Từ đó hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, chẳng ai nhắc đến những va vấp trong cuộc sống.
Thật ra dù hai người yêu nhau chung sống lâu ngày cũng sẽ nhàm chán, tình yêu chẳng thể nào tươi đẹp mãi.
Chẩm Lập Phong cũng không ngoại lệ.
Mặc dù anh và bảo bối thật sự đến với nhau vì tình yêu.
Hai người bắt đầu từ khi tay trắng rồi từ từ tạo dựng cơ nghiệp chung, từ thuê phòng đến mua nhà, từ hẻm nhỏ tối tăm đến biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Họ đã chứng kiến sự túng bấn chán nản cũng như thời khắc huy hoàng phát đạt của nhau.
Tiền tài có thể khiến một người rực rỡ hẳn lên.
Chẩm Lập Phong cứ thế từ một alpha nghèo xác xơ thành gương mặt mới triển vọng trong ngành. Cách ăn mặc và tiêu xài của anh lên một đẳng cấp khác, đã ra hình người dáng người.
Giá trị bản thân anh càng cao thì cám dỗ chung quanh cũng ngày càng nhiều.
Người ngưỡng mộ anh, người xưng huynh gọi đệ với anh, người nịnh bợ anh đều có đủ.
Anh u mê lạc lối mà không hề hay biết, ngày nào cũng bị người bên gối mắng.
Bảo bối của anh tuyệt nhiên không bao giờ tâng bốc anh như những người khác mà vẫn đối đãi với giám đốc Chẩm như người ngày xưa cùng mình băng qua bao nẻo đường ngõ hẻm.
Chỉ là Chẩm Lập Phong lại không biết trân trọng điều đó.
——————
“Chẩm Lập Phong, lau nhà đi!”
Chẩm Lập Phong nghe đối phương sai bảo thì miễn cưỡng lên tiếng.
“Chẳng phải có dì giúp việc rồi sao.”
“Mấy ngày trước dì ấy xin nghỉ anh không biết à?” Beta đang tất bật làm việc nhà gọi anh từ xa, “Dì ấy phải về chăm con dâu ở cữ…… Anh tới đây mau đi, em làm không xuể đâu.”
“Rồi rồi.”
Anh bất đắc dĩ ra hiệu với người trong cuộc gọi video, còn bị trêu chọc.
“Ha ha ha, ông chủ lớn như giám đốc Chẩm mà cũng phải nghe lời phu nhân nữa sao.”
“Đâu có……” Chẩm Lập Phong sĩ diện chống chế, “Tại tôi thương cậu ấy nên không chấp nhặt thôi.”
Lúc đó đầu óc anh không còn sáng suốt, bị danh vọng tiền tài làm mờ mắt, càng không chịu được người khác trêu chọc mình sợ vợ, cảm thấy đây là điều hết sức mất mặt.
“Chẩm Lập Phong anh đang bắt rận đấy à? Lề mà lề mề, làm nhanh lên!”
Thế nên khi anh thấy người kia lôi thôi lếch thếch mặc tạp dề nấu cơm cũng đâm ra bực bội.
“Em chừa cho anh chút mặt mũi với chứ. Anh vừa họp video bị giám đốc Lưu chế giễu kia kìa.”
“Hừ.” Khi đó sự ỷ lại của cậu cũng thành ngang bướng, nũng nịu cũng thành cằn nhằn, “Em chỉ nhờ anh lau mỗi cái nhà mà cũng thành chế giễu anh nữa…… Anh không muốn thì khỏi làm.”
——————
Giờ Chẩm Lập Phong đang lúng túng cầm cây lau nhà không biết làm sao.
“Ông chủ, ngài cứ ngồi một chỗ là được rồi!”
“Để tôi để tôi!” Vệ Tiểu Thảo giành lấy cây lau nhà trong tay anh, “Ngày mai dì giúp việc về rồi, hôm nay không làm cũng chẳng sao đâu.”
Chẩm Lập Phong lộ vẻ luống cuống, anh muốn đỡ đần cậu một tay.
“Anh…… Anh giúp em nhé.”
Nhưng Vệ Tiểu Thảo luôn miệng từ chối anh.
“Đừng đừng đừng, sao có thể để ngài làm việc nặng thế này được chứ.”
Thế là Chẩm Lập Phong chỉ có thể ngồi co cụm trên ghế salon nhìn Vệ Tiểu Thảo tất bật.
Anh cứ tưởng mình sẽ rất vui.
Không ai sai bảo anh nữa rồi.
Không có.