Lưu Manh Phố Đêm - CHƯƠNG 63: LƯU MANH VÀ BIỂN (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Lưu Manh Phố Đêm


CHƯƠNG 63: LƯU MANH VÀ BIỂN (6)


Cố Thương ngu ngốc, ăn mặc phong phanh chạy ra khỏi khách sạn lúc gần mười một giờ đêm. Tuy rằng mùa hè, nhưng đêm về ở biển thường khá lạnh mà cô lại chịu lạnh rất kém. Ấy vậy, chỉ vì một người chẳng quá thân thiết mà để bản thân chịu khổ. Nói cô tâm tính lương thiện, hay đầu óc chập mạch có vấn đề đây?

Cô vừa gọi điện vừa tìm xem Nhã Liên đang ở góc nào. Khi tìm được, cô bàng hoàng đứng ngây người, chẳng thể tin nổi vào những gì mình đang thấy. Trên người Nhã Liên quần áo bị xé nham nhở, tóc tai rối loại; ướt đẫm mồ hôi còn dính đầy cát. Cô ấy ngồi bó mình dưới gốc cây dừa, xung quanh những miếng vải lưu luyến lướt đến bên cạnh.

“L…L…Liên…” Cố Thương sắc mặt tái nhợt, run run khẽ gọi.

Nhã Liên ngẩng mặt nhìn Cố Thương tay cầm túi đồ đang tiến tới, nước mắt rơi lã trã như mưa. Òa khóc nức nở. Nghẹn ngào trong nước mắt: “Thương ơi!…”

Cố Thương ngồi xuống trước mặt Nhã Liên, vươn tay run run về phía Nhã Liên còn chưa kịp chạm vào thì đã bị cô ta ôm cứng. Trái tim Cố Thương nào cứng rắn cho cam, trước sự khổ sở của Nhã Liên, khóe mắt cô rơm rớm lệ. Chậm rãi ôm lấy thân mình cô ấy.

“Tao biết làm gì bây giờ, nhỡ có bầu thì sao?”

“…” Cố Thương không biết nói gì, nhất thời im lặng. Cô kéo hai tay Nhã Liên ra khỏi vai, dúi túi đồ vào lòng cô ấy khẽ an ủi: “Thay đồ trước đã.”

Bất ngờ, Lâm Đại Minh cùng hai tên đàn em xuất hiện. Hắn thô bạo cầm tay Cố Thương kéo cô đứng dậy, còn Hắc Cẩu giật lại túi đồ, Bạch Cẩu túm tóc Nhã Liên kéo mạnh khiến cô ta hai tay ôm đầu khóc lóc kêu đau.

“Im ngay!” Trước khi Cố Thương mở miệng, Lâm Đại Minh đã lạnh lùng nhắc nhở. Liếc nhìn cô, gằn giọng cảnh báo: “Muốn bị hiếp thay nó không?”

Ngay tức khắc Cố Thương lắc đầu, Lâm Đại Minh bật cười hài lòng. Xem ra, con bò này cũng có chỗ thông minh biết đặt an nguy bản thân lên hàng đầu.

Nhã Liên bị Bạch Cẩu túm tóc như muốn bung da đầu, lại thêm hành động của Cố Thương sẵn cơn tức, cô hằm hè chửi: “Đ** bà con hai mặt!”

Cố Thương nhìn lại Nhã Liên, trong lòng cảm thấy có lỗi. Dù gì cô và Nhã Liên chỉ là bạn bè đồng nghiệp, chưa đến mức phải hi sinh vì cô ta. Cô hay lo chuyện bao đồng là vì việc đó trong phạm vi của cô, chịu nhục thay người khác cô không làm được. Thân thể này do bố cô ban cho, cô đang làm ở thành phố không thể vì bất cứ điều gì mà tổn hại chính mình.

Nhưng, Nhã Liên cũng có gia đình sinh thành. Cô làm vậy có quá lắm không?

Cố Thương hít sâu một hơi, quay sang Lâm Đại Minh đem bỏ thể diện hạ mình cầu xin: “Này!”

Lâm Đại Minh hạ tầm nhìn, ra hiệu Cố Thương nói tiếp.

“Xin anh tha cho nó.”

Hắn cười, dịu dàng xoa tóc cô gật đầu. Hướng Nhã Liên, lạnh giọng nói: “Tao hiếp mày?”

Cố Thương ngạc nhiên hết nhìn hắn lại nhìn Nhã Liên. Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Nhã Liên im bặt vài giây, hùng hổ hét lên: “Là anh hãm… A…” Chưa nói hết, Nhã Liên đã bị Hắc Cẩu đạp cho ngã sõng soài ra nền cát. Lực đạp rất mạnh, khiến cô ta choáng váng nhất thời chưa thể nâng người nhổm dậy.

Bạch Cẩu ngồi xuống, lật ngửa Nhã Liên lên, thô bạo dạng lớn hai chân cô ta, đem vật giữa chân chẳng biết phóng thích từ khi nào đâm mạnh vào trong. Bất ngờ đón nhận sự xâm nhập lạ lùng, cô ta vừa đau vừa kích thích kêu ré lên.

Bạch Cẩu cười dâm tà: “Phải như này không?”

Cố Thương ngay tức khắc chủ động đứng nép về phía sau lưng Lâm Đại Minh, nghiến chặt răng, nhắm chặt mắt. Cô đã là một cô gái hai mươi tuổi, vấn đề nam nữ đều nắm rõ. Trước tình cảnh quá đỗi chân thực, tục tĩu này khiến cô cảm thấy sợ sệt hoang mang. Thân mình cô bất giác run lên, Nhã Liên đang bị chúng cưỡng bức ngay trước mặt cô. Nhưng tại sao cô lại không làm gì, cô là quỷ máu lạnh đến thế sao?!

Tiếng rên rỉ, tiếng chuyển động thân thể hòa quện vào nhau dung tục vang lớn. Hắc Cẩu ngồi xuống bên cạnh Nhã Liên, vỗ vỗ vào khuôn mặt ửng đỏ vì rên vì kích tình của cô ta, hỏi: “Nói lại.”

“Tao… Em sai rồi… tha cho em…” Tối nay Nhã Liên đón nhận những hai đợt kích thích, ai cũng khỏe mạnh, kỹ thuật cao siêu. Cô cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, sức yếu sao chịu nổi được điều này. Cô khóc lóc van xin, thân mình vặn vẹo muốn thoát, đôi tay mềm nhũn bám lấy đôi bắp tay rắn chắc Bạch Cẩu dùng toàn bộ sức lực đẩy ra.

Hắn vẫn vững như Thái Sơn, thân dưới ra vào kịch liệt, càng lúc càng hăng.

Lâm Đại Minh rất kiên nhẫn, hỏi lại: “Tao hiếp mày?”

“Không!” Nhã Liên khổ sở hét lên: “Do em tự nguyện, do em tự nguyện…”

“Đi về.” Lâm Đại Minh quay người lại ôm bả vai Cố Thương kéo cô sáp vào lòng, rồi cứ thế ôm cô bỏ đi trước.

Cố Thương gồng mình kháng cự, lo lắng hỏi hắn: “Còn Liên?”

Hắn dùng lực ép cô đi, bình thản đáp: “Nể mặt em, tôi sẽ không vứt nó xuống biển.”

“…”

Không để Cố Thương có cơ hội nói thêm, hắn gằn giọng cảnh cáo: “Đừng nói lý với tôi.”

Bóng hai người khuất dần.

Hắc Cẩu lột đồ, cùng Bạch Cẩu hòa mình cùng cuộc chơi mặc Nhã Liên gào thét trong vô vọng…

***

Cố Thương lẽo đẽo theo sau Lâm Đại Minh, lối đuôi hắn bước lên cầu thang. Cô cắn cắn môi, đảo mắt nhìn quanh xem nên phải làm thế nào. Trước khi hắn tra chìa khóa vào cửa, cô khó khăn cất giọng lí nhí: “Xin lỗi…”

Lâm Đại Minh vờ như không nghe thấy, vặn khóa, đẩy cửa mở vào. Lạnh lùng bỏ vào trong trước, Cố Thương vào sau sẵn tiện khóa cửa lại.

Hơi điều hòa mở sẵn từ trước phả xuống thân mình hai người, mát lạnh là vậy lại chẳng thể khiến hơi nóng căng thẳng tan biến.

Cố Thương hít sâu một hơi, chân thành nói: “Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm anh…”

Lâm Đại Minh xoay người ngồi xuống giường, hờ hững nhìn Cố Thương còn đứng tại cửa cất giọng mỉa mai: “Ai bị chửi rủa đâu mà biết.”

“…” Cố Thương không biết phải nói gì, nhất thời im bặt. Cô xấu hổ cúi nhìn đôi chân mình, đếm xem có đủ mười ngón hay không. Cô ghét bị đổ oan vậy mà lại đi đổ oan cho hắn, chẳng những vậy còn độc mồm độc miệng như thế. Hắn chắc chắn rất tức giận. Cô là người có lỗi, cô nên làm gì bây giờ?

Lâm Đại Minh hừ lạnh, xoay người duỗi dài chân dựa lên thành giường. Nâng mắt đen như ngọc quan sát từng cử chỉ sắc thái của Cố Thương, những gì cô nghĩ đều viết hết lên mặt cả rồi. Mồm miệng nhiều khi chẳng yêu nổi, nhưng tâm tính cô đơn thuần lương thiện đó là điểm hắn yêu nhất và muốn bảo vệ nhất ở cô.

“Nãy còn giở giọng láo lếu lắm mà, sao giờ im thế?”

Cố Thương theo phản xạ ngước nhìn hắn rồi lại nhìn chân, lẩm bẩm: “Có tốt đẹp gì đâu mà đòi người ta không hiểu lầm.”

“Nói gì đấy?” Lâm Đại Minh nghe thấy chứ, chẳng qua cố tình hỏi lại thôi. Con bé này, cổ có một cái mà xoay mặt như con quay vậy. Vài phút trước còn tỏ vẻ hối hận xin lỗi, vài giây sau đã bắt đầu giở bản tính ngang bướng. Để một con ranh con ngu như bò tỏ thái độ như vậy thật mất mặt, hắn không nên quá dung túng.

Cần phải dạy dỗ lại.

“Đâu!”

“Xin lỗi mà thái độ ý à?”

“Anh là đàn bà à mà bắt bẻ ghê thế. Bắt nạt trẻ con à?”

“Cô đủ tuổi làm tình rồi đấy.”

“Kệ tôi!”

Cố Thương hằn học lườm Lâm Đại Minh, hắn cũng chẳng vừa nhìn lại cô nhếch môi cười nhạt. Khoảng cách đôi bên nói xa chẳng xa, bắn ra tia lửa rẹt rẹt, chẳng ai nhường ai. Cứ như hai đứa trẻ trâu, trong khi hai mươi, hai năm cả rồi. Rõ chán!

“Ở đâu dạy cái kiểu xin lỗi mà câng mặt lên thế?”

“Anh muốn gì? Hay tôi hát xin lỗi anh vậy?”

Lâm Đại Minh bất chợt nhớ lại lúc trước, cái thứ âm thanh tởm lợm luẩn quẩn quanh đầu. Thoáng chút do dự, nuốt khan ngụm khí lạnh, mở lời cảnh cáo: “Hát hay vào.”

Cố Thương gật đầu, thần thái tự tin tới đáng sợ. Khoa trương hắng giọng, hít sâu một hơi bắt đầu cất cao tiếng ca hay hơn người: “Tận cùng của nỗi nhớ!!! Anh có biết là gì không…!”

Ừm… là người Sao Hỏa…

“Im… Im ngay!” Lâm Đại Minh tức tối mắng: “Cô hát tiếng bò à?”

Vừa mở mồm đã hát một câu không đầu không cuối, giọng thì chua chát khó nghe chết bà đi được. Bình thường Cố Thương nói rất dễ nghe, chẳng ngờ khi hát lại kinh tởm như vậy. Chẳng những thế, còn hát lệch tông và rất chi là nhiệt tình…

“…” Cố Thương thuộc cung Sư Tử mà cung Sư Tử thì sĩ diện thôi rồi. Bị chê thẳng thừng và đầy vô duyên như vậy, cô ghét bỏ ra mặt nói: “Bạn hát hay thì hát đi!”

“Không biết hát.”

“Thế còn chê ai. Bò cái đầu bạn ấy.” Cố Thương bực bội bò lên giường, xoay mình nằm xuống xoay mặt vào trong tường.

“Tận cùng của nỗi nhớ,

Em có biết là gì không?

Là ngày dài cứ trôi

Anh chỉ nghĩ về mình em thôi…”

Chợt một âm thanh trầm thấp vang lên khuấy động không gian đang lặng thinh. Nhịp điệu nhẹ nhàng, dịu dàng đến thổn thức.

Cố Thương kinh ngạc xoay người qua nhìn chủ nhân của giọng hát ấy, người đó ngâm bốn câu liền dừng lại thâm tình quay qua nhìn cô. Hai bên đối mắt nhìn nhau, một bên bắn tia lửa điện, một bên bắn tia sét tình… rẹt rẹt…

“Thích không?” Hắn khẽ hỏi.

Cô bất giác gật đầu. Bốn câu hát ít ỏi đó vẫn đang quanh quẩn trong tâm trí cô. Cố Thương chẳng ngờ, một kẻ như Lâm Đại Minh lại có thể hát hay tới như vậy. Ông trời thật quá bất công, lại có thể ưu ái hắn nhiều như vậy. Ngoại trừ nhân cách chó tha, còn lại đều hoàn hảo đến phi thực tế.

Chợt nhớ ra gì đó, cô nói: “Sao Liên lại nói anh hiếp nó?”

Lâm Đại Minh ấn nút home, thoát khỏi trang web lời bài hát. Hờ hững đáp: “Đoán xem.”

“Tôi biết được.” Cố Thương khó chịu khẽ gắt: “Hai người làm gì thì liên quan gì tôi.”

Quan hệ xác thịt giữa bọn họ vốn chẳng đáng để quan tâm, việc gì Nhã Liên lại gọi điện khóc lóc rồi nói mấy lời đó? Nói với cô thì có lợi ích gì?! Sao không giấu nhẹm đi, dù gì đây cũng là một vấn đề nhạy cảm. Nói ra, Nhã Liên có lợi ích gì?!

Lâm Đại Minh có lẽ đoán ra được phần nào lý do. Nhã Liên nghi ngờ hắn và Cố Thương có gì đó, nên đành kế gây sự nhằm chia rẽ bọn hắn. Hoặc, đơn giản nó muốn Cố Thương ghê tởm rồi càng thêm xa cách hắn. Hoặc… Hoặc là gì không quan trọng, quan trọng dám cản trở việc tốt của hắn đều không yên thân mà sống.

Cố Thương nhìn lên trần nhà, không thôi nghĩ về việc lúc đó. Cô thấy kinh tởm bản thân. Lúc Nhã Liên bị Bạch Cẩu cưỡng hiếp thô bạo như vậy cô lại đứng im. Cô là ma quỷ chăng? Tại sao lúc đó cô đã không làm gì? Lý ra cô nên bất chấp tất cả mà cứu cô ta?

“Có gì phải suy nghĩ? Ai chẳng yêu mạng bản thân.” Lâm Đại Minh chợt khẽ lên tiếng, kéo Cố Thương về thực tại.

“Anh thì biết gì. Đều là con người với nhau…”

“Nhưng em lúc đó đã làm gì?”

“…” Cố Thương tiếp tục nhìn lên trần nhà, suy ngẫm về câu nói của Lâm Đại Minh. Hơi thở cô dần dồn dập, bụng nhỏ phập phồng mạnh mẽ. Rõ ràng là đang căng thẳng quá độ.

Lúc đó, cô chẳng làm gì cả…

Cô sợ sẽ thành kẻ bị hiếp thay Nhã Liên, lúc đó Lâm Đại Minh đã cảnh báo cô. Hơn ai hết, cô biết hắn nói được làm được cho nên… cho nên cô ích kỷ đẩy Nhã Liên vào vùng nguy hiểm?!

Cô đã làm gì thế này?!

“Em không có nghĩa vụ phải cứu cô ta.” Lâm Đại Minh xuống giường, bước sang bên giường Cố Thương ngồi xuống ngay cạnh cô lãnh đạm nói.

Cố Thương mắt vẫn nhìn trần nhà, uốn éo người, dịch thân mình nằm lùi vào trong tránh xa Lâm Đại Minh vài chục phân.

“Em cũng không hại cô ta,”

Con người trời sinh đã có bản chất ích kỷ, Cố Thương làm vậy cũng chẳng có gì là lạ. Bởi bản chất cô lương thiện, nên trong lòng luôn ray rứt về sự việc vừa rồi. Cô có biết, cô lại là kẻ bị người ta âm thầm tính kế hay không? Cố Thương có biết khi tính kế được cô tâm trạng người ta có ray rứt như cô hay không?

“Thằng nói đạo lý thường sống như lìn ấy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN