Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 19: kỵ sĩ trùng phong,vũ học kinh địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
886


Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế


Chương 19: kỵ sĩ trùng phong,vũ học kinh địch


Mắt thấy tên thủ lĩnh cường đạo phái ra gần một trăm người đi lên ứng phó với mình, Diệp đại đoàn trưởng lộ ra một tia cười lạnh, huy kiếm hạ lệnh:” Liệt diễm kỵ sĩ, mau cho lũ ngu ngốc ở trước mặt này biết thế nào là chết chóc.”

“Sát.”

Liệt Diễm kỵ sĩ Khải Đặc cùng một trăm tên kỵ sĩ khác, nghe được mệnh lệnh của đoàn trưởng, đơn giản hiểu ra bèn hét lớn một tiếng, sát ý rung động lòng người, nắm chặt thương điều khiển ngựa phóng tới.

Kỵ sĩ với kỵ sĩ đối chiến, luôn luôn là trận huyết tinh chiến đấu nhanh nhất đại lục. Loại hỗn độn nhị giai cường đạo kỵ sĩ, căn bản vốn không phải là đối thủ của tứ giai Liệt diễm kỵ sĩ.

Thương ảnh tràn ngập, chiến mã hí vang, đấu khí lóe lên, tiếng kêu la thảm thiết vọng lại.

Qua một trận chém giết, cường đạo kỵ sĩ chỉ còn có hơn mười lăm người chạy thoát khỏi lưỡi kiếm của Liệt Diễm kỵ sĩ. Còn lại hơn một trăm người đã chết. Không hề có một Liệt Diễm kỵ sĩ nào thương vong, đây chính là sự chênh lệch thực lực.

“Ha ha…quả là một đội ngũ cực mạnh. Nếu có thể dạy cho bọn họ ngũ thức chiến trận, hiệu quả khẳng định rất tốt.” Diệp Phong cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hú lên một tiếng, thúc chiến mã, huy vũ Quang Minh Chi Kiếm trong tay, nhằm phía trước mình kết thúc nốt những con cá lọt lưới của Liệt Diễm kỵ sĩ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Bọn cường đạo Cách Đức Tư lần này, cùng với Lạp Phỉ Nhĩ và Bỉ Khắc, tất cả đều bị Liệt Diễm kỵ sĩ một trận giết hơn trăm mạng mà rung động. Bấy giờ mới nhận ra Liệt Diễm kỵ sĩ đều có tứ giai thực lực, khó trách chọn người khắc nghiệt như vậy, dám tự xưng là Mạt La Hoàng Gia tư lược đoàn, xem ra lời đồn là có thật.

“Liệt Diễm kỵ sĩ, xung phong!” Khải Đặc thấy bọn Cách Đức Tư còn đang bang hoàng sững sờm lập tức huy động thủ hạ tiếp tục hướng tới truy sát.

“Các huynh đệ, lần này chỉ có mỗi một tên đầu lĩnh, chúng ta cùng làm thịt hắn.” Mười lăm tên cường đạo kỵ sĩ may mắn không chết, tưởng rằng đối phương chỉ có một người sẽ dễ dàng giết chết, đều hét to “Giết”, rồi nhắm hướng Diệp Phong phi tới.

Khinh thường hừ nhẹ một tiếng, Quang Minh Chi Kiếm trong tay Diệp Thanh đâm, đỡ, chém, phang, cắt….cương nhu tương tề, thần thái tự nhiên, tiêu sái nhẹ nhàng. Mười đạo kiếm khí màu trắng như nước chảy mây trôi tán phát ra bốn phương tám hướng.

Gần như cùng một lúc mười lăm tên cường đạo kỵ sĩ toàn bộ đều thành vong hồn dưới kiếm của hắn.

Cách Đức Tư tận mắt thấy Liệt Diễm kỵ sĩ một trận xung phong tiêu diệt hơn trăm thuộc hạ của mình, đã biết rất rõ những người này không phải loại đối thủ mà bản thân có thể đối phó được, muốn tìm đường tháo lui, lại bị Lạp Phỉ Nhĩ dây dưa làm cho không thể thoát thân. Trong lòng vạn phần lo lắng, tự trách bản thân mình đã quá đại ý khinh địch.

Khải Đặc cùng Liệt Diễm kỵ sĩ tiến vào trung quân của bọn cường đạo, giống như thả hổ vào giữa bầy dê, đầy trời thương ảnh cùng liệt diễm đấu khí, tận tình đồ sát bọn cường đạo kỵ sĩ. Khắp nơi vang lên những tiếng kêu thảm thiết, âm thanh ai oán.

Diệp Phong không muốn để cho một thuộc hạ nào của mình phải tổn thất. Lúc này thu kiếm trở vào sau lưng, thúc chiến mã lao vào bọn cường đạo, hú lên một tiếng, vận dụng chính khí xuất ra tuyệt học lấy ít chống nhiều:” Như Lai Thiên Phật Thủ.”

Vô số chưởng ảnh màu trắng xé gió chém ra. Mọi người quay đầu nhìn lại căn bản không thể nhìn thấy thân ảnh của Diệp Phong đâu, chỉ có thể thấy chiến mã của hắn cõng trên lưng vô số bàn tay màu trắng nhảy vào trong đám cường đạo, đánh ngã vô số tên đứng gần với hắn.

“Cái này….cái này….mạnh như vậy, đây là võ công gì đây?” Bọn cường đạo Cách Đức Tư, cùng với Lạp Phỉ Nhĩ và Bỉ Khắc, tất cả đều không thể tin được trên đời lại có loại võ công cường hãn đến thế.

“Võ công cường hãn của lão đại quả thật nhiều a. Nếu có thể dạy ta mấy chiêu thì hay biết mấy.” Khải Đặc thấy lão đại sử dụng mấy chiêu thức mà chính mình còn chưa thấy qua, một bên công kích bọn cường đạo kỵ sĩ, một bên hâm mộ thì thào tự nói.

Phía nam quan đạo, mắt thấy Diệp Phong biểu lộ thực lực, Lộ Lộ, Ba Nhĩ, Ai Đức, La Phi bốn người cũng thấy vô cùng kinh ngạc trước những chiêu thức mới đó. U Nguyệt Nhi trái lại cảm thấy buồn bực vô cùng, gã nam tước cầm thú đó thực lực thật mạnh, hy vọng thoát thân của nàng xem ra ngày càng xa vời.

“Tất cả huynh đệ lùi lại theo ta.” Cách Đức Tư cao giọng hét lớn, huy thương dụng lực đánh bật Lạp Phỉ Nhĩ, thúc ngựa chạy trốn về phương Bắc. Gã lần này đột nhiên đụng phải binh đoàn Liệt Diễm kỵ sĩ, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Tất cả cường đạo đoàn của gã gần như đã bị hủy diệt trên quan đạo này.

Cường đạo kỵ sĩ vốn đã bị Diệp Phong với võ công cường hãn, cùng với Liệt Diễm kỵ sĩ vừa xông lên đánh cho tơi bời hoa lá, vừa nghe đoàn trưởng hạ lệnh thối lui, vội vàng thúc ngựa chạy trốn.

“Như Ảnh Tùy Hình Thoái.”

Diệp Phong thấy Cách Đức Tư muốn chạy trốn, lúc này quát nhẹ một tiếng, từ lưng ngựa bay vọt lên, xuất ra môn công phu tối cương mãnh “Như Ảnh Tùy Hình Thoái”, đầy trời cước ảnh, từ trên không hướng về phía Cách Đức Tư.

Đối mặt với tuyệt học thần kỳ như thế, Cách Đức Tư kinh hãi thất sắc, vội vàng đưa thương lên đỡ, một mặt vòng qua bên công kích Diệp Phong đang ở trên không.

“Thiên Kiếm Quyết, thức thứ nhất, Vô Ảnh Đoạn Hồn. “

Diệp Phong đang ở trên Cách Đức Tư, mượn lực tại một điểm, thân hình vọt lên cao hơn một trượng, rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về hướng Cách Đức Tư. Kiếm quang lóe lên, thân hình trong nháy mắt giống như biến mất, đột nhiên xuất hiện trước mặt Cách Đức Tư.

Trước sau có lẽ chỉ nửa phút thời gian, Diệp Phong đã sử xuất ra lưỡng đại tối cường tuyệt học, làm rung động tâm thần của tất cả mọi người.

Tại chiến trường là một khoảng im lặng, cạnh đó là cánh tay trái của Cách Đức Tư còn giật giật trên mặt đất. Một tiếng kêu thảm thiết phát ra, cường đạo kỵ sĩ mới hoàn hồn được một chút lại kinh hoàng tháo chạy.

“Vốn định chặt cái đầu, ai ngờ lại trúng cái tay, xem ra đối với loại chiêu thức tinh chuẩn khoái tốc như vầy ta còn thiếu hỏa hầu.” Diệp Phong nhìn Cách Đức Tư đang kêu la thảm thiết, lắc đầu cảm khái.

“Các huynh đệ, đuổi theo cho ta, không tha cho bất cứ một tên cường đạo nào còn có trang bị khinh kỵ hết.” Khải Đặc kinh ngạc lẫn hâm mộ nhìn lão Đại, tiếp tục đốc thúc Liệt Diễm kỵ sĩ xông lên truy kích.

Không buông tha cho người nào có trang bị khinh kỵ? Bọn kỵ sĩ cường đạo may mắn chạy trốn vừa nghe lời này, mọi trang bị khinh kỵ lập tức bị tháo bỏ, sợ vì những trang bị đó mà mất mạng.

“Con mẹ ngươi gì mà Quang Minh Kiếm Sỹ, lão tử tiếp ngươi một trận.” Cách Đức Tư cánh tay trái đoạn lìa, cặp mắt tràn đầy hận thù nhìn Diệp Phong, tay nắm chặt Hàn Băng Thương, thúc ngựa xông tới.

Song, chiến mã của gã còn chưa có chạy được năm thước, một thanh thiết thương đột nhiên từ sau lưng hắn xuyên qua, lộ ra từ tiểu phúc.

“Phốc…” Cách Đức Tư toàn thân đau đớn, phụm ra một ngụm máu tươi, tuyệt vọng nhìn xuống cây thương nhô ra từ tiểu phúc, từ trên chiến mã ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Giết chết Cách Đức Tư chính là Lạp Phỉ Nhĩ. Nhìn chằm chằm vị Quang Minh Kiếm Sỹ mạnh mẽ, đang loạng choạng đi tới bên cạnh mình rồi ngã xuống không dậy nổi, chính là Bỉ Khắc. Vị này thực lực đã gần đạt đến tứ giai là tật phong kiếm sỹ, do bị quá nhiều vết thương, giờ đang nằm thoi thóp trên mặt đất.

“Lạp Phỉ Nhĩ……cảm ơn…..cám ơn người đã theo ta……chiến đấu đến cùng….” Bỉ Khắc đang bị trong thương thống khổ rên rỉ:“Ta không xong rồi………hãy giúp ta một lần……đừng để ta chịu thống khổ thêm nữa….”

“Đoàn trưởng……” Lạp Phỉ Nhĩ hiểu được Bỉ Khắc muốn thỉnh cầu mình giết gã. Nhìn ánh mắt kiên quyết của gã, Lạp Phỉ Nhĩ bi ai thở dài một tiếng, tay phải đặt lên ngực trái gã, nhắm mắt cắn chặt răng, vận khí chấn nát trái tim của gã, làm cho gã chết trong nháy mắt.

“Grao……” Lam Lam thấy cuộc chiến đã chấm dứt, chạy tới dưới chân Lạp Phỉ Nhĩ, cái đầu nhỏ thân mật cọ cọ vào chân hắn.

Ý? Hình như có điểm giống Băng Sương Cự Long còn nhỏ? Khải Đặc đang dẫn Liệt Diễm kỵ sĩ đuổi sát bọn cường đạo, Diệp Phong nhìn Lạp Phỉ Nhĩ và Lam Lam ở dưới chân y, thập phần tò mò.

“Đa tạ các ngươi đã trợ giúp.” Lạp Phỉ Nhĩ ôm Lam Lam, nhìn về phía Diệp Phong cảm tạ.

“Không cần khách khí, ta chỉ là thuận tay tương trợ mà thôi!” Diệp Phong mỉm cười đáp lời, rồi tò mò hỏi:” Ngươi là Băng Sương kỵ sĩ? Đây là một Dong Binh Đoàn?”

“Ta không phải là Băng Sương kỵ sĩ, chỉ là tu luyện Băng Sương Đấu Khí mà thôi.” Lạp Phỉ Nhĩ lãnh đạm trả lời:” Đây là Nại Đức Dong Binh Đoàn.”

Diệp Phong gật gật đầu nói:” Ta là Lôi Ân – Lôi Phỉ Nhĩ, không biết ngươi xưng hô thế nào?”

“Lạp Phỉ Nhĩ – Phái Khắc.” Lạp Phỉ Nhĩ đơn giản báo tên mình ra.

“Dong Binh Đoàn của ngươi đã bị diệt, vậy sau này có ý định gì chưa?” Diệp Phong tò mò hỏi. Trong lòng đối với Lạp Phỉ Nhĩ có chút chủ ý. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã có thể luyện đến thất giai Băng Sương Đấu Khí, Diệp Phong bây giờ đang cần người, há lại có thể bỏ qua nhân tài như vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN