Luyến Phụ - Chương 12-4: Sơn trang suối nước nóng 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
325


Luyến Phụ


Chương 12-4: Sơn trang suối nước nóng 4


Nghỉ ngơi một ngày. Tiếu Thiên ngáp một cái, mơ mơ màng màng bò dậy từ trêи người Tiếu Long. Hai mắt vô thần phát ngốc một lúc, mới nhớ hiện tại bọn họ không ở nhà.

Nghiêng đầu nhìn Tiếu Long còn ngủ, suy nghĩ một chút, đột kϊƈɦ bay lên người Tiếu Long.

“Ngô.”

Tiếu Long giật mình tỉnh, tay theo bản năng ôm Tiếu Thiên. Tiếu Thiên nổi tâm tư nháo, cả người ghé vào Tiếu Long nhích tới nhích lui, Tiếu Long cũng nháo theo. Hai người trêи giường đùa một trận, thẳng đến Hoắc Thanh Lục gõ cửa.

“Lão đại, tôi phát hiện một nơi dùng cơm ngắm phong cảnh hảo a muốn tới không muốn tới không, lão đại, lão ~ đại ~”

Hoắc Thanh Lục lải nhải ồn ào đến tâm tình Tiếu Thiên, Tiếu Long cười xoa xoa đầu tóc trắng của cậu, đáp Hoắc Thanh Lục một tiếng, sau đó rửa mặt đi ra ngoài.

Thẩm mỹ Hoắc Thanh Lục vẫn đáng tin cậy. Nơi dùng cơm trưa như cũ là một gian phòng, nhưng đối diện là sân trống trải. Cỏ cây um tùm, nhiều hòn đá làm thành ao nhỏ nuôi cá, quẫy đuôi chơi đùa quấy nhiễu bóng cây trong nước.

Lưu Nhất Hàng đã ngồi ở trước bàn chờ, thấy ba người đến, bảo phục vụ bày thức ăn.

Bốn người hai ngồi hai bên, phục vụ hiệu suất rất cao, khách vừa ngồi xuống, liền dâng thức ăn lên. Tiếu Long, Lưu Nhất Hàng cùng Hoắc Thanh Lục một bên uống rượu ăn cơm một bên nói chuyện phiếm. Tiếu Thiên không tham gia nói chuyện, chỉ cầm chén yên lặng ăn, mắt ngẫu nhiên ngắm cá vàng bên ngoài vài lần.

Hoắc Thanh Lục là tên thiếu ăn đòn, mỗi lần bị Tiếu Thiên khi dễ thập phần thảm, quay đầu sẽ lại trêu chọc cậu, theo như Lưu Nhất Hàng nói, đây là bệnh, không thể trị.

Nhìn Tiếu Thiên thực đáng thương ngồi một bên, lại muốn ăn đòn.

“Tiểu ác ma sao an tĩnh như vậy, chẳng lẽ cảm thấy không hiểu sao ha ha ha tiểu hài tử nghe không hiểu người lớn nói chuyện.”

Hoàn toàn không phát hiện ánh mắt Tiếu Thiên lạnh băng, tiếp tục lải nhải, “Nói tiểu ác ma cậu không giống bạn cùng lứa, quái gở không tốt a không…… Ô a!”

Một chiếc đũa “Ba” một tiếng chuẩn xác cắm phía trước đũng quần Hoắc Thanh Lục, chỉ cần lên một chút, đời này Hoắc Thanh Lục không thể giao hợp.

Trố mắt nhìn về phía chiếc đũa, tay Hoắc Thanh Lục run rẩy rút ra ném qua một bên, sắc mặt Tiếu Thiên cũng không dám nhìn, cúi đầu ăn cơm, an tĩnh như gà. (Nói chi để bị hăm doạ vậy anh=))))

Lưu Nhất Hàng cười nhạo, Tiếu Long như nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Tiếu Thiên:

“Tiểu Thiên, con muốn đi học không?”

“Ân?” Tiếu Thiên nhìn lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Cái này…… thật ra cần thiết…”

“Đúng rồi,” Lưu Nhất Hàng đột nhiên xen vào, “Lần trước tôi về trường cũ, bọn họ bên kia như chỉ cần chút thủ tục là có thể đi đọc, bằng cấp tuy không bằng trường lớn khác, bất quá Tiểu Thiên cũng cần đi.”

Tiếu Long vuốt cằm suy tư, Tiếu Thiên lại phi thường hứng thú hỏi: “Trường học cũ?”

“Đúng vậy, lão đại, trước kia cậu cũng đi học ở đó.”

Đến phiên Tiếu Thiên tích cực nói chuyện, tay nhỏ lôi kéo tay áo Tiếu Long, âm thanh mềm mại: “Ba ba, con muốn đi, con muốn đi trường học ba ba.”

Nhi tử đã yêu cầu, Tiếu Long lập tức kêu Lưu Nhất Hàng chuẩn bị, Hoắc Thanh Lục điều tra trường học hiện tại có học sinh bất lương hay không.

Hoắc Thanh Lục gật đầu, lại bắt đầu lải nhải: “Lão đại, trình độ hiện tại của tiểu ác ma, ai không có mắt khi dễ y?”

“An toàn là trêи hết.”

Tiếu Long đáp một câu, thuận tay lấy đũa trong tay Tiếu Thiên ra, sau đó đũa mình nhét vào tay Tiếu Thiên.

“Tới, uy ba.”

Nguyên bản Tiếu Thiên như băng tuyết nháy mắt biến thành xuân về hoa nở, ôn dịu ngoan ngoãn gấp thức ăn uy Tiếu Long, trực tiếp lơ Hoắc Thanh Lục.

Dùng bữa xong, ba người Tiếu Long ngồi ở hành lang nhìn phong cảnh tiểu viện, thời gian nhàn nhã tăng thêm vài phần vui vẻ.

Tiếu Thiên vì không cẩn thận làm bẩn quần áo về phòng thay, không có nhi tử để ôm Tiếu Long đành khoanh chân, khuỷu tay chống đầu gối, cằm gác trêи nắm tay, híp mắt nghỉ ngơi.

“Thiếu gia!”

“Thiếu gia! Cậu bình tĩnh một chút a!”

“Thiếu gia! Đừng manh động a!”

Gian ngoài đột nhiên truyền đến một trận kinh hô, Lưu Nhất Hàng chưa kịp hỏi phục vụ, đã thấy một thiếu niên xuất hiện trước mắt ba người, theo sau là nhân viên phục vụ.

Bộ dáng thiếu niên có thể nói là thập phần yêu diễm, đuôi mắt điểm hồng, mũi đĩnh kiều, môi mảnh khảnh, cười lên, là hồ ly yêu nghiệt.

Chỉ thấy tiểu hồ ly này, mặc áo tắm lỏng lẻo, chỗ bí ẩn giữa hai chân mơ hồ có thể thấy được. Y làm lơ người gọi phía sau, lắc ʍôиɠ, yêu khí mười phần đi đến bên người Tiếu Long.

“Nghe nói…… Tiếu gia Tiếu lão đại rất thích mỹ nhân trẻ tuổi.”

Tiểu hồ ly đem cổ áo xả càng rộng, toàn bộ ngực đều hiện ra trước mắt Tiếu Long. Hai điểm trước ngực phấn phấn nộn nộn, “Không biết, tôi có tư cách trở thành mỹ nhân Tiếu lão đại thích hay không?”

Lặng ngắt như tờ.

Hoắc Thanh Lục khϊế͙p͙ sợ nhìn Lưu Nhất Hàng, như suy nghĩ tới cái gì, lại nhìn đã ngốc nhóm phục vụ tại chỗ, rụt một chút, lại rụt một chút, thừa dịp bỏ chạy.

Tiểu hồ ly cười đến mặt có chút cứng, nhưng Tiếu Long không phản ứng gì, trêи mặt cũng không có bất luận cái gì biểu tình, hắn cũng không rõ ràng lắm này rốt cuộc là đang đợi hắn tiếp tục còn chỉ là đang ngẩn người, suy tư một lát, lại đem áo tắm đi xuống xả, cái này, mê người hồ ly đã là nửa thân trần, mê người thân thể đường cong toàn bộ hiện ra ở Tiếu Long trước mắt.

Nhưng Tiếu Long vẫn không phản ứng.

Hồ ly khẽ cắn môi, xoắn thân thể trần trụi, muốn khóa ngồi trêи người Tiếu Long……

“A ——”

Bùm ——

Một tiếng vang lớn, ao nhỏ văng bọt nước, mới còn một bộ tư thái dụ hoặc giờ phút này thiếu niên một bộ cún gặm phân tư thế buồn cười ngã vào ao nhỏ.

Lưu Nhất Hàng nhịn không được cho Tiếu Thiên một cái khen ngợi, nên tán dương một trăm lần!

Hoắc Thanh Lục đứng cạnh nhân viên phục vụ, lần đầu tiên cảm thấy Tiếu Thiên ngày thường vẫn là phi thường thủ hạ lưu tình hắn.

Tiếu Thiên lạnh lùng nhìn hồ ly, một tay đặt bên bình hoa……

“Tôi nhớ ra rồi!” Tiếu Long đột nhiên ra tiếng, “Cậu là Tô Hoài, nhi tử Tô Phương Nhiên!”

Tiếu Long bừng tỉnh đại ngộ chụp đùi, thuận tay ấn Tiếu Thiên đang muốn qua đi tiếp tục đánh người, ôm chặt tiểu bảo bối nhỏ xinh trong lòng ngực, ân, nhi tử ôm siêu hảo.

Chờ Tiếu Thiên ngoan ngoãn ngồi xong, Tiếu Long nói với Tô Hoài:

“Thế nào? Lại cùng ba cậu cãi nhau?”

“Khụ khụ khụ……”

Tô Hoài bị đá vào trong hồ sặc không ít, còn không cẩn thận đem một ngậm cá vàng trong miệng, nói không ra tiếng, chờ Tô Hoài phun ra cá vàng, mọi người đã an nhàn ngồi xuống chờ xem trò vui.

Sau khi phục vụ rời đi, Tô Hoài mới hậm hực nói: “Sao anh biết.”

Tiếu Long sang sảng cười vài tiếng, ấn Tiếu Thiên lại:

“Tôi và ba cậu là bạn bè, hắn luôn oán giận cậu với tôi đâu.”

Lời ngầm là, tôi biết chuyện nhà cậu, đừng giả vờ.

Tô Hoài lập tức không biết giận, tự ngã ngồi trong ao —— may mắn hồ nước không sâu.

“Vậy anh thu tôi đi, tôi và nhi tử của anh cùng tuổi, hắn có thể làm tôi cũng có thể làm.”

Loảng xoảng ——

Một bình hoa nện xuống bên người Tô Hoài, dọa không ít cá trong hồ, Tô Hoài nháy mắt an tĩnh.

Tiếu Long cười tủm tỉm nhìn Tô Hoài bị dọa, cúi đầu mở di động, Tiếu Thiên ngoan ngoãn ngồi trong ngực Tiếu Long xem hắn chơi di động.

Lưu Nhất Hàng suy nghĩ một chút, cầm quần áo dự phòng phục vụ lưu lại, đi về phía Tô Hoài.

Hoắc Thanh Lục ở một bên xem trò vui.

Lưu Nhất Hàng phi thường bất đắc dĩ, Tô Hoài chết sống không chịu từ ao lên, không ngừng nhỏ giọng ồn ào muốn Tiếu Long thu hắn. Nếu không phải Tiếu Thiên bị Tiếu Long ấn lại, phỏng chừng người này đã sớm trở thành một cái xác hồ ly.

Lưu Nhất Hàng nhìn Hoắc Thanh Lục ngắm bầu trời, quay đầu nhìn về phía hai ba con đã bắt đầu ve vãn, thở dài một hơi, đặt quần áo một bên, cũng ngồi cạnh Hoắc Thanh Lục nhìn không trung.

Tô Hoài thở phì phì trừng mắt bốn người, nhưng không ai để ý đến y, lại không muốn nhận thua, chỉ có thể cắn răng giận dỗi tiếp tục ngồi trong hồ.

Gió nhẹ thổi vài lần, Tô Hoài bắt đầu do dự muốn lên, ai ngờ, một âm thanh lạnh băng vang lên ——

“Tô Hoài, con ở đây làm cái gì!”

Tô Hoài khϊế͙p͙ sợ nhìn Tô Phương Nhiên vốn ở nước ngoài, hồ ly nháy mắt biến thành tiểu đáng thương. Tô Hoài lập tức ra khỏi hồ nước, người ướt dầm dề, mặt lo sợ bất an, thật sự đáng thương.

Bất quá, không ai đồng tình y.

Tô Phương Nhiên cảnh cáo nhìn Tô Hoài một cái, quay đầu mặt bình tĩnh nói với Tiếu Long nói:

“Xin lỗi, nhi tử đã làm loạn, kẻ làm cha hướng cậu bồi tội.”

Tiếu Long xua xua tay không để ý: “Không có việc gì, mang y đi đi, mùa thu mà ướt người, dễ cảm mạo.”

Tô Phương Nhiên gật đầu, chào hỏi Lưu Nhất Hàng và Hoắc Thanh Lục, ánh mắt ý bảo Tô Hoài theo sau. Tô Hoài như chim cút không nói một lời đứng sau Tô Phương Nhiên.

Một trò khôi hài cứ như vậy hạ màn.

Nói chuyện phiếm một hồi, Tiếu Long ôm Tiếu Thiên đi ngâm suối nước nóng.

Đêm thu sớm buông xuống, bầu trời chỉ còn lại ánh sáng lập loè, mở phòng suối nước nóng khí sương mù mịt, Tiếu Thiên ngồi trong suối ấm áp, biểu tình ủy khuất.

“Ghen?”

Tiếu Long xoa mũi Tiếu Thiên, “Tô Phương Nhiên trước kia giúp ba không ít, chút mặt mũi này, phải cho,” lại bóp gương mặt hoạt nộn, “Hơn nữa, ba ba chỉ yêu con.”

Nghe ba ba khẳng định, tâm tình Tiếu Thiên lập tức chuyển tốt, gương mặt tinh nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh. Tay nhỏ ôm cánh tay Tiếu Long, Tiếu Thiên cao hứng lắc lư chân dài trong nước.

Tiếu Long nhắm mắt nghỉ ngơi, cách một hồi, tiếng nước bên người vang lên.

“Ba ba, con đi lấy trứng gà.”

“Ân.”

Không hiểu vì sao Tiếu Thiên đột nhiên có hứng thú, bất quá nếu cậu thích là được. Tiếu Long tiếp tục nghỉ ngơi. Nước ấm áp, khí sương làm Tiếu Long mơ màng thϊế͙p͙ đi. Giữa mơ hồ Tiếu Thiên đã trở lại, tay cầm một rổ trứng gà.

Rổ trứng gà đặt bên cạnh suối nước nóng, nước ôn tuyền xuyên qua khe rổ ngâm trứng. Tiếu Thiên đùa nghịch, không cho rơi vào trong nước.

Hơi nước làm thân thể Tiếu Thiên trở nên ʍôиɠ lung, Tiếu Long mơ hồ nhìn động tác theo Tiếu Thiên đong đưa.

“Tiểu Thiên?”

“Ba ba.”

Theo Tiếu Long gọi, Tiếu Thiên chậm rãi tiến vào trong tầm mắt Tiếu Long.

Thân hình mảnh khảnh mặc áo tắm xanh da trời, đường cong nhìn một cái không sót gì. Hai đầu иɦũ ɦσα nhô lên, phong cảnh hạ thân bị nước suối che đi, mơ hồ chỉ thấy tiểu côn thịt lộ ra.

Tiếu Thiên đến bên người Tiếu Long, mặt hồn nhiên hỏi: “Ba ba, làm sao?”

Có làm hay không?

Đương nhiên làm!

Tiếu Long không chút do dự sờ lên thân thể ấm áp, đại chưởng không ngừng sờ soạng.

Cách áo tắm nắm ʍôиɠ thịt vuốt ve, vải dệt đặc thù cảm xúc làm Tiếu Long cảm thấy phi thường mới mẻ. ʍôиɠ nở nang bị nhào nặn biến hình.

“Ngô…… Ba ba, thích sao?”

Tiếu Thiên mềm mại dựa vào Tiếu Long, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi, ɭϊếʍ cằm râu, song huyệt hạ thân bắt đầu động tình, tay không khỏi sờ lên phân thân Tiếu Long đã nửa cương.

Đáp lại Tiếu Thiên là Tiếu Long càng mãnh liệt vuốt ve, triền miên hôn nồng nhiệt.

Song lưỡi lại lại lần nữa dây dưa,  cảm thụ hương vị đối phương, môi ma sát nhau.

Tiếu Thiên mát xa nhục căn trong tay, bỗng nhiên giơ mũi chân, thân thể hơi hơi nâng lên, sau đó đặt cự vật giữa hai chân. Côn thịt chạm vào nhục huyệt cách áo tắm nháy mắt trướng đại, ngạnh lên đặt ở vùng tam giác mê người.

Tiếu Long hiểu ý đỉnh hông, đỉnh đùi Tiếu Thiên đâm vào rút ra ƈôи ȶɦịt cực đại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN