Ly hôn 365 lần - Chương 11: Thử rượu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Ly hôn 365 lần


Chương 11: Thử rượu


Hàng ngày, người đàn ông này đều ngồi uống rượu bên cạnh cô.

Trong hàng nghìn hàng vạn người mà muốn gặp nhau cũng cần duyên phận. Nhưng có lúc tình cờ gặp chưa chắc đã cần phải nói chuyện, có lẽ chỉ là một thoáng lướt qua vai, nở một nụ cười. Trong thành phố này có rất nhiều người thích bắt chuyện làm quen nhưng số người không thích bắt chuyện làm quen còn nhiều hơn.

Để làm cho một người xa lạ lên tiếng nói chuyện với mình thật không dễ chút nào.

Nhìn có vẻ đơn giản nhưng mọi người đều đã trưởng thành, không còn ngây thơ như trẻ nhỏ. Họ đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, vợ chồng đầu gối tay ấp còn có lúc phản bội lại nhau, huống hồ họ chỉ là những người xa lạ.

Thế nên, lúc đầu khi nhìn thấy người phụ nữ này ngồi bên cạnh uống rượu, Chân Vượng không hề có ý định bắt chuyện làm quen. Người phụ nữ này ăn mặc hợp thời trang, uống rượu như nước lã, vội vàng hấp tấp, căn bản không phù hợp với nơi này.

Khúc Phương dĩ nhiên cũng không hề để ý đến anh. Cô đến đây để uống rượu, dù mỗi ngày đều chạy đến quán bar nhưng tính cách của cô không hề thay đổi, tuyệt nhiên không thể giống những cô gái đến quán bar kia mồi chài đàn ông.

Chỉ là cô uống rượu hết ngày này qua ngày khác nên dù là đầu óc không thông minh tuyệt đỉnh, ăn nói ấp úng, chân tay vụng về như Khúc Phương cũng có thể trở thành một cao thủ thử rượu. Sở trường này không thể có ở một người phụ nữ bình thường của gia đình.

Nhưng đổi lại ở môi trường khác với lúc trước, chẳng hạn như ở thẩm mỹ viện, cô nói chuyện với những quý bà ở đó lại rất thoải mái. Họ không thích những người phụ nữ ăn nói quá lưu loát, không thích những người phụ nữ quá nhanh nhạy, cảm giác những người đó như những con hồ ly tinh. Còn người như Khúc Phương lại rất hợp với họ.

Chẳng hạn ở quán bar, có một số người uống rượu để thể hiện, hoặc là học uống để bước vào xã hội thượng lưu, ở xã hội này thì biết thử rượu cũng là một biểu hiện của sự tao nhã. Nhưng Khúc Phương hoàn toàn không hề có mục đích đó. Ban đầu là vì cô muốn làm cho mình say. Sau đó, khi đã say, cô cuối cùng cũng biết được cái gì có thể làm mình say, loại rượu nào dễ say, loại rượu nào ngọt, loại rượu nào dễ uống. Cô bỗng giống như khi đi chợ trước đây, tỉ mẩn lựa chọn từng loại rau, về nhà nấu một bữa cơm thật ngon cho chồng, quá trình này là hưởng thụ dù đối với người khác thì có vẻ vô cùng tẻ nhạt.

Khúc Phương thử rượu cũng như nếm thử khi nấu ăn để xem thức ăn mặn hay nhạt, thực phẩm có tươi hay không. Nhờ uống nhiều loại rượu nên cô chỉ cần nếm thử là có thể gọi tên chính xác của chúng. Thậm chí có lúc khi nghe nhân viên pha rượu nói, cô còn có thể góp chuyện vài câu. Nếu lúc này có một chuyên gia thử rượu nào đó ở đây mà thấy Khúc Phương thì chưa biết chừng người đó cũng phải kinh ngạc ấy chứ.

Kỳ tài! Thật là kỳ tài!

Đương nhiên Khúc Phương không phải là kỳ tài gì. Cô không thể là người thử rượu cao quý. Ngày nào cô cũng uống như vậy, không muốn thành kỳ tài cũng khó.

Cảm giác này rất kỳ lạ! Khúc Phương quen mặt mọi người xung quanh nhưng ngày nào họ cũng coi cô như người xa lạ, lại phải bắt đầu chào hỏi từ đầu.

Ngày nào cũng trôi qua như vậy. Cuối cùng, hôm nay cũng có chút khác biệt. Một người trẻ tuổi mời Khúc Phương uống rượu.

Khúc Phương nhìn anh ta. Không biết là vì ánh đèn mờ mờ của quán bar hay là vì nguyên nhân khác nhưng cô có cảm giác như mình là gặp người này ở đâu đó rồi. Đương nhiên, không thể là Khúc Phương đã chú ý đến anh ta trước đây. Đến quán bar, ngoài nhân viên pha rượu ra, cô không hề bắt chuyện làm quen với những người khác.

Cô bắt chuyện với nhân viên pha rượu vì một lần anh ta pha nhầm rượu cho cô. Khúc Phương thấy nhầm nên chỉ hỏi lại một câu và nhân viên pha rượu này đã kinh ngạc, cho rằng cô là cao thủ thử rượu ẩn mình. Sau đó, anh ta bắt đầu bắt chuyện với Khúc Phương, nếu không với tính cách của Khúc Phương, lại bị cú sốc ly hôn như vậy thì chắc chắn là cô sẽ không bao giờ chủ động nói chuyện với đàn ông.

Bắt chuyện rồi thì sau đó nói chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Có lúc Khúc Phương nói chuyện với nhân viên pha rượu tên là A Húc này vài câu. Tuy chỉ là vài câu nhưng cũng đủ khiến cho nhân viên pha rượu này vô cùng kinh ngạc. Anh ta cảm thấy người phụ nữ này rất thần bí. Cô rất hiểu về rượu và dường như cũng rất hiểu anh ta. Nhưng A Húc có thể dùng đầu gối của mình để thề, trước đây tuyệt đối chưa từng gặp người phụ nữ này. Những tố chất khiến anh ta pha rượu tốt là tay chân nhanh nhẹn, trí nhớ tốt, nhìn qua thứ gì đều nhớ. Có thể nói anh ta đã là một trong những điểm đặc sắc của quán bar nhưng A Húc cảm thấy người phụ nữ mà anh ta chưa từng gặp bao giờ này lại rất hiểu mình. Hơn nữa, cô còn hiểu về cách pha chế rượu sâu sắc hơn cả anh ta.

Chỉ là khi Khúc Phương không nói chuyện với A Húc thì ta không quen biết cô vì ngày nào cũng là ngày mới. Ngày hôm nay, một người trẻ tuổi bảo A Húc pha một ly rượu Bloody Mary cho Khúc Phương.

Khúc Phương không hề từ chối, đây là lần đầu tiên có người mời cô uống rượu. Cô không giống như những cô nữ sinh dễ dàng bị lóa mắt bởi những anh chàng đẹp trai hoặc là bản thân luôn đợi người khác bắt chuyện. Cô chỉ thấy hiếu kỳ, mình đã đến đây vô số lần, sao người trẻ tuổi này lại như vậy. Với cô, những người xung quanh chỉ như những nhân vật được thiết kế sẵn trong một game, chỉ làm nền, làm bối cảnh. Thật không ngờ, bối cảnh cũng có lúc thay đổi.

Đúng vậy. Tuy với Khúc Phương, ngày nào cũng như nhau nhưng với người khác thì lại không như vậy. Đối với A Húc, nhân viên pha chế rượu và đối với người đàn ông mời Khúc Phương uống rượu đều không giống nhau.

Bây giờ anh ta trông thấy một người phụ nữ uống rượu cực kỳ tao nhã, toát ra vẻ ưu sầu sâu kín, ăn mặc rất đẹp. Người phụ nữ thế này ở trong quán bar là một điều vô cùng hiếm có. Nhưng điều đó không hề khiến cho người ta khó xử, ngược lại cảm thấy cô vốn như đang ở đó, vị trí đó là dành cho cô.

Lần đầu tiên trong đời, Chân Vượng cảm giác lúng túng như một người đàn ông bình thường đến quán bar. Anh ta mời Khúc Phương uống rượu nhưng thật sự không biết mở miệng thế nào.

Thực ra những người đàn ông cao ngạo cũng có lúc rất vụng về, chẳng hạn như lúc tán tỉnh hay lúc lên giường. Bởi vì anh ta tuấn tú hào hoa thì không cần phải học cách tán tỉnh lấy lòng phụ nữ, càng không cần phải học những kỹ năng trên giường để làm hài lòng phụ nữ. Họ chỉ đợi phụ nữ đến làm vừa lòng mình.

Thế nên đây là lần đầu tiên Chân Vượng có hành động như vậy. Thực ra khi gọi ly rượu đó, anh ta đã bắt đầu hối hận. Lẽ nào tối nay, anh ta lại bị đám lính mới đánh bại để đến nỗi có hành động ngốc nghếch như vậy. Anh ta nhớ hồi đại học cũng chưa từng làm chuyện như thế này. Tuy nhiên các bạn học thường xuyên làm thế trước mặt anh, hơn nữa rất nhanh chinh phục được những cô gái xinh đẹp.

Quán rượu là một nơi thích hợp để đi săn gái. Hương rượu thơm ngát, hương thơm phụ nữ ngọt ngào, ánh đèn mê li khiến cho người ta cảm thấy nóng lên, mất tự chủ, muốn nhào vào lòng người khác hoặc kéo người khác vào lòng mình.

Nhưng đây không phải là lý do Chân Vượng đến quán bar. Anh là bạn của A Húc, nhân viên pha rượu ở đây, thỉnh thoảng đến đây để thư giãn. Với tư cách là người thừa kế duy nhất của gia tộc, từ trẻ anh ta đã được tôi luyện trên thương trường khốc liệt vô tình. Con cái của những gia tộc lớn, nếu không thể đứng vững thì đừng nói đến chuyện làm đối thủ bên ngoài mà chính người trong gia tộc sẽ hành cho đến mức khó sống nổi.

Anh luôn từ chối những cô gái đẹp được đưa đến cửa bởi ai biết được đó có phải là người của đối thủ hay là người trong gia tộc có khát vọng tranh quyền đưa đến không?

Anh ta chỉ yêu duy nhất có một lần từ hồi đại học, buồn cười là cuối cùng anh ta lại phát hiện ra đó là do bác mình sắp xếp. Đến cả mối tình đầu ngây thơ trong sáng còn có thể bị lợi dụng thì có gì là không thể chứ?

Chân Vượng rất ít khi cười. Sau vô số lần giải quyết những đối thủ cạnh tranh và thủ đoạn của các trưởng bối trong gia tộc thì không biết có phải là họ đã hiểu ra rằng mình không thể đối phó với chàng trai trẻ này trên phương diện thực lực mà chuyển sang dùng lời nói. Cũng không biết là từ khi nào, bắt đầu có những lời đồn rằng anh là một kẻ vô cùng tàn nhẫn.

Thực ra, anh chỉ là một chàng trai vừa tròn 25 tuổi. Rất nhiều người bằng tuổi anh cũng chỉ vừa mới rời khỏi ghế nhà trường không lâu. Nhưng nét mặt anh ta rất khác thường, đẹp trai nhưng lạnh lùng, dường như vậy trông anh ta lại càng uy nghiêm, càng từng trải.

Khúc Phương nhận ly rượu, uống một hớp rồi quay đầu lại hỏi Chân Vượng:

– Tôi xưng hô với anh thế nào đây?

Những người thường xuyên đến quán bar đều biết, mọi người đều có một quy tắc là không hỏi đời tư của đối phương. Tên tuổi ở đây cũng được coi là đời tư. Mọi người vui vẻ đến chơi, vui vẻ ra về. Dù có ôm nhau, hôn nhau hay thậm chí là lên giường thì cũng chưa chắc đã biết tên của đối phương. Như vậy thì lần sau gặp mặt cũng không phải khó xử.

– Chân Vượng. – Rõ ràng anh ta không phải là cao thủ về phương diện này, không ngần ngại nói thật tên mình,

– Chân Vượng ư? – Khúc Phương nghe cái tên này thì bật cười. Cái tên này rất hay. Khi bố mẹ đặt tên đều hy vọng những điều tốt đẹp cho con cái của họ.

Sau đó, hai người chỉ uống rượu mà không hề nói chuyện gì.

Nhân viên A Húc pha rượu ngây người. Người anh em của anh ta đã tiết lộ tên thật của mình, thêm vào uống rượu cả đêm nhưng lại không biết tên đối phương là gì.

Khúc Phương chẳng hề để ý, đây chỉ là một chút khác biệt so với những ngày uống rượu trước đó.

Hôm sau, Khúc Phương đến quán bar, Chân Vượng tiếp tục mời cô một ly Bloody Mary. Khúc Phương hào phòng mời lại một ly Vodka vì hôm qua quan sát chàng trai tên Chân Vượng này uống rượu, cô thấy anh ta có thể uống được.

– Loại này có vẻ phù hợp với anh đấy. – Khúc Phương nói xong thì tự cầm ly rượu lên uống, cũng không nói gì nhiều với anh ta.

Đặc điểm của rượu Vodka là phải uống từ từ, trong quá trình thưởng thức sẽ có những cảm giác không giống nhau. Mỗi phần rượu phải cần khoảng 5 đến 10 phút mới có thể thưởng thức hết được hương thơm, còn cả mùi vị độc đáo của nó. Điểm thần kỳ nhất là khi thưởng thức Vodka, người ta có thể có muôn vàn cảm giác, nhưng sau khi uống xong thì lại không để trong miệng cảm giác gì.

Một khi đã uống xong Vodka thuần chất thì người ta có thể uống loại rượu khác mà không cần phải dùng nước súc miệng. Nó không hề để lại chút hương vị gì, dù có muốn giữ lại hương vị cũng không thể nào giữ nổi.

Khúc Phương nói loại rượu này rất hợp với anh khiến chàng trai bỗng bật cười, anh rất ít khi cười. Dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar, anh cầm ly rượu Vodka lên nở nụ cười nhìn cứng nhắc và kỳ quái.

Cứ như vậy, ngày nào Khúc Phương cũng uống rượu với chàng trai này. Có lúc họ không nói với nhau câu nào, có lúc thì chỉ nói chuyện vài câu.

Đối với Khúc Phương mà nói, ngoài nhân viên pha rượu A Húc ra, cô lại quen thêm một người nữa, một khách đến uống rượu như cô.

Với Chân Vượng mà nói, anh đã gặp một người phụ nữ thần bí. Người phụ nữ này xinh đẹp, hào phóng, ấm áp. Uống rượu với cô khiến anh cảm thấy rất thoải mái.

Khúc Phương luôn cho rằng mình sẽ nghiện rượu. Chưa biết chừng một ngày nào đó cô có thể chết vì uống quá nhiều rượu. Đây cũng có thể coi như một cách giải thoát.

Giờ đây, cô cảm thấy spa và quán bar đúng là những nơi rất thú vị, không cần phải sợ hãi. Mẹ chồng có trách móc cô, chồng có không vui thì cô vẫn có thể thoải mái thư giãn dưới đôi tay khéo léo của nhân viên mát-xa. Thi thoảng cô lại tán ngẫu với quý bà bên cạnh vài câu. Sau đó cô lại đến quán bar, không cần phải thận trọng, không cần nhìn điện thoại xem khi nào chồng tan ca, khi nào chồng về nhà, sẽ cùng tán gẫu vài câu với chàng thanh niên bên cạnh.

Nhưng vẫn có một vài điều bất ngờ xảy ra. Hôm nay, mát-xa ở spa, Khúc Phương nói chuyện với bà Lý thích sưu tầm kính mắt như mọi ngày. Không biết có phải là Khúc Phương làm cho bà Lý cảm thấy quá thân quen, quá yên tâm hay không mà rõ ràng là một giây trước, họ đang nói chuyện về chiếc kính mắt Gucci thời trang mới nhất thì một giây sau bà Lý bỗng bật khóc, gần như gào khóc mà không có dấu hiệu nào báo trước.

Bà vừa khóc, vừa nói với Khúc Phương:

– Chồng tôi muốn ly hôn với tôi. Chúng tôi đã lấy nhau ba mươi năm rồi. Bỗng nhiên ông ấy đòi ly hôn với tôi. Đừng tưởng là tôi không biết, tất cả là vì con tiện nhân đó. Tôi thậm chí giả vờ như không biết nhưng ông ấy vẫn không tha cho tôi. Ông ấy còn muốn đuổi tôi ra khỏi cửa. Tôi sẽ không để cho ông ấy được toại nguyện đâu. Ông ấy còn đem chiếc kính mắt Gucci của tôi tặng cho con tiện nhân đó. Tôi có chết cũng không để cho con tiện nhân đó và ông ấy được sống vui vẻ…

Vết thương mà Khúc Phương giấu kín trong lòng bỗng bị toác ra. Cô sắp quên được cái hôm chồng cô đến tìm cô đòi ly hôn vì một người phụ nữ.

Cô đến quán bar sớm vì muốn uống rượu, gần như ngồi chờ ở cửa. A Húc nhìn thấy Khúc Phương thì vô cùng ngạc nhiên. Người phụ nữ đang rất đau khổ này lần đầu đến đây ư? Tại sao cô lại ngồi trườc cửa quán thế này?

Khúc Phương vừa bước vào quán bar thì bắt đầu uống. Thực ra, cô đã uống khá nhiều rồi. Hôm nay, cô chọn toàn loại rượu mạnh. Cô muốn say nhưng không dễ chút nào, không ngừng rót rượu cho mình.

Cô uống rất lâu thì chàng trai đó mới đến. Khúc Phương nhìn anh, quên mất là anh ta không hề quen mình nen đã nâng ly rượu lên nói:

– Chân Vượng, anh đến rồi. – Sau đó cô nghiêng người đổ xuống. Chân Vượng vội đỡ lấy cô, thầm nghĩ: Người phụ nữ này là ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN