Luyện Kiếm - Chương 63: Tả Minh Tôn Giả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Luyện Kiếm


Chương 63: Tả Minh Tôn Giả


“Hừm, ngươi cũng không cần cố ý khích ta, cho dù ngươi biết rồi thì có thể làm sao? Ngô là Hỏa Linh Cung Tả Minh Tôn Giả, rất nhanh ngươi là có thể cảm nhận được tư vị cừu hận cực sâu, hồn phi phách tán, đến lúc đó giữa mảnh thiên địa này ngươi, ngay cả một tia nửa sợi tàn hồn cũng sẽ không lưu lại.” Nam tử áo bào tro cố đè xuống lửa giận trong lòng, cười khẩy nói.

“Hỏa Linh Cung đúng không, ta nhớ kỹ rồi.” Thiết Kiên căn bản không có để ý tới lời đe doạ của đối phương, gật đầu đáp.

Nam tử áo bào tro nghe vậy, như bị sỉ nhục cực lớn, một con ngươi huyết hồng nhanh như chớp dịch chuyển, 2 tay áo bào rộng vung lên phía trước, bên trong lập tức vang lên tiếng ông ông.

Một bầy cơ quan ong độc đông như châu chấu, từ trong ống tay áo rộng áo bay vọt ra, bay về phía Thiết Kiên, đen kịt một vùng, gần như che kín hơn nửa bầu trời.

Thiết Kiên lùi ra sau mấy bước, hai tay nắm lại trước người, bỗng nhiên há mồm phun về phía trước, một đạo hoả tuyến mạnh mẽ lập tức cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành một bức tường lửa Xích Diễm cao hơn mười trượng, tiến về phía cơ quan ong độc.

Giữa không trung, tiếng “phật phật” không ngừng vang lên.

Bầy cơ quan ong độc bị thiêu trụi trong hỏa diễm, không ngừng rơi xuống phía dưới, văng đầy đất.

Xích Diễm trên bức tường lửa cũng kịch liệt tiêu hao, rất nhanh tắt dần.

Đúng lúc này, nơi trung tâm của tường lửa cao, bỗng nhiên có một lệnh bài màu vàng óng hình bầu dục bay vụt về phía Thiết Kiên.

Thiết Kiên không chút sợ hãi, cực nhanh vung kiếm, bổ thẳng xuống lệnh bài.

Trên Thiên Linh Tử Mẫu Kiếm bắn nhanh ra một đạo ánh kiếm màu bạc, lúc sắp chém rụng lệnh bài, một màn quỷ dị xuất hiện!

Trên lệnh bài màu vàng óng bỗng nhiên kim quang rực rỡ, trên đó khắc rõ dáng dấp của dị thú Tích Dịch đang cuộn mình, bỗng nhiên tứ trảo vung ra, duỗi thân, biến thành một đầu Hoả Tích Dịch màu vàng to cỡ bàn tay, vòng qua kiếm quang, đánh về phía Thiết Kiên.

Thiết Kiên thấy thế, vội vã quét ngang mũi kiếm, bổ về phía đầu Hoả Tích Dịch màu vàng.

Làm hắn kinh ngạc chính là, động tác của đầu Hoả Tích Dịch kia vô cùng linh hoạt, bốn trảo giẫm ở trên mũi kiếm nhảy dựng lên, chui xuống khoảng không dưới cổ tay của Thiết Kiên, lập tức nhào vào trước ngực Thiết Kiên, há mồm cắn cổ của hắn.

Trong nháy mắt Hoả Tích Dịch màu vàng cắn phá da thịt của hắn, Thiết Kiên liền cảm thấy toàn thân cứng đờ, tứ chi và thân thể đều tê cứng, không thể nhúc nhích.

“Nếu gieo Hoả Chủng, há lại để mặc nó sinh trưởng, mà không biện pháp phản chế? Yên tâm đi, không quá lâu đâu, Hỏa Linh Tích Dịch rất nhanh thì có thể hấp thụ sạch sẽ, pháp hồn của ngươi cũng sẽ trở thành thức ăn của nó. Thế nào? Bản tôn đã tận dụng tối đa rồi đó, ha ha ha ha…” Nam tử áo bào tro tự xưng là Tả Minh Tôn Giả thấy thế, đắc ý cười nói.

Quảng Lương Vương xa xa quan vọng, mắt thấy Thiết Kiên rơi xuống hạ phong, vội vã vung tay lên.

Mấy nghìn bộ binh lập tức chỉnh tề bước ra khỏi hàng, hoặc nắm cung cài tên, hoặc cầm trong tay kình nỏ, đồng loạt bắn về phía Tả Minh Tôn Giả.

Một cơn mưa tên ập tới, che phủ bầu trời.

Tả Minh Tôn Giả nghe được âm thanh vang lên, nhìn cũng không cần nhìn, chỉ tùy ý vung tay lên.

Một tiếng rít lên, một đoàn hắc quang sáng lên ở trước người, một đầu cơ quan cự điểu to lớn bay vút ra, xông vào trong mưa tiễn. Chim sắt vỗ cánh, liền có cơn lốc cuồng bạo quét ra, 2-3 lần bèn cuốn nát bấy những mũi tên kia.

Quảng Lương Vương thấy cảnh tượng này, rùng mình, không khỏi có chút chần chờ.

Thiết Kiên thực lực mạnh, sau khi giết chết Phong Thanh Tử, trong lòng của ông đã có tính. Song nam tử áo bào tro trước mặt vừa ra tay là có thể chế trụ Thiết Kiên, giờ mình chọc giận y, chỉ sợ cũng không phải cử chỉ sáng suốt.

Vì vậy sau đợt mưa tên thứ nhất bị đón đỡ, ông liền không chỉ huy quân đội cứu viện Thiết Kiên nữa, mà là ước thúc đại quân, đứng quan sát.

Tả Minh Tôn Giả tựa hồ cũng không rảnh tính toán với những con kiến hôi hạ giới, thấy không còn ai quấy rầy mình nữa, cũng không chủ động công kích, chỉ để đầu cơ quan phi điểu, bay tới phía sau mình.

Lại nói Thiết Kiên sau khi bị Hỏa Linh Tích Dịch cắn trúng, không còn cách nào nhúc nhích, Dị Hỏa trong cơ thể cũng là thường run rẩy, tựa hồ là bị vật gì đó hấp dẫn, lại có xu thế chủ động bay ra bên ngoài.

Thiết Kiên cả kinh, vội vã vận chuyển tâm thần trấn an Dị Hỏa.

Hắn không trấn an còn đỡ, vừa trấn an, hoả diễm màu vàng trong đan điền lập tức bắn ngược lại, bắt đầu dọc theo Nhâm Đốc nhị mạch trong cơ thể vọt thẳng lên, chảy về nơi bị Hỏa Linh Thị Tích Dịch cắn.

Nhưng ngay sau đó, Thiết Kiên liền cảm giác lòng bàn tay của mình nóng lên, Dị Hỏa vốn ở trong thức hải lại biến thành hư ảnh Thần Bia, có lẽ cảm giác được biến hóa dị thường trong cơ thể hắn, chủ động hiện hóa ở bên trong đan điền của hắn.

Hư ảnh Thần Bia này, mới vừa xuất hiện ở bên trong đan điền, lập tức giống như là trở lại quân vương chính cung, chỉ tùy ý triệu hoán, đoàn Dị Hỏa đang xông về phía Hỏa Linh Thị Tích Dịch, cuối cùng lại rất nhanh lui trở về, một lần nữa chiếm giữ ở trong đan điền.

Thiết Kiên mừng rỡ, bắt đầu thúc giục pháp lực trong đan điền, sau khi kết hợp một luồng Dị Hỏa ở trong kinh mạch chạy một chu thiên, tri giác bắt đầu khôi phục, cái loại cảm giác tê cứng, không cách nào nhúc nhích rốt cục giảm xuống.

Mà lúc này Tả Minh Tôn Giả tự tin nắm chắc phần thắng, chỉ đợi Thị Hoả Tích Dịch hấp thụ Dị Hỏa và thôn phệ pháp hồn của Thiết Kiên. Nhưng đợi mãi, rốt cục phát hiện không thích hợp.

Y vừa định có hành động, chỉ thấy Thiết Kiên nhẹ nhàng xoay cái cổ, bắt lại con Thị Hoả Tích Dịch, kéo xuống khỏi người.

Vật nhỏ kia ở trên tay hắn giãy dụa một hồi, thấy không có cách nào tránh thoát, thân thể liền bỗng nhiên co lại, kim quang chớp động một cái, lại lần nữa hóa thành một lệnh bài màu vàng óng hình bầu dục.

Thiết Kiên quan sát lệnh bài cầm ở trong tay, cổ tay vừa chuyển, thu vào trong tay áo.

“Làm sao có thể! Con Thị Hoả Tích Dịch này và mầm móng Linh Hỏa bên trong cơ thể của ngươi, vốn là nhất thể cộng sinh, hai thứ tương sinh tương khắc, sao lại thế mất đi hiệu lực?” Tả Minh Tôn Giả rất khó tin.

“Tuy ta cũng không hiểu là vì sao, bất quá thoạt nhìn, Dị Hỏa này tựa hồ đã nhận định ta.” Thiết Kiên nhìn trường kiếm trong tay, vừa cười vừa nói.

“Đừng vội càn rỡ, chẳng qua ngươi đã bỏ qua cái chết êm ái, như thế này ta sẽ xé bụng của ngươi ra, vì Cung Chủ đại nhân thu hồi Linh Hỏa.” Tả Minh Tôn Giả hừ lạnh, nói.

Dứt lời, cơ quan phi điểu sau lưng bỗng nhiên vỗ cánh, bay lên trời cao.

Chỉ thấy bên ngoài 2 chiếc lông vũ sắt bỗng nhiên vung lên, lập tức thì có âm thanh leng keng vang lên, 2 cỗ gió xoáy màu xanh mà mắt thường có thể thấy lập tức bay cuộn ra, cuốn tới chỗ Thiết Kiên.

Thiết Kiên vừa sải bước ra, vung trường kiếm chém tới, 2 đạo kiếm quang trắng bạc ngay lập tức bắn ra, đánh vào trong gió lốc.

Chỉ nghe “Bang bang” 2 tiếng.

2 luồng gió xoáy màu sắc trực tiếp nổ tung, từ đó bay vụt ra mấy trăm lông chim sắt bén nhọn, bắn về phía Thiết Kiên.

“Chút tài mọn.” Thiết Kiên quát khẽ một tiếng.

Hắn chẳng những không thối lui né tránh, ngược lại chủ động xông tới, quanh thân bao phủ một tầng hỏa quang màu vàng óng, đột ngột từ mặt đất mọc lên, cả người cứ như cùng một thanh long vàng ròng vậy, không chút tổn hao xuyên qua lớp lông chim sắt dày đặc.

Chỉ thấy nhấc chân bước trong hư không, dưới chân tự có thiên địa linh khí tập hợp đến, hắn phi thân lên, rơi xuống cơ quan phi điểu.

Lúc tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ, cũng đã có thể bằng vào pháp lực của bản thân, dừng lại thời gian ngắn giữa khoảng không, nhưng sau khi thực sự bước vào Kim Đan Cảnh, Thiết Kiên rốt cục mới chân chính có cảm giác tự do đạp không cưỡi gió.

Hắn nhảy lên cao, nhấc chân trùng điệp bước xuống lưng của cơ quan điểu!

“Phanh” một tiếng vang thật lớn.

Cơ quan phi điểu lập tức rớt xuống dưới hố to phía dưới, lông cánh chim sắt liên tục nổ tung, kích bắn ra bốn phương tám hướng.

Thân thể của phi điểu cũng từ trên trời cao rơi thẳng xuống, tạo thành một cái hố sâu khổng lồ trên mặt đất.

Trong hố sâu, thân thể của cơ quan phi điểu tứ phân ngũ liệt, linh kiện máy móc rơi đầy đất, đã hoàn toàn phế.

Thiết Kiên điểm mủi chân một cái, thân hình bay vút ra, lại điềm nhiên hạ xuống, hết sức thoải mái phong lưu.

Tả Minh Tôn Giả nhìn thấy Thiết Kiên đạp nát phi điểu, nhưng lại không có bất kỳ hành động ngăn cản, mà chỉ duỗi mười ngón tay mảnh khảnh, không ngừng di động ở trong hư không.

Khoảng không trước người, lại giống như mặt hồ vậy, di động theo đầu ngón tay của hắn, nhộn nhạo lên trận trận rung động mà mắt thường có thể thấy.

Thiết Kiên sau khi nhìn kỹ, mới phát hiện ra, trên mặt đất ở trước người y, đang có từng ngọc bài tứ chiều, ngổn ngang sắp hàng, trên mặt đều có khắc một loại hình văn lộ hết sức kỳ lạ.

Trong hư không sở dĩ xuất hiện rung động, chính là bởi vì phía dưới những văn lộ trên ngọc bài này, đang tản ra từng đạo quang mang trắng nhạt gần như trong suốt.

Mắt thấy Thiết Kiên từ đáy hố đi ra, Tả Minh Tôn Giả trừng lớn con ngươi huyết hồng tròn vo, bỗng nhúc nhích, trên gương mặt phủ lớp da người, lạin mơ hồ nở nụ cười.

Ngay sau đó, cổ họng của y nhúc nhích, phát ra thanh âm: “Bắt đầu!”

Tiếng này vừa ra, một khối ngọc bài trước người lập tức bay vút lên, xông lên cao.

Ngọc bài nhỏ nhắn sau khi bay lên không trung cao trăm trượng, lập tức toát ra thanh quang chói mắt, tiện đà “bùm” một tiếng, vỡ vụn.

Chỉ thấy nơi thanh quang lan tràn, một thân ảnh khổng lồ nổi lên, như thái sơn áp đỉnh, hướng rơi xuống Thiết Kiên.

Thiết Kiên lắc mình một cái, không lấy cứng đối cứng, mà là điểm mủi chân lui về phía sau mấy trượng.

“Oanh” vang thật lớn!

Một con Bò Tót màu xanh cao hơn mười trượng, thân dài mười mấy trượng từ trên trời giáng xuống, đập ầm ầm ở trên mặt đất, làm cho cả mặt đất rung động, rất nhiều binh sĩ Việt Quốc quanh đó không ai có thể đứng vững, đều té ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ.

Thiết Kiên đảo mắt nhìn, chỉ thấy toàn thân góc cạnh rõ ràng, quanh thân đều trải rộng mộc văn màu xanh, duy chỉ có một sừng trên đầu trên lóe hàn quang màu bạc, vừa nhìn liền biết không cùng cấp bậc với cơ quan phi điểu.

Con Bò Tót to lớn màu xanh vừa hạ xuống, lập tức tung bốn vó, giẫm mặt đất “Ù ù” rung động, chiếc sừng nhọn trên đỉnh đầu nhắm về phía Thiết Kiên Mãnh, rồi vọt tới.

Thiết Kiên thở nhẹ ra một hơi, vung trường kiếm lên, trên mũi kiếm vang lên tiếng ring ring, một tầng ánh sáng màu vàng rực rỡ, bổ xuống đầu của con Bò Tót.

Lưỡi kiếm chém tới, kim quang tăng vọt.

Lưỡi kiếm màu vàng và sừng Bò Tót màu bạc, trùng điệp đánh vào nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN