Luyến Tình
Phần 1
Tuy rằng bây giờ đã là cuối mùa thu, nhưng những cơn nắng gắt vẫn tùy thời mà ‘tàn sát’ khắp nơi, khiến cho thời tiết trở nên nóng bức như mùa hè.
Trường Cao Trung Lam Ngọc với nguồn tài chính hùng hậu mỗi gian phòng đều được bắt điều hòa, cho nên học sinh ở đây ngay cả một chút cũng không cảm thấy nóng. Trong phòng lớp 2D, chủ nhiệm lớp Vương lão sư đang ở trên bục giảng bài hăng say đến nước bọt tung bay khắp nơi, nhưng đại bộ phận học sinh đều không thèm nghe, bọn hắn cũng không phải ngủ, mà là nhìn thiếu niên ngồi bên cửa sổ rồi sau đó lại xì xào bàn tán.
Thiếu niên lớn lên thập phần thanh tú, thanh nhã như hoa u lan, nhưng điều làm cho người kinh ngạc chính là trong thời tiết nóng nực như vậy, hắn cư nhiên đem mình trùm kín lại như bánh chưng vậy. Mặc dù là có điều hòa đó, nhưng suy cho cùng vẫn là do ăn mặc quá dày, trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên lấm tấm mồ hôi.
Nóng quá! Chu Tình đưa tay lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu vừa vặn thấy ánh mắt quái dị của mọi người dành cho mình, lập tức lại cúi đầu xuống.
“Phanh ──” Một tiếng vang lớn bỗng nhiên vang lên, tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, nguyên lai cửa phòng học bị một nam sinh một cước đá văng, đi
vào là một người cao lớn suất khí, nhưng toàn thân tản ra khí tức thô bạo. Thiếu niên đó nhuộm một đầu tóc vàng, bấm rất hiều lỗ tai, ăn mặc thập phần sành điệu, so với mấy minh tinh trên màn ảnh còn muốn chói mắt hơn.
“Trịnh Quân ──” Trông thấy thiếu niên, các nữ sinh lập tức phát ra tiếng thét chói tai đầy hưng phấn.
Cao Trung Lam Ngọc vốn là trường quý tộc, nơi có đầy đủ các thiết bị dạy học tiên tiến cùng đội ngũ giáo viên đầy kinh nghiệm và trình độ cao. Có thể trở thành học sinh của trường này không phải thiên tài thì cũng là con nhà giàu. Trong phần đông số học sinh đó, nổi tiếng nhất là nam sinh với bối cảnh gia đình đầy bí mật, còn nghe đâu đó y là con cưng của một nhà chính trị đang hô phong hoán vũ ngoài xã hội: Trịnh Quân.
Trịnh Quân hội tụ đầy đủ các yếu tố cần có của một tiểu bá vương: ngang ngược bá đạo, cứng đầu ương ngạnh, thường xuyên gây chuyện sinh sự, là tên bạo quân nổi tiếng của Cao Trung Lam Ngọc. Mà nhà trường vì thân thế của y, chỉ có thể mắt nhắm một con mở một con, mặc y xằng bậy khắp nơi.
So về gia thế cùng danh sách gây tội ác của Trịnh Quân, chuyện phong lưu tình sử còn khiến y nổi hơn. Trịnh Quân mặc dù chỉ mới là học sinh cấp 3 nhưng lại phi thường đào hoa, thường
xuyên đồng thời một cước đạp tới mấy cái thuyền. Nhưng y vẫn một mực nam nhân không thích nữ nhân không thương, phóng đãng không kể được, biết rõ kết cục thảm thương đó nhưng vẫn có vô số nữ sinh theo đuổi y.
“Trịnh Quân, ngươi đến rồi!” Vương lão sư buông sách giáo khoa, vẻ mặt nịnh nọt đến trước mặt y.
Trịnh Quân đối với Vương lão sư thậm chí ngay cả nhìn cũng không buồn, chỉ là liếc mắt xuống đám học sinh bên dưới. Vương lão lập tức xấu hổ cười trừ, quay người đối học sinh bên dưới nói: “Các em, đây là Trịnh Quân đồng học, bởi vì đã xảy ra một chút lí do ngoài ý muốn, cho nên Trịnh Quân sẽ chuyển vào lớp chúng ta.”
Nghe vậy, trong phòng học lập tức một mảnh xôn xao, mọi người đều biết cái kia “Ngoài ý muốn” là cái gì, hôm trước Trịnh Quân đem chủ nhiệm lớp y đánh đến trọng thương, phải nằm viện. Hiệu trưởng thế nhưng cũng chỉ cho y lỗi nặng, sau lại an bài y chuyển lớp, không nghĩ tới Trịnh Quân vậy mà lại chuyển vào lớp 2D.
Nhìn thấy bạo quân nổi tiếng của trường, Chu Tình sợ hãi mà nghĩ: người này thật giống hệt như trong ‘truyền thuyêt’ về y, thoạt nhìn hảo hung dữ, thật đáng sợ a! Chính mình phải cách xa y một chút, ngàn vạn không thể trêu chọc y!
“Trịnh Quân, ngươi đã đến lớp chúng ta. . .” Vương lão sư vừa mới nói có một nửa, liền phát hiện Trịnh Quân đã đi xuống bục giảng từ lúc nào.
Đứng ở trước mặt Chu Tình, Trịnh Quân hung hăng càn quấy kêu lên: “Này, bổn thiếu gia muốn ngồi chỗ này, cút ngay!” Y vẫn luôn thích ngồi ở nơi có cửa sổ.
Chu Tình nhát gan sửng sốt một chút, liền ngay tức khắc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị nhường chỗ cho y.
“Mẹ kiếp, biến thái!” Đánh giá thoáng qua Chu Tình một phát, Trịnh Quân nhíu mày mắng.
Chu Tình đối với từ “Biến thái” này dị thường mẫn cảm, không khỏi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Trịnh Quân.
“Mẹ kiếp, cái ánh mắt đó là ý gì hả?” Trịnh Quân giận tím mặt, chưa có ai dám nhìn y như vậy.
Trịnh Quân một cước đem Chu Tình đá ngã, lực của y thật sự rất mạnh, Chu Tình đau đến xanh cả mặt. Trịnh Quân thoả mãn mà cong khóe môi, lần nữa dùng chân dẫm tay Chu Tình.
“Cho ta đổi chỗ!” Trịnh Quân quay đầu đối Vương lão sự sợ đến cháng váng ngạo mạn nói, xong khinh bỉ nhìn Chu Tình vì đau mà vẫn chưa đứng dậy được, mới ngâm nga hát quay người rời khỏi lớp.
“Chu Tình, ngươi không sao chớ!” Đợi Trịnh Quân đi rồi, Vương lão sư mới dám tiến lên nâng Chu Tình dậy.”Ah ── ngươi chảy máu rồi!” Vương lão sư phát hiện đầu Chu Tình thế nhưng chảy máu.
Chu Tình vừa muốn mở miệng nói chuyện, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh ──
### ### ###
Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây, nắng chiều ánh lên màu vàng nhu hòa.
Tắm dưới những tia nắng còn sót lại, Chu Tình kéo lê thân thể mệt mỏi đi ở trên đường cái, sắc mặt trắng như tờ giấy, không có lấy một tia huyết sắc. Thật là xui xẻo! Không nghĩ tới lại sẽ chọc thiếu niên hư hỏng Trịnh Quân kia nổi giận, hại đầu mình phải may vài mũi.
Bất quá trong cái rủi cũng có cái may, bởi vì bị thương, Vương lão sư để cho hắn ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, cái này với hắn đương nhiên là một tin quá tốt rồi. Mình ở trong mắt mấy học sinh ở trường như quái thai, thường xuyên bị bọn họ chỉ trỏ, có khi còn có thể bị bọn họ bài xích, khi dễ, cho nên hắn không thích đi học.
Sợ vết thương trên đầu gây chú ý người khác, bị người ta dị nghị, Chu Tình đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua mũ đội lên, che vết thương lại, mới bắt taxi về nhà.
Nhà Chu Tình thuộc khu biệt thự cao cấp ── Lan Hương viên, Lan Hương viên áp dụng kiến trúc Trung Hoa cổ điển, hoàn toàn đem văn hóa Trung Hoa hòa nhập vào đó.
Phong cảnh Lan Hương Viên vừa đặc biệt, lại thơ mộng như vẽ, thuộc loại biệt thự cao cấp nhất, mỗi căn hộ đều phải
hơn hàng tỷ đồng, đương nhiên người có thể ở trong này hẳn phải rất giàu có.
Vào căn hộ được trang trí không khác gì hoàng cung xa hoa, ấy thế nhưng trông lại chẳng giống nơi có người ở, Chu Tình đáy mắt hiện lên một tia cô đơn. Căn hộ tuy phi thường mỹ lệ, nhưng mà thường xuyên chỉ có một mình hắn ở, mụ mụ là người thân duy nhất của hắn, bởi vì công tác nên rất bận rộn, hiếm khi về nhà.
Nhớ tới mẫu thân, Chu Tình nhịn không được cười khổ. Hắn cũng hơn một tháng không nhìn thấy mụ mụ đi! Mụ mụ hắn là điển hình của người công việc cuồng, nàng đem tất cả thời gian cùng tinh lực toàn bộ đặt ở sự nghiệp, căn bản không có thời gian quan tâm đứa con trai này, hắn cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của mụ mụ rốt cuộc có cái tư vị gì.
Thở dài một tiếng, Chu Tình cưỡng chế nỗi khổ trong lòng. Không thể oán trách mụ mụ, mụ mụ đối hắn như vật là quá tốt rồi. Người có thân thể quái dị không trọn vẹn như hắn, mụ mụ không có đem hắn ném đi, ngược lại còn để cho hắn trải qua một cuộc sống tiện nghi đầy đủ, chính mình phải cảm thấy đủ mới đúng, không thể hy vọng những cái điều hảo huyền kia nữa! Vì cái cuộc đời gọi là trường nhạc, hắn phải hảo hảo ghi nhớ mấy lời này. . .
Chu Tình nhìn đồng hồ trên tường, vừa vặn sáu giờ, nên làm cơm tối rồi! Buông túi sách, Chu Tình đi vào phòng bếp bắt đầu làm cơm. Bởi vì sợ bị người phát hiện bí mật của mình, cho nên trong nhà không có kêu người giúp việc, hắn từ nhỏ sinh hoạt tự gánh vát, tự mình chiếu cố chính mình.
“Chu Tình!”
Chu Tình đem cơm nấu xong, đang rửa rau, chợt nghe một đạo âm thanh lạnh như băng. Chu Tình ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào ở đấy đã xuất hiện một người cao nhã hoa lệ, tướng mạo thập phần diễm lệ, tuyệt sắc mĩ nữ gợi cảm vô cùng. Chỉ là tức giận làm khí chất trên người nàng trở nên uy nghiêm không nói nên lời, làm cho người ta trong lòng run sợ.
“Mụ mụ!”
Nữ nhân trước mắt xinh đẹp không gì sánh được, so nữ thần còn muốn đẹp hơn ba phần đúng là mẫu thân Chu Tình mẫu thân, tổng giám đốc tập đoàn hoa hồng, người trên thương trường làm cho người ta vừa mới nghe tên thôi đã sợ hết vía – Chu Nhã.
Chu tình dù đã sang tuổi 30, nhưng khi nhìn vẫn trông phi thường trẻ, chỉ giống hơn hai mươi tuổi là cùng, nếu như không nói tuyệt đối sẽ không có ai tin nàng vậy mà sẽ có con trai lớn như Chu Tình.
“Mụ mụ, ngươi trở về rồi!” Chu Tình lập tức đứng lên, trong lòng có chút kinh hoảng. Mụ mụ hôm nay làm sao sẽ đột
nhiên trở về? Ngàn vạn không thể để cho nàng phát hiện vết thương trên đầu, bằng không thì với mụ mụ tính cách, không chỉ có không đau lòng hắn bị thương, ngược lại còn có thể trách hắn nhu nhược yếu đuối, để cho người ta bắt nạt. May mắn hắn mang mũ, bằng không thì nhất định chết chắc!
“Ừm!” Chu tình lạnh lùng mà hừ một tiếng, cho dù là ở trước mặt nhi tử, chu Nhã vẫn là biểu tình băng sơn vạng năm như cũ không thay đổi.
Chu Nhã chậm rãi đi đến nhi tử trước mặt, chu Nhã cao đến 180 cm, nàng so với nam nhân bình thường còn cao hơn. Chu Tình 168 cm đứng trước mặt nàng không khỏi trở thành một quả bí lùn. Bởi vì cao lớn, trên người Chu Nhã mang theo sự áp bách không nói được, nhượng Chu Tình nhịn không được có chút run rẩy.
“Ngươi làm sao ăn mặc thành như vậy?” Chu Nhã nhìn nhi tử, nhăn mày, rõ ràng là không vui.
Chu Tình trầm mặc không nói, trong mắt chợt lóe lên bi thương. Hắn biết rõ mẫu thân là người thập phần duy mĩ, chán ghét cả những điểm nhỏ nhặt không vừa mắt, kể cả cách ăn mặc của hắn nữa. Nhưng là hắn cũng là bị bất đắc dĩ thôi a! Chẳng lẽ nàng quên bí mật của hắn rồi sao?
“Lập tức đi thay đồ đi!” Chu Nhã giương giọng ra lệnh.
“Vâng!” Chu Tình luôn luôn sợ hãi mụ mụ, ngay tức khắc gật đầu, rời
khỏi phòng bếp đến phòng ngủ.
Đến phòng ngủ, Chu Tình cũng không có lập tức thay quần áo, mà là quyết định tắm rửa trước. Cho dù hắn rất sợ mỗi lần tắm rửa, nhưng vẫn sợ chính mình một thân mồ hôi sẽ làm mụ mụ khó chịu hơn.
Tiến vào phòng tắm mở vòi nước, Chu Tình thở dài đem quần áo cỡi ra, thân thể hắn hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, tuyệt không giống thân thể của nam sinh, mà là của nữ sinh. Sau khi cởi tất cả ra, bây giờ trước ngực hắn chỉ còn lại dây buộc ngực chỉ có con gái mới mang. Chu Tình lại là một tiếng thở dài, cố lấy dũng khí đem buộc ngực thoát ra, một đôi v* mượt mà tức thời bắn ra. tuy rằng v* hắn cũng không phải rất lớn, cùng thiếu nữ trong thời kì phát d*c giống nhau.
Nhìn bờ v* tuyết trắng, Chu Tình chán ghét cau mày. Đây chính là điều chứng minh hắn là yêu quái, cũng chính là nguyên nhân mặc kệ trời có bao nhiêu nóng bức hắn đều không thể không mang đồ thật dày . Từ lúc bước vào thời kì trường thành, thân thể của hắn tựu phát d*c giống như con gái, nếu như không mặc rất dầy, liếc cũng có thể thấy được thân thể của hắn có vấn đề.
Nếu như là cái một cái nữ sinh chân chính thì cũng tốt, có điều. . . Run rẩy đem quần lót cởi ra, Chu Tình cúi đầu nhìn hạ thể của mình, đôi mắt đáng yêu bịt kín tầng một hơi nước. Phía dưới của hắn là mầm xanh non nớt, mà bên dưới mần xanh đó lại là hoa huyệt mà chỉ nữ nhân mới có.
Ngoại trừ mẫu thân thì người bên ngoài không ai biết, hắn là một cái song tính nhân, một cái quái vật bất nam bất nữ. Hắn không rõ vì cái gì lão thiên gia lại cho hắn thân thể như vậy. Chính vì thân thể này, hắn vĩnh viễn đều cảm giác mình kém hơn người ta một bậc. Mỗi ngày đều sống rong sự sợ hãi, sợ người khác phát hiện hắn là quái vật. Hắn thường xuyên cảm thấy có lẽ đã chết sẽ tốt hơn , bởi loại người như hắn căn bản không nên tồn tại. . .
Nước mắt bất tri bất giác bi thương theo hốc mắt rơi xuống, Chu Tình lập tức chùi đi. Không thể khóc, mụ mụ hiếm khi về nhà, chính mình phải vô cùng cao hứng, mau chóng tắm rửa sạch sẽ, làm mấy món sở trường cho mụ mụ nếm thử.
Ấy thế nhưng hắn biết vô luận chính mình làm như thế nào, mẫu thân vẫn chán ghét hắn, đối với hắn không hài lòng, nhưng mà hắn một mực cố gắng mong muốn tạo ra niềm vui cho nàng. . .
Một tuần sau, khi Chu Tinh lần thứ hai trở lại trường học thì hắn phát hiện lớp 2D đã hoàn toàn thay đổi, thành người người nghe đến biến sắc “Phóng ngưu ban” .
Nguyên lai do Chu Tinh xin nghỉ trong khoảng thời gian này, Trịnh Quân đem bạn thân trước đây thiết toàn bộ chuyển tới lớp 2D, bọn họ một hội đem lớp 2D khiến cho chướng khí mù mịt, còn ép buộc học sinh lớp 2D quang minh chính đại , thành vì vây cánh bọn họ, hiện tại lớp 2D đã hoàn toàn là thiên hạ của Trịnh Quân !
Vừa mới bắt đầu Chu Tinh có chút sợ Trịnh Quân hội vì chuyện lần trước tra tìm hắn, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, thế nhưng về sau hắn phát hiện Trịnh Quân “Quý nhân hay quên sự”, sớm không nhớ rõ hắn một tiểu nhân vật này, mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng Chu Tinh không quá vài ngày an ổn, số phận để hắn lần thứ hai cùng Trịnh Quân này Hỗn Thế Ma Vương dây dưa cùng một chỗ.
Nhiều lão sư Lam Ngọc cao trung là vì bảo trụ bát ăn cơm, nịnh nọt, a dua nịnh hót, chỉ có giáo lịch sử Trương lão sư là một ngoại lệ, Trương lão sư đã qua tuổi bán bách là bác học đa tài, cương trực công chính, cho nên tất cả mọi người rất thích nghe tiết học của ông ấy.
Hôm nay buổi chiều, lớp 2D vừa vặn có tiết lịch sử, Trương lão sư đang giảng Khổng Tử, đa số học sinh đều phi thường chăm chỉ nghe giảng. Chỉ có Trịnh Quân ngồi ở phía sau, hút thuốc uống rượu, cười đùa ha hả, hoàn toàn không đếm xỉa Trương lão sư tồn tại. Bọn họ như vậy làm càn, Trương lão sư tất nhiên là thập phần phẫn nộ, nhưng để không ảnh hưởng khác học sinh nghe giảng bài, hắn vẫn miễn cưỡng ẩn nhẫn tức giận, chuyên tâm giảng bài, thế nhưng.
“MD, Trương lão đầu câm miệng! Phiền chết!” Giữa lúc Trương lão sư giảng đến “Bách gia tranh ô” thì Trịnh Quân đang đánh bài ngẩng đầu không nhịn được mà mắng.
“Hay, đừng ở trong chỗ này quỷ kêu kỷ kỷ méo mó! Bân, ngươi nói đúng không ?” Người nam sinh tóc đỏ đối diện đánh cùng Trịnh Quân cũng lập tức mắng, cũng xoay người hỏi niên thiếu ngồi ở bên cạnh mang kính mắt, tướng mạo tuấn mỹ nhã nhặn.
Thiếu niên mắt kính cười mà không nói, hắn gọi Khương Bân, Khương Bân cùng Trịnh Quân là bạn thân thiết, phong độ nhanh nhẹn, tao nhã, IQ cao tới 180 là thiên tài. Mà nam sinh tóc đỏ hỏi hắn, là cùng bọn họ lớn lên thanh mai trúc mã ── Lưu Dương, Lưu Dương mặc dù có khuôn mặt búp bê lớn lên khả ái, thế nhưng tính cách nhưng phi thường hung tàn, thích nhất đánh người tựa như đánh bao cát.
“Nếu như không muốn nghe ta giảng bài, các ngươi có thể cút ra ngoài!” Trương lão sư cũng vô pháp nhẫn nại nữa, chỉ vào Trịnh Quân mắng.
“Quân ca, tử lão đầu này cũng dám để chúng ta cút, ngươi nhất định phải cho hắn biết tay!” Không đợi Trịnh Quân mở miệng, ngồi ở trong lòng Trịnh Quân ăn mặc hở hang, nữ sinh trang phục đẹp đẻ nói với Trịnh Quân . Nàng là bạn gái mới củaTrịnh Quân – Thang Na, đại tỷ của Lam Ngọc cao trung, cũng là tiểu thư hắc bang .
“Đương nhiên!” Trịnh Quân hung ác nham hiểm mà vung lên khóe môi, đối Lưu Dương nói: “Hảo hảo chăm sóc Trương lão đầu!”
“OK!” Lưu Dương lập tức dáng tươi cười đầy mặt mang theo tiểu đệ mà lên, vây đánh Trương lão sư. Thương cảm Trương lão sư còn không có phản ứng nhiều, cũng đã bị đánh cho đầu có huyết lưu.
Nghe Trương lão sư kêu thảm thiết, tất cả mọi người thập phần không đành lòng, thế nhưng không ai dám lên trước ngăn cản, bọn họ đều thập phần sợ Trịnh Quân. Mà trời sinh tính thiện lương như Chu Tinh, đã nhịn không được khóc. Trịnh Quân thực sự là cầm thú không bằng, vậy mà đối đãi như vậy với Trương lão sư tuổi già thể nhược !
“Quân ca, Trương lão đầu bị đánh thật không lịch sự, đã hôn mê bất tỉnh.” Lưu Dương xoay người đối Trịnh Quân nói.
Trịnh Quân mắt nhìn cả người toàn máu, Trương lão sư hấp hối , nét mặt anh tuấn biểu lộ dáng tươi cười nhất mạt tàn nhẫn .”Tiếp tục đánh.” Thanh âm lãnh khốc làm kẻ khác sợ hãi.
Chu Tinh khó có thể tin mà nhìn Trịnh Quân, Trương lão sư đều bị bọn họ đánh thành như vậy, hắn còn không chịu buông tha ông ấy, hắn rốt cuộc có nhân tính hay không ?
Chu Tinh cũng nhìn không được nữa, đánh bạo chạy đến trước mặt Trịnh Quân. Tuy rằng hắn rất sợ ma quỷ này, chết cũng không nghĩ sẽ trêu chọc hắn, thế nhưng nếu không ngăn cản Trương lão sư nhất định sẽ bị bọn họ đánh chết.
Lưu Dương lập tức ngừng tay, toàn bộ hiếu kỳ mà nhìn Chu Tinh. Lưu Dương đi tới thổi một tu huýt, “Tiểu tử này là người nào bệnh viện tâm thần chạy đến, ăn mặc thật là ngưu!”
“Tử biến thái nhanh lên cút ngay, buồn nôn chết được!” Thang Na chán ghét mắng, nhanh xuất ra nước hoa ở trước mặt Chu Tinh xịt, rất sợ bị Chu Tinh chạm phải.
“Ngươi muốn làm gì?” Trịnh Quân lạnh lùng mà nhìn đột nhiên nhảy ra một Trình Giảo Kim, trên mặt có chút nghi hoặc.
Chu Tinh từ trong bao xuất ra bản ghi chép, ở trên mặt viết mấy chữ, sau đó kéo xuống đến đưa cho Trịnh Quân. Bởi vì thanh âm hắn phi thường giống nữ sinh, cho nên hắn ở bên ngoài chưa bao giờ nói.
“Vật gì vậy?” Trịnh Quân hồ nghi mà thiêu mi, mắt nhìn chữ phía sau tờ giấy, lập tức cười to: “Ngươi vậy mà khiến ta dừng tay, không nên tái đả thương Trương lão đầu?”
Nghe vậy, nguyên lớp 2D học sinh toàn bộ thất kinh, đều thập phần ngoài ý muốn Chu Tinh bình thường trầm mặc ít lời, nhát như chuột, cũng dám đứng ra cứu Trương lão sư.
“Tựu ngươi cũng muốn cứu Trương lão đầu?” Quan sát Chu Tinh , Lưu Dương ôm bụng cười cuồng tiếu.
“Đồng học, ngươi không thích hợp làm anh hùng, mau trở về đi thôi!” Khương Bân vẫn bảo trì trầm mặc cũng đã mở miệng, ôn hòa mà cười nói.
“Nếu hắn muốn làm anh hùng, chúng ta sẽ thanh toàn hắn được rồi.” Không đợi Chu Tinh nói, Trịnh Quân lạnh lùng cười, đối Lưu Dương đưa mắt ra hiệu. Lưu Dương lập tức theo phía sau cấp Chu Tinh một cước, làm Chu Tinh ngã trên mặt đất, đau đến liên thanh âm đều kêu không được.
Thang Na nhìn Chu Tinh siêu không vừa mắt , cũng thêm người đánh Chu Tinh, đối Chu Tinh quyền đấm cước đá. Thần kinh Chu Tinh so với người bình thường mỏng hơn, bởi vậy hắn cũng so với người bình thường sợ rằng đau nhức hơn, mới bị đánh vài cái, thần trí hắn bắt đầu không rõ mà đứng lên. Xem ra ngày hôm nay sẽ bị đánh cho rất thảm, thế nhưng hắn tuyệt không hối hận, có thể cứu người mà mình tôn kính Trương lão sư, hắn nghĩ phi thường vui vẻ. . .
Lúc Chu Tinh cho rằng sẽ bị đánh chết thì, điện thoại di động Lưu Dương vang lên.”Uy. . . Đã biết, chúng ta lập tức tới.” Lưu Dương lấy điện thoại cầm tay ra nghe xong, đối Trịnh Quân nói: “Quân ca, tiểu Thu bọn họ đã tới rồi, chúng ta nhanh đi tới đi!”
Trịnh Quân gật đầu, làm cho Thang Na đang ở ấu đả Chu Tinh dừng tay.”Đừng đánh nữa, chúng ta đi!”
“Quân ca, ta còn đánh không đã nghiền đâu!” Thang Na cong miệng lên.
“Lần sau sẽ trừng trị hắn tiếp, cho dù hắn muốn chạy không được!” Liếc mắt nhìn vết thương Chu Tinh, Trịnh Quân vẻ mặt khinh bỉ.
“Thổ bao tử, coi như ngươi hảo vận!” Thang Na lại cho Chu Tinh một cước, mới kéo cánh tay Trịnh Quân rời đi.
Rốt cục được cứu! Còn tưởng rằng ngày hôm nay chết chắc rồi! Chu Tinh bỏ đi tinh thần thật lớn mới từ trên mặt đất đứng lên, kéo thân thể tàn tạ đi tới trước mặt Trương lão sư, đưa ta xem xét trước mũi Trương lão sư, nhất thời tâm nguội lạnh.
Chu Tinh lo lắng mà lôi kéo bạn học ngồi ở bên cạnh, còn chưa theo kinh hách phục hồi tinh thần lại, lại chỉ chỉ Trương lão sư, nhượng hắn nhanh lên gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Bạn học kia lúc này mới “Đại mộng sơ tỉnh”, vội vã đánh 120, kêu gọi bạn học khác gọi vương lão sư. . .
Sau giờ ngọ, mặt trời chói chang treo cao, đem toàn bộ thành thị quay giống như lò gạch, nhiệt độ cao làm cho không thở nổi.
Trên đường cái, người đi đường đều ăn mặc mát mẻ, duy chỉ có một thiếu niên ăn mặc giống như mùa đông, quái dị không gì sánh được, làm cho mắt thấy xót xa.
Thiếu niên cúi đầu tránh né ánh mắt người qua đường hiếu kỳ, xách theo hai túi lớn đồ ăn rất nhanh đi trước. Hắn thực sự rất không thích trên đường phố, mỗi lần trên đường phố đều có thể bị mọi người đem làm quái vật mà nhìn, tuy rằng hắn vốn là một “Quái vật” .
Nhìn theo bên người học sinh đi qua đang muốn vào học, Chu Tinh trong mắt không khỏi hiện lên một tia buồn bã. Ngày ấy Trương lão sư trải qua cứu giúp cuối cùng cũng không có trở ngại, mà bản thân bởi vì ăn mặc rất dầy, cho nên chỉ là có chút bị thương ngoài da. Hắn sợ Trịnh Quân bọn họ vì chuyện Trương lão sư trả
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!