Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 239: Đế Long, Huyền Thạch, Thần Lực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế


Chương 239: Đế Long, Huyền Thạch, Thần Lực


Thần Châu lịch, tháng 5 năm 9582, Nam Man Mạnh Đạt, Bách Cổ Đoạn Hành, Tây Sa Đạt Lợi Long, Biên Hoang Mã Vô Cực, Bắc Du Hô Duyên Hạo Nhật, Đông Du Da Luật Minh Cơ sáu vị hoàng đế đã chính thức công bố tại Thần Châu đế đô là sẽ cùng liên thủ với Thần Châu đế quốc để thành lập liên minh kháng địch, minh chủ là Chu Ngọc Long, sẽ ngự giá thân chinh để dẹp tan quân xâm lược.

Các đại thần của lục quốc tuy rất hiếu kỳ đối với quyết định đột ngột này của sáu vị hoàng đế, nhưng sau khi bọn họ vội vã tìm đến Thần Châu đế đô để diện kiến quân chủ của mình, thấy rõ các vị hoàng đế không hề bị uy hiếp gì cả, và quyết định kiến lập thất quốc liên minh rất kiên định nên cũng không nói gì nữa.

Huống chi, Thần Châu đại lục bấy lâu nay vẫn rất hùng mạnh, việc kết minh lần này cũng là điều dễ hiểu. Rốt cuộc thì sách lược của Lưu Manh hoàng đế cũng thành công, giờ đây hắn thật chẳng khác nào là hoàng đế của cả lục quốc, bởi vì sáu người kia vốn không phải là người thật, mà chẳng qua chỉ là những thế thân do Diệp Phong tuyển lựa ra.

Còn hoàng đế chân chính của lục quốc tất nhiên là đã bị tru sát, trở thành những bộ khô lâu người không ra người, quỷ không ra quỷ của Ba Nhĩ. Bọn họ mỗi ngày đều phải đau khổ chỉ dạy cho những kẻ thế thân làm sao để giả mạo bọn họ, nếu không thì phải chịu rất nhiều sự thống khổ. Nguồn: https://truyenfull.vn

Có được toàn bộ binh lực của nam bắc đại lục, lại thêm giờ đây Thần Châu đại lục cũng đã dần ổn định, tất nhiên là Lưu Manh hoàng đế không thể nhẫn nhịn được nữa, nên muốn tiêu diệt bát dát tộc ở Đông hải vốn đã đầu kháo Vu Ma. Chỉ với một mệnh lệnh của Diệp Phong mà trận đại chiến với bát dát tộc lập tức tiến vào giai đoạn chuẩn bị toàn diện.

Song, hiện nay Long Ưng kỵ sĩ đoàn đã đến Quy Bổn đại lục để thiết lập Truyện Tống Trận. Gần đây bách vạn hùng binh của Thần Châu đại lục vừa kháng cự với Vu Ma ở tận miền Nam Hải xa xôi đã phát hiện ra đối phương cũng sử dụng Truyện Tống Môn, là vật vốn có công năng không khác gì với Truyện Tống Trận, và hiện nay phe địch đã điều tập một số lượng lớn Nam Hải hắc nhân chiến sĩ đến để trợ giúp bát dát tộc.

Quy Bổn đại lục sẽ là nơi diễn ra trường đại chiến kinh thiên động địa, mà từ trước đến nay thế giới này chưa bao giờ có.

oooOooo

Đêm rất yên tĩnh, Diệp Phong trong bộ hắc y, tay cầm Thiên Tử kiếm, một mình tiến đến dưới chân ngọn chủ phong của Thương Long sơn. Nhìn tòa sơn mạch nguy nga hùng vĩ, hắn khẽ mỉm cười đầy vẻ tham lam, đoạn tung người phóng lên và xoay một vòng trên không, đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ và chỉ mũi hướng về đỉnh núi, sau đó thì hóa thân như một tia chớp phá thạch mà xuyên thẳng vào trong.

Theo lời của Chu Trường Minh, Diệp Phong dùng kiếm nhất mực xuyên thẳng vào sơn mạch, chẳng bao lâu sau thì đến được một địa đạo trong lòng núi.

“Hống hống hống……hống hống hống…” Từng trận long ngâm đầy vẻ bá đạo vang lên cao vút. Diệp Phong dừng bước nhìn khắp bốn phía, đột nhiên thấy mười bốn con tử kim đế long từ từ xông tới bao vây lấy hắn.

“Thân là đế vương, tay cầm Thiên Tử kiếm, nhưng lại không có chút khí chất đế vương nào. Thật là kỳ lạ! Nhân loại, ngươi xông thẳng vào Thần Châu long mạch là có ý gì?”

Trong mười bốn con tử kim đế long, con dài nhất và lớn nhất vừa lắc lư chiếc đầu to lớn, vừa tỏ vẻ khinh địch, lên tiếng nói với hắn. Lời lẽ của nó tràn ngập bá khí vô thượng và cực kỳ uy nghiêm.

Hai mắt của Diệp Phong đảo nhanh một vòng để đo lường mười bốn con tử kim đế long, tuy trong lòng cũng thầm kinh sợ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên cười nói: “Ta nghe một lão nhân nói, nếu như ai có được thanh kiếm này thì sẽ có thể điều khiển được thập tứ đế long các ngươi và trở thành bậc vương giả của Thần Châu đại lục. Vì vậy nên ta mới đến đây.”

“Không sai, sấm ngôn có nói, người nào sở hữu Thiên Tử kiếm đích thật là có thể điều khiển được chúng ta, nhưng ngươi thì lại không được. Bởi vì một bậc vương giả chân chính tất phải có khí chất của bậc đế vương, trong khi ngươi chẳng những không có một chút nào, mà ngược lại, trong người ngươi còn có cả ma khí và ác tập [1] của nhân loại. Ngươi không xứng để điều khiển chúng ta.” Con đế long đầu đàn bình tĩnh đáp lại.

“Vậy sao? Chẳng phải sấm ngôn đã nói là hễ có được Thiên Tử kiếm thì có thể điều khiển các ngươi hay sao? Tại sao bây giờ bảo ta không có khí chất của đế vương rồi các ngươi không cần tuân thủ quy củ và nghe theo mệnh lệnh của ta? Vậy xin hỏi, ai là người đã định ra thứ quy củ này?” Diệp Phong khẽ xoay đầu lại chất vất đế long.

“Vốn không có quy củ gì cả, chỉ là chúng ta xem ngươi không được thuận mắt mà thôi.” Đế long vương chiếc cổ gầm lên một tiếng, rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu ngươi có thể đả bại được chúng ta để chứng minh rằng Thần Châu đại lục này quả thật không còn ai có khả năng tranh đoạt hoàng vị với ngươi nữa, vậy thì chúng ta tất sẽ phục tùng mệnh lệnh của ngươi.”

“Mẹ nó, nói cả nửa ngày rốt cuộc cũng chỉ là muốn lão tử đấu với mười bốn con quái vật các ngươi, thật đúng là đồ hỗn chướng con mẹ nó, lại còn âm hiểm hơn cả lão tử.” Diệp Phong thầm chửi ở trong lòng một câu, đoạn khẽ huy động bảo kiếm trong tay, trầm giọng nói: “Nếu đã phải đả bại các ngươi thì các ngươi mới chịu phục, vậy thì lại đây, ngày hôm nay là do các ngươi bức bách trẫm phải ra tay đấy.”

“Tốt! Coi như là cũng có một chút đảm lược của bậc vương giả!”

Con đế long đầu đàn cất tiếng tán thưởng, sau đó thì cất một tiếng ngâm dài, rồi cúi đầu hướng về phía Diệp Phong mà xông tới, cả mười ba con đế long còn lại đang bao vây xung quanh hắn cũng đồng thời xông tới.

“Các ngươi đã không tin vào sấm ngôn, không tin trẫm có mang dấu ấn của đế vương. Được lắm, xem kiếm!”

Hai chân của Diệp Phong khẽ dụng lực điểm lên mặt đất, rồi lăng không phóng lên cao, tay vũ lộng Thiên Tử kiếm bao phủ lấy toàn thân, tạo ra chín đạo tử kim long khí hộ thể, đồng thời cũng toàn lực vận khởi chánh ma nhị khí trong cơ thể, và đánh ra một chiêu Long Hổ loạn vũ cực kỳ bá đạo. Chỉ trong thoáng chốc, bạch long và hắc hổ đã quấn chặt lấy mười bốn con đế long.

Căn địa động này tuy khá rộng rãi, nhưng vẫn không thể chịu đựng và dung nạp được mười đạo long khí và một đạo hổ khí do mười bốn con đế long và Diệp Phong cùng lúc phát ra, vì vậy mà khi song phương vừa triển khai trận đấu kịch liệt thì bên trong địa động lập tức phát ra những tiếng nổ cực lớn và liên miên bất tuyệt. Chỉ trong chớp mắt mà địa động đã không còn chịu được nữa, toàn thể vách đá cũng bắt đầu sụp đổ, kéo theo cả tòa Thương Long sơn rung động không ngớt.

“Oành!!!” Một tiếng nổ cực lớn vang lên, mười bốn con đế long cùng với Diệp Phong lúc này đang được long hổ nhị khí bao bọc lấy cùng lao ra khỏi địa động, đồng thời cũng phóng lên đỉnh núi và tiếp tục trận đấu kịch liệt.

Thương Long sơn đột nhiên xảy ra dị biến, làm kinh động đến tòa Thiên Cơ cung ẩn tàng ở bên trong lòng núi. Cung chủ là Thiên Cơ lão nhân Sở Thần Phong lập tức thống lĩnh chúng đệ tử xuất động để tìm hiểu nguyên do, khi họ vừa ngẩng đầu quan sát thì đã thấy ở trên không trung có bóng nhân ảnh được bao bọc bởi long hổ nhị khí đang giao đấu với mười bốn con đế long, thì ai nấy đều trợn mắt há miệng, nhìn đến si ngốc.

“Thập tứ đế long? Không phải bọn chúng chính là mười bốn con đế long của Thần Châu long mạch hay sao? Thật không ngờ…..thật không ngờ thập tứ đế long trong truyền thuyết kia lại xuất hiện ở Thương Long sơn này.” Thiên Cơ lão nhân nhìn lên trận chiến ở trên không mà trong lòng thập phần khích động, tử lẩm nhẩm nói một mình.

“Nhân loại kia, ngươi cũng rất cường hãn. Tin rằng tìm khắp Thần Châu đại lục cũng khó có ai xứng làm đối thủ của ngươi. Nếu như ngươi muốn tiêu diệt những bậc vương giả khác, điều đó hẳn là không khó, ít ra so với việc thu phục bọn ta thì đơn giản hơn rất nhiều. Vậy tại sao ngươi lại còn đến đây tìm chúng ta?” Con đế long đầu đàn vừa dùng đuôi của mình quật ra một kích thật mạnh vào Diệp Phong, đồng thời cũng lên tiếng truy vấn hắn.

Diệp Phong lăng không tránh một chiêu công kích cực mạnh của đối phương, rồi lên tiếng: “Vì muốn tiêu diệt triệt để vương khí của các quốc gia khác, nên việc phát động chiến tranh là một việc không thể tránh khỏi, mà việc đó sẽ làm hao tổn sức nước rất nhiều. Hơn nữa, một khi chiến tranh xảy ra thì thế nào sinh linh cũng sẽ đồ thán, máu chảy thành sông. Vả lại, ta cũng đã hứa với lão nhân kia là sẽ giúp lão tìm ra Lưỡng Nghi Huyền Thạch từ chỗ các ngươi. Vì vậy mà ta chọn cách thu phục các ngươi.”

“A, thì ra là vậy. Xem ra bọn ta chờ đợi cái ngày đại lục thống nhất đã lâu, giờ đây nó đã đến rồi!” Con đế long đầu đàn ngửa cổ cất tiếng ngâm cao vút, sau đó thì ra lệnh cho mười ba con đế long còn lại lập tức đình chiến và vây quanh lấy Diệp Phong.

“Thế này là thế nào? Cái đám súc sinh này sao tự nhiên lại không đánh nữa? Mẹ nó, có phải là bọn chúng đang sửa soạn sử ra tuyện chiêu nào đó không?” Diệp Phong ngạc nhiên quan sát mọi cử động của mười bốn con đế long, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Thế nào? Không cần đánh nữa sao? Có phải là các ngươi muốn sử dụng tuyệt chiêu hay không?”

“Không cần đấu nữa! Thân là đế long tiếp cận Thần Long, nên trong lúc ngươi tiến vào động thì ta đã nhìn ra được trên người ngươi có một loại công đức quang rất cường liệt. Điều đó đã chứng minh rằng ngươi tuyệt không phải là một tên hôn quân bất tài vô năng, vì vậy mà vừa rồi chúng ta chỉ muốn thử ngươi mà thôi.” Con đế long đầu đàn cất tiếng đáp lại.

“Ta hiểu rồi, thì ra vừa rồi chỉ là một phen đùa giỡn!” Diệp Phong hứng chí ngửa cổ cười vang. Mười bốn con đế long dưới hiệu lệnh của con đầu đàn, lập tức hóa thành mười bốn đạo tử kim (vàng tím) rồi dung nhập vào thanh Thiên Tử kiếm mà Diệp Phong đang nắm trong tay.

“Hê, té ra thu thập thập tứ đế long lại đơn giản như vậy sao? Hôm nay vận khí của lão tử quả thật rất tốt nhỉ!” Lưu Manh hoàng đế cảm nhận được thanh Thiên Tử kiếm ở trong tay giờ đây lại toát ra một loại đế khí rất cường đại, nên trong lòng rất cao hứng, bất giác không nhịn được mà cất tiếng hú dài, sau đó liền tung người nhảy xuống đất.

“Ha ha ha, hảo tiểu tử! Quả nhiên lão phu nhìn không lầm, ngươi có thể thu phục được thập tứ đế long đó đúng là một hành động minh trí nhất.” Diệp Phong vừa hạ mình xuống đất thì bỗng có một người mặc tấm trường bào rách rưới xuất hiện trước mắt, thì ra người đó chính là Chu Trường Minh, trong tay y đang ôm một khối đá trắng to bằng quả dưa hấu.

“Hảo cái đầu lão, có phải cái đó là Lưỡng Nghi cái quái thạch gì đó mà lão cần không? Lão cũng đến đây, sao vừa rồi không ra tay giúp ta chứ? Nếu không phải do bọn chúng có ý đầu hàng sớm thì e rằng trẫm đã bị tổn thất lớn rồi.” Diệp Phong trừng mắt mắng Chu Trường Minh.

“Hắc hắc, lão phu cũng chỉ mới vừa đến, vừa đến thôi. Nhưng cứ theo lời ngươi, lão phu lập tức trở về chế luyện pháp bảo đây, còn ngươi cũng nên trở về Hành cung đi, đã có một vị siêu cấp nữ thần đến đó rồi đó. Nữ nhân đó không có gì tốt đâu, ngươi ngàn vạn lần đừng nuôi ý tưởng đen tối với ả đấy.” Chu Trường Minh vừa cao hứng vuốt vuốt Lưỡng Nghi Huyền Thạch mà lão vừa lấy được ở trong địa động, vừa đề tỉnh Diệp Phong, sau đó thì đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.

“Chờ đã, lão hoạt đầu, lại còn để lộ cái thứ thần tiên pháp thuật tạp nhạp đó ở trước mặt lão tử, hừ, sao không nói cho hết lời chứ hả.” Diệp Phong cất tiếng mắng một câu, đoạn quay người rời đi, trong đầu rất thắc mắc không biết siêu cấp nữ thần mà Chu Trường Minh vừa nhắc đến là ai….

oooOooo

Tại Hành cung của Thần Châu đế đô, Quang Minh nữ thần đang đứng trong phòng của Lộ Lộ. Người này chính là vị thần linh chí cao của Tây Hải, mặc dù đã cố gắng thu liễm tất cả thần quang trên người, nhưng vẫn toát ra một khí chất thần thánh. Bà ta đang nhìn Lộ Lộ quỳ ở dưới đất, khẽ nhíu mày và hỏi: “Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi vẫn chấp nhất muốn theo hắn, vậy thì ta sẽ thu hồi tất cả thần lực và giải trừ đi thân phận Quang Minh công chúa của ngươi đấy!”

“Thuộc hạ vẫn muốn được đi theo chàng. Thỉnh lão nhân gia hãy thu hồi lại tất cả thần lực và thân phận của thuộc hạ!” Lộ Lộ một mực cung kính vừa quỳ lạy vừa cầu khẩn.

“Ài……ái tình trên nhân thế quả thật là có thể khiến cho ngươi sẵn lòng từ bỏ đi thân phận Quang Minh công chúa và cả thần lực của mình……Được lắm, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Hy vọng rằng trong tương lai, ngươi sẽ không hối hận về hành động của ngày hôm nay.”

Quang Minh nữ thần khẽ lắc đầu cảm khái, tay phải thoáng động, lập tức phát ra một đạo bạch quang bay về phía Lộ Lộ. Trong nháy mắt, từ trong người Lộ Lộ lập tức bộc phát rất nhiều quang mang chói mắt, thì ra nàng đã bị Quang Minh nữ thần hấp thu tất cả thần lực của mình.

“Từ nay về sau, ngươi không còn là Tây phương Quang Minh công chúa nữa, mà chỉ là một nữ tử tầm thường của nhân loại, vạn sự phải hết sức cẩn thận!” Quang Minh nữ thần nhìn thân thể bạc nhược vì mất đi thần lực của Lộ Lộ mà cảm thán và đề tỉnh nàng một câu. Sau đó tay trái của bà ta thi triển pháp lực, chỉ thoáng chốc, từ giữa lòng bàn tay của bà ta liền hiện ra món pháp bảo Quang Minh Sáo Trang, rồi nói với Lộ Lộ:

“Món pháp bảo Quang Minh Sáo Trang này là do ta trải qua một thời gian dài chiến đấu với Hắc Ám Ma Vương mà trang bị thành. Nay do Lôi Ân đạt được nhiều phúc duyên, điều đó cũng chứng tỏ rằng ta và hắn hữu duyên. Khi Nam phương Vu Ma đến Đông Hải, hy vọng rằng Lôi Ân có thể nhờ đến thần lực của ta ở trong món pháp bảo này mà bảo vệ lấy tính mạng và cũng bảo vệ được cho Đông Hải!” Lới vừa dứt, Quang Minh nữ thần cũng lập tức biến mất ngay trước mắt Lộ Lộ, chỉ để lại Quang Minh Sáo Trang đang từ từ hạ xuống bên cạnh nàng.

Chú thích:

[1] ác tập – tập quán ác độc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN