lại nói:

– Mau tỉnh đậy đi, chuyện không hay rồi.

Hai tên ác đồ đang mơ màng trong mộng chợt bị gọi tỉnh, mở mắt ra, tức giận nói:

– Chuyện gì mà ngươi làm rối lên như vậy?

Tên gia nô nghe hỏi, vội nói:

– Bẩm thiếu gia, bên ngoài có rất nhiều binh mã, đã vây kín các cổng, đến nỗi, một giọt nước cũng không tiết ra nổi.

Nhất định là do chuyện hôm qua, chắc họ tới tìm tên thầy bói.

Từ Ngũ nghe báo, sợ hãi nhảy dựng lên, biết ngay hôm nay nhất định sẽ có chuyện.

Hai tên giặc nghe gia nô báo việc, sợ hãi rụng rời. Từ Ngũ nhìn tên gia nô báo tin, nói:

– Ngươi mau gọi quản gia Vu trọc tới đây!

– Dạ!

Tên gia nô ứng tiếng, xoay mình chạy ra ngoài. Hắn đi không lâu, Kim Đầu Ngô Công bước vào. Từ Ngũ nhìn tên trọc, nói:

– Vu quản gia, không biết tại sao quan binh lại kéo tới trước cửa nhà ta. Ông ra xem sao?

Tên trọc đầu họ Vu nghe chủ nói vậy, liền nói:

– Chủ nhân, chớ nên lo lắng.

Tên quản gia mở miệng, nói tiếp:

– Xin chủ nhân hãy nghe tiểu nhân nói: Nhất định đó là đám binh mã của Giang Ninh tới tìm tên Lưu Dung giả dạng thầy bói kia. Tôi từng nghe nói: Kẻ đến tất không thiện. Lẽ nào chúng ta lại bó tay chịu trói một cách dễ dàng? Ta hãy mang ra vài trăm lạng bạc dúi cho họ. Với lại, đám quan lớn nhỏ, chẳng phải ta đều quen hay sao? Hãy dọa họ, nếu không chịu nghe tất rước họa vào thân.

Kim Đầu Ngô Công còn chưa dứt lời, Từ Ngũ đã mặt mày rạng rỡ, nói:

– Ý này của ngươi quả không tồi, cứ làm như vậy. Việc đến nước này khó lòng làm khác. Việc đã như vậy, lẽ nào chủ tớ ta bó tay chịu trói. Cùng lắm thì hôm nay đánh nhau một trận, sau đó ta sẽ tới chỗ nha môn tổng đốc mách với ông ta.

Tên trọc họ Vu nói:

– Có lý! Chủ nhân cao kiến.

Từ Ngũ lại dặn dò, nói:

– Ngươi mau ra dặn đám gia nhân hãy chuẩn bị.

Tên trọc họ Vu không dám chậm trễ sải bước xoay mình đi ra. Không lâu sau, lũ cẩu nô tài lớn nhỏ đã tới đầy đủ. Tên đầu tiên là Trương Tam, biệt hiệu là Hoàng Phong Vĩ, tên thứ hai Tôn Bát, ngoại hiệu Quỷ Xây Đăng, tên thứ ba Quỷ Đầu Thái Tuế Vu Văn Lập, tên thứ tư, Bạch Hoa Xà Triệu Lục còn trẻ tuổi, lại cả quản gia Vu Văn Lượng ngoại hiệu Kim Đầu Ngô Công nức tiếng trấn Giang Ninh. Bên dưới còn có vô số gia nô tới mấy chục mạng kéo cả tới thư phòng. Từ Ngữ thấy vậy, nói:

– Các người nghe cho rõ đây. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN