Luyện Kiếm
Chương 1: Quỷ sự Đàm Châu
Đại Tấn quốc, có một dãy núi màu xanh kéo dài qua ranh giới huyện Đàm Châu.
Bởi vì thế núi uốn lượn, từ xa nhìn lại giống như Thanh Ngưu quỳ xuống đất, nên được mọi người gọi là “Phục Ngưu sơn”.
Giờ phút này đang vào mùa mưa giữa hè, toàn bộ dãy núi được bao phủ trong một mảnh mưa bụi bát ngát, phảng phất bức tranh thuỷ mặc hơi mờ, thiên địa giao hợp, một mảnh mông lung.
Trong một chỗ khe núi rộng lớn dưới Phục Ngưu Sơn, có một dòng suối rộng hơn một trượng từ trong núi uốn lượn chảy ra, bởi vì mưa liên tục mấy ngày, lưu lượng nước so với ngày thường lớn hơn rất nhiều, nước suối nhìn cũng đục ngầu.
Hơn vạn bách tính khoác áo tơi, người dính đầy bùn, đang đi dọc theo đường núi cạnh dòng suối chậm chạp tiến lên thượng du, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mỏi mệt.
Đi theo đám người còn có rất nhiều dê bò súc vật, chúng vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng cúi đầu nhai mấy ngụm cỏ ven đường, uống mấy ngụm nước đọng trong vũng bùn, mảy may không cảm giác được các chủ nhân đang lo nghĩ và mệt rã rời.
Hai bên đội ngũ khổng lồ này, cứ cách một đoạn lại có một số binh lính tay cầm binh khí, vừa hộ vệ an toàn cho bách tính, vừa thúc giục tăng tốc lên, thỉnh thoảng còn phải hỗ trợ ép gà vịt súc vật chạy loạn trở về đội ngũ.
Phía trước đoàn người, có một đội kỵ binh mang áo giáp màu đen, thân hình từng người thẳng tắp, nhìn thập phần khôi ngô hữu lực.
Một người trong đó tay cầm một cây cờ lớn, phía trên viết một chữ “Thiết” bắt mắt.
Đi tới một cánh rừng rậm rạp, một nam tử hắc giáp cao lớn cầm đầu đám kỵ binh giơ lên một nắm tay, ra hiệu đội ngũ tạm dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ.
Dân chúng đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, nhao nhao tụ tập lại một chỗ, trốn vào trong rừng rậm.
Một lão hán goá vợ người khoác áo tơi bện rơm rạ, dẫn năm con dê của mình cũng chạy tới dưới một gốc cây hoè, lão chui vào trong bầy cừu, co quắp tìm một chút hơi ấm.
Nhưng không ngờ, lão vừa tiến vào, một con dê trong đó liền kêu be be một tiếng, thủng thỉnh đi vào chỗ trong rừng sâu.
Lão hán đứng dậy mắng một câu, vội vàng đuổi theo.
Chỉ thấy con dê kia đi tới trước một gốc cổ thụ, chần chờ không tiến lên, kêu be be không thôi.
“Phốc” một tiếng.
Cây cổ thụ quỷ dị run lên, lớp vỏ khô nứt bên ngoài bỗng nhiên có từng đạo ngũ thải quang mang xuyên suốt ra, đồng thời càng ngày càng sáng, trong chốc lát hóa thành một đoàn quang cầu chói mắt.
“A! Thần Tiên hiển linh a…”
Lão hán lúc đầu khẽ giật mình, tiếp theo run rẩy đi ra phía trước, bịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng kêu lên.
Bách tính chung quanh nghe tiếng, nhao nhao nhìn lại bên kia, khi nhìn thấy rõ tình huống, cũng đều chạy tới, từng người từng người quỳ xuống lạy, lớn tiếng kêu lên.
Nhưng đúng vào lúc này, khắp nơi trong rừng rậm có từng đoàn từng đoàn ngũ thải hào quang sáng lên, cơ hồ bao vây tất cả bách tính vào trong.
Tên nam tử cao lớn cầm đầu kia thấy vậy, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh nghi, vội vàng phân phó thuộc hạ bên cạnh:
“Có gì đó không ổn, lập tức truyền lệnh, rời khỏi chỗ này!”
Kết quả gã còn chưa dứt lời, dị biến phát sinh!
Nơi chân trời xa đột nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm, phảng phất sấm rền mùa xuân, lại tựa hồ có cự thú gì đó đang nhanh chóng tới gần.
Nam tử cao lớn kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại hướng đó.
Chỉ thấy mặt đất bị chấn động, một cỗ cuồng phong tối tăm mờ mịt mang theo vô số đá vụn bùn đất phảng phất sóng lớn cuồn cuộn xoắn tới, trong giây lát đã đến bên cạnh rừng cây.
“Cứu mạng ”
“Chạy mau ”
…
Trong tiếng kêu gào thê thảm của mọi người, cuồng phong lật tung mảng lớn cây rừng, vô số nhánh cây núi đá vỡ nát ra bay tứ tung, đánh cho bách tính trong rừng vội vàng không kịp chuẩn bị máu thịt be bét, rú thảm không thôi.
Trong rừng rậm hỗn loạn tưng bừng, tàn cây đoạn nhánh và cát bụi bùn đất cuốn chung một chỗ, quấy đến không thể thấy được cảnh vật chung quanh.
“Nhanh, đi cứu người…” Nam tử cao lớn chống đỡ cuồng phong, lớn tiếng la lên.
Kỵ binh mặc hắc giáp dưới trướng gã lập tức tung người xuống ngựa, chống đỡ cuồng phong, gian nan phóng vào phía trong rừng rậm.
Đúng lúc này, những ngũ thải hào quang trong rừng rậm kia đột nhiên nhao nhao lóe lên, hóa thành một mảnh huyết quang đỏ thẫm, bao phủ trọn phiến rừng rậm vào trong.
Lúc huyết quang bao phủ xuống, có người bắt đầu hét thảm lên, chỉ thấy huyết nhục trên thân mọi người bắt đầu hoà tan lấy mắt thường có thể thấy được, lộ ra từng cây xương cốt trắng hếu.
Lập tức trong rừng rậm vang lên tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm không ngừng, nhưng một lát sau thanh âm im bặt lại, chỉ để lại từng bộ xương khô trắng hếu, dưới cuồng phong quét qua, nhao nhao biến thành bột mịn.
Nam tử cao lớn bên cạnh rừng rậm nhìn thấy hết thảy, lạnh cả người, khóe mắt muốn nứt ra.
Bên người gã treo lơ lửng trường kiếm màu trắng bạc, bỗng nhiên phát ra trận trận tiếng rung, sáng lên quang mang trắng lóa như tuyết, miễn cưỡng bảo vệ xung quanh gã, đỡ được huyết quang từ trong rừng cuốn ra.
Nhưng mà sau một khắc, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, thân kiếm đột nhiên run lên đứt gãy ra.
Nam tử cảm thấy khí huyết quanh thân cuồn cuộn, ý thức bắt đầu mơ hồ, dù có bạch quang của thân kiếm che chở, làn da trên người gã cũng tự băng liệt mở ra mấy chục vết thương, máu tươi không ngừng tuôn ra cuồn cuộn, khuôn mặt thoáng trở nên trắng bệch một mảnh.
Dưới sự kinh hoàng, gã vội thúc vào bụng ngựa, thúc giục chiến mã chạy như điên về phía trước, bỏ lại sau lưng một mảnh huyết vụ.
Đến lúc cuồng phong trong trong rừng rậm tiêu hết, huyết quang không thấy nữa, mặt đất cũng biến thành một mảnh hỗn độn.
Nhưng mà, những dê bò súc vật và gà vịt chim chóc kia đều không việc gì, vô chủ quanh quẩn tại chỗ đó.
Chỉ là chủ nhân của chúng, mấy vạn bách tính và các kỵ binh mặc hắc giáp kia, tất cả đều đã biến mất không thấy.
…
Sau mười ngày, ngay giữa ban trưa.
Một chỗ bên ngoài cách Đàm Châu thành hơn năm mươi dặm, có một mảnh ruộng đất diện tích cực lớn, phía trên là dây leo cây cỏ lan tràn, trồng một mảng lớn dưa hấu xanh rờn. Một lão hán đen đúa trong trang phục nông phu tay nắm một cái cuốc cán gỗ liễu, đào ra từng khe rãnh trong bãi cát dọc theo bờ ruộng dây leo sinh trưởng.
Đoạn thời gian trước liên tục mưa, làm cho mương thoát nước trong ruộng đều hỏng mất, nếu không sửa kịp, lại một trận mưa đến thì nước sẽ đọng trong ruộng, đến lúc đó dưa hấu còn chưa trưởng thành sẽ bị ngâm nát.
Lão hán dỡ mũ rơm rách trên đầu lên, mắng một câu thời tiết quỷ, đột nhiên cảm giác được cái trán hơi ngứa, tưởng rằng nóng đến đổ mồ hôi, liền kéo khăn lau mặt cũ nát vắt trên cổ lên lau trên trán.
Nhưng mà, tay của lão vừa mới nắm khăn mặt, thân thể không tự chủ được cứng đờ tại chỗ, không cách nào động đậy.
Trên mặt lão hán hiện lên vẻ hoảng sợ, miệng há lên, lại không phát ra được nửa điểm thanh âm.
Đúng lúc này, trên trán của lão bỗng nhiên hiện ra một sợi tơ hồng.
Chỉ thấy trên tơ hồng sáng lên huyết quang, ở trong da thịt phân liệt ra, ngạnh sinh nứt ra hai bên.
Hai mắt lão hán trợn trừng lên, tiếp theo tròng trắng mắt lật một cái, triệt để mất đi thần thái, vẻ hoảng sợ trên mặt cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa, trở nên một mảnh đờ đẫn.
Da thịt trên trán lão phân liệt ra, một con mắt màu đỏ như máu lớn chừng trái nhãn từ bên trong lồi ra.
Chỉ thấy nó xoay tít, nhìn bốn phía một lát, bỗng nhiên “Phốc” một tiếng, bay thẳng ra khỏi trán.
Phía sau nó còn kéo theo từng tia từng sợi sợi tơ màu bạc, như từng sợi tóc mỏng manh, dính với da thịt trên trán lão hán.
Theo con mắt huyết hồng bay vào không trung, sợi tơ màu bạc dày đặc kia bị lôi ra bên ngoài cơ thể, hóa thành một đoàn hào quang màu bạc, bao phủ ở xung quanh.
Thân thể lão hán bắt đầu khô quắt lại lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, cuối cùng hóa thành một nắm bụi đất, rơi vào trong ruộng dưa.
Con mắt huyết hồng dưới ngân quang bao phủ, treo ở trên không trung chậm rãi chuyển động, nhìn về hướng Đàm Châu thành.
Chỉ thấy trên đó bỗng nhiên lóe lên ngân quang, biến mất tại chỗ không thấy, tiếp theo một cái chớp mắt đã xuất hiện cách đó hơn mười trượng.
Cứ vậy lặp đi lặp lại, cho đến khi đi xa biến mất không thấy gì nữa.
…
Cùng một thời gian.
Bên ngoài Đàm Châu thành, bờ La Phù Giang.
Một chiếc thuyền Ô Mộc đang dần dần tiến lên trên sông.
Đầu thuyền mơ hồ đứng đấy một tên nam tử, lưng gã đưa về một bên bờ, tay chống sào dài, đẩy thuyền Ô Mộc đi dọc theo dòng sông.
Bên bờ đứng ngơ ngác một thân ảnh nữ tử xinh đẹp nhỏ nhắn xinh xắn, nàng nhìn thuyền Ô Mộc dần dần biến mất tại nơi xa trong hơi nước, khuôn mặt vốn căng thẳng bỗng nhiên run lên, trong nháy mắt hốc mắt hơi đỏ lên.
“Ngươi vì sao không quan tâm để ta đi cùng ngươi…” Nàng có chút u oán lẩm bẩm nói, chỉ là thanh âm thấp chỉ có mình nàng có thể nghe được.
Nữ tử đáng yêu đưa mắt nhìn thuyền Ô Mộc hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, lúc này mới ảm đạm quay người lại, đi được mấy bước, nàng đột nhiên ngửa đầu nhìn lên không trung, nghi ngờ nói: “Đó là cái gì…”
Chỉ thấy vầng trăng tròn treo trên bầu trời bỗng nhiên mơ hồ một trận, trong thoáng chốc có một chùm sáng ngân bạch từ trong đó tách rời ra, lấp loé như sao dày đặc, chớp sáng tối bay lượn tới bên này.
Càng tới gần, thấy càng rõ ràng, bên rìa chùm sáng màu bạc kia mơ hồ không rõ, tựa hồ có vô số xúc tu thật nhỏ đang run lên bần bật.
Đúng lúc này, phía trên chùm sáng bỗng nhiên lóe lên ánh bạc, lộ ra một con ngươi màu đỏ lòm, từng tia từng sợi sợi tơ màu bạc từ trên đó bỗng nhiên kéo dài ra, như một mảnh sao chổi kéo theo đuôi dài nhỏ, bắn nhanh tới phía nữ tử bên này.
Nữ tử xinh đẹp thấy vậy, trên thân loé lên bạch quang, mũi chân chạm trên mặt đất một cái, thân hình cấp tốc lui ra sau mấy chục trượng, vạch ra trên mặt nước La Phù Giang liên tiếp gợn sóng, đứng trên lòng sông.
Nhưng ngay lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện.
Sợi tơ màu bạc nhìn như bay thẳng đến kia, bỗng nhiên ở giữa không trung bẻ ngược một cái, ngưng tụ lại một chỗ, như một con đại mãng màu trắng trong nháy mắt xông về nữ tử, lập tức bao phủ nàng vào giữa.
Theo “Ào ào” một tiếng dị hưởng truyền đến, một mảng lớn sóng nước màu trắng từ bốn phương tám hướng cuốn đến kẹp lấy nàng.
Nhưng mà nàng chẳng những không bị sợi tơ màu bạc ép vào đáy sông, ngược lại hai chân không thấy nữa, cả người phiêu phù, rời khỏi mặt sông.
“Ồ…” Trong miệng nàng phát ra một tiếng nghẹn ngào thống khổ.
Từng sợi tơ bạc quấn quanh lên, như là kén tằm bao vây toàn bộ cơ thể nàng, chỉ còn lại cái đầu trần trụi bên ngoài.
Nàng cảm thấy, thân thể bị một cỗ lực lượng vô hình gắt gao trói buộc, căn bản không thể nào động đậy.
Nhưng vào lúc này, sợi tơ màu bạc khác ở con ngươi màu đỏ lòm kia, bỗng nhiên loé lên huyết quang, bay nhanh tới phía nàng. Nữ tử xinh đẹp vạn phần hoảng sợ tùy ý bị con mắt kia đập ầm ầm tại mi tâm nàng.
“A…” Một cỗ đau nhức kịch liệt tê tâm liệt phế truyền tới, nàng nhịn không được kêu lên một tiếng lớn.
Chỉ là trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, tiếng kêu của nàng liền im bặt lại.
Chỉ thấy ngay chỗ mi tâm, huyết quang cuồn cuộn như dòng suối, con mắt huyết hồng kia chậm rãi chìm vào trong đó, dần dần chui vào.
Mà theo sát phía sau, tất cả sợi tơ màu bạc quấn quanh cơ thể nàng, cũng bắt đầu nhanh chóng co vào, liều mạng tụ tập cùng đoàn huyết quang kia, chui vào trong đó.
Đoàn huyết quang kia dung hợp một chỗ với sợi tơ bạc, chợt lóe lên, liền hoàn toàn biến mất không thấy. Nữ tử vốn bị trói buộc đột nhiên buông lỏng, cả người lảo đảo một cái, lùi về sau mấy bước, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.
Tất cả dị trạng chỗ mi tâm đều biến mất, chỉ là từ trống rỗng nhiều thêm ra một vết màu đỏ giống như bông hoa.
Mà thần thái trong đôi mắt nàng bỗng dưng ảm đạm, giây lát sau lại phát sáng lên, chỉ là chỗ sâu trong ánh mắt tựa hồ nhiều thêm cái gì đó.
“Đã phát hiện mục tiêu, ấn ký chưa kích phát…”
Nữ tử kia bỗng nhiên quay người, nhìn về phía hạ du La Phù Giang, đờ đẫn nói một câu.
Nói xong, khóe miệng nàng chậm rãi nhếch lên, lúm đồng tiền trên mặt hạ xuống một chút, lộ ra vẻ tươi cười hơi cứng ngắc.
Khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là, trong hốc mắt của nàng, lại có hai hàng nước mắt lăn xuống, căn bản không ngừng được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!