Lưu Công Kỳ Án
Chương 44: Trần đại dũng thám thính thôn tiểu liễu
Lưu đại nhân hạ lệnh bãi đường, trở về thư phòng, ngồi xuống. Trương Lộc và Trần Đại Dũng hầu hai bên. Lưu đại nhân đưa mắt nhìn Trần Đại Dũng, nói:
– Vụ án nhà họ Dương tuy đã thẩm vấn rõ ràng nhưng khi nào bắt được hết lũ cướp kia mới coi như kết thúc. Nay đã có địa chỉ của lũ cướp, chỉ vì đường sá xa xôi, cách phủ cách huyện, muốn bắt được bọn chúng tất phải tốn hao không ít công sức mới xong.
Trần Đại Dũng nghe vậy, nói:
– Bẩm đại nhân, theo ngu ý của tiểu nhân, vụ này cũng không có gì là khó. Có điều, chỉ phải tốn ít công sức mà thôi.
Hảo hán Trần Đại Dũng nói:
– Bẩm lão đại nhân, mọi việc bất luận là lớn hay nhỏ, chỉ cần bỏ công sức ra tất sẽ thành. Chi bằng, để bọn thuộc hạ đi thăm dò trước. Thuộc hạ sẽ tới thôn Tiểu Liễu ở Lục Hợp, nếu thăm dò được tin hư thực sẽ về cùng đại nhân bàn kế bắt cướp. Tất cả đều phải nhờ tới hồng phúc to lớn của Thánh tổ và hổ uy của lão đại nhân thôi.
Lưu đại nhân gật đầu, nói:
– Lại phải khiến bọn các người nhọc công rồi.
Đại Dũng đứng lên, nói:
– Không dám. Đại nhân không nên nói vậy. Tiểu nhân may được đại nhân nâng đỡ, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng cam lòng.
Lưu lão gia nghe vậy, vuốt râu, cười, nói:
– Người nói phải lắm. Tạm thời hãy về ăn uống, nghỉ ngơi, ngày mai hãy lên đường.
Trần Đại Dũng ứng tiếng, bước ra ngoài, trở về nhà mình dùng cơm, nghỉ ngơi, chuyện không phải kể ra đây. Đêm ấy cũng không có gì đáng nói. Sáng hôm sau, Đại Dũng dặn người nhà mau chóng cho gọi hai người họ Chu họ Vương tới. Không lâu sau, Chu Văn, Vương Minh bước vào phòng, gặp đầu mục Trần Đại Dũng, nhất tề cất tiếng, nói:
– Không biết có việc gì cần sai bảo?
Trần Đại Dũng nói,
– Hai vị, việc này một mình Đại Dũng không thể lo nổi. Tối hôm qua đại nhân dặn dò, nói: Nay tuy đã có bằng chứng về đám hung thủ, tuy bọn chúng đang ở thôn Tiểu Liễu trong huyện Lục Hợp, trốn tại nhà họ Trấn nhưng chưa bắt được chúng, vụ án của nhà họ Dương vẫn chưa kết thúc. Tên cầm đầu lũ cướp có ngoại hiệu là Trấn Giang Ninh. Hắn vốn tên là Trấn Lộc, dùng đôi song đao, lại có bản lĩnh phi thiềm tẩu bích. Ngoài ra, chúng còn hai tên phó đầu mục. Một đứa tên Vương Khai, một đứa tên Từ Thành. Hai tên này cũng biết chút võ nghệ. Ngoài ba tên này ra, dư đảng mười bảy, mười tám đứa nghe nói chỉ là bọn đầu đường xó chợ. Nay ba anh em ta phụng mệnh đại nhân đi bắt cướp, chúng ta cần bàn bạc trước với nhau một chút, xem xem nên dùng cách nào. Do đó, ta mới sai người mời hai vị tới đây. Các vị thấy sao?
Chu Văn, Vương Minh nghe Trần Đại Dũng nói vậy, Chu Văn nói:
– Trần gia việc gì phải nói những lời khách sáo như vậy? Không nên làm khó hai bọn tôi thế. Phủ đại nhân đã đích thân điểm danh, bọn chúng tôi dám không nghe sao? Trần gia xem nên làm thế nào để vụ này thành công thì làm. Bọn chúng tôi chẳng qua chỉ là người thừa hành, xin cố hết sức bắt giặc là xong.
Đại Dũng nghe vậy, nói:
– Đã vậy chúng ta cũng không nên chậm trễ nữa. Chúng ta hãy mang theo binh khí, đề phòng bất trắc nếu phải đánh nhau với cướp. Ngoài ra còn mang thêm vài người nữa, lập tức lên đường, tới thôn Tiểu Liễu.
Hai người ứng tiếng, nói:
– Rõ.
Rồi xoay mình đi ra ngoài. Không lâu sau, họ đã mang theo binh khí quay trở lại. Ngoài ra còn gọi thêm mười mấy tên nha dịch nữa tới, đều là những người khỏe mạnh, đang độ sung sức.
Đại Dũng thấy vậy, vội dặn dò, nói:
– Các vị hãy nghe cho rõ: Sau khi rời khỏi nha môn, hãy tản ra tự tìm tới thôn Tiểu Liễu. Binh khí phải giấu kỹ trong người. Tới huyện Lục Hợp chúng ta sẽ tập hợp, thăm dò tin tức xong sẽ họp nhau lại.
Mọi người nói:
– Rõ. Xin nghe theo lệnh của Trần gia.
Nói xong kéo nhau ra về, rời khỏi nha môn, tản ra mà đi.
Bọn họ trà trộn vào dân chúng phủ Giang Ninh, đi thẳng tới thôn Tiểu Liễu của huyện Lục Hợp. Tạm gác chuyện của đám sai nha sang một bên, giờ ta lại nói tới chuyện lũ giặc giết người.
Lại nói chuyện đám giặc cướp giết người nhà Dương võ cử. Từ sau khi làm xong vụ ở nhà họ Dương, chúng không dám đi tới nơi khác náu thân mà cùng kéo nhau tới ẩn trốn trong nhà tên đầu sỏ là Trấn Giang Ninh tại thôn Tiểu Liễu huyện Lục Hợp.
Còn tên đầu sỏ giặc Trấn Giang Ninh vốn là người trong thôn Tiểu Liễu, từ nhỏ đã không chịu nghe theo sự dạy bảo của cha mẹ, không chịu làm việc đúng đắn, các trò ăn uống, gái gú, cờ bạc, không gì hắn không mê nên đã khiến cha mẹ hắn tức quá mà chết. Từ sau khi có Vương Khải, Từ Thành đi theo, suốt ngày chúng ở trong nhà rèn luyện đao, thương, côn, bổng với nhau, lại chiêu mộ thêm đám vô lại làm cướp. Đám cướp này hoành hành khắp trên cạn, dưới nước. Sau đó, băng đảng của chúng ngày càng lớn mạnh. Trong nhà Trấn Giang Ninh lại xây ám thất làm chốn náu thân cho lũ cường đạo. Còn hắn chỉ việc ngồi không mà vẫn có phần, được lũ cướp tôn làm thủ lĩnh. Hôm ấy vốn là ngày sinh nhật của tên lục lâm đầu sỏ này, đám hương thân trong vùng quanh đó đều được hắn phát thiếp mời. Họ tới mừng sinh nhật hắn không phải vì thực lòng muốn kết giao mà vì sợ lũ vô lại côn đồ dưới tay hắn gây chuyện nên đành phải tới. Nhưng vì chúng mới đánh giết nhà võ cử, cướp được không ít tiền bạc, của cải, tự biết vụ này rất lớn, chẳng sớm thì muộn tất có người tới lùng bắt nên mấy ngày hôm nay, chúng bỏ hẳn việc cướp bóc, ở tít trong nhà tên đầu sỏ Trấn Giang Ninh, náu thân tại mật thất trong nhà hắn suốt ngày, ban đêm mò ra đại sảnh tụ tập, hàng ngày lại sai người ra đầu đường của thôn canh gác, dò xét tình hình, nếu thấy có người lạ tới còn về báo để kịp chuẩn bị. Hôm ấy đúng vào ngày sinh nhật của tên đầu sỏ nên lũ giặc có mặt cả ở đây.
Lũ giặc cướp tụ tập cả ở nhà họ Trấn để ăn uống, mừng sinh nhật của tên đầu sỏ. Ngoài ra, hương thân quanh vùng cũng tới dự sinh nhật tên ác nhân này. Họ tới không phải vì kính trọng hắn, mà tới vì sợ hắn. Ngoài ra còn có không ít thành phần bất hảo, đầu trâu mặt ngựa khác nữa. Bàn ghế xếp đầy trong đại sảnh, gia nhân chạy lên chạy xuống như thoi tiếp thức ăn, tiếp rượu. Tạm gác chuyện trên đại sảnh qua một bên, giờ ta nói tới chuyện của lũ cướp trước. Bọn chúng cũng có bàn ăn kê trong mật thất, đang cùng nhau uống rượu. Ngoài ra, còn hai ả kỹ nữ hầu rượu, ca hát giúp vui. Một ả tên là Nhất Uông Thủy, một ả tên gọi Trại Tiểu Hồng. Cả hai tuổi độ ngoài đôi mươi, dáng người mảnh mai, rất xinh đẹp. Hai ả kỹ nữ này chạy qua chạy lại kính rượu, hết uống lại rót, không ngừng tay cầm đôi đũa mun gắp thức ăn bỏ vào miệng. Cả đám vui vẻ cười đùa, khung cảnh thực chướng mắt.
Kỹ nữ đang đi mời rượu, chợt nghe tên đầu sỏ Trấn Giang Ninh đưa mắt nhìn hai tên phó đầu mục Vương Khải, Từ Thành, nói:
– Vương nhị đệ, Từ tam đệ, hai người nghe ta nói đây: Hôm nay xem như là ngày cực tốt của ta. Cũng nhờ vào hương thân quanh đây nể mặt, tới nhà ta đầy đủ, dự lễ sinh nhật của ngu huynh, thực khiến ta cảm kích vô ngần, không uổng công lao ta gây dựng lâu nay. Xem ra, Trấn mỗ ta trong vùng huyện Lục Hợp này cũng có chút tiếng tăm, đám hương thân đều tình thân tới đây cả, thực khiến ca ca đây hởi lòng hởi dạ, vui lắm. Theo ta thấy, chúng ta chỉ uống rượu suông thực không vui.
Nói xong quay đầu sang nói với kỹ nữ Nhất Uông Thủy:
– Cô em “nước nhiều” kia hãy qua đây, chúng ta cũng chơi trò tương đàm.
Nhất Uông Thủy nghe tên đầu sỏ Trấn Giang Ninh nói vậy vội chạy lại, mỉm cười, nói:
– Lão gia gọi thiếp không biết có điều gì dặn bảo?
Trấn Giang Ninh cười, nói với ả kỹ nữ:
– Cô em “nước nhiều” nghe ta nói đây: Hôm nay ta muốn nghe bài “Cô gái hái hành trong vườn Nam”. Không cần gảy đàn, chỉ cần gõ chén bát, lại muốn nghe thêm một khúc buồn là “Khóc suốt năm canh”.
Ả kỹ nữ nghe vậy vội nhận lời. Chỉ một lúc sau, trên tay ả đã cầm một cái bát sứ. Ả gõ vào bát, vang lên những tiếng lanh canh, lốc cốc rất vui tai, cất giọng hát:
– Cô gái đang chăm hành, bỗng thấy bên bờ tường có bóng áo màu xanh, khiến cô gái giật mình, nói: “Phải chăng muốn vào ăn trộm hành nhà ta… ” Cô gái còn chưa dứt lời, bóng người mặc áo xanh đã nói: “Cô nói thực vô lý. Còn cách một bức tường, đâu phải ta có ý tới ăn trộm hành. Từ hôm gặp nàng, ta nhớ nàng, đêm nào cũng nằm mơ thấy nàng. Cầu xin cô nương cho phép, thực còn hơn cả xây tháp đọc kinh. ” Cô gái nghe xong mặt đỏ bừng, nói. “Anh nói thực khó nghe. Anh muốn ăn hành thì cuốc đất mà trồng, anh muốn làm tình là điều không thể được!”
Trấn Giang Ninh nghe tới đây, cất giọng quát vang:
– Khúc nhạc này chẳng hợp lý chút nào! Cô gái nhà ai, ở đâu tại sao lại ở trong vườn Nam? Bắc quốc không cho qua? Lẽ nào lại không xảy ra chuyện ấy? Không biết ai là người viết ra khúc này. Tóm lấy hắn lột quần ra mà ép, cứ chơi đã rồi sẽ nói sau, cho dù đầu phải rơi xuống thì vẫn được tiếng là quỷ đi đêm.
Lũ cướp nghe Trấn Lộc nói vậy, Vương Khải nói:
– Chẳng trách đại ca không thích, coi như khúc hát này không hợp lý.
Lũ cướp đang uống rượu, chợt có một người từ bên ngoài chạy vào báo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!