Ly hôn 365 lần - Chương 41: Đàn ông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Ly hôn 365 lần


Chương 41: Đàn ông


Ánh mắt của Hác Kiến Hồng có chút kỳ quái, dường như mỗi lần thấy Khúc Phương ông đều có ánh mắt như vậy, cho dù cô cảm thấy bản thân so với bộ dạng chật vật tuyệt vọng lúc trước đã tốt hơn nhiều, nhưng đứng trước ông vẫn cảm thấy áp lực.

“Khúc tiểu thư, xin chào, tôi đã từng kết hôn, vợ của tôi đã qua đời vào ba năm trước, tôi có một đứa con gái gọi là Đan Đan, hiện tại tôi độc thân.” Hác Kiến Hồng một chút cũng không giống đang nói giỡn giới thiệu về bản thân.

Mặt Khúc Phương vốn đang bình thản lập tức đỏ bừng lên, kiểu giới thiệu này tại sao lại có cảm giác giống kiểu đi gặp mặt làm quen vậy. Đối với Hác Kiến Hồng, trước kia cô từng cố ý tìm hiểu qua, là người ít nói, lúc nói chuyện làm việc đều rất cẩn thận, chuyện vô ích thì tuyệt đối không mở miệng nói bao giờ.

Nếu đổi thành người khác nói như vậy, Khúc Phương sẽ cảm thấy đối phương có chút lỗ mãng , nhưng đứng trước mặt là Hác Kiến Hồng, là nhân vật truyền kỳ mà đa số mọi người ở đây đều muốn kết giao kinh doanh, Khúc Phương xấu hổ cũng không biết nói cái gì cho phải.

Lý Tiên Vân vui tươi hớn hở cười nói: “Ngồi xuống tán gẫu, ngồi xuống tán gẫu.” Đánh vỡ không khí có chút kỳ quái này.

Khúc Phương vốn lại đây là vì Lý phu nhân, muốn nhận thức rõ hơn một chút về Lý tiên sinh, bởi vì cô đã từng nói với Lý phu nhân, ngày mai rồi sẽ tốt thôi, cũng gặp vấn đề về li hôn như Khúc Phương, cô không muốn nhìn thấy Lý phu nhân mỗi ngày đều khổ sở như vậy.

Kỳ thật nếu có thể giữ lại, cô vạn lần không muốn ly hôn, bởi vì mặc kệ cô có cố gắng trở nên vĩ đại đến cỡ nào, trong lòng của cô thủy chung đều có một quan niệm một đời một kiếp.

Chỉ là có vài người, không thể giữ lại , không thể yêu , giữ được người cũng không giữ được trái tim họ.

Khúc Phương đã trải qua thời gian lâu như vậy, lúc ban đầu trong lòng tràn đầy oán hận đã nghĩ muốn trả thù, cho dù dùng cả đời của mình để trả giá cũng không thể làm cho đôi cẩu nam nữ kia được hạnh phúc. Nhưng lặp đi lặp lại một ngày, lại phát hiện loại cảnh tượng này rất buồn cười, mặc kệ trả thù như thế nào, ngày hôm sau bọn họ vẫn ân ái như lúc ban đầu.

Kỳ thật cho dù là không có ngày luân hồi, sự thật cũng giống nhau cả, bạn dùng bản thân đi trả thù người khác, trừ bỏ việc mất đi chính mình, cái gì cũng không đạt được, trong hiện thực rất nhiều phụ nữ bị bỏ rơi thậm chí đã dễ dàng kết thúc sinh mệnh của mình, lưu lại di ngôn muốn đôi nam nữ kia áy náy cả đời, kết quả không được vài năm, đôi nam nữ kia hạnh phúc kết hôn sinh con, con của bạn phải ủy khuất gọi người đàn bà kia là mẹ, mà bạn hồn phi phách tán, trừ bỏ người yêu thương bạn thật lòng vẫn còn đau xót, không ai còn nhớ rõ về bạn nữa.

Cô đã không còn loại xúc động như trước nữa, cô cũng sẽ không giống như những người khác nghe xong Lý phu nhân oán giận mà phụ họa theo nói quên đi.

Mỗi người phụ nữ trong hôn nhân, không phải vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn đi đến bước này. Lý phu nhân nổi giận nói muốn ly hôn với chồng, nói tiểu tam không biết xấu hổ, nhưng vẫn có thể nghe được ra từ trong giọng nói của bà có bao nhiêu tình yêu với chồng mình, có bao nhiêu nỗi khổ sở.

Khúc Phương muốn giúp bà, trước hết cô phải tìm hiểu xem Lý tiên sinh rốt cuộc là kiểu người như thế nào, thật không ngờ tự nhiên xuất hiện Hác Kiến Hồng.

Việc nói chuyện sau đó biến thành quay chung quanh bản thân Khúc Phương, Khúc Phương thật sự là chịu không nổi.

Đối mặt khí thế bức nhân của Hác Kiến Hồng, Khúc Phương không có cách nào, cuối cùng đành phải nói: “Thực xin lỗi, Hách tổng tôi đã từng kết hôn.”

Khúc Phương vốn nghĩ nói ra câu này, người đàn ông đối diện kia sẽ biết khó mà lui, bởi vì mục đích thật sự của ông rất rõ ràng, cô không biết những người khác có nhận ra không, nhưng là phụ nữ, trực giác của Khúc Phương có thể nhận ra ý định của ông, ông quá trắng trợn rồi.

“Phải không? Không biết chồng của Khúc tiểu thư làm việc ở đâu.” Sắc mặt của Hác Kiến Hồng không chút thay đổi, thản nhiên hỏi.

Mặt Lý Tiên Vân ở một bên lại đổi sắc, lúc ông vừa mới cùng Khúc Phương nói chuyện liền cảm thấy người phụ nữ này không tồi, nghĩ đến đối thủ cũ của mình Hác Kiến Hồng, nhiều năm như vậy luôn giữ mình trong sạch, bên người không có người phụ nữ nào, yêu cầu đối với phụ nữ ra vẻ rất cao, Khúc tiểu thư trước mắt cho người ta cảm giác rất tốt, tao nhã lại hào phóng, vừa thấy chính là loại phụ nữ tính cách rất tốt, ông cảm thấy nói không chừng Hác Kiến Hồng sẽ thích, với tâm tình muốn thử xem đó mà gọi ông đến đây, thật không ngờ còn có vụ này.

“Anh ấy là phó tổng giám đốc tập đoàn Mạc Cao.” Khúc Phương vô cùng không muốn nhắc đến Chu Thần, nhưng trong tình huống trước mắt, Khúc Phương có chút không thích ứng nổi với khí thế bức nhân của Hách tổng nên chỉ có thể nói như vậy .

Lý Tiên Vân có chút buồn bực, nghe Khúc Phương nói như vậy, tập đoàn Mạc Cao cũng có quan hệ qua lại với công ty bọn họ, hai phó tổng giám đốc của Mạc Cao ông cũng rất quen thuộc , lão Tiền đã sắp 50 mấy , vợ của ông ta trong một lần làm ăn cũng gặp qua một lần, không có khả năng là Khúc Phương, còn lại một người họ Chu , bất quá người họ Chu kia không phải đang quen nhau với cháu gái của lão Mạc sao? Vốn ông cũng không biết rõ ràng như vậy, bất quá gần đây người họ Chu đó rất siêng lui tới công ty ông.

“Vừa khéo , tôi cũng có quen biết với vài vị phó tổng của tập đoàn Mạc Cao, không biết là vị nào.” Lý Tiên Vân có chút buồn bực, hảo tâm làm chuyện xấu, bất quá nghe Khúc Phương nói như vậy, hắn chỉ trong chớp mắt đã nghĩ thông suốt trước sau.

“Phải không, thế giới này thật nhỏ, chồng tôi họ Chu.” Đến giờ phút này Khúc Phương không còn quẫn bách như trước, ngược lại hào phóng nói ra, kỳ thật cô cũng thấy kỳ quái, hôn nhân là chuyện giữa hai người, trước kia cô thật sự không biết rõ về việc làm, quan hệ của chồng, không ngờ được lúc sắp ly hôn , ngược lại gặp được nhiều người có liên lụy như vậy.

“Không ngờ được Tiểu Chu cư nhiên là chồng cô, tôi còn tưởng rằng hắn là bạn trai của Mạc tiểu thư.” Lý Tiên Vân giờ khắc này trên mặt vẫn là bảo trì khí chất nho nhã, chính là nói chuyện có chút không tốt, chủ yếu là ông nhìn ra Hác Kiến Hồng thật sự có hứng thú với Khúc Phương, sợ ông thẹn quá thành giận, đành phải dùng loại phương pháp này cứu vãn.

Hác Kiến Hồng vừa nghe liền hiểu được , bất quá cũng rất mất hứng Lý Tiên Vân dùng phương thức này, người phụ nữ hắn thích, tuyệt đối không thể chịu một chút ủy khuất.(ố 0 ồ)

Nếu trước kia Khúc Phương nghe người khác nói như vậy nhất định sẽ kích động không tin, dù là chuyện này cô đã sớm biết, bất quá hôm nay…

Nghe Lý tiên sinh nói xong, cô cúi đầu, thật lâu sau mới ngẩng đầu, cô nhìn ông, có chút nghẹn ngào nói: “Lý tiên sinh ông cũng sẽ lừa dối vợ mà đi tìm người phụ nữ khác sao? Các người đều như vậy sao?”

Vốn vì giải thoát chính mình, nói có chút quá đáng, không ngờ tới bị Khúc Phương hỏi lại như vậy, Lý Tiên Vân nói không nên lời, ông thật sự không biết nói làm sao cho phải, trong đầu nhớ tới một cô gái ôn nhu.

Ngày hôm nay thật quá hỗn loạn, mục đích của Khúc Phương không đạt được, nhưng ngoài ý muốn thấy người khác.

Khúc Phương hiện tại sẽ không thành thật như trước đây, lúc khổ sở cũng sẽ không ra vẻ kiên cường, trước kia lúc bị mẹ chồng soi mói, có khổ sở cũng gắng làm ra khuôn mặt tươi cười. Nhưng sự thật nói cho cô biết, phụ nữ yếu đuối cũng là một nghệ thuật, giống như lần đầu tiên cô đi tìm Molly, cô ta ở trước mặt mình thì cao cao tại thượng, nhưng trong nháy mắt Chu Thần xuất hiện, cô ta lại giả vờ bị mình đẩy ngã, vẻ mặt ủy khuất sợ hãi té trên mặt đất.

Lúc phụ nữ yếu đuối không có nghĩa là cô ta thực sự yếu ớt như vậy.

Cho nên lúc nói chuyện với Lý Tiên Vân, kỳ thật cô không hề khổ sở, chẳng sợ bị vạch trần quan hệ ái muội phức tạp của chồng mình với cô gái khác ngay trước mặt.

Nhưng cô vẫn làm ra tư thế đang khổ sở, bi thương, trong nháy mắt cúi đầu đó cô nghĩ đến mẹ cùng anh trai cô, cái loại ủy khuất cùng khổ sở này lập tức liền bừng lên, thực chân thật biểu lộ ra bên ngoài, cô vừa mở miệng nói chuyện, cũng lập tức làm cho Lý Tiên Vân áy náy, thậm chí không biết nên nói tiếp như thế nào.

Phía sau, Hác Kiến Hồng lại đứng ra.

Ông nói: “Sẽ không, nếu cô ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không đi tìm người khác, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô, mặc kệ cô từng chịu bao nhiêu thương tổn, tôi sẽ đem từng chút từng chút một hạnh phúc bù đắp lại cho cô.”

Cuối cùng Khúc Phương cầm trong tay danh thiếp màu vàng của Hác Kiến Hồng cơ hồ chạy trối chết.

Cô không ngờ rằng theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.

Cuộc đời thật kỳ quái, hai người mà bạn cho là sẽ không bao giờ xuất hiện cùng lúc lại có khi vô tình mà gặp nhau, lại ngoài ý muốn mà thân thiết.

Đầu óc của cô có chút rối loạn, ngay từ đầu cô đối với mị lực của người đàn ông lớn tuổi thì chỉ biết đứng xa mà kính, bởi vì cô cảm thấy cô và ông không hợp nhau lắm, hai người ở hai thế giới khác nhau, không có khả năng đi cùng nhau được.

Nhưng được thổ lộ rõ ràng như vậy, cô thừa nhận ở đáy lòng cô cũng có một chút cảm giác cao hứng, chỉ là không biết vì sao, trong đầu lại có một giọng nói khàn khàn, giọng nói đó không nói gì cả, chỉ hô hai chữ: “Khúc Phương” .

Không thèm nghĩ chuyện này nữa, Khúc Phương luôn cảm thấy có vài việc không đúng, cũng có thể nói là rất kỳ diệu.

Ngày hôm sau Khúc Phương thay đổi một phương thức khác, hiện tại cảm giác của cô đối với Chân Vượng còn có Hác Kiến Hồng thực phức tạp, nếu nghĩ chưa rõ, vẫn là cho chính mình một ít thời gian đi, dù sao vẫn là ở một ngày này.

Cô trực tiếp đến công ty của Lý Tiên Vân, quang minh chính đại bắt đầu theo dõi, cho dù bị phát hiện cũng không có vấn đề gì, ngày hôm sau người ta cũng quên cô rồi.

Trải qua thời gian dài sử dụng một biện pháp ngu ngốc như thế, Khúc Phương rốt cục thăm dò ra cuộc sống bình thường của Lý Tiên Vân cùng bồ nhí trong truyền thuyết.

Lý Tiên Vân là người luôn liều mạng làm việc, thường thường làm việc đến qua 12 giờ trưa còn chưa đi ăn cơm, mà lúc này có một cô gái diện mạo không thể nói là xinh đẹp nhưng rất ngọt ngào, cầm theo một hộp lớn màu xanh, đi vào công ty bọn họ, trước cửa đều không có ai ngăn đón, xem ra là rất quen thuộc .

Ước chừng nhiều giờ sau, cô gái cầm theo hộp lớn đi ra, trên mặt như trước bảo trì biểu tình ngọt ngào.

Mỗi ngày đều như thế, ngạch, trên thực tế là ngày nào Khúc Phương nhìn thấy đều là cảnh tượng như vậy. Cô rất ngạc nhiên, bọn họ như thế nào ở chung .

Bởi vì nói thật, cô gái này so sánh với Lý phu nhân, thật sự không bằng, khí chất trên người thì bình thường, hành vi cử chỉ cũng không giống như là xuất thân nhà giàu có, lúc đi ngang qua cửa còn thực khách khí với cô lễ tân, bộ dạng có chút sợ hãi rụt rè, giống như chính mình lúc trước. Bất quá cô gái này rất trẻ trung cũng rất ngọt ngào.

Giờ phút này bàn trà trong phòng Lý Tiên Vân đặt một hộp cơm màu xanh, mặt trên dùng cái bát tinh tế chứa tinh xảo đồ ăn, còn nóng hầm hập , còn có một phần cơm tẻ trắng, còn có cả canh, thực phong phú, thực đẹp mắt, đẹp mắt nhất đại khái là ở bóng dáng dịu dàng cứ đi qua đi lại đi.

Lý Tiên Vân quả thật làm việc hơi mệt , luôn nói gây dựng sự nghiệp không dễ dàng, kỳ thật giữ vững sự nghiệp càng không dễ dàng, áp lực rất lớn, lúc trong tay không có gì còn không sợ gì cả, hiện tại có của cải nhất định ngược lại càng sợ hãi thất bại hơn.

Nhưng ông cảm thấy theo gia nghiệp càng lớn, quan hệ cùng vợ là Lý Mai lại càng xa, hai người đã không còn ăn ý cùng nhau tung hoành thiên hạ như trước, mỗi ngày về nhà bà cũng không ngừng oán giận, làm cho ông tình nguyện ngồi trong công ty, có đôi khi cơm cũng không muốn ăn.

Nhưng hết thảy từ một lần ngoài ý muốn quen biết A Cửu liền thay đổi .

Cô rất được, rất ôn nhu, ánh mắt nhìn ông vẫn thực sùng bái, cơ hồ là đi theo ông mà không cầu mong gì thêm. Tuy rằng ông từng nói qua ông đã có vợ, nhưng cô vẫn là thực kiên định không muốn rời đi.

“Tiểu Cửu lần sau đừng vất vả như vậy, còn cố ý làm nhiều đồ ăn như vậy đưa tới.” Lý Tiên Vân thực cảm động, đối lập người vợ căn bản mặc kệ ông ăn cơm hay chưa, cô gái nhỏ trước mắt này đối với ông tràn đầy quan tâm, làm cho ông áy náy lại hưởng thụ.

“Lí đại ca, anh công tác vất vả như vậy, lại không ăn cơm đúng giờ, em sẽ đau lòng , huống chi có thể làm cho anh ăn , em rất vui .” Lúc cô gái nói chuyện thực sùng bái nhìn Lý Tiên Vân.

“Tiểu Cửu, em cần gì phải như vậy,em hiểu rõ anh…” Lý Tiên Vân thực mâu thuẫn, ban đầu ông còn không có tưởng nhiều như vậy, nhưng là càng tiếp xúc, cô gái ôn nhu toàn tâm toàn ý vì ông trả giá cùng vợ của ông đối lập càng mãnh liệt, cũng càng làm cho ông có cảm giác áy náy.

“Đừng nói nữa, Lí đại ca, anh hiểu em mà, em không mong muốn gì nhiều, cứ như vậy rất tốt .” Tiếng cô gái chậm rãi nói.

Lúc Khúc Phương đẩy cửa đi vào liền thấy một màn như vậy, hoa trắng nhỏ (aka bồ nhí) thoáng có chút ủy khuất lại ra vẻ kiên cường tựa vào lòng Lý đại thúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN