Ly hôn 365 lần
Chương 16: Đồ cổ
Khúc Phương hỏi mấy câu đều khiến cho Chân Vượng nghĩ rằng người phụ nữ này thích mình.
Nhưng khi thấy cô lấy sổ ra ghi chép lại thì anh lại không ngừng nhắc nhở mình, chỉ là trò chơi, chỉ là trò chơi. Đồng thời, anh ta cũng có cảm giác mình đẹp trai phong độ thế này mà lại uổng phí sao? Rõ ràng có người chơi trò chơi với mình ở quán bar, chỉ thuần túy là chơi…
Đương nhiên, thi thoảng Khúc Phương cũng nhường cho Chân Vượng thắng một hai lần. Có thua có thắng thì trò chơi mới có thể tiếp tục. Bị hỏi rất nhiều câu hỏi kỳ quái, Chân Vượng không hề do dự nói:
– Chứng minh thư của cô.
Anh cũng lấy giấy bút ra bộ ghi chép, Khúc Phương mỉm cười, không hề e ngại đưa chứng minh thư cho xem.
Chân Vượng liếc nhìn, nguời phụ nữ này hơn anh ba tuổi.
Sau đó, anh bắt đầu gọi cô là chị, Khúc Phương cũng chẳng hề tức giận, cô đã từng chứng kiến mồm miệng của anh.
Quán rượu sắp đóng cửa, Chân Vượng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Anh ta chưa bao giờ thoải mái như vậy, vui vẻ như vậy, qua một đêm mập mờ như vậy!
Anh còn nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó? Kết quả lại thấy người phụ nữ cầm quyển sổ nhỏ đứng lên ra bắt taxi rời đi để lại một làn khói đen phụt vào mặt anh. Anh như muốn nhảy dựng lên. Sao có thể như thế chứ? Lẽ nào lâu rồi đại ca này không vào giang hồ thì giang hồ đã thay đổi rồi sao? Phụ nữ không còn con mắt thẩm mỹ nữa hay sao? Người phụ nữ thà đi taxi chứ không thèm để anh lấy xe đưa cô về sao?
Chân thiếu gia này là loại người chơi tình một đêm sao? Tuy anh thật sự có chút động lòng, có chút mong muốn nhưng người phụ nữ này cũng không nên làm cao như vậy chứ.
– Chân thiếu gia đừng nhìn nữa. Lần đầu tiên anh bị từ chối ư? Anh không nghĩ rằng ngay cả việc đưa người ta về nhà mà còn bị từ chối đúng không? – A Húc khóa cửa, ngoái đầu lại nhìn người anh em đang đứng ngây người trước cửa, nét mặt hết sức tươi tỉnh không còn chút nào của vẻ mệt mỏi. Niềm vui luôn được tạo ra trên nỗi buồn của người khác, anh ta bây giờ thật vui quá.
Khúc Phương lên xe taxi, cô nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa xe, nhớ lại lúc chia tay tạm biệt với Chân Vượng vừa rồi, kỳ thật có chút mập mờ. Tuy những lời người đàn ông đó nói không dễ chịu nhưng vừa thấy nét mặt của anh ta là Khúc Phương không thể không nhớ đến bộ dạng anh ta hôn mình tối qua nên vội vàng bắt xe khác.
Trong mắt Chân Vượng, người phụ nữ này cho rằng anh ta có ý đồ gì nên vội vàng bỏ chạy. Thật là bi kịch, anh có bộ dạng háo sắc sao? Điều này làm cho anh thật sự sốc.
…
Một ngày mới bắt đầu, Khúc Phương không đến spa nữa mà đến chợ đồ cổ nổi tiếng của thành phố.
Cô vốn chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường nên đương nhiên khồng hề tiếp xúc với những thứ này. Nhiều lắm cũng chỉ xem những thứ đồ bày trên đường, mua những món đồ trị giá vài chục tệ mà thôi.
Nhưng khi chơi trò hỏi đáp tối đó, Chân Vượng nói anh ta rất thích sưu tầm đồ cổ. Một câu nói của Chân Vượng đã khiến cho Khúc Phương quyết định đến cửa hàng nhà họ Lâm tìm vận may. Một người phụ nữ luôn muốn thay đổi vì người mình yêu, tìm hiểu những thứ người mình yêu thích.
Vẫn còn sớm! Khúc Phương luôn nghĩ rằng lúc này ở đây còn rất ít người. Thật không ngờ cô đi vào thì thoáng cái như lạc vào một con phố thời xưa, hai bên phố bày kín các loại sạp hàng, dường như một cái kê chân bằng đá cũng là đồ cổ nghìn năm, toát ra mùi vị của lịch sử.
Khúc Phương chưa từng đến nơi này bao giờ. Trước đây, cô dậy sớm là để làm đồ ăn cho chồng hoặc đi chợ hay ở nhà dọn dẹp, giống như con quay chỉ xoay trong gia đình. Không ngờ cuộc sống lại có nhiều thứ đến vậy.
Rảnh rỗi nên cô đi xem tất cả các cửa hàng. Cô như trở lại tuổi thơ, suốt ngày lê la ở mấy mẹt bán hàng ven đường, cái gì cũng sờ sờ xem xem, cảm giác mọi tinh hoa trên thế giới này đều có ở đây.
Hồi đại học cũng không có tiền. Khi cô và Chu Thần yêu nhau, hai người cùng đi dạo phố. Khúc Phương cũng muốn vào xem các tiệm nhỏ hay sạp hàng bên đường nhưng Chu Thần không thích như vậy, cảm thấy rất mất mặt. Mỗi lần như thế, anh ta đều đứng từ rất xa. Thời gian dần qua, Khúc Phương cũng thôi không vào những cửa tiệm đó nữa, dường như đã quên mất mình đã từng hiếu kỳ như thế.
Cô từng thích ngồi xổm bên lề đường, đảo tới đảo lui một sạp hàng nhỏ cho đến lúc chân tê cứng vẫn chưa thỏa mãn, cảm giác chỉ gắng thêm một giây nữa thôi sẽ vớ được một món đồ quý.
Thoáng cái đã nhiều năm, Khúc Phương đã quên mất cảm giác này.
Cô không còn tùy hứng sờ vào đồ người ta bán, chỉ nhìn chăm chăm, thấy thật sự đẹp mới chạm nhẹ vào.
Thượng đế luôn đóng cửa chính nhưng rồi lại mở cửa sổ cho người ta.
Khúc Phương đến đây để tìm một người nhưng cô lại bị thu hút bởi những món đồ ở đây.
Tiếp đó, dường như ngày nào cô cũng quanh quẩn ở đây. Cô không biết là mình muốn tìm lại ký ức thời niên thiếu hay là níu giữ thứ gì đó. Tóm lại, cô đã quên mất việc tìm Chân Vượng. Thực ra, chợ đồ cổ Lưu Gia Viên lớn như vậy, muốn gặp cũng không dễ.
Đến tối, cô lại đến quán bar như thường lệ. Chỉ là bây giờ cô không đến uống rượu như trước đây, trong đầu đang tràn ngập hình ảnh trong chuyến đi đến chợ đồ cổ hôm nay.
Khi Chân Vượng đến, Khúc Phương phát hiện ra hai người đã tìm được chủ đề nói chuyện. Cô hỏi rất nhiều về Lưu Gia Viên còn mới lạ.
Chân Vượng không ngờ người phụ nữ này lại thích chơi đồ cổ. Ban đầu, anh chỉ cảm thấy dáng vẻ cô uống rượu rất đẹp, không kìm nén được nên đã mời cô một ly rượu, thật không ngờ khi nói chuyện thì lại cảm giác sao mà gặp nhau quá muộn. Lẽ nào là do ảnh hưởng của không khí quán bar, Chân đại thiếu gia chưa từng cảm thấy bản thân là loại người mới chỉ tiếp xúc dăm ba câu đã bị người ta lôi cuốn. Chỉ có thể nói là người phụ nữ này cho anh cảm giác rất tuyệt vời nên anh mới như vậy. Dĩ nhiên, anh cũng chỉ thừa nhận là cảm thấy rất thân thuộc chứ tuyệt đối không phải là tiếng sét ái tình.
Thực ra chơi đồ cổ chính là một trò chơi, trò chơi về tâm ý. Cô thường xuyên đi dạo ở đó sẽ biết, có lúc không mua được một thứ gì đó nhưng nghe câu chuyện về nó cũng rất thú vị. Chủ mỗi sạp hàng cơ bản đều kể những câu chuyện thật hơn cả sự thật vốn có của nó, nghe rất hay. – Nét mặt Chân Vượng không còn lạnh lùng như lúc vừa mới bước vào quán bar nữa. Nói đến sở thích của mình, anh bắt đầu cảm thấy hứng thú.
– Vậy có mua được món đồ thật nào không? Tôi đã đến Lưu Gia Viên mà chẳng thấy ai có ý định mua bán cả. – Khúc Phương cảm thấy hiếu kỳ hỏi, đúng là cô đi cả một ngày, phát hiện ra có rất nhiều người đến xem nhưng số người mua lại rất ít.
– Có chứ, sáng nay tôi cũng đi mà. Tôi nhìn trúng một chiếc bát vân rồng vàng. Ngay lúc đó, tôi đã thấy nó rất được rồi. Nó được nung ở lò nung cung đình, Trôn bát còn khắc chữ năm Càn long. Những tiệm nhỏ bên đường có rất ít đồ thật, hơn nữa tôi cũng hay bị lừa nên do dự không mua. Kết quả một người khác đã mua mất. Sau đó, tôi mới nghe nói nó là đồ thật. Người mua đó có con mắt thật tinh tường. Thế là kiếm được rồi! – Chân Vượng nói với vẻ ngậm ngùi. Chơi đồ cổ không chỉ là dám chi tiền mà còn phải có khả năng xem đồ cổ. Tiếc thật!
Không biết A Húc cũng góp chuyện từ lúc nào. Anh ta nghe Chân Vượng nói xong thì cười nói:
– Chân thiếu gia, cậu còn thiếu chút tiền đó sao? Cho người khác kiếm một chút cũng coi như là tích đức mà.
– Không phải thế, mua đồ cổ thường xuyên bị lừa. Khó khăn lắm mới gặp được một món đồ ưng ý. Thế nên để lỡ thì rất đáng tiếc! – Chân Vượng lắc đầu, tiếp tục uống rượu.
Khúc Phương không đáp lại mà nghĩ người khác coi lỡ là lỡ thôi nhưng cô thì có thể bắt đầu lại.
Người nói vô tình nhưng người nghe lại để ý. Ngày hôm sau, Khúc Phương lại đến chợ đồ cổ Lưu Gia Viên. Lần này, cô không đi lung tung nữa mà tìm bóng dáng đó trong đám đông.
Cuối cùng cô đã tìm thấy anh ta trong một đám đông. Xung quang có rất nhiều người, rất náo nhiệt nhưng Khúc Phương chỉ liếc qua đã đi thẳng tới chỗ anh ta.
Khi đến chợ đồ cổ, anh ta mặc rất thoải mái, tóc không chải nếp, mặc chiếc áo thun body kiểu sơ mi lộ rõ nét khỏe mạnh, quần jeans và thắt lưng đều màu đen. Trên tay anh ta còn cầm một chiếc túi lớn bằng vải jeans màu trắng, nhìn rất trẻ trung.
Tâm trạng Khúc Phương rối bời hoặc có thể nói là rất phân vân. Cô nhìn thấy anh ta ngẩng mặt đi đến nhưng cô không thể nào cất bước nổi. Lúc này, cô cảm thấy mình rất tự ti. Anh ta trẻ trung, đẹp trai, lắm tiền còn cô chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn, cuộc sống đảo lộn, tuổi đã lớn, càng không nói gì đến vẻ đẹp thanh xuân. Cô có dũng khí theo đuổi không?
Với Khúc Phương, đêm đó là điều mãi mãi không thể nào quên nhưng với Chân Vượng thì nó không hề tồn tại.
Chân Vượng bước lại gần rồi như dừng lại trước mặt Khúc Phương. Tim cô dập thình thịch, cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu cười với anh ta nhưng vừa ngẩng đầu lên thì người đã đi đâu mất rồi. Chân Vượng cầm túi đi qua cô, thực ra không hề dừng lại. Anh ta không hề quen cô, chỉ vì phía sau có một đám đông đang chen chúc nên mới dừng lại một chút.
Khúc Phương vội vàng ngoái đầu, xoay người lại, người kia cứ vậy lạnh lùng đi qua, coi cô như người qua đường.
Khúc Phương đành phải ngán ngẩm đi theo sau anh ta, thấy anh ta dừng lại trước một cửa hàng.
Xung quanh toàn là đồ cổ. Ánh nắng ban mai chiếu lên trên cái bát nhỏ trên tay anh ta làm nó lóe sáng lên. Có vẻ anh ta đang quan sát rất kỹ.
Quả nhiên là ban ngày và ban đem không giống nhau. Lúc này, trên mặt anh ta không còn nét già dặn trước tuổi nữa.
Thế nên, Khúc Phương không dám lại gần. Cô chỉ dám đứng từ xa mà thôi. Ở quán bar có thể dễ dàng bắt truyện hơn nhiều nhưng ở đây, cô vẫn thiếu chút gì đó.
– Cô có mua chiếc chậu này không? Tôi nói cho cô biết, cái chậu này là Chân Hoàn truyền lại đấy. Cô xem đi, đây là chiếc chậu mà Chân Hoàn nương nương đùng để rửa mặt. Tôi thấy cô thật thà như vậy nên cô cứ ra giá đi. – Khúc Phương không biết mình đã đứng đó bao lâu, tay cô mân mê một chiếc chậu nên chủ tiệm mới nói như vậy.
Khúc Phương không nhịn được phì cười. Chưa nói đến việc trong lịch sử thật sự không có ai là Chân Hoàn, nếu là có thì quầy hàng nhỏ này mà có được chiếc chậu rửa mặt của nàng cũng không dễ dàng.
Chủ tiệm thấy Khúc Phương cười thì nhấn giọng:
– 800 tệ. Cô thích thì trả một câu đi. 800 tệ cho một chiếc chậu quý, không thiệt đâu.
– Cám ơn, ông chủ. Không cần đâu. Chiếc chậu của Chân Hoàn nương nương này để dành cho quý nhân dùng đi. Thường dân chúng tôi không dùng nổi đâu. – Khúc Phương biết những điều ông ta nói đều là lừa gạt nhưng vẫn mỉm cười từ chối. Cô không việc gì phải bực mình. Chuyện mua bán ở đây vốn thuận mua vừa bán mà.
Cô thấy Chân Vượng cầm chiếc bát do dự định đặt xuống, bên cạnh có một ông già đang chú ý tới nó, Khúc Phương lập tức bước lên trước.
– Anh bạn thật có con mắt tinh tường. Đây là chiếc bát của lò gốm cung đình chính hiệu, đồ cổ đấy. Anh xem con rồng vàng này sống động như thật vậy. – Chủ tiệm vừa chỉ vào hoa văn trên chiếc bát đó. Dưới ánh mặt trời, chiếc bát lấp lánh, hình con rồng vàng cũng cực kỳ tinh xảo.
Chân Vượng xem xét vị trí chủ tiệm chỉ rồi nghiêng đầu hỏi:
– Ông bán chiếc bát này bao nhiêu?
Chủ tiệm cười híp mắt giơ ngón tay út và ngón tay cái lên khua khua:
– Sáu mươi nghìn tệ. Không giấu gì anh, tiệm tôi vừa mới có nó. Nếu không phải anh may mắn thì e là đã sớm có người mua mất rồi. Tôi mua lại của một gia đình. Tổ tiên nhà họ là nhân vật không tầm thường đâu. Nếu gia đình họ không sa cơ…
– Nếu thật sự là chiếc bát rồng vàng thời Càn Long thì sáu mươi nghìn tệ cũng đáng. Chỉ có điều trông bộ dạng của chủ tiệm này thì tỉ lệ đây là đồ thật rất thấp. Anh ta cười nói cắt ngang câu chuyện của người chủ tiệm:
– Chúng ta không nói về chuyện đó nữa. Ông nói giá thật đi.
Chủ tiệm ra vẻ cuống giá, giơ năm ngón tay lên nói:
– Thấy anh cũng có vẻ thích. Năm mươi nghìn tệ, thiếu một xu cũng không được. Tôi đã mua với giá này rồi, coi như mở hàng.
Chân Vượng nghe chủ tiệm nói như vậy thì xem đi xem lại chiếc bát trên tay. Nếu là đồ thật thì năm mươi nghìn tệ là hời rồi. Chiếc bát này rất đẹp, kể cả chuyên gia cũng không phân biệt nổi thật giả. Nhưng chính vì điều này nên anh ta mới do dự.
Lúc này, Khúc Phương rất sốt ruột, người đứng bên cạnh là ông già. Lẽ nào Chân Vượng không cần nó sao? Thế này thì tối nay anh ta lại than ngắn thở dài về nó mất, vì thế cô đứng bên lên tiếng:
– Chiếc bát đẹp quá! Chắc là đồ thật rồi.
Cô nói vậy không đúng với quy tắc mua bán, ông chủ nhìn thấy mặt cô lạ hoắc, lời nói lẫn hành động đều như kẻ ngoài nghề.
Mua đồ ở chợ đồ cổ thì đều phải theo thứ tự người đến trước kẻ đến sau. Bình thường khi có người đang xem, trừ khi người ta tỏ ý không muốn mua nữa, nếu không thì không được phép xen vào, tốt nhất cũng đừng bình luận gì.
Chân Vượng vốn còn chút do dự nhưng thấy có người đến nói vậy thì anh nghĩ chắc chắn là có vấn đề. Tuy hai năm nay, chợ đồ cổ Lưu Gia Viên đã quy củ hơn rất nhiều, không còn nhiều kẻ lừa đảo nhưng cũng không phải là không có.
Thế nên anh cười cười, đặt chiếc bát xuống bỏ đi thẳng, để lại Khúc Phương đứng đó choáng váng không hiểu gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!