Lưu Manh Phố Đêm - CHƯƠNG 23: HAI NGƯỜI CHE CHUNG MỘT CHIẾC ÁO
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Lưu Manh Phố Đêm


CHƯƠNG 23: HAI NGƯỜI CHE CHUNG MỘT CHIẾC ÁO


Sau khi được thỏa mãn, Lâm Đại Minh mới luyến tiếc rời khỏi bờ môi ngọt ngào đang uất ức sưng đỏ của Cố Thương. Mưa từ trên cao nhanh chóng tạt ướt gương mặt tái nhợt dần vì lạnh của cô, hắn nâng tay toan miết nhẹ lau mặt cho cô, lại bị cô cự tuyệt hất ra.

Tiện đà, Lâm Đại Minh bắt lấy cổ tay Cố Thương dứt khoát kéo cô ngồi dậy.

Cố Thương căm tức trừng mắt nhìn kẻ khốn nạn trước mặt một cái rồi hạ tầm nhìn xuống thấp, lảng tránh đôi con ngươi đen như ngọc tỏa ra khí lạnh ảm đạm. Dưới cơn mưa rào, đôi mắt hắn càng thêm mê hoặc, cô sợ cô sẽ mê mẩn chúng. Chúng quá đẹp, những viên ngọc ẩn dật dưới mặt nước trong vắt, màu đen huyễn hoặc lành lạnh lại chứa đầy rẫy nguy hiểm. Tựa hố đen vũ trụ, một khi vào sẽ không có đường ra.

Cố Thương đặc biệt thích nhìn mắt người khác, trước sự đẹp đẽ của chúng cô khó lòng kiềm chế nhịp tim mình. Cô không thể bị loại người như hắn câu dẫn được!

Cố Thương lắc đầu xua đi sự câu dẫn chết chóc ấy, khó khăn vòng đôi tay ra sau lưng cầm lấy hai đầu dây áo lót định cài lại như cũ. Đột nhiên, cô bị một bàn tay rắn rỏi ôm bả vai kéo ngã về phía trước, thêm một lần ngoài ý muốn toàn thân cô đổ vào lòng Lâm Đại Minh. Nhiệt độ nóng bỏng sau lớp áo phông đen bởi ướt mưa mà dính sát thân hắn, chầm chậm truyền vào gò má tái nhợt của cô. Bên tai Cố Thương vang lên tiếng đập của nhịp tim, đều đều mà lại mạnh mẽ, thanh âm đặc biệt rõ ràng.

Còn chưa kịp phản ứng, Lâm Đại Minh đã tùy tiện vòng tay ra sau lưng Cố Thương. Không nói một lời, trực tiếp giúp cô cài lại dây áo lót. Sau đó, hắn lẳng lặng buông cô ra, đứng dậy đưa lưng về phía Cố Thương.

Cố Thương kéo hai bên vạt áo, túm chặt trước ngực theo phản xạ ngước nhìn Lâm Đại Minh.

Dáng hắn cao lớn, bờ vai rộng rãi, đôi chân dài sau lớp quần jean vì mưa mà sẫm màu, hắn vững vàng đứng dưới cơn mưa. Tựa cây cổ thụ, đứng trước mưa bão chập trùng vẫn hiên ngang xòe tán rộng, không chút lay chuyển.

Thân thể Cố Thương vẫn run rẩy mãnh liệt, đôi hàm răng tinh tế gõ vào nhau phát ra thanh âm khe khẽ. Thấy cô thảm thương như vậy, gió lỡ lòng nào mà mạnh tay, quất thêm từng đợt vào người cô. Cố Thương khổ sở hắt hơi hai tiếng, vừa mới ngưng lại thêm tiếng ho kéo dài. Cô ôm lấy thân mình, ngoái đầu về phía sau mở to mắt nhìn.

Trước mắt cô, bảy gã du côn đô con nằm chết la liệt dưới đường. Mưa lạnh lùng tạt ướt bọn chúng, gột rửa máu tươi, khiến thứ chất lỏng màu đỏ lan tràn khắp nơi, loãng dần bởi hòa vào nước mưa. Như con suối nhỏ chảy đi xa dần.

Lại nhìn khẩu súng đen tuyền bị vứt bỏ không thương tiếc, toàn thân nó cũng chẳng ngoại lệ. Đều đã bị mưa tạt ướt, từng giọt từng giọt trượt trên bề mặt bóng loáng của thân súng, vội vàng giỏ xuống lòng đường rồi trôi đi xa mãi…

Trông nó thật cô đơn!

Sự nguy hiểm vô hình từ khẩu súng đen tỏa ra làm sắc mặt Cố Thương càng thêm tái nhợt.

Đột ngột, đầu cô được trùm lên bởi một chiếc áo khoác, theo phản xạ cô đưa mắt nhìn. Lâm Đại Minh từ lúc nào đã nửa quỳ nửa ngồi hướng đối diện, trên người hắn giờ chỉ còn lại chiếc áo phông đen ướt nhẹp đang ngoan cố bám chặt lấy người hắn. Vô tình lại cố ý để lộ những đường nét cứng rắn, đậm mùi đàn ông. Trên cổ hắn, để hở sợi dây truyền ánh tia sáng bạc lạnh lẽo, sợi dây khuất sau gáy và bị cổ áo trôn vùi.

Cố Thương không có cách nào hình dung được hình dáng thật của sợi dây truyền là như thế nào.

Lại nghĩ tới cảnh tượng Lâm Đại Minh xả đạn bắn chết người không gớm tay, Cố Thương hướng đôi mắt đẹp như trời sao nhìn hắn có chút sợ sệt và cảnh giác.

Lâm Đại Minh thấy vậy vươn tay bắt lấy mặt cô, lòng bàn tay hắn to lớn chai sần ôm một bên má vì mưa gió mà lạnh toát của Cố Thương, cất giọng trầm thấp khẽ nói: “Đừng sợ!”

Cố Thương quay mặt đi hướng khác, đồng thời gạt bàn tay thô to ướt đẫm bởi mưa của Lâm Đại Minh xuống. Cô không hề che giấu sự chán ghét trên mặt, nhàn nhạt mở lời: “Tôi muốn về!” Nói đoạn, đôi tay ôm lấy cổ áo trước ngực run rẩy siết chặt.

“Mai tôi đưa về!” Lâm Đại Minh không nhanh không chậm đáp, ánh mắt vẫn sắc lạnh như vậy nhìn qua khuôn mặt đang tái nhợt và cơ thể run như cày sấy của Cố Thương. Hắn từ từ đưa tấm lưng rộng rãi về phía cô, uy quyền nói như ra lệnh: “Lên đi, tôi cõng.”

“Đi đâu?” Cố Thương nghi hoặc hỏi lại, cô nhích mông hơi lùi về phía sau. Tên khốn này còn muốn thế nào nữa?

“Nhà tôi!” Lâm Đại Minh thản nhiên đáp, tựa như đây là một việc hết sức bình thường vậy.

Nhưng đối với Cố Thương là một cú đả kích lớn, hai tay cô ôm chặt đôi vạt áo sơ mi trước ngực. Như cái lò xo đứng bật dậy, tức tối hét toáng lên: “Đồ điên!”

“Lên!” Lâm Đại Minh vẫn giữ nguyên bộ dạng như cũ, thanh âm có chút nặng nề nhắc nhở Cố Thương.

Cố Thương ấm ức ra mặt, dù không muốn cũng phải làm theo. Tên khốn này không việc gì là hắn không dám làm, so với hắn cô không khác gì con thú nhỏ. Hắn chỉ cần túm gáy cô, không chút tốn sức đã nhấc bổng cô lên cao. Cố Thương tự biết lượng sức mình, không muốn chọc giận hắn thêm một chút nào.

Tuy rằng như này có chút nhục nhã, nhưng chí ít cô có thể đảm bảo an toàn cho thân thể chính mình!

Cố Thương hậm hực ngả người đổ lên lưng Lâm Đại Minh, đôi tay bám hờ hững trên bờ vai vững chắc. Hắn vòng đôi tay rắn rỏi xuống hai bên đùi cô, cả thân hình cao lớn từ từ đứng dậy, nhấc bổng cả người Cố Thương lên cao.

Đột ngột đón cảm giác lạ lẫm, Cố Thương có chút hoảng hốt vội vòng tay trước cổ Lâm Đại Minh bám lấy hắn.

Lâm Đại Minh nhếch khóe môi cười nhạt, chân dài sải bước về phía trước. Trông hắn thật thư thái, như thể Cố Thương không hề ở trên lưng hắn vậy…

Vì hiện tại là mùa hè, cho nên đến tận lúc này ánh sáng ban ngày mới chính thức tàn lụi, nhường lại vị trí cho bóng đêm. Ước trừng cũng đã gần bảy giờ tối. Cả thành phố Hà Nội bật đèn sáng rực rỡ, các biển hiệu của các nhà hàng cửa tiệm lung linh nhiều màu. Dưới cơn mưa nặng hạt, càng khiến thành phố thêm thơ mộng. Hàng đèn đường vốn dĩ đã được bật từ lâu, chúng trải dài hai bên trên những con đường quốc lộ dài vô tận.

Duy chỉ con đường Lâm Đại Minh cõng Cố Thương đi là chỉ lác đác vài cột đèn, chúng đứng cách xa nhau hàng chục mét, thêm rặng cây um tùm hai bên càng khiến nơi này thêm âm u tối tăm. Đi cả chặng đường dài mà cũng chẳng thấy nổi một bóng xe máy hay xe hơi đi ngang, nơi này thật sự quá hoang vu.

Mưa rơi suốt từ chiếu tới giờ vẫn không có ý định dừng lại, đã vậy cơn lại càng thêm lớn hơn. Cứ thế quất từng đợt mưa gió lên đôi trai gái đang cõng nhau đi bộ cả đoạn đường dài.

Trông có vẻ lãng mạn là thế, thực chất trái tim hai người đối với nhau có khoảng cánh rất xa.

Hoặc, chỉ một trái tim đang trốn chạy…

Cố Thương ngoan ngoãn nằm trên lưng Lâm Đại Minh, người cô vẫn run như cày sấy, mũi cũng bắt đầu suỵt soạt khe khẽ. Cảm nhận của cô khi ở trên lưng Lâm Đại Minh là hắn rất cao, khéo so với cô cao hơn hẳn cái đầu. Ở trên lưng hắn tầm nhìn Cố Thương đột nhiên cao hơn, xa hơn. Một cảm giác lạ lẫm khiến cô bất giác thích thú. Cô chưa từng được ai cõng như thế cả!

Lưng hắn dài, vai hắn rộng. Đặc biệt vững vàng, nhưng cũng rất êm ái. Nhiệt độ cơ thể Lâm Đại Minh không vì mưa gió mà giảm xuống, hơi ấm sau lớp vải vì ướt mà dính sát da thịt truyền qua lòng bàn tay Cố Thương. Làm cô ngẩn ngơ một hồi, trong vô thức vuốt ve nhẹ nhàng.

Cố Thương vốn rất thích mấy thứ có nhiệt độ âm ấm, cứ thế vô tình bị Lâm Đại Minh câu dẫn…

Lâm Đại Minh biết Cố Thương đang làm gì, vờ như không thấy tiếp tục cõng Cố Thương trên lưng. Hắn không thở dốc, không nhíu mày, hướng cặp mắt đen như ngọc vùi trong màn đêm kiên định nhìn về phía trước. Đôi tay rắn rỏi luồn xuống đôi đùi gối thon mềm, vững chãi đỡ lấy cô. Thỉnh thoảng dừng lại sốc cô lên cao một chút rồi lại đi tiếp.

“Anh… anh để tôi xuống đi…” Cố Thương cảm thấy cứ như vậy không hay cho lắm, Lâm Đại Minh đã cõng cô đi liền một mạch 200m. Cô cũng không thích được cõng như này, nhất là người cõng lại là hắn. Đặc biệt, ngồi sau lưng Lâm Đại Minh cô nhìn rõ mái tóc hắn bị mưa dội ướt sũng, cứ thế rũ xuống rồi mang theo từng giọt rơi xuống cằm, xuống cổ hắn. Điều này càng làm Cố Thương thêm khó chịu hơn.

“Ngồi im!” Lâm Đại Minh lạnh nhạt ra lệnh.

Cố Thương thấy vậy bèn im lặng không nói gì nữa, hắn đã như vậy cô có kháng cự cũng vô ích. Cô không tự chủ mà nhìn lên đỉnh đầu Lâm Đại Minh, mưa gió vẫn hành hạ mái tóc rũ rượi của hắn. Đưa tay chạm vào chiếc áo jean của hắn đang trùm trên đầu mình, nhẹ nhàng kéo lên cao. Ngẫm nghĩ một hồi, Cố Thương cẩn thận trùm lên đầu Lâm Đại Minh sau đó gục cằm lên vai hắn, đồng thời che cho cả chính mình.

Dù gì Lâm Đại Minh cũng tốn sức cõng cô, cô làm vậy cũng chỉ là có qua có lại. Cô không muốn mắc nợ bất cứ ai, nhất là hắn!

Lâm Đại Minh thoáng khựng lại rồi nhanh chóng đi tiếp. Cổ hắn đang được hơi thở ấm nóng từ Cố Thương bất đắc dĩ phả lên. Khóe môi Lâm Đại Minh vẽ lên đường cong mờ nhạt, khuôn mặt hắn có chút sáng bừng.

Thì ra, cô cũng có sự quan tâm dành cho hắn!

Hai người che chung một chiếc áo, cứ thế cõng nhau đi trong bóng tối, giữa trời mưa nặng hạt, lạnh lẽo…

Đôi tay Cố Thương đang đan lấy nhau trước cổ Lâm Đại Minh, đột ngột buông thõng đung đưa trước ngực hắn, đầu cô vô thức ngả nhẹ trên vai Lâm Đại Minh. Thì ra, do quá mệt mà thiếp đi.

Lâm Đại Minh phì cười thành tiếng, một tay đỡ lấy cô trên lưng, một tay nắm lấy bàn tay ướt mưa lạnh buốt của Cố Thương, khẽ đặt lên môi mình một hồi lâu. Đồng thời âu yếm xoa nhẹ.

Mắt Cố Thương nhắm nghiền, cứ vậy ngủ gục trên lưng Lâm Đại Minh mà không hay biết gì…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN