Luyện Kiếm
Chương 5: Ban đêm tập kích
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
***
Đêm khuya.
Bên trong một lều vải hình tròn của doanh địa, trong chậu than thiêu đốt hoả diễm hừng hực, chiếu rọi bốn phía một mảnh tươi sáng.
Thiết Kiên ngồi bên mép giường đơn giản, cầm trong tay một nhánh cây nhỏ dài, chậm rãi viết gì đó trên mặt đất phía trước.
Ánh lửa làm nổi bật lên, trên gương mặt của hắn ánh sáng chập chờn, thần sắc chăm chú giống như vị Trần đại sư lúc ban ngày.
Chốc lát sau, Thiết Kiên ngưng động tác trên tay lại, tiện tay ném nhánh cây đi, cơ thể thoáng ngửa về sau, ngồi thẳng thân hình lên.
Trên mặt đất, xuất hiện một nhóm phù văn độc nhất vô nhị giống vị Trần đại sư kia khắc trên thanh trường kiếm lúc ban ngày.
Nhưng phù văn nơi đây thoáng dài hơn một tí, nhìn càng thêm hoàn chỉnh.
Bất quá, bởi vì không có Pháp lực rót vào, ở trên đó vẫn không có ba động Linh lực.
“Chỉ một thanh tinh cương kiếm phổ thông, nhưng vẫn có thể minh khắc hơn phân nửa Linh văn hỏa thuộc tính, suýt nữa đã luyện thành hạ phẩm pháp kiếm, xem ra ít nhất là một gã luyện kiếm sư trung giai trở lên không thể nghi ngờ. Chỉ là một thương đội, cũng có cả luyện kiếm sư, xem ra Yến gia này cũng không phải gia tộc bình thường.” Thiết Kiên nhìn chằm chằm vào phù văn trên mặt đất, lẩm bẩm nói.
Sau một lát, hắn lại giơ chân chà qua lại trên mặt đất, xoá đi phù văn đã khắc hoạ thành một mảnh mơ hồ, không cách nào phân biệt rõ. Lúc này hắn mới ngửa mặt ngã xuống giường, hai tay đặt ở sau ót, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Không biết qua bao lâu, Thiết Kiên bỗng nhiên trợn hai mắt lên, miệng lớn thở hổn hển ngồi dậy.
Da của hắn hiện ra một tầng khô đỏ dị thường, đầu ngón trỏ trái truyền đến một trận bỏng rát kịch liệt, làm lúc đầu hắn vốn có chút mơ màng, lập tức tỉnh táo lại.
Trên thực tế, vừa rồi trong lúc ngủ mơ, hắn cũng không yên ổn, trong đầu liên tục nhớ lại tình cảnh bị người đuổi giết, nhiều lần hãm sâu tử cảnh, nhưng không cách nào tỉnh lại, làm hắn đau đớn không chịu nổi.
Hắn chậm rãi nghiêng người, hai chân giẫm lên mặt đất, đưa tay vuốt vuốt hai má, cơn buồn ngủ đã không còn nữa.
Chậu than trong lều vải không biết đã dập tắt từ lúc nào, bốn phía tối đen như mực, chỉ có một đoàn ánh trăng hơi trắng xuyên qua khe hở màn cửa lều vải rọi vào, xéo xuống bên chân hắn.
Hắn đang muốn đứng dậy, chợt nghe ngoài màn vang lên liên tiếp tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó, ánh trăng rơi vào bên chân hắn đã bị thứ gì đó chặn lại.
Thiết Kiên vô thức lắc mình một cái, đi tới sau hòm gỗ lớn bên cạnh giường, ẩn núp thân hình.
Cơ hồ sau một khắc, một đoạn phong nhận sáng choang bỗng nhiên thò vào trướng bồng, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường. Một đạo nhân ảnh xuất hiện, đi thẳng tới giường của hắn, tay nắm Chủy thủ hung hăng đâm lên giường.
Hành động liên tiếp như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
Bất quá, bóng người này đâm trúng ván giường, lập tức phát hiện vấn đề, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, liền muốn bứt ra thối lui ra ngoài màn.
Thiết Kiên đâu cho gã cơ hội, thân ảnh đã sớm từ bên cạnh nhảy ra, một quyền đập tới phía sau cổ gã.
Người nọ nghe sau đầu có tiếng gió, trong lòng cả kinh, nhưng muốn quay người cũng đã không kịp, chỉ có thể không quay đầu đâm ngược Chủy thủ về phía sau.
Thiết Kiên cắn răng một cái, nắm đấm đánh tới chẳng những không thu hồi, ngược lại càng tăng thêm vài phần lực lượng đập tới, đầu tay đè xuống chuỷ thủ đang đâm xuống bụng dưới của mình.
Hắn vừa ẩn núp nhảy ra, một quyền đập tới, tất cả đều nắm chắc thời gian không sai chút nào.
Chủy thủ thích khách kia bị hắn thành công đè xuống, nắm đấm đánh tới cũng rơi vào phần gáy người nọ.
“Rắc” một tiếng giòn vang.
Cái cổ người nọ lập tức gập lại phía trước, đầu giống như bị hình phạt treo cổ, cúi về phía trước.
Thiết Kiên thấy vậy, trong miệng thở ra một hơi, hai má lại vì đau đớn nhịn không được co quắp hai lần.
Thương thế trên người hắn vốn chưa khỏi hẳn, hoạt động kịch liệt mức độ lớn như thế làm miệng vết thương lại xé ra, trong đó đau đớn có thể nghĩ.
Thiết Kiên không nói một lời kéo thi thể đến cửa lều trại, thoáng vung một góc màn cửa lên.
Hắn mượn ánh trăng rọi vào, đánh giá người này một cái, phát hiện người kia mặc vải vóc hắc y dạ hành, chính là đặc sản Thục Ma phía bắc Việt Quốc, lại lấy Chủy thủ người nọ ra xem, phát hiện cũng là phương thức chế tạo của Việt Quốc.
“Không phải người kia tới truy sát ta, vậy…” Thiết Kiên không khỏi trầm ngâm.
“Có địch tập kích!”
“Kẻ trộm lớn mật!”
“Nhanh ngăn chúng lại!”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài lều lập tức truyền đến một trận thanh âm la giết…
Thiết Kiên chần chờ một chút, vẫn nắm cây chủy thủ kia, nhẹ nhàng đẩy ra một góc trướng mành, cúi thấp thân hình, lóe lên đi ra ngoài màn.
Vừa ra lều vải, hắn liền thấy toàn bộ nơi trú quân là ánh lửa ngút trời, âm thanh chém giết mãnh liệt.
Cùng lúc đó, lờ mờ phía trước có mười mấy tên võ sĩ Yến gia, đang cầm đuốc và trường kiếm đuổi qua bên kia.
Thiết Kiên nhớ lại, khóe mắt bỗng liếc qua bên kia, liền thấy chỗ rừng rậm phía sau lều vải mình có mười mấy đạo nhân ảnh, thân hình chớp liên tục, thẳng đến trong doanh địa.
Trong lòng của hắn cả kinh.
Điệu hổ ly sơn!
Lều trại Yến Tử và nữ quyến trong đội xe đều ở trong doanh địa bên kia.
Bên ngoài nơi trú quân thế lửa tuy lớn, nhưng chỉ là phô trương thanh thế, trong doanh địa nơi đây mới là mục tiêu chính địch nhân tập kích.
Thấy những võ sĩ Yến gia đã đi xa, giờ quay lại hiển nhiên đã không còn kịp rồi, trong lòng Thiết Kiên chuyển động, một thân một mình lặng lẽ đi theo.
Tới trung tâm những lều vải kia, đầu lĩnh Hắc y nhân làm vài tư thế, những người còn lại lập tức chia làm mấy tiểu đội, tản ra.
Thiết Kiên không dám chậm trễ, nhớ lại vị trí lều vài lúc ban ngày Yến Tử gặp hắn, vội chạy thẳng đến bên kia.
Còn chưa đến đó, liền nghe trong một cái lều vải truyền đến một tiếng thiếu nữ kêu sợ hãi.
Ngay sau đó, có một đạo nhân ảnh đụng sập lều trại, từ trong bay ra ngoài.
Thiết Kiên tập trung nhìn vào, phát hiện bóng người bay ra ngoài, rõ ràng là tiểu nha hoàn tinh quái ban ngày gặp.
Phía sau lưng nàng, còn có ba đạo nhân ảnh cầm binh khí, nhảy ra đuổi theo giết tới.
Tiểu nha hoàn lăn trên mặt đất một cái, lập tức bò dậy, tay cầm một thanh đoản kiếm màu bạc hào quang có chút ảm đạm, liên tiếp lui về phía sau, tránh được mấy đạo sát chiêu, thân thủ dị thường bén nhạy.
Thiết Kiên thấy thế, đang muốn tiến lên viện thủ, bên hông đột nhiên có một đạo hắc ảnh đánh tới. Tay gã nắm một thanh trường kiếm màu thủy lam, quét ngang yết hầu hắn.
Ánh mắt của hắn lóe lên, nắm chặt Chủy thủ đón đỡ ở trước ngực, đồng thời giơ lên một cước, thế lớn lực nặng đá vào háng người nọ.
Người nọ hiển nhiên không ngờ tới, thiếu niên trước mắt này vừa ra chiêu đã dùng loại thủ đoạn nham hiểm này, vội vàng triệt thoái ra sau, tránh thoát một cước đoạn tử tuyệt tôn kia.
Khoé miệng Thiết Kiên co giật một cái, tay kia lăng không yếu ớt rạch, bấm véo một cái pháp quyết, bàn tay vung mạnh về phía trước.
Thân hình hắc y nhân chưa kịp đứng vững, thấy thế trong lòng cả kinh, không nói lời gì tay lấy ra phù lục vỗ vào thân một cái. Một tầng kim quang lập tức bao phủ trên dưới toàn thân gã lại.
Nhưng một chưởng của Thiết Kiên này chém ra xong, vẫn gió êm sóng lặng, không nhấc lên nửa điểm gợn sóng chút nào.
Phải biết rằng lúc này trong đan điền Thiết Kiên không có nửa điểm Pháp lực, thì làm thế nào có thể xuất ra Hỏa Cầu Thuật đây?
Ba gã Hắc y nhân đuổi giết tiểu nha hoàn bên kia, cũng phát hiện động tĩnh bên này, trong lúc nhất thời ngừng tay, nhìn sang.
Người giao thủ với Thiết Kiên, chính là tên đầu lĩnh Hắc y nhân lúc trước, “Không cần phải xen vào bên này, các ngươi giết tiểu nha đầu kia trước đi!” Gã lạnh lùng mở miệng ra lệnh.
Ba người kia nghe mệnh lệnh xong, cũng không nói lời nào, lập tức quay người, giết tới tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn giờ phút này tự nhiên cũng nhìn thấy thân ảnh Thiết Kiên, nhưng cũng không rảnh bận tâm, chỉ có thể ra sức ứng đối ba người.
“Xú tiểu tử, giả thần giả quỷ, hại lão tử lãng phí vô ích một tấm Kim Quang Phù, chịu chết đi!” Hắc y nhân phẫn nộ quát một tiếng, trường kiếm trong tay mang theo hàn khí, bổ xuống Thiết Kiên.
Thiết Kiên mặc dù không có Pháp lực, nhưng khổ luyện nhiều năm, thân thủ không yếu. Thân hình thoáng một cái tránh được một kiếm đối phương, giơ lên Chủy thủ đâm tới chỗ hiểm dưới sườn Hắc y nhân.
“Đông”, Chủy thủ đâm vào người nọ, ngoài thân gã sáng lên kim quang, phát ra một tiếng vang trầm đục, bị đẩy ra.
Người nọ đắc ý cười hắc hắc, trường kiếm trong tay lập tức đâm về phía sau, thẳng đến đầu Thiết Kiên.
“BOANG…” một tiếng!
Thiết Kiên vung Chủy thủ đẩy mũi trường kiếm ra vài phần, chợt cảm thấy cả người lạnh một cái, không khỏi giật nảy rùng mình một cái. Trường kiếm màu lam trong tay người kia, hiển nhiên là một thanh pháp kiếm cấp thấp chân chính, bất luận phẩm chất hay uy năng đều hơn xa chuôi bán thành phẩm mà ban ngày Trần sư đã Khai Linh.
Đang cân nhắc, thân hình Thiết Kiên liên tiếp lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với người nọ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tầng kim quang trên người kia.
Người này sử dụng Kim Quang Phù, phẩm chất rõ ràng không cao, mới qua chút thời gian, hào quang đã trở nên hơi ảm đạm.
Ánh mắt Thiết Kiên lẫm liệt, chịu đựng đau đớn toàn thân, ngược lại tay nắm chặt cây chủy thủ này, thân hình hạ xuống thấp, giống như đầu sói đang chạy tới, vọt tới thủ lĩnh hắc y nhân kia.
Thủ lĩnh kia thấy thế, cười lạnh một tiếng, ỷ có Kim Quang Phù bảo hộ, không chút nào né tránh mà trực tiếp tiến lên đón đỡ.
Nhưng không chờ vọt tới gần, thân hình Thiết Kiên đột nhiên nhún xuống, thế nhưng trượt qua bên hông gã kia, mũi chân chợt giẫm mạnh, như phi ưng bắt rắn đầu thẳng lướt lên, đột nhiên đánh về phía ba người vây công tiểu nha hoàn.
Ba người kia hiển nhiên không lường trước, Thiết Kiên và thủ lĩnh mình giao thủ, vẫn có thể phân thần đối phó bọn họ, căn bản không kịp phòng bị.
Một người trong đó đang cầm kiếm đâm thẳng tiểu nha hoàn, chưa kịp thu hồi lại, bị Thiết Kiên lướt qua bên người, dùng chủy thủ phá vỡ yết hầu, máu tươi phun điên cuồng.
Hai người khác lập tức kinh hãi, lúc này buông tha tiểu nha hoàn vết thương đã chồng chất, vung kiếm giáp công Thiết Kiên.
Thiết Kiên sau khi rơi xuống dất, thân hình chùn xuống, một kích quét ngang ra, loại bỏ một người trong đó lật trên mặt đất.
Hắn đang muốn nhào tới đánh chết gã này, chợt nghe sau tai vù vù hai tiếng tiếng gió rít, căn bản không kịp né tránh đã bị hai đạo Phong Nhận nện ở sau lưng, cắt vỡ làn da tóe ra hai đạo máu tươi, lập tức đánh hắn bay ra ngoài.
Hai đạo Phong Nhận này rõ ràng đến từ chính tên đầu lĩnh Hắc y nhân kia, nghiêm chỉnh thì gã ít nhất là tu sĩ Luyện Khí tầng ba.
Vết thương mới thêm nạn cũ, làm vết thương trên người Thiết Kiên nhao nhao rách tung tóe, máu tươi lập tức nhuộm hồng cả áo bào.
Nhưng hắn vẫn lập tức đứng dậy, phun ra một búng máu.
Hắn vốn định thừa dịp bất ngờ, vượt lên trước đánh chết hai gã thích khách, không ngờ thủ lĩnh hắc y nhân kia phản ứng cũng cực nhanh, làm cho sắp thành lại bại.
“Sở công tử, ngươi không sao chứ?” Tiểu nha hoàn thấy thế, lách mình đi tới bên cạnh hắn, có chút lo lắng hỏi thăm.
“Ngươi gắng kiên trì chốc lát, tạm thời ngăn chặn hai người kia, ta đối phó tên đầu lĩnh kia trước.” Thiết Kiên không nhìn nàng, mà nhìn chằm chằm tên tu sĩ đó, thấp giọng nói.
Không chờ tiểu nha hoàn đáp lời, hắn đã bước ra, chủ động giết tới đầu lĩnh Hắc y nhân.
“Tiểu tử muốn chết, vậy lão tử sẽ thành toàn cho ngươi!” Người nọ quát lớn một tiếng, nhưng cũng không dám buông lỏng, trường kiếm trong tay run lên. Hai đạo kiếm quang hàn khí lành lạnh trực tiếp thành hình, bắn nhanh đến hai bên hông Thiết Kiên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!