Luyến Tình - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
487


Luyến Tình


Phần 13


Sau ngày cùng mẫu thân nói chuyện, Chu Tình vốn đã bất an lại càng thêm hỗn loạn phiền chán. Chu Tình biết mẫu thân nói không sai, nếu mình không thay đổi thì khoảng cách giữa y và Trịnh Quân sẽ ngày càng xa, hiện tại y có thể hấp dẫn Trịnh Quân bởi thân thể song tính của mình, Trịnh Quân chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể y. Điểm ấy rất dễ nhận thấy ở chỗ chỉ cần Trịnh Quân thấy y, liền tựa như cầm thú chẳng quan tâm điều gì, nhưng nếu không yêu mà tiến đến hôn nhân thì cũng không đáng kể. Nếu Trịnh Quân không thực sự thương y, thì hôn nhân của bọn họ không cần bị ngoại lực tác động cũng sẽ tự tan rã, nhưng y thật sự không biết làm như thế nào để thay đổi bản thân.
“Ai ──” Chu Tình nhu huyệt thái dương ẩn ẩn đau, gần đây y thường hay đau đầu, có thể là do y dùng não quá độ, suy nghĩ nhiều thứ. Hiện tại mỗi ngày chuyện đầu tiên y làm chính là không ngừng tự hỏi, tự hỏi “Thay đổi” trong miệng mẫu thân đến tột cùng là cái ý tứ gì.
“Mẹ!!”
Đang lúc Chu Tình đau đầu không thôi, nhìn thấy hai đứa con giống nhau như đúc, ngốc chạy về phía y, trong tay hai đứa đều có một que kẹo, nhìn que kẹo, Chu Tình lập tức xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Bởi vì y vừa nhớ lại một chuyện rất xấu hổ, có lần y mua hai que kẹo cho hai cục cưng, rồi mới…
Ai nha! Y đang nghĩ gì vậy! Chu Tình nhanh chóng lắc đầu, chính mình lại bị tên biến thái kia lây bệnh, cả ngày chỉ nhớ đến những chuyện hạ lưu. Ai! Cẩn thận ngẫm lại những kỉ niệm y có thể nhớ lại giữa mình và Trịnh Quân chỉ có SEX, còn những thứ khác đều không có, nào có vợ chồng nào như vậy, y càng ngày càng thấy y cùng Trịnh Quân thật sự có vấn đề.
“Mẹ! Mẹ!” Thấy mẫu thân không để ý tới bọn nó, song bào thai mất hứng đô khởi cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, ôm chân Chu Tình dùng sức lắc lắc.
“Bảo bối, thực xin lỗi!” Chu Tình nhanh chóng lấy lại tinh thần, ôm hai cục cưng lên trên đùi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực phì đô đô của bọn nó. Hai hài tử này càng lớn càng giống Trịnh Quân, nhất là cặp mắt đen láy tỏa sáng.
“Mẹ! Bụng bụng đói đói!” Trịnh Vô Địch đáng yêu chỉ bụng, dùng non nớt đồng âm kêu lên, Trịnh Anh Hùng cũng gật đầu theo.
“Không phải vừa mới uy các con ăn cơm xong sao? Sao lại đói bụng! Không thể ăn nhiều quá, cẩn thận đau dạ dày, đợi một giờ nữa, mẹ sẽ uy các con ăn cơm được không?” Chu Tình khẽ nhíu mày, hai cục cưng cũng thật ham ăn! Tuy bọn nó đang ở tuổi phát dục, có thể ăn thì nên ăn, nhưng vừa rồi bọn nó mỗi người đã ăn một chén cơm to, lại uống thêm một ly sữa bột lớn.
“Ô! Hiện tại chúng con rất đói, muốn ăn cơm cơm!” Hai cục cưng không thuận theo, bắt đầu giật quần áo của Chu Tình rồi nháo lên.
“Cục cưng ngoan ngoan! Nhịn chút nữa là tốt rồi!” Chu Tình dỗ dành, y sợ sẽ làm hại bụng của hai cục cưng, nghe người ta nói hệ tiêu hóa của tiểu hài tử không tốt lắm, không cẩn thận sẽ làm cho bọn nó sinh bệnh.
“Không cần! Mẹ thật xấu! Ô ô… Đói đói, hảo đói đói…” Hai cục cưng giống như đã ước định từ trước, đồng thời gào khóc kêu la.
Khóc, là vũ khí cường đại nhất của tiểu bằng hữu, trên đời không ai không sợ. Chu Tình đương nhiên cũng không ngoại lệ, y lập tức đầu hàng, “Cục cưng không khóc, mẹ uy các con ăn cơm cơm! Ngoan, đứng khóc!”
Nghe vậy, hai cục cưng lập tức nín khóc rồi mỉm cười, Chu Tình bất đắc dĩ thở dài, thật sự là hai tên quỷ nhỏ, khó hầu hạ y chang lão cha bọn nó. Sau khi để hai cục cưng ngồi trên sô pha, Chu Tình đứng dậy vào bếp làm đồ ăn, hai cục cưng mới ăn cơm xong, không thể cho bạn nó ăn nhiều quá, tùy tiện cho bạn nó ăn chút gì đó để dỗ dành là được rồi.
Chu Tình pha một ly sữa nhỏ, đi vào phòng khách, cười tủm tỉm đặt sữa trước mặt Trịnh Vô Địch, “Cục cưng, uống chút sữa, sữa tối dinh dưỡng!”
Không nghĩ tới Trịnh Vô Địch phiết khởi cái miệng nhỏ nhắn, oa oa khóc rống lên, Chu Tình nhíu mày, có chuyện gì sao, không phải là đói bụng sao? Chu Tình lại uy Trịnh Anh Hùng, nhưng không nghĩ tới Trịnh Anh Hùng đồng dạng không ăn, còn khóc lớn đại náo.
“Bảo bối, các con đã xảy ra chuyện gì? Không phải đã đói bụng, muốn ăn gì sao?” Chu Tình đang rất buồn rầu nhưng vẫn cố mỉm cười.
“Chúng con không ăn cái này, chúng con muốn ăn cái kia bà nội!” Trịnh Anh Hùng cùng Trịnh Vô Địch trăm miệng một lời kêu lên.
“Cái kia bà nội là cái gì? Sữa này mới chuyển tới hồi sáng, phi thường ngon, bảo bối các con uống một chút đi!” Chu Tình vẻ mặt cảm thấy thật rối loạn, sữa còn có loại khác sao?
“Ô ô… Không cần! Chúng con nhất định phải ăn cái kia bà nội! Mẹ, cho chúng con ăn đi! Chúng con đã thật lâu chưa ăn!” Trịnh Vô Địch khóc rất đáng thương, đáng thương hề hề cầu xin.
“Các con rốt cuộc muốn ăn cái gì bà nội?” Chu Tình càng nghe càng hồ đồ.
“Chính là cái này!” Đột nhiên Trịnh Anh Hùng chạm vào ngực Chu Tình, muốn trảo mẫu thân đầy đặn vú, nhưng lại phát hiện nới đó cái gì cũng không có.
“Sao không có?” Trịnh Vô Địch khó hiểu mở mắt, nhìn bộ ngực bằng phẳng của mẫu thân, nó nhớ rõ ràng chỗ đó giống bà ngoại có hai bánh bao thật lớn a!
“Cái gì không có? Còn có tại sao các con lại trảo ngực của mẹ làm gì?” Chu Tình rút ra bàn tay nhỏ bé của nó, hai cục cưng nhà y rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, thật sự làm cho người ta cảm thấy đau đầu.

“Bánh bao sao không có, đại bánh bao của chúng con đâu?” Trịnh Vô Địch lo lắng hỏi.
“Mẹ, có phải người đã giấu bánh bao đi rồi không, chúng con muốn ăn bánh bao!” Trịnh Anh Hùng cũng lo lắng truy vấn.
“Cái gì bánh bao, mẹ không có bánh bao a! Bánh bao…” Chu Tình cuối cùng cũng hiểu được “Bánh bao” trong miệng hai cục cưng nguyên lai là vú của y, y lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, như vậy bọn nó vừa nói bà nội, cũng khong phải là sữa, mà là nãi của y.
“Chúng con muốn ăn bánh bao, mẹ nhanh chút biến ra cho chúng con!” Song bào thai đi tới trên đùi mẫu thân, hai đôi tay béo ú sờ sờ trước ngực mẫu thân, liều mạng tìm kiếm “Bánh bao” tung tích.
“Cục cưng, không cần! Đừng làm vậy! Mẹ thật sự không có bánh bao!” Chu Tình mắc cỡ muốn chết, cặp vú của y bị trinh tiết y gắt gao bao lấy, hai bé con căn bản không có khả năng tìm được.
“Mẹ là người xấu, không cho chúng con bánh bao! Chúng con mặc kệ, chúng con muốn ăn bà nội!” Hai huynh đệ khóc hy lý hoạt, Chu Tình mau hỏng mất.
“Cục cưng, mẹ van cầu các con đừng khóc! Mẹ uy các con ăn sữa, sữa so với cái kia… Cái kia “Bà nội” ngon hơn nhiều!” Chu Tình xấu hổ đến cả người hồng hồng như con cua luộc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai cục cưng đã muốn cai sữa rất lâu, sao đột nhiên nhớ tới muốn ăn nãi?
“Chúng con không ăn sữa! Chúng con phải về đẹp đẹp tìm ông ngoại, vẫn là ông ngoại tốt nhất, mỗi ngày đều cho chúng con ăn bà nội…”
“Các con nói cái gì? Ông ngoại cho các con ăn “Bà nội”?” Nghe vậy, Chu Tình chấn động, vẻ mặt hoang mang, ba ba sao có khả năng cho hai cục cưng ăn “Bà nội”?
“Ân! Mỗi ngày ông ngoại đều để bà ngoại uy chúng con ăn bà nội, bà nội của bà ngoại ăn rất ngon!” Trịnh Vô Địch gật đầu, nhớ tới cặp vú xinh đẹp đầy đặn hơn mẫu thân, không khỏi chảy nước miếng.
“Cái gì?” Chu Tình thiếu chút nữa té xỉu, y thực hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề hay không. Đối! Nhất định là y nghe lầm, sao mẫu thân có khả năng đút hai cục cưng uống sữa! Ha ha! Cho dù Địa Cầu bị hủy diệt cũng không có khả năng, kia rất thái quá!
“Cục cưng chờ mẹ một chút, ba ba gọi điện thoại về!” Chu Tình muốn hỏi rõ hơn, đột nhiên di động đặt trong phòng ngủ vang lên, Chu Tình lập tức vô tình ném hai cục cưng ra, chạy vào phòng ngủ tiếp điện thoại. Hôm nay là Chủ Nhật, điện thoại nhất định là do Trịnh Quân gọi về. Sau khi hoàn thành quân huấn, Trịnh Quân mỗi Chủ Nhật đều gọi về cho y.
“Tiểu tao thỏ, có nhớ lão công vô địch “Thịt heo tràng” không a!” Dĩ vãng giống nhau, nam nhân mở miệng đầu tiên đều làm Chu Tình đỏ mặt.
“Hạ lưu!” Chu Tình mặt đỏ bừng, thẹn thùng mắng.
“Thích ăn ta vô địch “Thịt heo tràng” nên tiểu tao thỏ mới kêu hạ lưu, lâu như thế không ăn “Thịt heo tràng” của lão công, đáng thương tiểu tao thỏ có phải thực cơ khát hay không?” Nam nhân tà ác cười xấu xa nói.
“Trịnh Quân, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không?” Chu Tình tức giận kêu lên.
“Ta thực đứng đắn a! Ngươi không cần thẹn thùng, đợi tới ngày 10 được về, ta nhất định sẽ hảo hảo uy tiểu tao thỏ ngươi ăn no!”
Trịnh Quân ngả ngớn tiếng cười làm cho Chu Tình vừa thẹn vừa giận, trong lòng không khỏi khổ sở. Nam nhân mỗi lần gọi điện thoại về chưa bao giờ hỏi thăm y có khỏe không, hay quan tâm thân thể y, hắn chỉ biết ăn đậu hủ của y, nói những lời hạ lưu đùa giỡn y… Y đối với hắn rốt cuộc là cái gì, y là thê tử của hắn, không phải tiểu thư ngoài đường!
“Tiểu tao thỏ, sao không nói?” Trịnh Quân phát hiện đầu dây bên kia vẫn im lặng không nói, hơi hơi nhíu mày.
“Ta có nghe ngươi nói! Ngươi ở trường học sao rồi? Cùng đồng học và bạn cùng phòng ở chung như thế nào?” Chu Tình nhanh chóng lau nước mắt, mỉm cười hỏi.
“Vô nghĩa! Lão công ngươi là ai? Ta là Trịnh Quân nha! Hiện tại ta chính là lớp học đại ca, tất cả mọi người đều nghe theo ta. Cuộc sống của ta ở đây không cần nói cũng biết có bao nhiêu dễ chịu!” Nhắc đến chuyện này, Trịnh Quân lập tức thổi phồng bản thân ở trường mình lợi hại như thế nào với Chu Tình, còn lên làm cả ban cán sự.
“Phải không!” Chu Tình miễn cường mỉm cười, mũi càng ngày càng toan. Chính mình ở nhà sống một ngày bằng một năm, còn hắn ở trường học thì vui vẻ vô cùng…
“Ân! Tiểu tao thỏ, ta nói với ngươi biết, hôm kia chúng ta đi căn cứ quân sự, xem các loại máy bay chiến đấu, ta còn thấy được máy bay ném bom loại mới nhất, làm phi công, không cần nói cũng biết có bao nhiêu ngưu! Lần này ở đại học ta còn kết bạn với vài tên không sai, nhất là dã tiểu tử Vương Tuyết Dong!” Trịnh Quân hoàn toàn không phát hiện Chu Tình không thích hợp, thao thao bất tuyệt chia xẻ cuộc sống thú vị ở đại học với Chu Tình, ai ngờ trong lời nói của hắn lại tát muối vào vết thương của y, làm cho y đã cô đơn yếu ớt càng thêm thống khổ.
“Vương Tuyết Dong?” Vừa nghe thấy tên của nữ hài tử, Chu Tình kinh hãi.

“Đối! Vương Tuyết Dong là bạn cùng lớp với ta, ta gọi nàng là tiểu phi hiệp! Dã tiểu tử này thật lợi hại, một nữ hài tử thế nhưng muốn làm phi công, so với nam nhân càng hung hãn. Lúc vào trường, nha đầu kia liền kết thù với ta, còn mời ta làm ban cán sự, khoa trương nhất là muốn một mình đấu với ta một trận. Bất quá chúng ta đã hóa thù thành bạn, hiện tại chính là thiết tử.” Trong giọng nói tràn đầy thưởng thức.
“Bộ dáng của nàng rất đẹp sao?” Chu Tình chưa gặp qua Trịnh Quân đối với nữ sinh cảm thấy hứng thú như vậy, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“Bộ dáng cũng được! Là hoa hậu giảng đường ở trường chúng ta!”
Nghe vậy, Chu Tình càng lo lắng. Hoa hậu giảng đường? Kia không phải bộ dáng siêu xinh đẹp sao? Làm sao đây?
“Tiểu tao thỏ, ta muốn treo! Tiểu phi hiệp bọn họ tới tìm ta chơi bóng rổ, tuần sau chúng ta lại tán gẫu, bye bye!” Chu Tình còn muốn hỏi thêm, nhưng Trịnh Quân đã vội vàng treo điện thoại.
Chu Tình nhìn di động, ánh mắt thêm chua xót, tâm co rút đau đớn.
“Ô ô… Mẹ! Mẹ!”
Nghe được tiếng kêu khóc quen thuộc, đầu Chu Tình càng đau, bất đắc dĩ quay đầu. Chỉ thấy hai cục cưng đã muốn chờ không kịp, khóc lóc vào đây. Hôm nay vô luận như thế nào bọn nó cũng phải ăn được cái kia vừa to vừa trắng, hương vị ngọt ngào ngon miệng bà nội.
“Ô ô… Mẹ xấu xa, không cho cục cưng uống nãi!” Hai tiểu tử béo ú khóc lớn, đáng thương lên án “Hành vi phạm tội” của mẫu thân!
Chu Tình thở dài, trời ạ! Ai tới cứu y, y thật sự không có biện pháp thỏa mãn yêu cầu của hai cục cưng…
# # # # # # # # #
Ngày ấy Chu Tình phải mất sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng loại bỏ ý niệm muốn ăn “Bà nội” trong đầu hai cục cưng, nhưng mỗi ngày hai cục cưng đều tội nghiệp nhìn bộ ngực bằng phẳng cả y, nghĩ cái gì không cần nói cũng biết. Làm Chu Tình đau đầu vẫn là “Tiểu phi hiệp”, tuy chưa bao giờ gặp mặt, nhưng ở trong điện thoại y đã nghe Trịnh Quân kể qua vô số lần. Chu Tình chưa từng thấy Trịnh Quân lại đối với một nữ sinh thưởng thức như vậy, mỗi lần Trịnh Quân gọi về đều nói cho y nghe “Tiểu phi hiệp” giỏi như thế nào, anh dũng hơn người.
Lần này ngày 11 Quốc khánh trường học cho nghỉ, Trịnh Quân còn vì bồi “Tiểu phi hiệp” mà ở lại trường không về nhà. Chu Tình sắp phát điên rồi, tuy rằng Trịnh Quân đã nói bọn họ là thiết tử, nhưng y căn bản không tin, giữa nam và nữ sao có khả năng chỉ đơn thuần là tình bạn, hơn nữa giống Trịnh Quân lại là một đại sắc lang. Y thậm chí hoài nghi Trịnh Quân đã muốn kết giao với “Tiểu phi hiệp”, bọn họ đã là quan hệ tình nhân, nhưng y lại không dám chất vấn Trịnh Quân. Y chỉ có thể ở nhà mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, hoàn hảo hai cục cưng nhìn thấy y khóc, biết tâm tình y không tốt, nên phi thường nghe lời, không giống như trước kia ép buộc y.
Mắt thấy ngày 11 sắp đến, Chu Tình không dám tưởng tượng thừa dịp bảy ngày nghỉ này, Trịnh Quân cùng “Tiểu phi hiệp” sẽ tiến triển đến loại trình độ nào, có phải hay không đợi đến kì nghỉ đông, Trịnh Quân sẽ mang “Tiểu phi hiệp” về nhà, đưa cho y tờ giấy ly hôn, rồi bảo y mau mang theo hai cục cưng cút đi.
Trong đầu Chu Tình không ngừng suy tưởng bộ dáng của “Tiểu phi hiệp”, giống mẫu thân một tuyệt thế giai nhân lạnh như băng tuyết, hay giống Thang Na là một cô em nhiệt tình diễm lệ. Trong lúc Chu Tình sắp bị bệnh thần kinh phân liệt thì Khương Bân đến thăm.
“Tẩu tử, tôi nghe nói Anh Hùng và Vô Địch đã trở về, nên đến thăm bọn nó.” Khương Bân cười tủm tỉm nói.
“Cảm ơn cậu!” Chu Tình chân thành cảm tạ, từ sau ngày Trịnh Quân rời đi, Khương Bân thường xuyên đến thăm y, đưa cho y cái này cái nọ, Lưu Dương cũng đến được hai lần.
“Khương thúc thúc!” Song bào thai vừa thấy Khương Bân lập tức cao hứng chạy đến kêu lên. Giống mẫu thân, bọn nó thật thích vị thúc thúc tao nhã này.
“Hai bảo bối, đã lâu không thấy!” Khương Bân cao hứng ôm bọn nhỏ, hôn trên nặt mỗi đứa một cái.
“Khương thúc thúc, có mang cho chúng con lễ vật không?” Trịnh Anh Hùng cùng Trịnh Vô Địch trăm miệng một lời, nguyên lai bọn nó thích Khương Bân nhất, là vì mỗi lần Khương Bân đến đây đều mua lễ vật cho bọn nó. Tuy hai tiểu gia khỏa còn nhỏ, nhưng phi thường thông minh, đã biết đòi lễ vật.
“Đương nhiên là có, thúc thúc cho mỗi đứa một con Ultraman mới được tung ra thị trường!” Khương Bân lấy ra hai con Ultraman cao lớn uy vũ, đưa cho song bào thai đáng yêu thông minh.
“Cảm ơn Khương thúc thúc, Khương thúc thúc thương chúng con nhất!” Song bào thai cao hứng hoa chân múa tay, mỗi đứa cho Khương Bân một nụ hôn thật nhiệt tình, làm khuôn mặt tuấn tú của hắn dính toàn nước miếng.
Lấy Ultraman xong, hai cục cưng liền vui vẻ trở lại phòng chơi đùa. Nhìn hai thân ảnh đáng yêu, Khương Bân vừa lấy khăn ra lau mặt, vừa mỉm cười nói: “Hai tiểu quỷ này thật đáng yêu, hơn nữa thông minh hơn nhiều so với mấy đứa trẻ cùng lứa, tựa như Tiểu Quân trước kia.”
“Đúng vậy! Bọn nó thật bướng bỉnh làm tôi hảo đau đầu!” Nghe được Khương Bân khen ngợi hai đứa nhỏ của mình, vẻ mặt tái nhợt của Chu Tình lộ ra chút ý cười.

“Tẩu tử, tỷ bị bệnh sao? Sắc mặt hảo kém a!” Khương Bân lo lắng hỏi, kì thực hắn hỏi rất hàm súc. Chu Tình không chỉ sắc mặt kém, hơn nữa thâm quầng dưới mắt rất nghiêm trọng, ánh mắt lại thũng hù chết người, vừa thấy liền biết thường xuyên khóc. Khương Bân sợ trực tiếp hỏi nguyên nhân thì y sẽ ngại, cho nên thay đổi cách hỏi.
“Tôi không sao, có thể là do gần đây ngủ không ngon!” Chu Tình sờ soạng mặt, lúc này mới nhớ tới bộ dáng hiện tại của mình, xấu hổ cười nói. Xấu hổ quá, thế nhưng để Khương Bân thấy trò hề của bản thân.
“Là vì Tiểu Quân!” Khương Bân không phải hỏi mà là khẳng định.
Chu Tình vốn định lắc đầu, nhưng nhớ tới ngoại hiệu “Gia Cát Lượng” của Khương Bân, biết mình căn bản không thể lừa được hắn, chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
“Tẩu tử, tỷ không phải mỗi ngày đều nhớ Tiểu Quân rồi khóc đấy chứ!” Khương Bân cười trêu chọc nói.
“Không, không phải, là… Là…” Chu Tình mắc cỡ chết được, muốn giải thích, nhưng lại ngại nói, dù sao hết thảy cũng chỉ là do y đoán.
“Là lo lắng Tiểu Quân ở bên ngoài gặp người khác!” Khương Bân nói thẳng ra sự lo lắng của Chu Tình, thông minh như hắn, sao lại không biết trong đầu Chu Tình đơn thuần đang suy nghĩ cái gì.
Bị vạch trần, Chu Tình thẹn muốn chui xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hồng muốn cháy, “Tôi… Tôi…”
“Tẩu tử, tỷ không cần khẩn trương, tôi sẽ không nói lại với Tiểu Quân, cũng sẽ không cười tỷ. Có thể cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?” Nét mặt nhã nhặn tuấn tú lộ ra một nụ cười mê người, giọng nói ôn nhu có ma lực làm nhân tâm an tâm.
Nhìn ánh mắt chân thành của Khương Bân, Chu Tình sớm đã yếu ớt không chịu nổi cuối cũng cũng nhịn không được khóc lên, “Cậu ngàn vạn lần không được nói với Trịnh Quân, tôi…” Chu Tình đem sự tình nhất ngũ nhất thập nói cho Khương Bân, chuyện về “Tiểu phi hiệp” thật sự rất quan trọng, mau ép y đến thở không nổi, nếu không tìm người nói chuyện, y hội nghẹn chết.
Nghe xong, Khương Bân suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ôn nhu cười nói: “Như vậy đi! Ngày 11 tôi nghỉ, tôi sẽ dẫn tỷ đến thành phố X tìm Tiểu Quân, hai người lâu rồi không gặp, hẳn nên hảo hảo hội tụ, phong cảnh thành phố X cũng không sai, có thể bảo Tiểu Quân dẫn tỷ đi nơi nơi thăm thú một chút.” Hắn không khuyên Chu Tình không cần loạn tưởng, cũng không giúp Trịnh Quân giải thích, mà là trực tiếp dẫn Chu Tình đi gặp Trịnh Quân, hắn thấy đây mới là cách tốt nhất để Chu Tình an tâm, vô luận chuyện có ra sao, cho Chu Tình gặp Trịnh Quân rồi sẽ biết.
“Có thể chứ? Kia thật sự rất phiền toái cho cậu!” Chu Tình cảm kích nhìn Khương Bân, kinh hỉ nói. Lúc trước, y cũng đã nghĩ tới chuyện đi tìm Trịnh Quân, để nhìn thấy “Tiểu phi hiệp” kia, nhưng y chưa bao giờ xa nhà qua, nghe nói bên ngoài rất phức tạp, một người như y căn bản không dám đi, chỉ có thể ở nhà lo lắng, hiện tại Khương Bân nguyện ý dẫn y đi thì thật tốt quá.
“Một chút cũng không phiền toái, tôi cũng thật lâu rồi không thấy Tiểu Quân!” Khương Bân uống một ngụm trà Chu Tình pha, hơi hơi giơ lên khóe môi, hương vị thực không sai.
“Lúc nào chúng ta đi? Thừa dịp ba tôi tới quốc nội họp, tôi có thể nhờ ông hỗ trợ chiếu cố hai cục cưng.”
“Ngày mai đi! Tỷ không cần phiền toái Vệ thúc thúc, chúng ta dẫn hai cục cưng theo luôn! Tiểu Quân cũng đã lâu chưa thấy hai hài tử, hẳn là rất nhớ bọn nó.” Khương Bân lắc đầu.
“Trịnh Quân vẫn còn là đệ tử, nếu để người ta biết hắn đã kết hôn, còn có hai đứa con trai, có thể hay không bị đồng học cười nhạo?” Chu Tình lo lắng hỏi, y không muốn Trịnh Quân ở trường học bị nhiều ánh mắt xỉa xói theo dõi.
“Không sao! Hiện tại là cái thời đại gì, sinh viên làm cha mẹ sớm không phải không có, tôi còn thấy cả học sinh trung học cũng làm cha mẹ rồi!”
“Thật sự có thể chứ?” Chu Tình có chút do dự. Tuy y rất muốn mang hai cục cưng cùng đi, dù sao phụ tử bọn họ cũng đã rất lâu rồi không gặp nhau, nhưng y sợ hai cục cưng đi sẽ ảnh hưởng không tốt tới Trịnh Quân, Trịnh Quân sẽ tức giận.
“Đương nhiên có thể! Hơn nữa hai cục cưng chính là vũ khí cường đại nhất của tỷ!” Khóe miệng Khương Bân gợi lên một nụ cười thâm ý.
“Có ý gì?” Chu Tình nghe thấy đầu đầy mù mịt, cảm thấy hỗn loạn nhìn Khương Bân.
“Nếu “Tiểu phi điệp” thực có ý với Tiểu Quân, tỷ mang theo hai cục cưng theo, tỷ nói nàng sẽ như thế nào? Bình thường nàng sẽ lập tức biết khó mà lui.” Khương Bân cười càng sâu. Khi còn học ở Trung học, Khương Bân đã có hảo cảm với một Chu Tình thiện lương đơn thuần, sau khi biết Chu Tình là song tính nhân, Khương Bân liền đối với y thêm vài phần thương tiếc, hắn hy vọng Chu Tình có thể hạnh phúc.
Chu Tình bừng tỉnh đại ngộ, Khương Bân thật thông minh, y sao cũng không nghĩ ra!, “Hảo, chúng ta sẽ mang theo hai cục cưng!” Chu Tình cao hứng gật đầu.
Đêm đó Chu Tình thu thập xong hết thảy, hôm sau dưới sự hộ tống của Khương Bân mà mang theo hai đứa con trai ngồi máy bay đến thành phố X…
Ký túc xá nam trường Đại học Không Quân XX
“Trịnh Quân, 11 này thật sự không về?” Trịnh Quân bạn cùng phòng kiêm hảo bằng hữu Giang Ba một bên thu thập hành lí, một bên quay đầu hỏi Trịnh Quân đang nằm trên giường đối diện ngoạn điện thoại.
“Tao đã đáp ứng với tiểu phi hiệp ở lại bồi nàng!!” Trịnh Quân gật đầu, nhà của tiểu phi hiệp ở Bắc Kinh, cách thành phố X phi thường xa, 11 không thể trở về.
“Mày đối với tiểu phi hiệp thật tốt! Xú tiểu tử, nói mau, có phải coi trọng người ta hay không?” Giang Ba ném hành lí mới xếp được một nửa, chạy đến

1 2 3 »
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN