Lưu Công Kỳ Án - Chương 32: Ngô nhị phỉ đi ăn trộm vô tình bắt quả tang gian phu dâm phụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Lưu Công Kỳ Án


Chương 32: Ngô nhị phỉ đi ăn trộm vô tình bắt quả tang gian phu dâm phụ


Lưu đại nhân gọi hai bình rượu ngồi nhâm nhi bên phòng ngoài chợt thấy một người từ phòng trong đi ra. Người ấy tuổi độ tam tuần. Trên đầu đội mũ quả dưa bằng da đã cũ, mình mặc bộ đồ vải thô, ngoài mặc áo chèn, bên lưng thắt một xâu tiền, quần vải thô màu trắng ống rộng, chân đi đôi giày đoạn đã cũ, hai miếng cao dán màu hồng dán hai bên thái dương. Người này có đôi chân mày rậm, mắt sáng như sao, sống mũi cao, môi mỏng. Kính thưa quý vị độc giả, là người, nếu có đôi mắt thất tinh thì thụt không tốt. Thế nào gọi là mắt thất tinh? Đó là đôi mắt tròn, nhỏ, ban đêm phát sáng. Ma Y thần tướng tiên sinh có nói rằng: “người có đôi mắt như vì sao, cả đời làm kiếp trộm cắp”. Do đó ở trên tôi mới nói là không tốt.

Thôi, không nói chuyện vòng vo nữa. Lại nói chuyện người kia rượu đã ngà ngà, lảo đảo tiến tới trước mặt Lưu đại nhân, đứng lại, giả đò say, mình mẩy lắc lư, miệng nói:

– Ta muốn ăn điểm tâm. Khi nãy ta ngồi trong phòng nghe nói có người chê bánh cúng, không ăn được, ta muốn thử xem. Đừng nói là cứng, cho dù là sắt ta cũng ăn được. Con mắt của ta vẫn còn nhìn thấy mà?

Nói xong, cầm một chiếc lên, cắn một miếng, luôn miệng khen:

– Đồ điểm tâm ngon, ngọt lắm, rất ngon.

Hắn vừa ăn vừa đưa tay ra cầm chiếc vòng kim cang lên, cười ha hả, đưa tay ra vỗ vào vai đại nhân, nói:

– Tên tiểu nhị này, chắc chắn đi bán thuốc hồi xuân. Lại còn mang theo cả vòng tỏa đường nữa.

Lưu đại nhân nghe thấy vậy, nói:

– Xin tôn giá chớ chê cười. Cái này gọi là vòng ngạnh diện kim cang, vốn chỉ là vật chơi đùa, dọa trẻ con mà thôi.

Người kia nói:

– À, thì ra là vậy.

Kính thưa quý vị độc giả, quý vị có đoán được người này là ai không? Hắn vốn là người trong thôn này, nhưng vì không chịu đi theo đường ngay nẻo chính, chơi bời, cờ bạc, đĩ điếm, không gì không ham nên người ta đặt cho hắn một ngoại hiệu, gọi là Ngô Nhị Phỉ. Hắn là một tên du thủ du thục, không chịu cày cấy, chỉ chuyên đi làm ăn vào ban đêm nhưng chẳng qua cũng chỉ là tên trộm gà, bắt chó, ăn cắp vặt mà thôi. Phủ Giang Ninh gọi loại người như hắn bằng cái tên “Mèo đêm”.

Lại nói chuyện Ngô Nhị Phỉ ăn mất một chiếc bánh của Lưu đại nhân rồi quay mình bỏ đi. Đại nhân nói:

– Trả lại tiền bánh cho ta.

Người ấy nói:

– Cho nợ đi, khi nào thắng ta sẽ trả lại!

Chỉ thấy viên trưởng quầy xua tay với đại nhân. Lưu Đại nhân cũng không nói năng gì nữa, bởi biết hắn là một kẻ cù nhầy.

Lại nói chuyện Ngô Nhị Phỉ vào trong phòng, lại vơ lấy một con súc sắc, hô hào đánh bạc. Đánh một lúc, hắn thua sạch, ngay cả cái áo ngoài cũng mang ra cầm, hết sạch sành sanh. Lúc này đã vào khoảng canh một, bỗng đâu mây đen tứ bề kéo tới che hết trăng sao, mưa rơi mờ mịt. Đại nhân thấy vậy, trong lòng thầm mừng.

Lưu đại nhân vừa thấy bên ngoài trời mưa, đúng như mình đang ao ước, nghĩ: “Hôm nay bản phủ cải trang đi thăm thú dân tình, chỉ sợ chủ quán không cho ta ở lại qua đêm. May quá trời đột nhiên đổ mưa to, ta đã có cớ để nói với chủ quầy rồi” Đại nhân nghĩ xong, nói:

– Trưởng quầy, trời đổ mưa lớn, khó đi lại, xin được nán lại thêm tại quý quán.

Trưởng quầy nghe đại nhân nói vậy, gật đầu, đi vào trong, không nói năng gì. Chợt nghe thấy trong phòng có người gọi lớn:

– Trưởng quầy, có tiền không cho ta mượn tạm mấy trăm. Chắc chắn sáng ngày mai sẽ trả. Ta không nói dối đâu!

Lão già họ Phùng xua tay, nói:

– Không có, không để tiền ở quầy.

Ngô Nhị nghe vậy, trong lòng có vẻ bực, đưa mắt nhìn mọi người, nói:

– Chúng ta cũng đi thôi. Ta phải đi ngủ một lúc cho khỏe!

Mọi người đều biết hắn khó ăn khó nói, nên đồng loạt đứng cả dậy, kéo nhau đi ra ngoài, bất kể lúc này trời đang mưa tầm tã. Chuyện mọi người ai về nhà nấy, ta không cần kể ở đây. Lại nói chuyện Ngô Nhị, hắn thấy chẳng có gì làm, bèn hướng mắt nhìn lên trưởng quầy, nói:

– Lão Phùng, ông hôm nay đã phạm phải sai lầm rồi. Dám coi thường Ngô Nhị thái gia đây. Mấy trăm đồng chỉ là chuyện vặt vậy mà dám không cho ta vay! Ông đã vô tình, đừng trách người ta vô nghĩa. Nhị thái gia đây từ nay không thèm chơi với ngươi nữa. Rồi sẽ có ngày ngươi phải rắc rối với ta!

Lão Phùng nghe Ngô Nhị nói vậy, sợ chết khiếp, ánh mắt lộ rõ vẻ van lơn, vội vàng năn nỉ:

– Xin tổ tông hãy nghe tôi nói: Không phải bậc con cháu đây không cho ông vay, xin hãy nghe tôi giải thích.

Lão trưởng quầy họ Phùng nói:

– Ngô Nhị thái gia, không phải tôi không muốn cho ông vay tiền, mà thực sự trong quầy không có. Hai hôm nay mới bòn mót được một xâu tiền, tiền này còn phải quay vòng buôn bán. Khi nãy, tôi trả tiền rượu còn thiếu, chẳng còn cách nào khác đành phải tới hiệu cầm đồ của Lý Nhị ở phía tây cầm một chiếc quần trắng lấy hai trăm tiền bù vào mới lấy được rượu. Nếu Nhị thái gia không tin, tôi sẽ đưa phiếu cầm đồ cho ông xem.

Lão Phùng vừa nói, vừa đưa tay vào ngăn kéo lấy ra tấm phiếu cầm đồ, nói:

– Ông nhìn đây này, không lẽ tôi lại nói dối ông?

Ngô Nhị nghe vậy, đưa tay ra cầm lấy, xem qua, thấy đúng là biên lai cầm đồ. Xem xong, ném toẹt lên mặt bàn, nói:

– Thôi được, vậy còn chấp nhận được. Tuy nói là vậy nhưng vẫn phải phạt ngươi hai bát, ngươi có chịu không?

Lão Phùng nói:

– Được có ngay. Đâu phải hôm nay ông mới phạt tôi hai bát. Từ khi tôi mở quán này ra, từ hôm khai trương cho tới giờ, ông luôn đòi phạt tôi. Sao hôm nay lại nói ra câu ấy? Nói vậy là ông đã nể mặt tôi lắm rồi.

Lão Phùng vừa nói, vừa rót rượu ra bát, còn lấy ra thêm mấy quả trứng gà xếp ra hai cái đĩa đặt lên chiếc chõng tre. Ngô Nhị Phỉ không lấy đó làm nhục nhã, nói:

– Trời mưa to như vậy, ta đây cũng chẳng có nhà mà về. Uống rượu xong, ta sẽ đấu với lão già bán bánh kia xem sao! Hắn dám đem vòng tỏa dương ra dọa ta.

Lão Phùng nói:

– Ngô gia lại chê cười rồi. Người ta là người thật thà, làm vậy sao được.

Nói xong, quay sang phía đại nhân, nói:

– Vị đại ca bán bánh kia, cũng không còn sớm nữa đâu, anh nên đi nghỉ đi.

Đại nhân nghe vậy, nói:

– Đúng lắm.

Nói xong liền gục xuống bàn ở gian ngoài đánh một giấc.

Lại nói chuyện Ngô Nhị quậy một hồi, vẫn không kiếm được cơm ăn, ngược lại còn bị thua hết sạch. Bụng đói, đành phải uống rượu cho bõ tức. Hắn uống liền một hơi năm, sáu chén, lại gọi:

– Trưởng quầy, hâm nóng thêm một bình đem lên đây. Ngày mai Nhị thái gia sẽ trả tiền. Sao vậy? Ông hết rượu bán cho khách rồi hay sao?

Lão Phùng chẳng còn cách nào khác, đành phải mang ra một bình nữa. Ngô Nhị uống cả. Rượu đã ngà ngà, hắn liếc mắt qua phía lão Phùng, nói:

– Lão Phùng nghe cho rõ đây. Ta là người thế nào, ông biết rõ hơn ai hết. Ta chỉ biết dựa vào nghề trộm cướp kiếm miếng ăn. Hôm qua xảy ra một chuyện lạ, trong lòng ta cũng chẳng hiểu ra làm sao. Hôm hai mươi bảy, khi mặt trời vừa khuất núi, ta định là tới nhà họ Ngô khoắng một mẻ. Canh hai hôm ấy, ta tới hẻm Thúy Hoa, tới cửa nhà Ngô cử nhân đứng lại, vượt tường vào trong. Ta nhón chân đi vào. Thực là khéo, cánh cổng nhà ấy chỉ khép hờ. Ta khẽ đẩy cửa, lẻn vào vườn, tới nép sát bên tường quan sát động tĩnh. Người trong nhà trên đều đã ngủ cả chỉ có dãy bên tây vẫn còn sáng đèn. Ta đứng nghe ngóng động tĩnh, chợt thấy một bóng người xuất hiện. Tuy hai người không nhìn rõ nhau nhưng nghe tiếng bước chân cũng đoán được đó là người đàn ông. Ta vừa nép sát vào tường, chợt thấy phía tây lại có thêm một người nữa bước ra, dáng điệu ẻo lả, đúng là nữ nhân. Hai người họ tiến đến gần nhau, đứng lại, thì thầm gì đó với nhau. Ta đứng khá xa nên chỉ nghe loáng thoáng, không rõ nội dung. Hai người ấy nói chuyện với nhau xong liền dẫn nhau đi về dãy phòng phía tây. Bọn họ còn chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng “phịch” vang lên, hình như họ hôn nhau. Thực đáng buồn, bọn ta kỳ nhất là gặp chuyện này? Lúc ấy, ta nghĩ thầm: “Chi bằng ta lên xem cho vui, xem họ ân ái với nhau cũng thú”. Hai người họ vừa vào phòng, ta cũng lập tức lẻn tới bên cửa sổ, chọc một lỗ trên giấy dán, nhòm vào. Chỉ thấy ả kia lập tức leo lên giường. Thì ra, ở trên giường còn có một người đàn ông khác đang nằm, hình như ông ta đã say rượu. Người phụ nữ tay cầm ống trúc, không biết để làm gì. Gã đàn ông đứng dưới đất run rẩy, hai bàn tay cầm chắc một chiếc bình sứ, vội vàng đưa vào tay người phụ nữ, không biết trong cái bình có đựng thứ gì. Chỉ thấy người phụ nữ ôm đầu người đàn ông đặt lên lòng mình. Lúc ấy, họ quay lưng lại phía ta nên ta không nhìn rõ. Chợt thấy người đàn ông nằm trên giương vụt hét lên một tiếng, tay quờ quạng, chân giẫy giụa, vùng vẫy trên giường một hồi rồi nằm im, không thấy động cựa gì. Ả kia lúc này mới xuống khỏi giường, mắt nhìn người đàn ông đang đứng dưới đất, nói:

– Ngươi hãy tạm thời lánh đi.

Người đàn ông ứng tiếng, đi ra ngoài. Ta vội lánh vào, ẩn thân tại một góc tối, trong lòng thầm nghĩ. Đợi chúng ngủ say ta sẽ ra tay, vơ vét chút tiền bạc rồi chuồn. Đợi khoảng một canh sau, chợt nghe thấy trong phòng có tiếng la hét, kêu gào vọng ra kinh thiên động địa:

– Đại gia lâm bệnh đột ngột qua đời rồi?

Lại thấy, cả gã đàn ông kia cũng tới, còn có thêm mấy người cả đàn ông, đàn bà khác nữa. Bọn họ nhất tề gào khóc, kêu gọi đại gia, chẳng khác gì khóc cho người chết. Ta thấy khó lòng ra tay cho nổi, đành phải ấm ức bỏ về ngôi miếu nát. Không biết sau đó ra sao nữa. Tới khi trời sáng, ta ra khỏi thành. Lão Phùng à, người ta ai cũng nói có luật báo ứng, nhưng ta cũng thấy ông trời thật bất công.

Lão Phùng nghe họ Ngô nói vậy, bèn nói:

– Ông nói vậy là sai rồi. Chỗ tối thì có ma quỷ, chỗ sáng thì có phép vua, không thể nào lại là đất câm trời điếc.

Ngô Nhị nghe lão Phùng nói vậy, hắn túc giận, nói:

– Lão Phùng, ngươi nói là có báo ứng ư? Rõ ràng chính mắt ta nhìn thấy chuyện này, người ấy bị hại chết, quan tài cũng đã chôn rồi, chẳng lẽ người ấy biết đội mồ sống lại để kêu oan sao? Vậy thì báo ứng ở đâu? Chỉ có điều là, như sự việc này, tại sao ông trời không báo ứng họ mà chỉ luôn chống lại ta? Chỉ biết báo ứng lên người ta?

Phùng lão nói:

– Ngô Nhị gia, ông trời báo ứng ông ở điểm nào?

Ngô Nhị nghe hỏi vậy, nói:

– Lại không phải là báo ứng ta sao? Ta tới đây đánh bạc đã mấy chục trận rồi, người có thấy ta thắng được trận nào không? Ta đánh cửa nào, y như rằng cửa ấy bị thua. Ta đặt bao nhiêu điểm cũng vẫn nhỏ hơn người ta. Chẳng qua là ngươi chưa thấy bọn Sinh Thiết Cầu, Quan Bát Kỳ, chúng ăn của ta hết năm lại mười. Ta vớ lấy hột súc sắc gieo xuống, nhìn vào. Con mẹ nó, thực đáng giận, ta lại bị chúng nó ăn mất. Ngươi nói xem, có đáng giận hay không? Nay ta đã thua hết sạch cả tiền, ngươi nói xem là có bị báo ứng hay không?

Lại nói chuyện Lưu đại nhân gục đầu ngoài bàn, nhưng không hề ngủ. Hai người bọn họ nói chuyện với nhau, đại nhân đều nghe thấy cả. Bất giác, trong lòng thầm nghĩ:

– Thì ra trong vụ này còn có uẩn khúc, bản phủ nay đã nắm được thóp, lo gì hai đứa bọn chúng không cung khai? Ngày mai ta sẽ trở về nha phủ, tới trước mộ kiểm tra, kết thúc vụ án này. Còn nếu không tìm thấy gì trong mộ, Ngô Nhân đâu dễ bỏ qua? Ta lại tạm gác chuyện của Lưu đại nhân qua một bên, tiếp tục nói tới chuyện của hai người kia. Ngô Nhị uống rượu xong cũng đi ngủ nốt. Chuyện đêm ấy không cần phải kể.

Sáng hôm sau, lão Phùng vội vàng ra mở cửa bán hàng, quét dọn sạch sẽ trong ngoài quán. Đại nhân cũng trở dậy, với tay lấy thùng bánh, nhìn lão Phùng, nói:

– Ngày khác sẽ xin đa tạ thịnh tình của ông.

Đại nhân nói xong, đi ra ngoài, theo đường cũ trở về. Mấy dặm đường nhanh chóng bị bỏ lại đàng sau. Đại nhân vào thành theo lối cửa Tụ Bảo, vượt đường lớn, ngõ nhỏ, thoáng chốc đã thấy nha môn tri phủ hiện ra trước mắt. Đại nhân vẫn theo lối cổng sau đi vào, tên người hầu dâng trà nước lên. Trương Lộc nhìn vào giỏ, thấy bánh bên trong vẫn còn nguyên, hình như không bán được. Tên người hầu thầm vui mừng, nghĩ: Xem ra ta lại được ăn số bánh này rồi. Hắn còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, đại nhân đã mở lời, nói:

– Mau đưa số bánh này xuống nhà bếp, bảo đầu bếp hấp lại kéo hỏng đi, phí mất.

Tên người hầu nghe vậy, bĩu môi, hậm hực, nói:

– Đại nhân không đếm lại bánh, nhỡ nhà bếp ăn vụng mất thì sao?

Đại nhân nồi:

– Không cần đếm. Lẽ nào một ngày bán được bao nhiêu cái ta lại không nhớ hay sao? Hai mươi cái bánh chỉ bán được một, còn lại đều ở trong đó cả. Xem ra, nghề buôn bán thực là khó khăn. Thế mà, ở thành Bắc Kinh một ngày có biết bao nhiêu người suốt ngày rao “ai bánh đây”, vác thùng đi khắp nơi kiếm sống. Xem ra không bằng đi giã gạo thuê, một tháng cũng phải kiếm được hai xâu tiền. May đi gánh nước thuê cũng khá, tất cả chỉ cần có đôi chân nhanh, khỏe là có người thuê. Nếu gặp được nhà nào có đám, gánh nước cho họ hai ngày liền, không phải lo chuyện bỏ tiền ăn. Chỉ cần nhà chủ gọi một tiếng, dẫn đến nhà bếp cho ăn cơm, coi như anh ta đã vào cầu. Cơm nguội hai ngày, ít nhất cũng phải mười hai bát, tính ra phải hết hai thăng gạo không dưới. Lại thêm mấy bát thức ăn thừa, ăn thoải mái đến no bụng.

Đại nhân bàn việc mua bán xong, lại nói:

– Trương Lộc, nghe ta nói đây. Mau truyền lệnh chuẩn bị, bản phủ cần cấp tốc lên mộ kiểm tra lại thi thể người bị hại.

_________________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN