Lưu Manh Phố Đêm
CHƯƠNG 46: BẮT CÓC
Cố Thương mơ màng dần thức giấc, thần trí vẫn còn mê man. Cô cảm thấy trong khoang miệng cô có thứ gì đó mềm mại ướt át đang vờn giỡn lưỡi cô.
Cố Thương hoang mang mở mắt, ánh đèn sáng trắng trên cao khiến cô nhất thời chưa thích ứng, khó chịu nhíu mày lại. Cô quờ tay dò dẫm, vô tình bắt trúng cái đầu đầy tóc của ai đó, vài giây sau tay cô bị một bàn tay to lớn khác túm lại. Siết chặt.
Sau khi đã tỉnh táo hơn một chút, Cố Thương mới nhận ra là mình đang bị một gã khốn kiếp nào đó cưỡng hôn. Theo bản năng cô nghiến răng lại, cắn mạnh vào cái thứ mềm mà cứng đang càn quấy cô. Một thanh âm suýt xoa đau đớn khẽ vang bên tai, Cố Thương bừng tỉnh mở to mắt. Cô kinh hãi dùng toàn bộ sức lực đẩy người kia ra, vội chống tay xuống đệm dựng người ngồi dậy, ngồi sát về phía đầu giường. Mím môi im bặt.
Trước thái độ quá đỗi bình tĩnh của cô, Lâm Đại Minh thoáng ngạc nhiên, khóe môi cong lên cười thích thú. Hắn tiếp tục yên lặng quan sát cô sẽ làm gì tiếp theo.
Cố Thương đưa mắt nhìn xung quanh, trong lạ mà quen. Đây vốn dĩ không phải phòng trọ cô đang ở! Cố Thương thở dài thườn thượt. Người đối diện trên mắt càng đậm nét hài hước.
Cô đang mơ, còn nữa đây còn là ác mộng! Đúng vậy, cô đang gặp ác mộng! Cố Thương nghĩ vậy, chán nản gắt lên một tiếng: “Aiz!!!”
Cô bực bội nhăn mặt, vò tung mái tóc xoăn sóng thêm rối tung, cô nói: “Anh có thể đừng ám tôi nữa được không?”
Nhìn người kia bằng nửa con mắt, Cố Thương hai tay ôm mặt mệt mỏi thở dài, cứ vậy gục xuống đôi đầu gối, mở lời than vãn: “Anh để tôi ngủ ngon một chút được không?”
Lâm Đại Minh ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong tâm lại ngập tràn ý cười. Lặng lẽ dịch chuyển thân mình tiến lại gần cô hơn. Bất ngờ, Cố Thương ngẩng mặt nhìn thẳng mắt hắn, cô chống hai tay xuống đệm chậm rãi bò gần về phía hắn. Cô chồm người, như con mèo nhỏ vồ vào lòng Lâm Đại Minh, hai tay vòng ra sau ôm lấy gáy hắn.
Lâm Đại Minh không che giấu nổi sự kinh ngạc, ngập tràn sự khó hiểu trước hành động quá đỗi thân mật của cô.
“Ngày tôi còn phải đi làm, không những thế còn phải tăng ca nữa. Tôi mệt mỏi lắm!” Cố Thương gục mặt vào lồng ngực săn chắc của Lâm Đại Minh ấm ức nghẹn ngào không ra nước mắt.
Đôi mắt đen như ngọc thoáng tia xót xa, toan nâng tay ôm lấy thân hình nhỏ mềm của cô liền khựng lại bởi câu nói kế tiếp:
“Tôi ôm anh rồi đó, anh mau mau biến khỏi đời tôi đi! Đừng có ám cả vào giấc ngủ của tôi như thế nữa!! Trời ơi!!!”
Nhưng Cố Thương nào biết, chính cái hành động này của cô đã vô thức biến thành sự ràng buộc giữa hắn và cô. Lâm Đại Minh vừa giận vừa thương, ôm lấy người cô siết mạnh, dán cô áp sát vào thân thể mình đến mức khiến cô dần thấy khó thở.
Sắc mặt Cố Thương tái đi, hơi thở dần ngắt quãng cũng là lúc cô hoàn toàn tỉnh táo. Đủ để nhận thức được hiện nay là mơ hay thực. Cô khó khăn ho thành tiếng, yếu ớt giãy giụa tìm lối sống, khó khăn thều thào: “Buông… buông…”
Lúc này Lâm Đại Minh mới thả lỏng lực siết, bật cười thành tiếng khi Cố Thương ra sức vơ vét không khí vào trong khoang phổi. Hắn cất giọng châm chọc: “Tỉnh hẳn chưa?”
Cố Thương hoảng hốt chống tay lên ngực hắn, dùng sức đẩy hắn ra. Mặc dù không hoàn toàn thoát được nhưng có thể kéo giãn khoảng cách hai người bằng một sải tay. Cô bực bội ra mặt gắt: “Bỏ tôi ra đi đồ dê xồm!”
“Cô đã thề những gì, cô còn nhớ không?” Lâm Đại Minh đan những ngón tay vào nhau, giữ sau eo Cố Thương, bạc môi lãnh đạm hỏi.
Cố Thương không nghĩ nhiều, buột miệng: “Thề cái gì?”
“Không nhớ?”
Cố Thương ngây ngô lắc đầu.
“Tôi giúp cô nhớ.” Dứt lời Lâm Đại Minh giữ chặt đầu cô, ép cô áp môi lên môi mình. Không để cô có cơ hội phản kháng, tay kia của hắn đã ấn người cô sát vào thân mình cứ thế cuồng bạo môi lưỡi. Lực đạo một lúc một mạnh, tàn nhẫn dày vò tới sưng đỏ.
“Dừng…” Nhân lúc cô mở miệng định nói gì đó, hắn luồn lưỡi vào thẳng bên trong vờn giỡn lưỡi nhỏ mềm mại. Càng hôn lại càng cuồng nhiệt.
Cố Thương khó chịu ra mặt, hàng mày nhíu lại. Nhưng sức cô so với hắn chênh lệch quá nhiều, cô bất lực mặc hắn làm gì thì làm, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ bởi không khí đang dần bị rút cạn.
Lâm Đại Minh luyến tiếc dừng lại, đôi tay thô to ôm lấy hai bên má bầu bĩnh nâng mặt cô lên. Đôi mắt đen như ngọc bị sương dục vọng che khuất, mông lung huyễn hoặc nhìn thẳng vào mắt cô. Khàn giọng nói: “Nhớ ra chưa?”
Cố Thương tức tới mặt đỏ phừng phừng, lấy hơi thở phì phì. Cô cầm hai tay hắn giật mạnh khỏi mặt mình gắt lên: “Nhớ! Nhớ!”
Tranh thủ lúc Lâm Đại Minh thả lỏng, cô vội ngồi lùi lại về phía sau đến khi chạm lưng vào thành giường mới dừng lại. Cô khinh bỉ nói: “Nhớ cái con khỉ!”
Cố Thương nào phải giả vờ gì đâu, thật lòng mà nói trong đầu cô rỗng tuếch, một chút cũng chẳng nhớ mình đã từng thề thốt cái gì. Trí nhớ cô không tốt, chưa quên bản mặt chó má của hắn là phúc ba đời tên đấy rồi đó!
Sắc mặt Lâm Đại Minh vừa sáng lên chút liền sa sầm, toan vồ lấy con ranh con láo toét kia thì cô xòe rộng bàn tay giơ thẳng chặn về phía trước mặt hắn vội vàng hét lên ngăn lại: “Khoan! Khoan!”
Hắn nghi hoặc nhìn cô.
“Bạn đừng hở tí là đụng tay đụng chân được không?” Cô với cái gối ngay bên cạnh vứt thẳng vào người Lâm Đại Minh, oan ức nói tiếp: “Chúng ta đều là người lớn nên ngồi nói chuyện, ngồi nói chuyện!”
Sức cô so với hắn như con ốc sên với con voi ấy, thay vì lãng phí sức lực chi bằng vận dụng đầu óc may ra sẽ được kỳ tích nào đó.
Lâm Đại Minh rất muốn biết Cố Thương có ý định gì, hắn ngồi lại xuống giường, nâng mắt ra hiệu cô tiếp tục giãi trình.
“Đầu tiên tôi muốn biết sao tôi lại ở đây?” Cố Thương ngờ vực nhìn Lâm Đại Minh dò xét. Trong đầu mơ mơ hồ hồ nhớ về vài giờ trước. Lúc ý cô nổi cơn thèm trà sữa, sau khi tắm xong đã chạy ra đầu phố mua một ly để uống…
***
Hôm nay Cố Thương không có đi làm, sau gần một tuần tăng ca quần quật cô có chút đuối. Cuối cùng sáng tuy đã mặc quần áo chuẩn bị đi làm nhưng thế nào lại nổi cơn lười biếng, cứ thế lăn lại xuống giường, cầm điện thoại gọi cho tổ trưởng viện đại cái cớ xin nghỉ rồi lăn quay ra ngủ tới hơn hai giờ chiều. Mở mắt nghịch điện thoại tới hơn bốn dưỡi mới đem quần áo vào phòng tắm, tắm gội một trận sảng khoái.
Cố Thương bất chợt nổi cơn thèm trà sữa, liền cầm tiền, đóng cửa lại rồi đi bộ gần ba mươi mét ra đầu phố vào tiệm mua một ly. Thế quái nào mà vừa trở ra khỏi cửa cô đã bị một tấm khăn bịt kín miệng, vài phút sau thì lịm đi ngã đổ vào lồng ngực của ai đó. Cốc trà sữa trên tay vô lực tuột xuống vỡ nát, sự ngon ngọt lan tràn trên mặt đất, nhiễm bẩn bụi cát.
Bạch Cẩu mắt đeo kính râm đen, miệng đeo khẩu trang y tế khom người nhấc bổng Cố Thương nằm trên tay. Vì giờ vẫn đang là ban ngày, hành động này lại quá lộ liễu, còn ngay trước cửa tiệm trà sữa nên không khỏi gây sự chú ý cho những người đi đường.
Một gã thanh niên thấy bất bình toan chen vào: “Hai người đang làm gì…”
“Cút!” Hắc Cẩu lạnh giọng quát, dọa gã đó co giò chạy mất.
Bạch Cẩu nhăn mặt khổ sở kêu lên: “Bé này mới tắm xong, người thơm vãi chưởng!”
Cố Thương nào biết trước mình sẽ rơi vào tình trạng này nên cô hồn nhiên mặc áo hai dây ba tầng xếp ly đỏ cùng quần lửng đen sọc đỏ, kết hợp với đôi dép nâng đế đen. Mái tóc xoăn sóng vừa gội còn ướt, hương dầu gội, sữa tắm thoang thoảng trong gió. Khuôn mặt xinh xắn điểm thêm chút son càng thêm tươi tắn, khuôn môi thêm mọng đỏ.
Bạch Cẩu chăm chú nhìn cô, âm thầm nuốt nước miếng nói: “Mẹ kiếp, tao muốn ăn bé nó quá!”
Hắc Cẩu khinh bỉ ra mặt: “Mày muốn chết thì cứ tự nhiên!”
Bạch Cẩu tái mặt lắc lắc đầu cười trừ: “Nào có nào có, tao đùa thôi!”
Hắn nhăn mày khẽ rên lên: “Bé nó thơm quá!! Đại ca ác vãi, kêu hai bọn mình đi bắt bé nó về. Liệu đại ca có biết bé nó hấp dẫn thế nào không?”
“Im mồm, đi!” Hắc Cẩu nhịn không được gõ mạnh vào đầu Bạch Cẩu một cái, toan xoay người bỏ đi trước thì bị Bạch Cẩu gọi với theo giữ lại.
“Khoan khoan, mày mau vào mua trả bé nó cốc trà sữa đi!”
“Tại sao?”
“Bọn con gái mê cái này lắm, bé nó chưa kịp uống đã bị mình làm đổ. Nó mà tỉnh nó đánh chết mẹ mày!” Bạch Cẩu khinh bỉ ra mặt giảng đạo lý.
Hắc Cẩu nghi hoặc để lại cái lườm rồi quay vào trong tiệm trà sữa. Bạch Cẩu đứng giữa làn người qua lại với những ánh mắt hiếu kỳ, hắn vừa trừng mắt đuổi đám người nhiều chuyện vừa ôm Cố Thương đi ra xe moto.
Bạch Cẩu quay lại thăm dò, xém ngã ngửa khi trông thấy trên tay Hắc Cẩu là một bọc to tướng. Hắn chán nản kêu lên: “Mày nghĩ bé nó là lợn à mà mua nhiều thế?”
Hắc Cẩu treo bọc trà sữa to đùng lên xe, hững hờ đáp: “Tao biết được em ấy thích vị gì.”
“Rồi rồi, mày mau lái xe đi đi!” Lúc Hắc Cẩu toan nổ máy, Bạch Cẩu đập mạnh vào vai hắn vài cái giục: “Mày mau cởi áo ngoài ra đi!”
“Làm gì?”
“Bé nó ngon thế này tao không chịu được, mau che vào!” Tao sợ tao nhịn không nổi mà hôn con bé mất. Đại ca mà biết nhất định vặt đầu tao ra!!!
Con bé này còn vừa tắm xong, da dẻ mát lạnh, người lại thơm nức, đã vậy còn mặc loại áo như thế này. Bảo một gã ham dục như Bạch Cẩu ôm trên người mà không sản sinh ra cái ý nghĩ đen tối thật hoang đường!
Hắc Cẩu không nói gì, vội cởi áo khoác cẩn thận trùm lên người Cố Thương rồi cứ thế phóng moto chạy thẳng. Bạch Cẩu sợ gió tạt mạnh vào mặt cô, tay nâng cổ áo Hắc Cẩu lên cao cẩn thận giúp cô tránh gió. Kìm không được, cúi nhìn ngắm cô cả chặng đường.
Mi dài cong vút bị gió lùa lung lay như cạm bướm dập dìu. Cánh môi tô son hững hờ đỏ mọng. Nước da trắng sáng, mái tóc đen xoăn sóng còn ướt. Khuôn mặt lúc mê man đáng yêu đến lạ. Bạch Cẩu âm thầm nuốt nước miếng, trong tâm mạnh mẽ đấu tranh.
Hôn con bé đi!
Đây là người của đại ca!
Mau hôn bé nó đi! Phớt môi thôi!
Đại ca sẽ giết mày!
…
Như đọc được suy nghĩ của Bạch Cẩu, Hắc Cẩu đang cầm tay lái moto gắt lên: “Cất ngay cái suy nghĩ đó đi!”
Bạch Cẩu ngửa cổ bất lực hét lên: “Tao nhịn không nổi rồi!”
Con bé này dùng loại sữa tắm gì mà gió thổi nãy giờ mà vẫn thơm như vậy. Đáng ghét! Sao có thể đáng ghét đến đáng yêu thế này aaa! Đại ca ác quá!
“Thèm thì tối đi kiếm!”
“Mày mau đổi chỗ cho tao đi!!” Bạch Cẩu bất lực rên lên.
“Óc vật!” Hắc Cẩu chửi một tiếng, chọn nơi dừng xe đỗ xuống. Cẩn trọng đón Cố Thương từ tay Bạch Cẩu. Khi hắn ta trượt mông lên đằng trước cũng là lúc Hắc Cẩu ôm Cố Thương ngồi lên xe.
Hai người về đến căn nhà hoang quen thuộc, Hắc Cẩu vững trãi ôm Cố Thương bước xuống xe. Đúng lúc đó Lâm Đại Minh trên người vẫn mặc bộ đồng phục quản đốc đi ra ngoài vừa đón con dê nhỏ từ tay Hắc Cẩu, vừa lạnh lùng nâng mắt dò xét từng thằng.
Bạch Cẩu nhanh nhảu chen vào: “Người của đại ca, ai dám làm gì!”
Hắn ấm ức kêu lên: “Sao đại ca không tự mình đi tóm mà lại sai bọn em. Đại ca có biết em đã khổ sở thế nào không?”
“Cút!” Lâm Đại Minh phũ phàng đuổi người. Bạch Cẩu bất lực nhăn mặt leo lên xe rủ thêm cả Hắc Cẩu rồi lái xe đi tìm đứa nào đấy để giải tỏa ức chế trong lòng.
Lâm Đại Minh ôm Cố Thương còn trùm áo khoác của Hắc Cẩu vào trong buồng ngủ, cẩn thận đặt cô nằm xuống với tư thế thoải mái nhất. Ánh mắt đen như ngọc, dịu dàng như nước đắm say nhìn ngắm cô…
***
“Tôi bắt cóc cô!” Lâm Đại Minh hờ hững đáp.
Cố Thương: “…”
Giọng hắn bất chợt đanh lại: “Cô lại chặn số tôi?”
Cố Thương gân cổ cãi: “Đâu!”
Mắt Lâm Đại Minh bắn ra tia sát khí chăm chăm chìm cô, cô vội tìm điện thoại loay hoay bấm bấm một hồi. Bỗng, dưới gối có tiếng chuông điện thoại vang lên. Theo phản xạ cô quay qua kiếm tìm, thấy con Iphone 11Pro Max màu bạc hiển thị trên màn hình dòng chữ:
Bò
Cuộc gọi đến.
Trán Cố Thương đổ dài ba vạch đen, trên đầu còn có con quạ quác quác lướt qua. Cô cầm cái máy ngon nghẻ đó vứt về phía Lâm Đại Minh tiếp tục gân cổ cãi đài: “Tôi chặn đâu!”
Lâm Đại Minh đỡ chiếc điện thoại trên tay, tâm tình có chút thả lỏng khi lần đầu cô chủ động gọi cho hắn. Dù là vì mục đích gì, hắn đều có thể cho qua những lần chặn trước đó.
“Lưu vào!”
“Bạn ơi bạn.” Cố Thương cười nhạt, hỏi: “Bạn muốn tớ lưu thế nào?”
Lâm Đại Minh hơi nhíu mày, đáp: “Tùy!”
Cố Thương tùy hứng lưu số điện thoại của Lâm Đại Minh vào danh bạ với cái tên liên lạc: ‘Đừng Nghe *icon khỉ bịt tai* x3’
Giọng điệu Cố Thương trở nên đanh đá hơn, cô gằn giọng: “Trà sữa bạn làm hỏng của tớ, bạn đền trả tớ đi ạ.” Môi vẽ lên nụ cười thân thiện trong ngoặc kép.
“Gọi anh.” Lâm Đại Minh không vui, lạnh giọng sửa đổi.
Cố Thương không nói gì, vo bàn tay thành quyền từ từ giơ cao. Ngón giữa thẳng tắp dựng đứng, nhếch môi cười coi thường.
“Ranh con!” Lâm Đại Minh toan vươn tay vồ lấy tay cô thì người kia như nổi cơn điên nhảy bổ vào người hắn, hung hăng bóp cổ ấn hắn nằm ngửa xuống giường.
Cố Thương trèo ngồi hẳn lên người Lâm Đại Minh ra sức bóp cổ hắn, tức giận nói: “Mày có biết chị thèm trà sữa thế nào không mà còn làm đổ của chị?!”
Lâm Đại Minh nắm lấy hai cổ tay Cố Thương dùng lực kéo ra. Con bé này sau một thời gian đi làm công nhân tay chân so với trước cứng cáp khỏe mạnh hơn nhiều. Nhưng vẫn chỉ là phần nhỏ bé so với Lâm Đại Minh. Cô nghiến răng nghiến lợi ghim cả móng tay vào da cổ hắn, như Bạch Cốt Tinh giết người uống máu.
“Đồ độc ác! Sao anh có thể đối xử với như thế!!! Tôi giết anh, giết anh, giết anh!! Đi chết đi!” Cố Thương tức tối lớn tiếng.
Cô bỗng khựng lại khi đôi tay kia dần thả lỏng đôi cổ tay cô, vô lực trượt rơi xuống đệm. Lâm Đại Minh mắt nhắm nghiền, bất động. Cô hoảng quá thu vuốt, để lại những dấu vết mười đầu móng tay ghim lung tung trên cổ hắn. Cô chậm rãi để ngón tay xuống dưới mũi Lâm Đại Minh, sắc mặt cô nháy mắt tái nhợt. Tắc thở rồi?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!