Lưu Manh Dược Sư
Ta Không Cố Ý Nhìn Lén Ngươi (2)
Lăng Hiểu Thiên cảm thấy trên cổ mình có cái gì lưu lại, ấm áp, không cần nghĩ, nhất định là chảy máu, ô ô ô, tiểu nương bì ngươi, ngươi dám cầm kiếm đâm ta, ngươi đừng không nằm trong tay ta, ta sẽ để ngươi làm nữ nô của ta, mỗi ngày hiếp ngươi!
“Uy, sao ta biết mình xuất hiện ở nơi này!” Lăng Hiểu Thiên nổi lên dũng khí nói dối, nhưng trong lời nói không tự chủ mang theo một tia sợ hãi, nói đùa, bị người dùng kiếm chỉ yết hầu, ai không sợ, nói: “Xem ra ngươi hẳn là một cao thủ đấu khí, nếu ta từ cửa sổ hay cửa lớn tiến đến, ngươi có thể không biết sao, lại nói, ngươi không trông thấy ta vết thương đầy người và quần áo bẩn thỉu sao, ngươi cho rằng ta tiến vào gian phòng của ngươi thế nào”
Mỹ nữ cắn chặt hàm răng, Lăng Hiểu Thiên nói những lời này, làm sao nàng không nghe thấy, lấy thực lực của nàng, trong phạm vi ba mươi mét , người bình thường xâm nhập chạy không khỏi lỗ tai nàng, trên thân người trước mắt này không có chút đấu khí nào, rõ ràng là người bình thường không thể phổi thống hơn!
Nghe được lồng ngực của mình có hương vị là lạ, Lăng Hiểu Thiên tranh thủ thời gian nắm lên bao bố nhỏ kia, nói: “Không cần nhìn, ta biết trong này chứa cái gì, là hạt Đào Tê Dại, ngươi hẳn phải biết dùng nó chứ! Xem ra là có người cố ý hãm hại ta, sau khi đánh ngất ta để ở chỗ này, mượn hương vị hạt Đào Tê dại khiến ta thanh tỉnh, sau đó ho khan, tạo hiện trường ta nhìn lén ngươi tắm rửa!”
Lăng Hiểu Thiên kéo xuống bao bố nhỏ trước ngực, ném cho mỹ nữ cầm kiếm.
Tụi mập mạp Lệ Khang Vĩnh và Chuột trốn chỗ cách nơi này hơn năm mươi mét, mấy người nhìn gian phòng cách đó không xa, vừa rồi Chuột đưa Lăng Hiểu Thiên đi vào, chủ ý này cũng là hắn nghĩ ra.
“Sao không có động tĩnh, đã gần hai mươi phút!” Mập mạp Lệ Khang Vĩnh hỏi: “Chuột, ngươi đảm bảo không có vấn đề gì sao ”
“Tuyệt đối không có vấn đề, có lẽ là vừa rồi chúng ta ra tay quá nặng!” Chuột nói: “Lăng phế vật vẫn chưa tỉnh lại, thiếu gia ngài yên tâm, nhất định không có vấn đề!”
Mỹ nữ trong phòng tắm tên là Thượng Quan Băng Nhi, là mập mạp biểu muội của Lệ Khang Vĩnh, nhà ở thành phố lớn, phụ thân là Hầu tước, trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, cố ý đi tới trấn này thay đổi tâm tình.
Tính tình Thượng Quan Băng Nhi băng lãnh, tâm tính với nam hài tử mâu thuẫn rất lớn, lúc ăn ngủ kiếm bất ly thân, ai dám nhìn nhiều nàng một chút, đều đưa tới hành hung một trận, ngay cả Lệ Khang Vĩnh cũng không ngoại lệ, lúc tắm rửa bên thùng tắm càng đặt trường kiếm.
Thượng Quan Băng Nhi có bệnh thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, mỗi lúc trời tối, trước khi ngủ nhất định phải tắm rửa, Lệ Khang Vĩnh mượn nhờ cơ hội như vậy, len lén bỏ Lăng Hiểu Thiên té xỉu trong phòng tắm nàng, trên cổ hắn phủ lên bao bố nhỏ chứa hạt Đào Tê Dại, lúc hắn tỉnh lại tất nhiên ho khan, Thượng Quan Băng Nhi sẽ phát giác có người nhìn lén mình tắm rửa, sau đó rút kiếm đâm!
Như vậy, Lăng Hiểu Thiên chết chắc, mà lại chắc chắn gã không trông thấy thân thể biểu muội mình, Lệ Khang Vĩnh xem như mượn đao giết người thành công, dù phụ thân hắn chỉ là một Tử tước nho nhỏ, coi như Hầu tước, có thể nói cái gì, ai bảo đứa con trai của ngươi nhìn con gái hầu tước tắm rửa, chết chưa hết tội!
Ai biết những ngày này, Lăng Hiểu Thiên một mực ăn một loại dược vật dược vật, trong đó có vị hạt Đào Tê Dại, xem như quen vị này, không ho khan, sau khi tỉnh lại nhìn thấy thân thể mỹ nữ, ha ha!
tay trái đưa ra ưu nhã tiếp được bao bố nhỏ, đặt bên mũi ngửi, quả nhiên là hạt Đào Tê Dại, ném đi bao vải, Thượng Quan Băng Nhi lạnh lùng nói: “Cái này lại thế nào, ngươi xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện, nhìn thứ không nên nhìn, coi như ngươi bị người hãm hại, cũng phải chết!”
Mặt Lăng Hiểu Thiên thành mướp đắng, tranh thủ thời gian thề thốt: “Ta không thấy bất cứ một thứ gì, ta tỉnh lại mở mắt rai, ngươi đã cầm kiếm chỉ ta, ngươi muốn ta không nhìn thấy gì, tốt, ta thừa nhận, ta nhìn thấy một mỹ nữ cầm trường kiếm, ta chỉ kính ngưỡng nàng và ra vẻ tán thưởng, không có nửa điểm khinh nhờn!”
“Bớt nói nhảm, mẹ ta nói, đàn ông các ngươi không có một cái nào tốt, sẽ cầm dỗ ngon dỗ ngọt dỗ nữ nhân vui vẻ! Không muốn thay mình cãi chày cãi cối, chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay ngươi đều phải chết ở dưới kiếm của ta!” Trong mắt mỹ nữ lóe hàn quang, một mặt túc sát, xem ra quyết định chủ ý muốn giết Lăng Hiểu Thiên!
ý nghĩ của Thượng Quan Băng Nhi rất đơn giản, mặc kệ hắn có trông thấy thân thể mình hay không, xem như không trông thấy, cũng không thể thả hắn, dù sao hắn xuất hiện trong phòng tắm mình, nếu chuyện này truyền đi, nàng có thể sống được sao!
Tiểu nương bì, xem ra ngươi quyết tâm giết ta, Lăng Hiểu Thiên nhìn mỹ nữ cực kỳ tức giận, thầm nghĩ nhưng ta không thể cứ thế mà chết, là bảo mệnh như thế nào, mình căn bản chính là một đấu khí phế vật, dù động thủ cũng không phải là đối thủ của người ta!
Xem ra chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng!
Một chiêu cuối cùng là cái gì, là chơi xỏ lá! Nếu có thể thành công nắm món đồ kia, mình nhất định có hi vọng sống sót, từ nàng trân quý món đồ kia thì thấy, nó đủ để trở thành tấm mộc cho hắn .
Đi vào thế giới này, Lăng Hiểu Thiên không có học được vật gì khác, chỉ học được chơi xỏ lá đùa, nghịch lưu manh, đây là một nơi mạnh được yếu thua, mà hắn lại không có năng lực tự vệ, đành phải thay đổi tính cách trung thực trước đây, mặc kệ gặp phải chuyện gì, chơi xỏ lá hoặc nhiều hoặc ít có thể bảo vệ mình.
“Nói ra tên của ngươi ”
Lời Thượng Quan Băng Nhi vẫn chưa nói xong, Lăng Hiểu Thiên cúi đầu, né qua trường kiếm sắc bén, từ phía dưới nhào tới, ôm lấy hai chân mỹ nữ, sau đó xâm lược dần dần vùng phía trên!
Sao nàng cũng không nghĩ tới, từ khi mới bắt đầu Lăng Hiểu Thiên không có bất luận ý tứ phản kháng gì, sẽ làm ra chuyện như vậy, theo bản năng nàng giơ lên hai cánh tay, ngược lại cho Lăng Hiểu Thiên cơ hội, bỗng nhiên hắn đứng lên, hai tay ôm thật chặt phần vị trí phần eo trở lên của mỹ nữ, thân thể hai người dán chặt cùng một chỗ, cảm giác áp bách trước ngực là rõ ràng như vậy!
Đây cũng không phải là ta cố ý muốn chiếm tiện nghi ngươi, trong lòng Lăng Hiểu Thiên không có một tia cảm giác tội lỗi.
Hai cánh tay Thượng Quan Băng Nhi giơ lên cao cao, bị Lăng Hiểu Thiên ôm chặt, căn bản không có khả năng buông ra!
Mái tóc đang phát ra mùi thơm. Mùi thơm tràn ngập thân thể mềm mại và mùi sữa tắm thơm ngát càng khiến người ta ngo ngoe muốn động, da thịt trắng hơn tuyết, da như mỡ đông, dáng người gợi cảm đầy đặn, bởi vì bị đè ép, cổ áo áo choàng tắm trước ngực có một rãnh sâu không thấy đáy, làm cho người miên man bất định, hai cặp đùi thon dài trong suốt như ngọc , đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật được nghệ sĩ điêu khắc tỉ mỉ.
Lăng Hiểu Thiên cười tà một tiếng, liếm lấy bờ môi khô cằn của mình, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Băng Nhi.
——– Cầu anh em ủng hộ———
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!