Lưu Manh Phố Đêm
Chương 125: Về Quê (3)
Sáng hôm sau ông Cố Vượng dậy từ năm giờ để đi chợ mua đồ, Lâm Đại Minh và Cố Thương nằm giường bên lật đật dậy theo hắn nhìn ông Cố Vượng: “Để Thương ngủ, con làm thay.”
Ôi trời! Con rể dậy sớm phụ bố vợ làm giỗ chỉ vì muốn vợ nó ngủ thêm?
Mà thôi kệ. Lâm Đại Minh tay chân nhanh nhẹn còn hơn đứa con gái vụng về kia. Ông Cố Vượng phóng xe đi chợ còn Lâm Đại Minh ở nhà dọn dẹp qua loa, ai nhìn vào đố dám nghĩ hắn là dân xã hội đen giết người như ngóe đấy!
Cố Thương vẫn ngủ thẳng cẳng đến hơn bảy giờ, các chị gái, bác gái và mẹ kế từ nhà riêng xuống cô mới chịu mò dậy. Kết quả bị mắng không thương tiếc, con gái gì lười chảy thây và tung hô cậu con rể quý hóa chăm chỉ.
“Sao mày vớ được thằng ngon như vậy khi tính nết xấu như vậy?”
“…”
Con cũng chẳng biết sao vớ được hắn nữa!
Mối quan hệ giữa Cố Thương và mẹ kế không hợp, gặp mặt còn chẳng thèm chào mạnh ai người đấy làm. Nhưng mẹ kế và con rể lại rất hòa hợp, Cố Thương đứng một góc chỉ biết âm thầm khó chịu.
Tên đáng ghét này sao ai gặp cũng thích vậy? Còn cô thì khác, mười người thì sáu người ghét bốn người thích. Bất công thật sự!
Mẹ kế hay tin mấy món sính lễ, vui sướиɠ bật cười không ngớt. Bà ghét đứa con riêng của chồng thật, nhưng đứa con rể này bà rất thích. Hừ, nếu đó là chồng con gái bà thì tốt biết mấy!
Lại thêm sự có mặt của đầu bếp quốc tế năm sao là Phùng Gia Vĩnh, những món ăn hôm nay quá sức tưởng tượng của người nhà Cố Thương. Dường như người nhà cô chẳng có cơ hội chen vào, toàn bộ đều bị đám Lâm Đại Minh bao thầu. Hắn và Trịnh Bảo Tuấn phụ bếp, Phùng Gia Vĩnh bếp chính nấu nướng chuyên nghiệp, mới hơn tám giờ sáng mùi thức ăn bay ngập sân nhà.
Ông Cố Vượng cùng anh rể lớn khênh bàn ghế ra sân dọn chỗ, đàn bà con gái trong nhà ngoài làm vài việc vặt vãnh ra căn bản chẳng còn gì làm. Năm giỗ đầu tiên tay chân rảnh rỗi quá mức, nhưng chẳng sao bọn họ vẫn thích thú nhìn ngắm mấy món nữ trang sính lễ.
Đằng nào nhà ông Cố Vượng đều là dân quê, Phùng Gia Vĩnh cũng chỉ dám làm các món bình thường nhưng chế biến đặc biệt hơn một chút. Sau khi thắp hương xong, khách khứa đến chơi. Đương nhiên không khỏi trầm trồ trước con xe sính lễ, còn mấy món khác ông Cố Vượng đã mang xuống nhà riêng của mẹ kế. Phô trương quá nhiều không tốt, khiêm tốn một chút.
Khách khứa gặp mặt Lâm Đại Minh không ai chê trách được câu nào, hết khen ngoại hình đến tài năng. Biết hắn tự tay xuống bếp chỉ hận không thể mọc trăm cái miệng để khen ngợi cho hả dạ.
Lâm Đại Minh uống rượu được một hồi khá lâu, hắn đứng dậy đi qua mâm phụ nữ ngồi cạnh Cố Thương. Gắp cho cô mấy món, người nhà bật cười khanh khách.
Khỏi nói Cố Thương đã xấu hổ thế nào.
Cô ghé tai hắn nói nhỏ: “Anh say rồi à?” Bị chuốc kinh thế mà.
Lâm Đại Minh gật đầu: “Ừm.”
Nói cho có thế thôi, Lâm Đại Minh rất giỏi uống rượu. Uống nhiều như thế sắc mặt cũng chỉ hơi hồng hồng, muốn chuốc say hắn căn bản không có cửa.
Bác gái: “Ăn cơm không Minh?”
Hắn gật đầu: “Vâng.”
Lâm Đại Minh bưng bát cơm gắp đồ ăn bỏ miệng nhai ngon lành, Cố Thương toan đặt bát xuống chiếu. Hắn điềm đạm vừa nhai vừa nói khẽ: “Ăn ít thế.”
Cố Thương ghé tai hắn: “Càng nhiều món em càng không muốn ăn.”
Lý do hợp lý. Hắn gật đầu, Cố Thương trộm thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng tên này ép cô ăn thêm bằng được nữa chứ!
Bữa ăn từ mười giờ sáng đến gần hai giờ chiều mới kết thúc, phần dọn dẹp vẫn là đàn bà con gái trong nhà. Khách khứa còn đó, tránh người ta dị nghị Lâm Đại Minh không tiện ra phụ Cố Thương. Trong quan niệm của họ, đàn ông chỉ cần ăn uống no say đàn bà thu vén sạch sẽ. Hắn không ngại bị dị nghị, cũng không muốn Cố Thương bị dị nghị.
Cố Thương cũng chẳng ý kiến, từ xưa đến nay mỗi khi xong bữa con cái dọn dẹp cho bố mẹ là chuyện thường tình. Than vãn cái gì? Hơn hết lúc nấu nướng mấy người đàn ông hầu như gánh hết, đàn bà không nấu cơm thì rửa bát. Chẳng có gì là thiệt thòi cả.
Dọn dẹp xong Cố Thương trở vào trong nhà, Ông Cố Vượng và Lâm Đại Minh mỗi người nằm một giường ngủ vật vã. Cô nhìn dáng nằm hắn từ ngoài hiên nhà cười mỉm trong vô thức, xoay người chạy sang bên nhà bác với các chị các cháu chơi. Bọn trẻ con có đồ chơi nên không còn nghịch điện thoại nữa, mấy chị em trong nhà rủ nhau mua mấy cốc chè về ăn cho mát. Vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.
Bác gái: “Thương quen Minh lâu chưa?”
Cố Thương ngậm thìa nhựa: “Cũng được hơn ba tháng rồi ạ.”
“Cũng mới.” Bác gái gật gù: “Nhưng cũng được, duyệt!”
Chị họ nhỏ hùa theo: “Đẹp trai, cao ráo, giỏi giang người có phúc là mày đấy!”
Nhưng tên đó là tội phạm…
“Tiền sính lễ mày xem khéo cả nước này ai được như mày?” Chị họ lớn nói.
Nhưng hắn là tên chuyên làm việc phạm pháp…
Cố Quân sáu tuổi đang nghịch xe điều khiển từ xa gật gật đầu: “Em thích anh Minh!”
Lũ nhóc kia hùa theo: “Chú Minh vừa đẹp trai vừa giàu có!”
Tên đó làm việc xấu mới giàu đấy!
Mọi người từ già đến nhỏ mỗi người vài câu, Cố Thương bỏ ngoài tai ngồi thu lu ăn chè. Gần bốn giờ chiều cô xách một hộp chè còn nguyên lên mang về, ngồi xuống cạnh giường Lâm Đại Minh đang nằm.
Hắn nhắm hờ mắt, mệt mỏi ôm lấy eo Cố Thương từ từ áp mặt vào đùi cô.
“Ăn chè không?”
Hắn như đứa trẻ to xác, ậm ừ lắc đầu.
“Uống nhiều quá mà.”
“Ừm.”
“Uống canh giải rượu nhé?”
Lâm Đại Minh lắc đầu. Mần mò bọc chè trong tay Cố Thương để vào trong góc giường, kéo cô nằm xuống ôm gọn trong lòng, hôn lấy hôn để lên sau gáy cô.
Cố Thương hoảng hốt nhưng không dám vùng vẫy sợ bố nằm giường bên thức giấc, cô khẽ gắt: “Anh làm trò gì đấy?”
Lâm Đại Minh cười khì: “Không làm bậy là được.”
“Anh đang làm bậy đấy!”
“Hôn vài cái không tính.”
“…” Cố Thương nhấc tay hắn khỏi người, Lâm Đại Minh nhẹ nhàng đặt xuống trở lại. Cô có làm sao cũng chẳng nhấc được lần hai. Cô cáu huých cùi trỏ vào ngực hắn, mắng khẽ: “Bỏ ra đi!”
“Hôn một cái!”
“Không!”
Lâm Đại Minh cười nham hiểm, Cố Thương nhất thời khó hiểu cho đến khi lũ trẻ con ríu rít ngoài cổng. Chúng sắp chạy vào đây rồi!
“Bỏ em ra!”
Lâm Đại Minh nhắm mắt vờ ngủ nhưng lực tay khóa trọn Cố Thương bên cạnh vẫn không đổi. Cô bất lực, không muốn lũ trẻ con thấy đành hơi nhướn môi hôn lên môi hắn.
Lâm Đại Minh được đà quá trớn, đằn ngửa Cố Thương cắn mạnh. Cô suỵt một hơi dài, trước khi bọn trẻ con chạy vào hắn bình thản buông cô ra. Cô hai tay chụp miệng ấm ức trừng mắt lườm hắn, hắn cười cợt nhả đáp lại cô.
Nhìn thấy lũ giặc nhỏ ngoài kia, cái đầu bé tẹo của Cố Thương được dịp phát huy. Cô đứng dậy, đi nhanh ra hiên nhà gọi bọn chúng lại thì thào gì đó. Cuộc họp kết thúc, mấy đứa trẻ con trèo hết lên giường nhảy vồ vào người Lâm Đại Minh.
Cố Quân, cu Bin ngồi lên người hắn nhún nhún. Cục Kẹo, Bông, Chíp ra sức hôn lên mặt hắn chùn chụt, bao nhiêu dãi dớt dính khắp mặt hắn. Còn kẻ đầu têu lại đang đứng ôm bụng cười khặc khặc, đám nhóc ồn ào đánh thức luôn ông Cố Vượng giường bên.
Ông ngồi nghệ mặt giữa giường, nhìn bọn trẻ con mắng: “Dồi ôi! Bọn này!”
Lâm Đại Minh dang tay đem ba cô công chúa nhỏ ôm gọn, bọn nhóc cười khanh khách. Hắn từ từ ngồi dậy, đem nốt hai thằng cu kia ôm cả. Hắn chúi cái đầu xù vào tai bọn nhóc thì thầm, bọn nhóc cười khúc khích vài tiếng sau đó kêu đau oai oái.
Cố Thương ngừng cười, cuống quýt: “Anh làm gì bọn nó đấy!”
Đám nhóc: “Chú Minh siết đau quá hu hu!”
“Dì Thương cứu con!”
“Dì Thương mau cứu con!”
Cố Thương đi về phía giường, mắng: “Anh bắt bạt trẻ con đấy à!”
Chỉ chờ cơ hội này, Lâm Đại Minh lập tức buông tay khỏi bọn nhỏ bắt nhanh tay Cố Thương. Giờ người kêu oai oái là cô, còn cười sung sướиɠ là đám nhóc. Ngay cả kị sỹ của cô cũng hùa vào cười cô.
“Bỏ ra đi!” Cố Thương như con nai bị trăn tóm, càng giãy càng bị Lâm Đại Minh kéo lại. Đám nhóc hô hào cổ vũ hắn nhiệt tình, cô ấm ức ngoái lại hét: “Bọn bay về phe ai vậy?”
Lũ nhóc rõng rạc đồng thanh: “Chú Minh!”
“…”
Cố Thương: “Bố ơi!”
Lâm Đại Minh đem cô kéo ngã vào người mình, siết tay giữ chặt eo cô: “Chơi không lại gọi bố à?”
“Thì sao?” Cô chống hai tay lên ngực Lâm Đại Minh gồng mình duỗi thẳng, nhìn ông Cố Vượng cầu cứu: “Bố ơi!”
Ông Cố Vượng rời giường bỏ ra ngoài: “Tao đi tè!”
Cố Thương: “…”
Lâm Đại Minh cười nham hiểm túm cái áo dưới giường trùm kín đầu mình và Cố Thương, mượn cơ hội được áo che khuất hắn đem môi cô gặm nhấm thỏa thích. Ngang nhiên trước mặt bọn trẻ tách răng cô luồn lưỡi vào trong, Cố Thương đương nhiên vì thể diện và tâm hồn trong sáng của bọn nhóc mà nhắm mắt chịu đựng rồi.
Ông Cố Vượng không những đi nhẹ còn đi nặng nữa, đám trẻ con chán quá rủ nhau chạy đi chỗ khác. Lâm Đại Minh được đà đem cô ép xuống giường, vừa giày vò môi lưỡi vừa âu yếm thỏ nhỏ dưới lớp áo. Sau khi thỏa mãn mới buông cô ra.
Cố Thương bị lấy gần hết hơi, cô nằm thở hồng hộc. Lúc hô hấp được điều hòa lại cũng là lúc Lâm Đại Minh chạy biến đi đằng nào. Cô tức tối thở phì phì như trâu mấy hơi! Đồ chó điên! Môi cô sưng rồi đây này!!!
Người nhà cô không cần cô nữa rồi aaaaa!!!
***
Làng Tâm Phúc nhỏ xíu, đi bộ cũng đi hết được mọi ngóc ngách. Lâm Đại Minh và Cố Thương sáng sớm dậy phóng moto lên đám cưới ở… xóm bên. Tính ra còn chưa đến nửa cây số. Dựng xe bên ngoài, hai người kéo nhau vào trong. Tuổi cô dâu còn trẻ, hiển nhiên người đến giúp cô dâu đều là những cô gái tuổi xuân xanh phấp phới. Sự xuất hiện của Lâm Đại Minh làm các cô điêu đứng, xúm lại bàn tán chẳng ngớt.
“Ai đấy nhỉ?”
“Đẹp trai quá, hình như đi moto thì phải!”
“Người gì đâu mà đẹp trai chết người!”
“Chú rể chắc khóc quá!”
Cố Thương: “Anh nổi quá nhỉ.”
Lâm Đại Minh kiêu ngạo đáp: “Đẹp trai quá cũng khổ.”
“…”
Tâm Anh trang điểm xong, toan ra đón Cố Thương thì thấy Lâm Đại Minh bên cạnh nên bị dung mạo hắn tẩy não, quên luôn cô. Cô tổn thương nặng nề đấy!
Tâm Anh hỏi: “Người yêu mày à?”
Lâm Đại Minh đáp thay Cố Thương: “Chồng!”
Tâm Anh cười: “Ra là vậy. Mày có chồng lúc nào tao không biết!”
Cố Thương cười trừ, âm thầm cấu tay Lâm Đại Minh: “Có gì không tao làm cho?”
“Mày vào thay đồ đi, đội nhà trai đang xuống!”
“Ừm.” Đi vào trong phòng Tâm Anh, ngoài Cố Thương ra còn năm cô bạn khác đang bận bịu chỉnh trang. Cô nhanh chóng thay đồ sửa soạng rồi cùng đội nhà gái ra ngoài…
Đội bê tráp nhà trai trao lì xì cho đội nhà gái, đôi bên theo sau cô dâu chú rể mang vào bên trong nhà. Lâm Đại Minh ngồi trêи bàn làm khách, hướng mắt chằm chằm nhìn Cố Thương đang sánh bước cùng thằng khác. Muốn đánh thằng đó ghê!
Các cô gái khi ngang qua bàn Lâm Đại Minh thay vì đối mắt nhìn bạn bê tráp, bọn họ đều đưa mắt qua chỗ hắn. Đẹp trai quá! Từng ngũ quan, vóc dáng, phong cách mọi thứ đều tuyệt vời. Nếu đẹp trai là vũ khí, Lâm Đại Minh đã giết vô số người không cần dao.
Đội bê tráp hai nhà từ bên trong trở ra, bạn tráp đỡ cùng Cố Thương thấy cô đáng yêu liền kè kè bên cạnh. Lâm Đại Minh từ xa thấy hai người từ trong nhà bước xuống sân nói chuyện hết sức vui vẻ, hắn đứng dậy đi nhanh về phía đấy cầm tay đang đeo nhẫn của cô lên cố tình để anh bạn kia thấy. Mở mắt to ra nhìn cho kỹ, vợ tao!
Anh bạn bê tráp: “…”
Người ta có chủ rồi, thôi bỏ đi.
Cố Thương nhìn Lâm Đại Minh: “Hâm à?”
“Thay đồ rồi về.”
“Ừm.”
Lâm Đại Minh day day trán nhìn bóng Cố Thương rời đi. Đứa đần này mà thằng đó cũng để mắt tới, đúng là có vấn đề! Tên đó có đủ thông minh không? Nuôi đứa đần mà không thông minh thì nuôi làm gì?
Hừ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!