Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 231: – Thánh ma và Băng thổ
Tát Lỗ Mạn và Bố La Tư bị mênh mông hắc bạch kiếm khí mạnh mẽ bức lui về phía sau, nhìn vào thánh ma song kiếm trong tay Diệp Phong, thần tình rung động, thần sắc trông khó có thể tin được, không nghĩ tới Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ đã thất tung lại đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa trong tay lại nắm giữ ma kiếm, kinh khủng hơn chính là kiếm khí của hắn, hình như hắn đồng thời thi triển Quanh Minh cùng Hắc Ám hai loại kiếm khí.
“Dùng chánh ma song kiếm lại đồng thời sử dụng Quang Minh cùng Hắc A!m hai loại kiếm khí? Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ lại đột nhiên trở về. Trời ơi, thú thần vĩ đại chẳng lẽ ngài muốn hủy diệt chúng ta ư?…” Thú nhân và tinh linh trong Bất Lạc thành, nhìn thấy tình huống bên ngoài, đều tỏ vẻ khó có thể tin được. Nguồn: https://truyenfull.vn
“Hinh nhi, nàng trở về đi, nơi này để ta ứng phó.” Diệp Phong mỉm cười phân phó Mộng Hinh, nhìn Bố La Tư hòa Tát Lỗ Mạn cười nham hiểm nói: “Thế nào, không nghĩ tới lão tử đột nhiên xuất hiện phá hỏng chuyện tốt của các ngươi. Muốn dựa vào hai bộ thần khí để xoay chuyển tình thế, con mẹ nó đừng nằm mộng nữa. Hôm nay các ngươi tất chết không thể nghi ngờ!”
Nếu Bố La Tư hòa Tát Lỗ Mạn ở trong thành không ra, Diệp Phong cố kị số lượng lớn tinh linh xạ thủ cùng thú nhân phi hành, bọn họ không có biện pháp. Nhưng bọn chúng đã ra ngoài bây giờ khó tưởng tượng có thể an toàn rút lui.
“Hừ, Lôi Ân ngươi đừng quá hung hăng, cho dù ngươi sở hữu hai thanh vũ khí cực mạnh, cho dù ngươi có thể sử dụng Quang Minh sáo trang, hai chúng ta vị tất đã thua vào tay ngươi” Tát Lỗ Mạn rung động, cố hồi phục tinh thần hung ác nhìn Diệp Phong cười lạnh.
“Chỉ bằng vào hai người các ngươi, lão tử căn bản không cần đeo Quang Minh sáo trang, các ngươi đi tìm chết đi” Diệp đại lưu manh khinh thường cười lạnh. Bay người lên, tiện tay hướng về phía hai người phóng ra mấy trăm đạo hắc bạch kiếm khí phong tỏa tất cả đường lui của hai người làm cả hai chỉ biết vận kình chém ra phủ kình cùng thương kình ngạnh bính.
Lưỡng sáo thần khí cùng biến thái cường giả ngạnh bính đối đầu, nhất thời sinh ra đạo khí lưu va chạm với nhau, sản sinh sức công phá mãnh liệt. Trên không trung Diệp phong đột nhiên biến mất, một khắc sau bỗng xuất hiện giữa hai người rất nhanh triển khai cuộc chiến giáp lá cà hai chọi một, nhanh đến nỗi phổ thông cường giả căn bản không thấy rõ thân ảnh của họ.
Mộng Hinh trì kiếm thối lui về nơi phía trước của quân đội, nhìn tình lang cực tốc đả đấu, cùng với tình huống của Bất Lạc thành, mở miệng quát: “Toàn quân nghe lệnh, chuẩn bị công thành!”
“Tuân lệnh” Nữ thống lĩnh mệnh lệnh một tiếng, toàn quân hưng phấn ứng thanh lĩnh mệnh. Trong thời gian này Mộng Hinh, nữ thống lĩnh, đã có được lòng quân, tất cả binh tướng đều thập phần bội phục. Đương nhiên, cũng có trong đó là hai tên nịnh bợ Khải Đặc và Ai Đức
Tuy nói rằng hai lớn hơn một, nhưng Bố La Tư cùng Tát Lỗ Mạn trong lòng lo lắng binh lực bọn họ ở Bất Lạc thành không đủ, vừa nghe Mộng Hinh cao giọng ra lệnh cho binh lính chuẩn bị, tự nhiên bị phân tâm. Như vậy càng đối với lưu manh có lợi.
Mộng Hinh mong muốn chính là tình huống này, mắt thấy hai người phân tâm bị Diệp Phong tấn công mãnh liệt, Mộng Hinh lập tức phất tay quát: ” Không quân quấy nhiễu địch, hỏa pháo yểm hộ, lục quân toàn lực công thành!”
“Tuân lệnh!”
“Oanh oanh…”
“Giết……”
Tiếng nhận lệnh, tiếng oanh tạc, tiếng thảm sát sau khi mệnh lệnh của mộng hinh phát ra không lâu liền điên cuồng vang lên. Có Lạp Phỉ Nhĩ, Kiệt Nã Tư dẫn đầu phi hành bộ đội, phụ trách quấy nhiễu địch nhân. Hỏa pháo bộ đội phụ trách yểm hộ. Lục quân tấn công mãnh liệt với sĩ khí mạnh mẽ đánh cho tinh linh cùng thú nhân vô lực hoàn thủ, tình trạng nguy ngập.
“Không xong..” Bố La Tư cùng Tát Lỗ Mạn thấy bên mình không có thủ lĩnh tọa trấn bị địch nhân tấn công đến luống cuống tay chân, quân không ra quân, trong lòng đều hô không xong, muốn thoát thân trở về thành nhưng bị thế công của cừu nhân Diệp Phong làm cho không thể thuận lợi thoát đi. Hai tên gia hỏa này không nghĩ được rằng, cùng nhau giết Mộng Hinh, lại sắp bị giết bởi Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ!
“Hai vị, các ngươi có di ngôn gì không?” Diệp Phong cầm khoái kiếm chạy giữa hai người, gian ác cười lạnh.
“Lôi Ân, ngươi không cần nói nhảm, hôm nay không phải ngươi chết thì ta vong, xem chiêu” Bố La Tư gầm lên một tiếng, toàn lực thi triển địa tuyển mới tham ngộ ra ‘Phủ Hải Cuồng Đào’ phủ kình cực kì cương mãnh, mang theo cát bay mù mịt, giống như vô số đợt sóng lợi phủ hướng đến Diệp Phong.
“Băng tuyết khiếu thiên!”
Tát Lỗ Mạn thấy Bố La Tư xuất tuyệt chiêu, lập tức phối hợp toàn lực thi triển tuyệt chiêu, rung thương xuất ra thương ảnh đầy trời. Huyền băng sáo trang làm rung chuyển đất trời, hình thành băng tuyết đầy trời, bao phủ cả bầu trời chiến trường. Nhiệt độ giảm xuống nhah chóng, thương kình hướng đến Diệp Phong.
” Có ý tứ, ta thích!” Đưa mắt nhìn tình huống, Diệp Phong đối mặt với uy lực kinh thể của hai loại thần khí, tâm trạng cảm khái một tiếng, hai tay giơ lên khỏi đầu. Chánh ma nhị khí mãnh liệt mênh mông, hình thành hai con cuồng long hắc bạch bá đạo, thả người theo hắn, sáp nhập vào trong thế công của hai người.
“Đinh đinh… đang đang… bang bang.. oanh… “ Tiếng kim thiết giao kích, khí lưu va chạm, bạo phá kịch liệt liên tiếp rung động truyền ra. Tam đại cường giả dùng mạng tạo thành cục diện này, khiến binh tướng hai bên đang kịch chiến, đều giật mình ngẩng đều lên để nhìn!
Khí lưu tràn ngập, cát bụi bay lên, tiếng nổ chấm dứt. Tại chỗ ba người đánh nhau, nơi nơi đều là bụi đất. Mãi đến khi một cơn gió thoảng qua, mọi người hai bên mới nhìn tình huống giữa sân. Chỉ thấy Diệp Phong hai tay cầm kiếm, thân hình hướng về phía trước, lộ ra một bộ dáng thập phần khí thế. Còn Bố La Tư và Tát Lỗ Mạn thì từ trên không trung rơi xuống phía dưới!
“Bang!” Hai người ngã xuống đất, cùng lúc đoạn khí. Hai sáo trang thần khí lập tức phân tán ra, rơi trên mặt đất.
Diệp Phong vận kình khí thu băng, thổ hai bộ thần khí vào trong Quang Minh thánh giới, nhìn lên Bất Lạc thành, quát: “Tinh linh, thú nhân trong thành nghe đây. Thủ lĩnh và quốc vương các ngươi đã chết, nếu không muốn bỏ mạng, lập tức buông khí giới đầu hàng. Ta có thể cam đoan để các ngươi trở về cố hương. Nếu còn tiếp tục phản kháng, giết không tha!!”
“Nhân loại ti bỉ, ngươi đừng có mơ tưởng thú nhân sẽ đầu hàng ngươi. Mọi người mau báo thù cho sư vương… ách… ngươi…” Một gã hoàng kim hùng sư mở miệng mắng chửi, muốn gọi bọn thú nhân cùng báo thù cho sư vương, kết quả bị một thương đâm chết của một tên tê ngưu nhân cường tráng muốn đầu hàng.
Chiến đấu đã đến lúc này, thú nhân và tinh linh muốn đánh tiếp tục không có mấy người. Bọn người đó sau khi bị tàn sát, số còn lại toàn bộ buông vũ khí đầu hàng. Giao hậu sự giao cho Lạp Phỉ Nhĩ xử lý, Diệp Phong và Mộng Hinh nhanh chóng chạy về hoàng cung của Liên Minh nhân tộc.
“Lôi Ân, Mộng Hinh, thế nào rồi, các người đã tiêu diệt bọn thú nhân và tinh linh rồi chưa?” Hai người vừa tiến và tẩm thất của nữ vương trong hoàng cung, thấy chư nữ toàn bộ đều ở đây, Phỉ Phỉ miệng đang nói chuyện về cái trang sức đẹp mắt, rất là tò mò, khi thấy được bọn họ lập tức mừng rỡ tiến lên mà hỏi.
“Ha ha, trẫm tự thân xuất mã, cái đạo lý không bị tiêu diệt sao có được?” Diệp Phong ha ha cười to, ôm Phỉ Phỉ và Mộng Hinh tới ngồi xuống giữa đám mỹ nữ.
Tây hải hoàng cung đối với Tây hải chư nữ đã không còn tính hấp dẫn nào, nhưng đối với ba vị mỹ nữ đến từ Đông hải, Hứa Lâm, Liễu Nhược Yên, Tô Vân rất là đặc biệt cuốn hút, khiến cho ba vị tâm tình vui vẻ dị thường. Đương nhiên, các nàng hàng năm đều ở trong thâm cung, có thể có cơ hội tới Tây hải để ngắm cảnh, tuyệt đối là một sự hưởng thụ!
Không kể đến chuyện của nhân tộc. Thú ải liên quan hoàn toàn bị đánh bại. Tinh linh phản nghịch đã bị diệt trừ. Phụ thân của Tuyết Lị, Ước Hàn công tước, dưới sự giúp đỡ của Á Sắt Lâm giáo hoàng, đã lên làm quốc vương của dực nhân vương quốc. Cự nhân vương quốc nhân số ít ỏi, muốn ăn ngon nhưng lười, thỏa mãn hiện trạng, hoàn toàn phục tùng an bài của quân liên minh. Bây giờ có thể nói, Tây hải hoàn toàn là thiên hạ của Diệp Phong.
“Lôi Ân, diệt trừ xong Bố La Tư và Tát Lỗ Mạn. Bây giờ Tây hải hoàn toàn là thiên hạ của chúng ta. Chàng bây giờ muốn tập trung binh lực tiêu diệt sáu nước còn lại ở Đông hải phải không?” Á Sắt Lâm giáo hoàng mỹ lệ thành thục nhìn tiểu tình nhân tò mò hỏi.
“Không được, nếu muốn tiêu diệt sáu nước ở Đông hải, phải cần một khoảng thời gian dài. Bây giờ chúng ta không biết cái Vu Ma ở Nam hải kia lúc nào xâm phạm. Hơn nữa những cử động gần đây của đám rác rưởu Bát Dát tộc cũng rất kỳ quái, trước tiên nên tiêu diệt Bát Dát tộc!” Diệp Phong trầm tư trả lời, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tây hải bên này quan trọng nhất chính là chỉnh đốn quân đội, kiến tạo gia nông pháo và chưng khí chiến hạm!”
“Cái Vu Ma ở Nam hải kia thật sự lợi hại như lời đồn đại ư? Chẳng lẽ kết hợp thế lực Đông Tây của chúng ta, còn không đánh lại hắn?” Tĩnh Hương nghi hoặc hỏi.
Diệp Phong và Lộ Lộ cũng không có đem chư thần tứ phương đều cố kỵ Vu Ma nói cho chư nữ biết, chỉ nói là có tin tức chuẩn xác truyền đến. Bởi vậy Diệp Phong vừa nghe Tĩnh Hương hỏi, lập tức lên tiếng: “Mọi việc cẩn thận là tốt, cho dù thực lực Vu Ma như thế nào, chúng ta cũng phải phòng bị kỹ lưỡng!”
“Được rồi, Hương tỷ tỷ, đừng nhắc tới chánh sự nữa, nghe thật là phiền a!” Phỉ Phỉ ôm cái eo của Tĩnh Hương, dựa lên ngực ỷ ôi hờn dỗi.
“Hắc hắc, Phỉ Phỉ không thích nghe chính sự. Chúng ta bây giờ bàn việc khác đi!?” Lưu manh hoàng đế cười dâm, trong nháy mắt đã tiến lên, nhào tới Phỉ Phỉ và Tĩnh Hương, đặt nàng ở dưới thân….
Cùng lúc đó, hoàng cung thú nhân vương quốc, vừa mới trở thành thú nhân nữ vương dưới sự giúp đỡ cũa quân liên minh, bạch hồ mỹ nhân Nguyệt Doanh ngồi ngay ngắn trên vương tọa, nhìn đại điện huy hoàng kim bích, trong đầu nghĩ tới mẫu thân bị hại chết, và hoàng kim sư vương đã bị trừng phạt, rốt cuộc những giọt nước mắt đã kiềm nén bao nhiêu năm cũng từ từ chảy xuống!
“Hồ…. không, nữ vương, ngài nên nghĩ về tương lai đi. Hi Á hồ vương biết ngài đã báo đại cừu cho bà, nhất định sẽ rất cao hứng đó!” Tuyết thỏ thục nữ La Lan ôn nhu khuyên bảo Nguyệt Doanh.
“Yên tâm, ta không có việc gì, chỉ là vui mừng mà thôi!” Nguyệt Nhi vẫn để những giọt nước mắt đó, mỉm cười trả lời. La Lan nhìn thấy nàng, suy nghĩ, rồi hỏi: “Nữ vương, ngài thật sự chuẩn bị gả cho cái tên Lôi Ân kia ư? Dã tâm của hắn hình như thập phần rất lớn. Ngài nếu gả cho hắn, coi như đem thú nhân vương quốc tặng cả cho hắn rồi.”
“Nếu hắn muốn vậy, ta sẽ y theo ước định, mà báo đáp hắn!” Nguyệt Doanh nhàn nhạt đáp lại, cảm khái nói: “Kỳ thật thú nhân vương quốc bây giờ trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc tới. Mặc dù ta không biết sự tình ở đại lục phương đông của hắn, nhưng quan sát vẻ mặt khi nói chuyện với nữ nhân của hắn, ta cam đoan hắn tại Đông hải đã đạt tới được một thế lực lớn và những thứ tốt nữa!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!