“Sau khi chúng ta ly hôn, thật ra anh vẫn luôn nghĩ lúc ấy chiến tranh lạnh, nếu anh không nhất thời nóng đầu thì tốt biết mấy. Nếu anh chịu cúi đầu, có phải em sẽ không bỏ đi không.” Anh nghẹn ngào nói, “Em chưa bao giờ thay đổi cả, là anh bị mỡ heo làm mụ mẫm đầu óc…… Tại anh nhất thời hồ đồ, không hiểu lúc đó em đang bất an mà còn trách em không giữ cái thai…… Giờ ngẫm lại không phá đi sẽ không xây được, dù lúc ấy có giữ đứa bé lại thật thì chúng ta cũng chỉ càng tồi tệ hơn thôi.”
Lúc đó quan hệ giữa họ đã đầy rẫy nguy cơ, dù đứa bé có tồn tại cũng chưa chắc đã hàn gắn được rạn nứt giữa họ, huống chi lớn lên trong một gia đình không hòa thuận thì làm sao nó hạnh phúc được, đây là vô trách nhiệm với con cái.
“Thai?” Vệ Tiểu Thảo đột nhiên nhíu mày, cậu ngồi thẳng lại rồi nghiêm mặt nói, “Khoan đã…… em chưa từng có thai mà, càng không thể phá thai được.”
Hai người nhìn nhau, nhất thời lặng thinh.
Chẩm Lập Phong do dự hỏi: “Vậy…… sao trong nhà lại có que thử thai hai vạch?”
Vệ Tiểu Thảo im lặng đưa tay che mặt.
“Đó đúng là que thử của em……” Cậu nói, lần đầu tiên trong mắt ngân ngấn nước, “Nhưng không phải có thai.”
Chỉ là một sự nhầm lẫn trớ trêu mà thôi.