Ngoại trừ cùng ăn cùng ở, Vệ Tiểu Thảo cũng không cự tuyệt thân mật với Chẩm Lập Phong nữa. Dù vậy Chẩm Lập Phong vẫn lo sợ bất an như xưa.
Anh không biết tâm trạng này của mình do đâu mà có, nhưng anh không cách nào ngăn được mình thấp thỏm lo âu.
Lúc này vừa thấy Vệ Tiểu Thảo lại đi lục lọi tủ quần áo thì anh lập tức nơm nớp lo sợ, chạy ngay đến trước mặt cậu sốt sắng hỏi.
“Em đang dọn gì thế?”
Cũng may không phải Vệ Tiểu Thảo muốn chạy trốn.
“Em thấy gần đây có chỗ đang quyên góp đồ dùng và quần áo nên định tìm xem có đồ cũ nào để quyên góp không.”
Lúc này Chẩm Lập Phong mới hết sợ, lại bắt đầu xum xoe.
“Để anh giúp em nhé……”
Vệ Tiểu Thảo nghĩ vậy cũng được nên gật đầu với anh.
“Tùy anh thôi.”
Hai người đều xuất thân bần hàn nên sau khi khá giả cũng chưa từng ăn hoang mặc phí, họ gom góp được khá nhiều đồ cũ, Vệ Tiểu Thảo vào phòng chứa đồ định lấy thùng giấy cất dưới đáy rương ra đựng.
Thấy cậu định ra tay, Chẩm Lập Phong lập tức lao tới.
“Để anh để anh, việc nặng thế này sao có thể để em làm được chứ.”
Giờ Vệ Tiểu Thảo đã miễn dịch với mấy hành vi sến súa của giám đốc Chẩm nên chỉ liếc anh một cái rồi để mặc anh làm giùm.
Chẩm Lập Phong bị bảo bối lườm cũng không giận mà cười hì hì kéo rương lớn vào phòng ngủ để dưới sàn cho Vệ Tiểu Thảo lật xem.
Vệ Tiểu Thảo ôm đống đồ xếp gọn ra khỏi thùng, Chẩm Lập Phong đứng cạnh nhìn không khỏi cảm khái.
“Đây toàn là đồ cũ bao nhiêu năm trước rồi nhỉ.”
Anh đưa tay lôi lên một chiếc áo dày sụ được cất kỹ trong túi chống bụi, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm.
“Em nhìn này, đây là cái áo hàng hiệu đầu tiên chúng ta mua đấy…… Ha ha ha.”
Vệ Tiểu Thảo thoáng sửng sốt, trong mắt cũng lóe lên một tia sáng hồi ức.
“Đúng vậy.”
Cái gọi là “hàng hiệu” này thực chất chỉ là áo lông thú giả mà thôi.
Lông nhân tạo, áo lửng màu trắng, giờ nhìn vừa quê mùa vừa rẻ tiền.
Nhưng lúc đó nó đã ngốn mất năm trăm tệ của hai người họ, phải bán bảy tám ngàn xiên que mới lấy lại vốn.
Đây là chuyện xa xưa từ thời họ còn bán hàng rong cơ.