Luyện Kiếm - Chương 60: Đột nhiên xảy ra dị biến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Luyện Kiếm


Chương 60: Đột nhiên xảy ra dị biến


Thiết Kiên trong nháy mắt liền nhận ra vật nhỏ kia, hắn biết dù nó chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng cũng đã sản sinh linh trí. Sau này nếu cho nó cơ hội tàn sát lượng lớn sinh linh, vô cùng có khả năng một lần nữa tiến hóa tới tầng thứ mới.

Tử Kiếm màu vàng ròng chém tới, sóng lại chém vào khoảng không.

Thanh trường kiếm màu máu đột ngột vút lên khỏi mặt đất vào lúc kiếm linh nhập vào, bay vào không trung.

“Muốn hủy Linh Kiếm của ta, mơ tưởng!”

Phong Thanh Tử không thèm hoàn toàn áp chế thương thế của Kim Đan, vươn tay ra, nắm lấy Huyết Linh Kiếm bán thành phẩm ở trong tay.

Kiếm vừa đến tay, một cỗ huyết khí nồng đậm nhất thời xộc vào trong óc của y, khiến cả người y giống như bị giáng mạnh một phát búa tạ, hai mắt một hồi mê muội, lảo đảo từ trên trời cao rớt xuống dưới.

Lúc sắp đập xuống mặt đất, đôi mắt của y lại đột nhiên lóe lên huyết quang, lần nữa khôi phục tỉnh táo, thân hình đảo ngược một cái, vững vàng đặt lên mặt đất.

Nhưng mà y vừa mới đứng vững, trường kiếm trong tay nhất thời tuột khỏi, lại không bị y khống chế, hóa thành một vệt sáng màu máu, lập tức tiến vào trong hàng ngũ Tấn quân.

Nơi mà kiếm quang đi qua, máu tươi bắn tung tóe, lại có mấy trăm người lập tức bị xuyên tim, trong khoảnh khắc bị hấp thụ tinh huyết sinh hồn, hóa thành một cỗ hài cốt ngã xuống đất.

Mắt thấy Huyết Linh Kiếm mất khống chế, lại muốn tự mình đại khai sát giới, Phong Thanh Tử vội vã kết kiếm quyết, bấm tay trảo vào trong hư không.

Bước tiến của Huyết Linh Kiếm nhất thời bị kiềm hãm, như là vừa lọt vào một lồng giam vô hình, căn bản không thể nhúc nhích.

Phong Thanh Tử từ trong hư không bước ra mấy bước, đi tới bên thân kiếm, nhẹ nhàng búng ngón tay lên thân kiếm.

“Keng”.

Huyết Linh Kiếm run rẩy không ngừng, dường như vô cùng không cam lòng bị thuần phục, vẫn không ngừng giãy dụa.

“Đừng náo loạn nữa!” Một tay của Phong Thanh Tử nắm chặt chuôi kiếm, tay kia kết đạo ấn giữa hư không, lãnh đạm nói một câu.

Thanh Huyết Linh Kiếm lập tức như bị sét đánh, sau khi rung mạnh, đã không còn bất kỳ dị trạng nào nữa, ngoan ngoãn nằm trong tay của y.

Cách đó không xa, Ninh Kham mới vừa bị Thiết Kiên đánh rớt trên đất thấy thế, sau một lúc do dự, vẫn cẩn trọng đi ra phía trước, chắp tay cúi người nói: “Chúc mừng sư tôn, luyện thành Huyết Linh Kiếm.”

“Ngươi hộ pháp cho bản tọa như vậy sao?” Phong Thanh Tử không chút vui vẻ, ngược lại lạnh lùng nhìn lão.

“Sư tôn thứ tội!” Ninh Kham sợ hãi không ngớt.

Phong Thanh Tử hừ lạnh một tiếng, đang muốn nói tiếp, lại nhìn thấy ống tay áo bên trái của mình đột nhiên không gió tự bay, nơi lúc trước bị lôi điện đốt thủng một lỗ, một ánh sáng màu bạc chói mắt lao vụt ra.

Không đợi y có hành động gì, đoàn ánh sáng bạc kia liền từ trong tay áo bên trái bạo nứt ra.

Nhưng thấy nửa bộ đạo bào hoàn toàn nổ nát, hóa thành tro bụi, một thanh trường kiếm màu bạc từ đó bắn nhanh ra, bay trở về phía Thiết Kiên.

Phong Thanh Tử vung tay, trong nháy mắt khuấy động sóng khí xung quanh, trên cánh tay trần ngoại trừ có chút vết đỏ ra, không có những vết tích khác, cứ như không chịu nửa điểm thương tổn.

Khí lực của tu sĩ Kim Đan Cảnh, đã vượt xa tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, rất mạnh mẻ, chỉ sợ cũng chỉ có Linh Kiếm mới có thể tổn thương.

Y cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay, ngũ quan anh tuấn trên lộ vẻ dử tợn.

Sau một tiếng hừ lạnh, thân hình chợt lóe, liền biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó đột nhiên xuất hiện ở trước người Thiết Kiên.

“Đi chết đi!”

Phong Thanh Tử quát khẽ một tiếng, Huyết Linh Kiếm trong tay hóa thành một đạo huyết quang, quét ngang Thiết Kiên.

Thiết Kiên sớm có phòng bị, một lần nữa triệu hồi Mẫu Kiếm màu bạc vào tay, đón đỡ đòn đánh, chặn mũi kiếm của Huyết Linh Kiếm.

Hai kiếm chạm nhau, Thiết Kiên chỉ cảm thấy một lực lượng khổng lồ bài sơn đảo hải, mang theo huyết khí khuynh đảo bàng bạc khiến người sợ hãi, dường như biển máu đón đầu nhào xuống, một tòa núi thây phủ đầu, khó có thể ngăn cản.

Trong nháy mắt, thân thể của hắn tựa như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.

“Thình thịch”.

Thiết Kiên văng vào trong đống xác chết đầy máu tanh, liên tục lộn mấy vòng, mới ngừng lại được.

Hắn lấy thế xoay người đứng lên, phun ra một ngụm máu, trường kiếm trong tay lại đưa ngang, ngăn cản ở trên đỉnh đầu.

“Keng”

Lại là một tiếng âm vang, Phong Thanh Tử đuổi sát theo, lại chém xuống đầu một kiếm.

Thiết Kiên bị ép chật vật ngăn cản, thân thể trùn xuống dưới, trực tiếp lún vào trong lòng đất.

Không đợi hắn rút đôi chân ra khỏi mặt đất, Phong Thanh Tử lại một chém xiên một kiếm, lại đánh bay hắn ra ngoài.

Lực đạo của một kích này hơi nhẹ hơn so với trước, hướng văng lại hết sức đẹp, Thiết Kiên bị đánh ngửa mặt bay ra ngoài, trường kiếm trong tay tức thì bị đánh cho kéo dài ở trên mặt đất, trong lúc nhất thời không cách nào nữa rút về phòng hộ trước người.

Phong Thanh Tử đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cỡ này, thân ảnh chợt lóe lên, đi tới trước người Thiết Kiên, giơ kiếm đâm xuống ngực của hắn.

Thiết Kiên không kịp đưa Mẫu Kiếm lên đón đỡ, chỉ chút nữa là sẽ bị xuyên tim.

Nhưng đúng lúc này, thân hình của hắn lại đột nhiên lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, dịch chuyển đến ngoài 3 thước, một lần nữa hiện ra.

“Tiểu Na Di Phù, không tốt!” Phong Thanh Tử thầm kêu một tiếng.

Vừa dứt lời, Thiết Kiên vừa thoát ra được, ánh sáng bạc trên trường kiếm trong tay tăng vọt, giống như một vòng thái dương màu bạc, chém vào cổ của Phong Thanh Tử.

Mấy lần công kích trước, Thiết Kiên chỉ phòng không công, Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm không ngừng hấp thu công kích của Huyết Linh Kiếm, tích góp từng tí mãi đến lúc này, mới đột nhiên bạo khởi, tung đòn sát thủ.

Phong Thanh Tử nhanh chóng quay ngược lại, khóe miệng lại nở một nụ cười âm hiểm.

Nhưng lúc thấy hoa quang màu bạc thôn phệ, vương miện liên hoa màu bạc trên đỉnh đầu lại đột nhiên bừng sáng, từng đoá hoa sen nở rộ, ngược lại nuốt chửng toàn bộ ánh kiếm màu bạc của Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm.

Ánh sáng bạc biến mất, uy lực của Mẫu Kiếm nhất thời bị đánh tan hơn phân nửa, Phong Thanh Tử nghiêng người ra sau, lại trực tiếp dùng bả vai đánh về phía mũi kiếm.

Chỉ thấy trên đầu vai bên ngoài đạo bào bỗng nhiên sáng choang ánh sáng tím, toàn bộ đều tụ tập ở đầu vai, sau khi đánh bay Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm, “keng keng”, bèn hoàn toàn vỡ vụn.

Nhìn có vẻ lâu, thực ra chỉ trong chớp mắt.

Thiết Kiên bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị đụng đến lảo đảo, buộc phải lui về phía sau.

Phong Thanh Tử vung tay lên, Huyết Linh Kiếm lập tức rời khỏi tay, ở giữa không trung quay mấy vòng, vòng qua phía sau Thiết Kiên, bắn nhanh về phía tim của hắn.

Chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên.

Thanh Tử Kiếm vàng ròng của Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm, đã sớm dưới sự dẫn dắt của Thiết Kiên, lao về phía sau, thay hắn chặn một kích trí mạng này.

Ngay sau đó, sau lưng của Thiết Kiên nổ đùng vang liên tục, 2 thanh phi kiếm không ngừng va chạm, trong chốc lát cũng đã giao kích hơn trăm lần.

Có Tử Kiếm vàng ròng bảo vệ phía sau, Mẫu Kiếm màu bạc trong tay của Thiết Kiên đâm thẳng vào tim của Phong Thanh Tử.

Đạo bào pháp bảo đã hủy, vội vàng lui lại mấy bước, vung bàn tay lên, lưu quang màu xanh không dễ dàng phát giác hiện ra, bỗng bay vút đi, bay vụt về phía Thiết Kiên.

Thiết Kiên chớp mắt, vội vàng thu lại kiếm thế, chém về bên cạnh một kiếm.

Thanh quang lao tới, bị mũi kiếm đâm trúng, bay ngược trở về.

Cùng lúc đó, Phong Thanh Tử cũng ngừng lùi lại, nắm chặt thanh quang.

Chỉ thấy phía dưới quang mang tràn đầy, một thanh trường kiếm màu xanh mỏng như lá liễu, kiếm quang như nước chảy, xuất hiện ở trong tay của y.

Kiếm này tên là “Thanh Ly”, là một thanh Linh Kiếm do Phong Thanh Tử luyện thành, cũng là Linh Kiếm khi lão trở thành Linh Kiếm Sư, trong đó dù không sinh ra Kiếm Linh, uy lực lại không thể khinh thường.

Phong Thanh Tử tay cầm Thanh Ly kiếm, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, hoàn khác biệt so với lúc trước dáng dấp tà mị cầm Huyết Linh Kiếm, dung mạo vốn tuấn mỹ, lúc này lại sinh ra vài phần xuất trần phiêu dật.

Thiết Kiên đối với việc này không chút quan tâm, chỉ tập trung đề phòng, vừa phân thần khống chế Tử Kiếm vàng ròng giao chiến với Huyết Linh Kiếm.

Lúc này, cổ tay của Phong Thanh Tử bỗng nhiên di chuyển, trường kiếm trong tay dập dờn tầng tầng rung động màu xanh, cứ như nước gợn chiết xạ ánh mặt trời chiếu vào đáy sông, từ từ trôi giạt, trong trẻo dễ chịu.

Thiết Kiên biết không ổn, vội vã lui mấy trượng, tránh được quang ảnh màu xanh.

Nơi mà hắn vừa rời đi, nơi mà hắn từng đứng, giống như là nổi lên một trận gió lốc, cong vênh vặn vẹo, cát đá trên mặt đất, nhất thời hóa thành bột mịn.

“Chiêu Kiếm Ảnh Phân Quang Thuật thật đẹp…” Thiết Kiên than.

Thân hình vừa chuyển, lại tiếp tục lui về phía sau hơn mười trượng, trường kiếm màu bạc ném về phía trước, bấm kiếm quyết, cao giọng quát lên:

“Bắn!”

Lời vừa nói ra, thanh phi kiếm màu bạc nhất thời rung vang, trong ánh sáng bạc, hóa thành một thanh cự kiếm lưỡi rộng, bắn mạnh về phía Phong Thanh Tử.

Thân kiếm lướt qua, gió xoáy quanh quẩn, chấn động trên không, dốc hết toàn lực, thô bạo xé nát tầng tầng kiếm ảnh của Thanh Ly kiếm.

Phong Thanh Tử thấy thế, cười nhạo một tiếng, trực tiếp từ bỏ Thanh Ly kiếm, hóa thành một đạo thanh ảnh, lướt gấp qua bên cạnh mẫu kiếm màu bạc, đâm về phía Thiết Kiên.

Hai người đều tay không, đối mặt Linh Kiếm của đối phương.

Phong Thanh Tử tung song chưởng, hồng quang trong lòng bàn tay ngưng tụ thành 2 bàn tay khổng lồ, cứ như 2 đại môn tại quan ải, trực tiếp ngăn cản Mẫu Kiếm màu bạc.

Cơ thể run rẩy kịch liệt, hiển nhiên chịu lực cực lớn, nhưng vẫn không chút nhượng bộ.

Thiết Kiên lùi lại phía sau, bàn tay phải nắm chặt, vặn eo, bày ra tư thế giáng bùa rèn sắt lúc bình thường, chỉ đợi Thanh Ly kiếm bay tới cách người 3 thước, cánh tay vung lên, quét giữa không trung một vòng tròn, đập thẳng xuống.

“Oanh” vang.

Thiết Kiên sau khi trải qua rèn luyện tại Huyền Âm Bí Cảnh, khí lực cường hãn đương nhiên mạnh hơn lúc trước, một quyền này nện xuống, trực tiếp đập mũi kiếm của Thanh Ly kiếm xuống dưới, trực tiếp đâm xuống dưới đất hơn mười trượng.

Nắm đấm của Thiết Kiên cũng bị kiếm khí gây thương tích, nứt ra một vết rách sâu, máu me đầm đìa, lộ ra xương trắng âm u.

Đúng lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra!

Tử Kiếm vàng ròng vốn đang giằng co với Huyết Linh Kiếm, đột nhiên hồng quang tăng vọt, uy thế tăng vọt gấp đôi, một kiếm đã đánh cho linh quang của Tử Kiếm run rẩy, rớt xuống.

Một tiếng cười rợn cả tóc gáy vang lên, một hư ảnh toàn thân Kiếm Linh huyết hồng từ trên Huyết Linh Kiếm bỗng dưng hiện lên, hai tay vặn thân kiếm, khiến cho Huyết Linh Kiếm xoay giữa không trung, mũi kiếm nhắm thẳng hậu tâm của Thiết Kiên, bắn nhanh đến.

Thiết Kiên vừa mới dồn toàn lực đánh rớt Thanh Ly kiếm, tay đã bị thương, lúc này căn bản không kịp xử lý vết thương, phải vặn mạnh người tránh né.

Nhưng Kiếm Linh của Huyết Linh Kiếm không hề nhập vào bản kiếm của nó, lại tăng tốc độ, trước khi Thiết Kiên tránh thoát, liền khống chế Linh Kiếm đâm vọt tới.

“Phốc”.

Ngực phải của Thiết Kiên bị Huyết Linh Kiếm đâm xuyên qua, mang theo lượng lớn máu thịt, thân thể cũng “ầm” một tiếng, ngã văng ra ngoài.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN