Ly hôn 365 lần - Chương 3: Trùng sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Ly hôn 365 lần


Chương 3: Trùng sinh


Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Khúc Phương lại nói ra tên nhà hàng Bít-tết hảo hạng đấy.

Cô không hiểu được, thế này là thế nào? Tại sao mình quay trở lại ngày hôm qua? Nhớ tới chuyện hôm qua, toàn thân cô run bắn. Cứ nghĩ đến vẻ mặt vô tình của chồng khi anh nói với cô: “Chúng ta ly hôn đi” là cô lại cảm thấy rất khổ sở, trong lòng đau nhói. Bao nhiêu năm nay, cô đã hy sinh nhiều như thế, chịu nhiều ấm ức như thế để cuối cùng chỉ nhận được một tờ đơn ly hôn.

Cô càng không muốn nhắc đến công ty, bất ngờ bị đuổi việc, lại còn bị người ta bàn tán, vu oan nói cô quyến rũ người khác. Thường ngày cô luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ làm chuyện gì mờ ám. Mẹ chồng cô ngại cô phải đi làm xa nên mới kiếm cho cô một công việc gần nhà. Anh nói sẽ chăm sóc cô cả đời nên cô không cần phải quá vất vả. Vì thế cô đã không hề do dự bỏ công việc ở một công ty tốt mà về làm nhân viên bán hàng cho công ty này. Dù nó không đúng chuyên ngành cô đã học nhưng gần nhà, thời gian cũng thoải mái hơn.

Thật buồn cười! Bây giờ nó lại trở thành một trong những lý do để chồng cô đòi ly hôn. Khi yêu một người thì người đó làm cái gì cũng tốt, còn đã không yêu, dù cô ấy có làm thế nào cũng đều đáng ghét.

Ngày thường nghe mấy cô gái trong công ty bàn về tiểu thuyết trùng sinh, Khúc Phương còn thấy không thể hiểu nổi. Cô thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, vì sao còn muốn xuyên việt với cả trùng sinh[1] chứ? Họ không thấy phiền toái sao?

[1] Trùng sinh có nghĩ là trùng lặp, mọi diễn biến lặp đi lặp lại giống hệt nhau trong một khoảng thời gian nhất định; xuyên việt có nghĩa là vượt thời gian.

Nhưng bây giờ, liệu ai có thể nói cho cô biết đây là tình huống gì không? Tại sao cô quay trở lại ngày hôm qua một lần nữa, lặp lại một ngày đầy bi kịch chứ?

Cô không phải là một người thông minh tháo vát nên khi gặp chuyện sẽ dễ bị hoảng loạn. Thật sự là cô không biết làm thế nào. Cô không hiểu được, không muốn nghĩ đến nữa nên đi tắm cho đầu óc tỉnh táo một chút.

Khúc Phương vừa bước vào nhà tắm thì lại giẫm phải một vũng nước giống như hôm qua, trượt chân, sau đó gáy cô đập vào thành lavabo. Cảm giác đau đớn nhói lên, đây là điềm báo điều chẳng lành bắt đầu rồi. Hôm qua cũng như vậy, một chuyện nhỏ như vậy đã không tránh được, làm sao có thể thay đổi được những điều sẽ xảy ra hôm nay? Cô càng nghĩ càng lo lắng. Thậm chí, Khúc Phương còn nghĩ nếu cô cứ ngồi yên trong phòng tắm không ra ngoài thì có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra…

Cô tắm thật lâu, rồi ra ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt của người phụ nữ vừa mới tắm xong trong gương thấy vẫn có thể coi là trẻ trung. Bao nhiêu năm nay, mọi người gọi cô là chị Khúc, chị Khúc nên cô cứ tưởng là mình đã già.

Thường ngày, cô rất ít khi trang điểm, mấy món đồ trang điểm trong ngăn kéo cũng chẳng biết đã mua từ bao giờ, chắc quá hạn hết cả. Cô luôn hài lòng với dung mạo của bản thân, cảm thấy để mặt mộc cũng hay. Chồng cô cũng nói rằng thích cô như vậy, nhìn rất dễ chịu, ghét những phụ nữ trang điểm lòe loẹt. Vì câu nói của chồng nên áo quần của cô cũng toàn màu xám và trắng mà thôi. Thật không ngờ chồng cô vừa khen cô như vậy mà giờ lại muốn ly hôn. Đàn ông đúng là những kẻ trong lòng muốn thế này nhưng miệng lại nói thế khác.

Rất muốn trang điểm nhưng đồ trang điểm đã hết hạn sử dụng, phủ kín bụi, cô không dám phủ chúng lên mặt mình. Làn da trắng của cô rất dễ bị dị ứng, chỉ cần thoa thứ gì đó lạ một chút là mặt đã đỏ ửng rồi.

Do dự giây lát, Khúc Phương vẫn bôi kem chống nắng như mọi ngày nhưng nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của mình trong gương lại cảm thấy rất khó coi. Cô không thể đi gặp chồng như vậy, lặp lại – quay trở lại ngày hôm qua không phải là để thêm một lần trải qua sự bi thảm.

Khúc Phương chạy vào nhà tắm rửa mặt lần nữa, nước mắt và nước máy hòa vào nhau chảy xuống. Cô không thể yếu đuối như vậy được. Cho dù không thay đổi được gì, cô cũng muốn thử một chút.

Cô ngồi lại trước bàn trang điểm, vụng về thoa phấn. Từng lớp từng lớp phấn đắp lên mặt giống như cô đang tự làm cho mình một chiếc mặt nạ. Trên mắt thêm một lớp mi dày, lại vẽ mắt cho thật đen đậm, dáng vẻ thanh tú pha chút thẹn thùng thường ngày đã đi đâu mất.

Trang điểm là một môn nghệ thuật, cũng cần phải có năng khiếu. Một số người có, một số người không, Khúc Phương nằm trong số thứ hai. Cô trang điểm xong nhìn lại không đẹp bằng mặt mộc thoải mái thường ngày. Có điều cô không hề muốn lặp lại cảnh tượng ngày hôm qua nên vẫn tiếp tục trang điểm.

Cô không mặc bộ váy dài như hôm qua nữa mà phá lệ mặc váy ngắn màu đen, áo sơ-mi trắng, đôi tất dài màu da và một đôi guốc cao gót.

Xong việc, Khúc Phương không dám soi gương, cảm thấy không được tự nhiên, rất muốn mặc lại như cũ, tẩy hết mấy thứ vớ vẩn trên mặt đi. Thậm chí, cô còn cảm thấy làn da trát đầy phấn kia đã bị đỏ lên, lại còn rất ngứa.

Cô vẫn cố chịu, người trong gương chẳng hề giống cô thường ngày chút nào. Nếu cô có thể bỏ tật xấu cứ đi đường là cúi gằm xuống mà tự tin ngẩng cao đầu thì thật ra trông sẽ rất khá, giống như một phụ nữ thành phố chính hiệu vậy.

Khúc Phương đi đôi giày cao gót vừa phải ra khỏi nhà. Từ xa, cô đã nhìn thấy chồng mình ngồi bên cửa sổ, trong lòng hơi lo lắng, chần chừ đứng ngoài. Thấy chồng mình đang nói chuyện điện thoại, thái độ vô cùng dịu dàng, trên môi còn nở nụ cười, tâm trạng rất vui, Khúc Phương thấy thật ghen tị với người ở đầu dây bên kia.

Đợi chồng mình nói chuyện xong, Khúc Phương mới đi vào. Ở bên ngoài, cô đã soi gương rất nhiều lần. Cô sợ mình trang điểm không đẹp, sợ mặc đồ không ổn, váy quá ngắn khiến cô cảm thấy không thoải mái. Người phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu. Đây là lần đầu tiên cô mặc như thế này cho Chu Thần xem. Cô sợ cách ăn mặc của mình sẽ khiến cho anh khó chịu, không muốn nhìn. Tuy rằng biết rõ chồng sẽ nói gì nhưng cô vẫn có chút hy vọng nhỏ nhoi.

Cố gắng để bản thân thoải mái, Khúc Phương chậm rãi bước tới trước mặt chồng.

Chu Thần thấy vợ mình mãi mới đến, nhìn cô mặc váy ngắn, mặt mũi còn trang điểm không ra kiểu gì thì lập tức cảm thấy khó chịu. Tâm trạng vui vẻ lúc nói chuyện với Mạc Lợi vừa rồi đã biến mất trong nháy mắt.

– Sao em lại biến mình thành ra thế này? Khó coi chết đi được! Trông như mấy cô thợ gội đầu ấy! – Chu Thần lên tiếng phê bình.

Khúc Phương cảm thấy cực kỳ xấu hổ, giống như mọi thứ trên người cô đều không hợp vậy, ngượng ngùng giải thích:

– Buổi chiều ông chủ mới của công ty em tới. Chúng em phải đến công ty. Sếp bảo ăn mặc cầu kỳ một chút.

– Em là nhân viên bán hàng, bán sản phẩm, chứ không phải bán da thịt. Làm như vậy thì giống ai chứ? – Thấy bộ dạng lo lắng sợ hãi của Khúc Phương, Chu Thần càng chỉ trích. Kết hôn năm năm, tình cảm anh dành cho cô đã phai nhạt từ lâu.

Anh không lừa gạt tình cảm của cô nhưng người anh thích là Khúc Phương trẻ trung, hoạt bát của năm năm trước, chứ không phải một Khúc Phương chỉ biết vâng dạ. Bây giờ nhìn cô làm gì, anh cũng thấy chướng mắt. Không những thế, ngày nào mẹ anh cũng phàn nàn Khúc Phương thế này thế nọ. Bình thường thì không có gì để nói, hôm nay Khúc Phương có chút thay đổi, Chu Thần lập tức cao giọng chỉ trích không thương xót.

Cảm giác ăn mặc xấu, trang điểm vụng về, đã vậy còn bị người thân yêu nhất chê cười quả là vô cùng đau khổ. Nếu là năm năm về trước, Khúc Phương sẽ bất chấp tất cả mà bỏ chạy, rời khỏi nơi khó xử này. Nhưng giờ cô đã là vợ người ta, người soi mói, chê cười cô là người chồng chung sống cùng cô năm năm nay nên không thể đi được.

– Anh đã vất vả rồi. Sắc mặt anh không được tốt lắm! Mấy ngày này đi công tác chắc là mệt lắm! – Khúc Phương đánh trống lảng, dù ngồi xuống thì cô cũng thấy không thoải mái.

– Đàn ông mệt một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà. Tiểu Phương, em gọi món đi. Em thích gì thì cứ gọi. Không phải tiết kiệm đâu. – Những lời này giống hệt như hôm qua.

Ngày hôm qua, Khúc Phương cảm thấy thật ngọt ngào, thấy chồng cô thật chu đáo và cũng không hề để ý lúc cô nói anh đã vất vả, trên mặt anh có chút gượng gạo.

Hôm nay, Khúc Phương lẳng lặng nhìn chồng. Mỗi biểu hiện cảm xúc trên mặt anh đều lọt vào mắt cô khiến cô cảm thấy rất lạ.

Gọi bít-tết xong, Chu Thần cảm thấy mất tự nhiên vì ánh mắt của Khúc Phương, anh liền hỏi vài câu về tình hình của mẹ và em gái mấy ngày qua.

– Tất cả đều ổn! – Khúc Phương chẳng có tâm trạng nào mà nói về mẹ chồng và em chồng. Dù có nói gì thì chồng cô cũng đều cho rằng cô sai, còn mẹ anh ta là người cực kỳ nhân từ, em gái anh ta là một cô gái ngoan ngoãn, ngây thơ, lãng mạn. Chỉ có cô là không hiểu người khác thôi.

– Vậy thì tốt! – Có lẽ hôm nay Khúc Phương quá ít nói khiến cho Chu Thần cảm thấy không tự nhiên, cũng khiến cho anh ta khó nói tiếp điều mình muốn nói. Anh ta khó mà chủ động lên tiếng nói với Khúc Phương được.

Món bít-tết được mang lên, hai người lặng lẽ cắt bít-tết. Thi thoảng Khúc Phương lại ngẩng đầu lên nhìn chồng, cử chỉ cực kỳ tao nhã. Động tác thái bít-tết của anh ta giống như quý tộc phương Tây vậy. Người đàn ông đẹp như vậy là chồng của cô, cô có may mắn không?

– Tiểu Phương, chúng ta ly hôn đi. – Câu nói của Chu Thần đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Đến rồi! Khúc Phương cố nắm chặt dao dĩa trong tay không để chúng rơi xuống. Cô ngẩng đầu lên, mắt đã rưng rưng:

– Tại sao?

– Tính cách của chúng ta không hợp nhau. Cứ tiếp tục thế này chắc chắn là sẽ không hạnh phúc. Chi bằng nên sớm chia tay để khỏi làm em lỡ dở. – Chu Thần nói cực kỳ nghiêm túc, thái độ rất chân thành đến mức khiến người khác tin rằng anh ta đang nói thật. Anh ta có sức hấp dẫn như vậy mà.

Khúc Phương lắc đầu, cố sức lắc mạnh đầu. Nước mắt cô cứ thế trào ra, ướt nhòe lớp phấn dày cộp trên mặt khiến nó càng khó coi hơn.

– Em không muốn. – Môi Khúc Phương run run nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt.

Chu Thần nhìn bộ dạng xấu hổ của Khúc Phương, quay đầu đi vè coi thường. Anh ta nói tiếp, tránh nhìn thẳng vào mắt cô:

– Tiểu Phương, em đừng làm loạn lên nữa. Tôi đã chuẩn bị sẵn đơn ly hôn, em xem đi. Tôi còn có việc phải đi, sẽ nhờ luật sư đến tìm em sau.

Lúc này, điện thoại di động của Khúc Phương đổ chuông, là mẹ chồng cô gọi đến. Khúc Phương càng cảm thấy ấm ức hơn, không cần nghe điện cũng biết mẹ chồng sắp nói gì, cứ mở miệng ra là chỉ trích, dù cô có hy sinh thế nào thì cũng đều nhận chỉ được những lời chỉ trích. Cô đang định ấn nút từ chối thì Chu Thần cướp lấy điện thoại di động của cô.

– Mẹ gọi, sao cô không nghe? Thường ngày cô còn nói mẹ tôi hạch sách thế này thế nọ. Cô xem thái độ của cô đi. – Chu Thần bực tức trách móc cô rồi ngồi điện thoại.

Đầu bên kia, tiếng mẹ chồng vẫn sang sảng. Điện thoại di động trong tay của chồng cô nhưng Khúc Phương vẫn có thể nghe rõ mồm một.

– Cô mua cái gì cho chúng tôi ăn vậy hả? Cứng chết đi được! Cô muốn hại chết bà già này hay sao? Viên Viên nói rất đúng, cô đúng là kẻ không có lương tâm. Lấy được con dâu như cô, họ Chu nhà tôi xui xẻo tám đời rồi! Thần Thần nhà tôi về rồi đúng không? Tôi muốn nói chuyện với nó.

– Mẹ, là con ạ. – Chu Thần không ngờ người mẹ thường ngày dịu dàng của mình lại có lúc hung hãn như vậy. Anh ta để điện thoại di động xa tai một chút.

– Là Thần Thần ư? Con đi công tác về có mệt không? Mẹ đi đường không có vấn đề gì! Phải rồi, mẹ rất thích cái túi xách đó. Con giúp mẹ gửi lời cảm ơn đến bạn con nhé. Người ta tốt thật đấy! Phong cách rất Tây, mới gặp mẹ đã biết đó là người tốt rồi. – Vừa nghe thấy giọng con trai, mẹ chồng liền đổi giọng ngay, vừa the thé đã chuyển ngay thành giọng nhẹ nhàng đầy yêu thương.

Dù hôm qua đã nghe qua một lần nhưng hôm nay nghe lại, Khúc Phương vẫn cảm thấy kinh ngạc. Cô nhìn chồng cầm điện thoại di động của mình tươi cười nói chuyện với mẹ anh ta. Khúc Phương không dám tin là anh ta vừa mới đề nghị ly hôn với mình.

– Mạc Lợi rất có khiếu thẩm mỹ. Mẹ thích chiếc túi xách đó thì tốt rồi. Cô ấy còn nói lần sau mẹ đến sẽ lại tăng mẹ chiếc nữa. – Chu Thần nghe mẹ anh ta nói thích món quà của Mạc Lợi thì thấy rất vui nên còn ba hoa thêm vài câu nữa.

Mẹ con họ quang minh chính đại nói về người phụ nữ có tên là Mạc Lợi ngay trên điện thoại. Nghĩ đến ngày đưa mẹ chồng và em chồng ra ga, nghe cô em chồng nói về người phụ nữ xinh đẹp thì cô đã cảm thấy có gì đó không bình thường rồi.

Đợi chồng nói chuyện điện thoại xong, Khúc Phương cũng lau khô nước mắt, chỉ còn khuôn mặt lấm lem phấn khó coi.

– Chồng à, anh có người phụ nữ khác rồi. Đây mới chính là lý do anh muốn ly hôn đúng không? – Khúc Phương cao giọng, không biết lấy dũng khí ở đâu ra.

Chu Thần nhìn bộ dạng khó coi của Khúc Phương càng cảm thấy chán ngán. Anh ta vốn nghĩ người phụ nữ yếu đuối này rất dễ rũ bỏ, thật không ngờ cô cũng như những người phụ nữ khác.

– Tôi đã nói rồi. Tôi muốn ly hôn vì chúng ta không hợp nhau. Cô xem bao nhiêu năm nay cô vẫn chỉ là một nhân viên bán hàng. Cô có thể giúp gì cho tôi chứ? Cô hoàn toàn không hiểu gì về công việc của tôi cả. – Chu Thần không hề chột dạ. Nghe câu hỏi của Khúc Phương, anh ta còn thẳng thừng chỉ trích, như thế anh ta đã phải chịu đựng rất lâu rồi.

Khúc Phương biết, chồng mình làm gì cũng rất khí thế, kể cả là anh ta có sai nhưng rất giỏi biện bạch. Cô vốn không bao giờ nói lại được anh ta.

Cô lầm bầm lại câu nói đó không biết là nói cho mình nghe hay là nói cho chồng nghe:

– Chồng à, anh có người phụ nữ khác rồi. Đúng thế. Anh nói cho em biết để em từ bỏ hy vọng. Không sai mà.

– Cô đừng làm loạn vô lý nữa. Khúc Phương chúng ta ly hôn trong sự tôn trọng lẫn nhau là tốt nhất. Nếu không thì e là cô chẳng có chỗ mà ở nữa. – Chu Thần cố nhẫn nại thốt ra câu nói này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN